Đạo

Quyển 2 - Chương 33: Câm miệng (Chương 145)



Dương Vĩ hơi nheo mắt, nhăn trán lại, trong mắt hiện lên vẻ âm trầm, thu liễm vẻ tươi cười thản nhiên nói:

- Hình Thiên Tà đạo hữu, xin cẩn thận lời nói.

Hai gã tu sĩ Tử Vi Tông bên cạnh sắc mặt âm trầm, trên người bốc lên một cỗ khí tức mạnh mẻ, ầm ầm dựng lên. Ba gã tu sĩ Phá Diệt Tông cũng không cam lòng yếu thế, song phương dù chưa động thủ, nhưng trong không khí bởi vì khí thế đối nhau mà phát ra trận trận thanh âm chói tai.

- Ha ha, Hình mỗ lỡ lời, đạo hữu chớ trách.

Mắt Hình Thiên Tà hiện lên vài phần suy nghĩ, lập tức ngửa mặt cười ha ha, dù sao giờ phút này nếu cùng Tử Vi Tông hoàn toàn vạch mặt, thật sự không có nửa điểm thắng thế, chỉ làm cho các tu sĩ phái khác ngư ông đắc lợi, việc điên rồ như vậy hắn tự nhiên sẽ không làm.

Dương Vĩ trong lòng thầm hừ một tiếng, cũng biết lúc này tuyệt đối không thể hành động theo cảm tính, phất tay, không khí đối chọi gay gắt của song phương lúc này mới thoáng dịu vài phần.

Bất quá dù vậy, không khí trong đại điện vẫn như cũ giằng co tới cực điểm, nếu là ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ song phương đều đã là thân thể tan biến nguyên thần vỡ nát.

Đông đảo tu sĩ trong đại điện mặt không chút thay đổi, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.

- Ha ha, không biết chư vị đạo hữu có nghe nói hay không, lần này Thánh Địa mở ra, Bắc Hoa Châu có một tên môn hạ của Lạc Vân cốc được mời.

Bên dưới Phá Diệt Tông chính là tu sĩ Nam Duyệt Châu Lạc Thủy Môn.

Lạc Thủy Môn này thực lực không kém, chưởng môn chân nhân tu vi đạt tới Kim Đan hậu kỳ, môn hạ lại có hơn bốn gã sư thúc đều là Kim Đan tu sĩ. Tục truyền trong lớp tu sĩ già của tông môn này còn ẩn tàng rồi một gã đạt cảnh giới Kim Đan Đại viên mãn, đang một lòng tu luyện mong đạt được Nguyên Anh đại đạo, ở Nam Duyệt Châu, cũng gần Phá Diệt Tông.

Giờ phút này người nói chuyện, chính là người trẻ tuổi dẫn đầu của Lạc Thủy Môn, Quân Vô Hối, năm nay chưa đầy hai mươi ba tuổi, đã có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, thiên tư tuyệt hảo, chính là đại biểu đời sau.

- Việc này sư đệ cũng nghe được vài phần tin tức.

Quân Vô Hối nói xong, phía sau liền có một gã tu sĩ anh tuấn trong mắt hiện lên vẻ hiểu ý, tiếp lời nói:

- Tu chân Bắc Hoa Châu trình độ thấp kém, bao năm qua đến Thánh Địa cũng không được mấy, đối với lần này môn phái nội châu xuất ra Ngọc Điệp mời. Bất quá theo ta được biết, Lạc Vân Cốc này cũng có chút thực lực , trong môn phái có hai gã Kim Đan tu sĩ, trước đây không lâu đả đem một môn phái có thực lực tương đương tiêu diệt, hiện giờ xem như là bá chủ giới tu chân Bắc Hoa Châu.

Trải qua hai người mở miệng, không khí mới thấy dịu đi, Hình Thiên khẽ gật đầu, cười nói:

- Quân huynh lời ấy không sai, thanh danh Lạc Vân Cốc Bắc Hoa Châu kia, ta cũng nghe sư tôn nhắc qua, nghe nói tông môn này có một gã Kim Đan tu sĩ tên là Dược Đạo Tử, thuật luyện đan cực kỳ cao minh, ít nhất cũng là cấp đại sư tam phẩm thượng giai.

- Hừ! chỉ là hai gã Kim Đan tu sĩ, tu vi cao nhất bất quá cũng chỉ là cảnh giới Kim Đan trung kỳ, loại tông môn này mà đặt ở Tuyền Châu ta căn bản không đáng nhắc tới!

Hình Thiên vừa dứt lời, một cô gái xinh đẹp phía sau Dương Vĩ cười lạnh một tiếng, cười nhạo nói:

- Trong núi không có lão hổ, cáo xưng vương. Lạc Vân cốc này bất quá chỉ là gặp thời mà thôi, căn bản không có tư cách được nhận Ngọc Điệp mời đến Thánh Địa!

Nàng này tuy rằng xinh đẹp, nhưng môi mỏng, cằm nhọn, trên nhân trung có một nốt ruồi đen, làm cho người ta có cảm giác là kẻ bạc tình.

- Ở trong mắt Lý Thanh Liễu đạo hữu Lạc Vân cốc kia thực lực có lẽ không coi vào đâu.

Hình Thiên Tà trong mắt hiện lên vài phần lãnh ý, vuốt chòm râu dưới cằm, cười nói:

- Nhưng Thánh Địa mỗi lần mở ra, các môn phái ở các châu đều có số người hạn định, dựa theo lệ thường mọi năm, Tử Vi Tông các ngươi lẽ ra phải có năm người, năm nay sao lại thiếu một. Hắc hắc, nói không chừng số người thiếu kia là để cho đệ tử của Lạc Vân Cốc.

- Hình sư huynh nói lời không sai, theo ta được biết ngoài trừ bỏ Tuyền Châu, số người các phái đều không có thay đổi, sự tình chính là như vậy không thể nghi ngờ.

- Hi hi.., Tử Vi Tông từ trước đến nay so với Phá Diệt Tông ta, danh sách đều nhiều hơn một người, chỉ sau Doanh Châu Tam Thiên Đạo Môn và Vô Thượng Ma Tông, bất quá ta xem sau này loại tình huống này sẽ không thể tiếp tục tồn tại rồi.

Phía sau Hình Thiên, nữ tử ước chừng mười bảy mười tám tuổi, mắt to mũi vểnh, há miệng tuôn một tràng cười, tính cách có vẻ tinh quái, thật không dễ chọc.

- Như vậy cũng tốt, miễn cho một vài tu sĩ luôn tự nhận tài trí hơn người, để cho ta cảm thấy trong lòng buồn nôn.

Người nói là tu sĩ Phá Diệt Tông khoảng hai mươi mấy tuổi, sắc mặt lạnh lùng, mày rậm mắt to, giờ phút này cau mày, cười lạnh liên tục.

Dương Vĩ nghe vậy sắc mặt ngượng ngùng, ánh mắt âm trầm, nhịn không được hừ lạnh một tiếng.

- Giảm bớt một người, cũng là việc của Tử Vi Tông ta, cùng chư vị chỉ sợ không có quan hệ gì. Các ngươi nên quản tốt chuyện của mình đi, chuyện này không cần lo lắng.

Hình Thiên mỉm cười, cũng không để ý, xua tay ý bảo đình chỉ khiêu khích, mang trà lên uống một ngụm, liên tục tán thán nói:

- Trà ngon! Thật sự là trà ngon!

- Sư huynh nói không sai, quả nhiên là trà ngon, cô gái tính cách tinh quái bên cạnh cười hì hì, giả bộ nâng chung trà lên, rung đùi đắc ý nói.

- Bắc Hoa Châu vốn là nơi hoang vu, trình độ tu chân cực kỳ thấp, tu sĩ từ nơi này tới tất nhiên cũng chỉ là phế vật.

Lúc này, Lý Thanh Liễu trong mắt hiện lên vài phần nổi giận, nhịn không được lạnh lùng nói.

- Mặc dù là giành từ Tuyền Châu ta một danh ngạch đi Thánh Địa, nhưng có cơ hội hưởng dụng không phải xem lại. Nếu là ngay cả khảo thí ngày thứ nhất cũng không qua ta xem Bắc Hoa Châu ngày sau còn có mặt mũi nào đòi hỏi danh ngạch đi Thánh Địa.

- Sư muội nói có lý, khảo nghiệm ngày mai, tu sĩ Lạc Vân cốc kia tất nhiên không thể thông qua.

Phía sau Lý Thanh LIễu, khóe miệng Thanh Hỏa nhếch nhẹ, lộ ra vài phần băng lãnh.

- Đợi cho người này đến đây, nếu có cơ hội ta sẽ cùng hắn thân thiết một phen, làm cho hắn hiểu được hai chữ phế vật phải viết như thế nào?

Lý thanh liễu nghe vậy miệng nở nụ cười, ánh mắt đung đưa nhìn qua Hình Thiên, trong miệng khinh nói:

- Chỉ là tiểu tông môn ở Bắc Hoa Châu hoang dã, trong đó thì có năng lực gì đặc biệt hơn người.

- Tam phẩm thượng luyện đan đại sư, cả giới tu chân Triệu quốc ta cũng cực kỳ hiếm thấy, Lạc Vân cốc làm sao xứng có! Ta xem chuyện này tám phần là bọn hắn tùy ý tìm một người thổi phồng mà ra, không nghĩ tới Phá Diệt Tông các người thế mà cũng tin là thật, thật là khiến người ta khó tin.

Hình Thiên nghe vậy nhíu mày, trong mắt hiện lên vài phần lãnh liệt, bất quá còn chưa chờ hắn mở miệng, ngoài cửa đại điện đả truyền đến một giọng nói lạnh lùng.

- Câm miệng!

Thanh âm vừa dứt, một gã tu sĩ mặc thanh sam, sắc mặt âm trầm tuổi còn trẻ xuất hiện tại cửa đại điện, đôi mắt tối đen không có nửa điểm cảm tình, đem Lý Thanh Liễu bao phủ ở bên trong.

Bị đôi mắt này nhìn thẳng , Lý Thanh liễu trong lòng chợt lạnh, trong nhấy mắt cả người nàng dân lên một cảm giác ớn lạnh, sắc mặt cũng là không nhịn được khẽ phát xanh, dưới chân lại càng liên tục lui về phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.