Đạo

Quyển 2 - Chương 34: Giáo huấn (Chương 146)



- Tu chân giới Bắc Hoa Châu tuy rằng yếu, nhưng các tông môn lớn nhỏ cũng hơn trăm, tu chân gia tộc lại càng nhiều, một tông môn thực lực có lẽ nhỏ yếu, nhưng nếu cộng lại, cũng đủ để đối chiến với bất kỳ tông môn nào!

- Ngươi đúng là miệng không kín kẻ, tùy ý nói bừa, chẳng lẽ ngươi không sợ vì ngươi mà mang đến đại họa cho tông môn sao!

- Lạc Vân Cốc là tông môn truyền thừa ngàn năm, tuy rằng hiện giờ nhỏ yếu, nhưng vẫn còn khí khái, nếu mà nghe được những lời ấy, tất nhiên sẽ cùng tông môn ngươi kết thù hận!

- Hồ ngôn loạn ngữ, khiến tông môn kết cường địch, hạng người ngu xuẩn như ngươi, giữ lại chỉ vô dụng.

- Dược Đạo Tử của Lạc Vân cốc là tu sĩ Kim Đan, tam phẩm thượng giai luyện đan đại sư, việc này cả Bắc Hoa Châu mọi người đều biết!

- Ngươi chỉ là một gã tu sĩ Luyện Khí kỳ, dám đối với hắn nghi ngờ chửi bới, quả thật là không có quy củ, không phân lớn nhỏ mà.

- Không biết làm thế nào mà một tông môn, lại có thế bồi dưỡng được đệ tử như ngươi vậy, còn muốn đến Mộc gia Thánh Địa, quả thực không biết cái gọi là, mất mặt trong chính tông môn còn chưa đủ, càng muốn đưa đến Triệu Quốc Bát Châu trước mặt toàn bộ các tu sĩ đại tông môn mà bêu xấu, quả thực là buồn cười đến cực điểm!

Tiêu Thần cười lạnh liên tục, nói năng gây sự, như trận bão ầm ầm nện xuống, khiến cho Lý Thanh Liễu không nói nên lời, bị chửi đến khuôn mặt lúc trăng lúc xanh không chịu nổi!

Yên lặng

Trong Càn Vu điện, tu sĩ các tông phái sắc mặt cứng ngắc, ngu ngơ nhìn Tiêu Thần, một lúc sau mới hồi phục lại tinh thần.

- Sư huynh sư huynh, người này là ai?

Nử đệ tử Phá Diệt Tông trong mắt hiện lên vẻ tò mò.

- Lại dám đem Lý Thanh Liễu mắng đến không đáng một đồng, thật là hả giận, người ta đã sớm nhìn nha đầu kia không vừa mắt.

Hình Thiên nghe vậy chậm rãi lắc đầu, ánh mắt dừng trên người Tiêu Thần, lộ ra vài phần vẻ kinh nghi.

- Người này xen ra miệng lưỡi rất lợi hại, từ những điều trong miệng hắn nói ra, Lý Thanh Liễu này quả thật vô cùng ngu xuẩn, đáng thương thay vậy mà nàng dương dương tự đắc, quả thực buồn cười.

- Nghe nói nàng này ỷ mình là ái nữ của tông chủ Tử Vi Tông, từ trước đến nay làm việc cực kỳ ương bướng ngang ngược, bị vị đạo hữu này tức giận mắng một trận như vậy, quả nhiên là làm lòng người khuây khoả, hôm nay quả thật là sảng khoái!

- Hắc hắc, đệ tử Tử Vi Tông ỷ vào thế lực tông môn mạnh mẽ, ở Tuyền Châu Tu Chân Giới từ trước đến nay hung hăng càn quấy, không nghĩ tới hôm nay cũng bị người này mắng một trận.

Lý Thanh Liễu phục hồi tinh thần lại, nghe được bốn phía xì xào bàn tán, nổi giận đùng đùng, trong miệng phát ra giọng thét khàn khàn chói tai.

- Tiểu tạp chủng, ngươi cũng dám nhục mạ ta, ta muốn ngươi phải trả giá thật đắt!

Trong lúc thét chói tai, nàng này vỗ túi trữ vật, xuất ra một thanh tiểu đao, dương tay hướng Tiêu Thần đánh tới.

Tiểu đao long lánh, phong mang từ mũi đao tỏa ra bốn phía

Nàng này lúc trước tuy rằng khẩu ngữ có nhiều bất kính, Tiêu Thần rất giận dữ, nhưng cũng không muốn cùng một nữ tử giao thủ, nhưng giờ phút này thấy nàng ra tay tàn nhẫn, trực tiếp động linh khí ra tay, trong lòng bất giác sinh ra vài phần tức giận!

- Hừ!

Tiêu Thần trong mắt hiện lên vài phần âm lệ, trên người thanh mang chợt lóe, Ma Phong Độn thi triển đến mức tận cùng, né tránh linh khí, thân ảnh lóe lên liền hiện trước mặt nàng, năm ngón tay mở ra chụp tới.

Ba!

Một thanh âm trầm muộn vang lên, trên mặt Lý Thanh Liễu hiện ra năm dấu tay đỏ thẩm, thân thể bay về phía sau

Rầm.

Thân thể Lý Thanh Liễu rơi trên mặt đất, tóc rối tung mở ra, che cả khuôn mặt, trong lúc nhất thời thật không thể tin, người này lại dám động thủ với nàng.

Thân là ái nữ của tong chủ Tử Vi Tông, Lý Thanh Liễu từ nhỏ đã được cưng chiều, làm sao đã chịu qua loại ủy khuất này.

- Ngươi dám đánh ta, ngươi cũng dám đánh ta! Ta muốn giết ngươi!

Lý Thanh Liễu hét ầm lên, đưa tay vỗ trán một cái, xuất ra một bảo vật màu đen, bên trong tán phát ra trận trận khí tức âm lãnh.

Vật ấy không giống bình thường, từ khí tức phát ra, ít nhất cũng là pháp bảo trung phẩm trở lên!

Tiêu Thần nhíu mày, trong mắt hiện lên lãnh ý, hừ lạnh một tiếng trên người độn quang lại lóe lên, không chờ Lý Thanh Liễu đem bảo vật kia tế lên, đã lại có một cái tác khác in lên mặt bên kia của nàng.

Ba!

Một tát này vang dội hơn, Lý Thanh Liễu lộ ra khuôn mặt sưng húp, bất quá trong khoảnh khắc, đó là một mảng xanh tím lẩn lộn giống như đầu heo.

- Ta muốn giết ngươi! Ta muốn giết ngươi!

Dương Vĩ sắc mặt âm trầm, trên người độn quang chợt lóe, ngăn ở giữa hai người, ngăn cản Lý Thanh Liễu tiếp tục ra tay, ánh mắt âm lãnh nhìn Tiêu Thần, trầm giọng nói:

- Đạo hữu dựa vào tu vi cao thâm, đối với sư muội ta chỉ là một nữ tử nhỏ bé ra tay nặng như vậy, không thấy là có chút quá đáng sao?

- Đạo hữu có cảm thấy, nàng này ngôn ngữ đối với sư tôn của tại hạ có chút bất kính, đối với Lạc Vân Cốc ta vô cớ chửi bới, lại càng lăng nhục giới tu chân Bắc Hoa Châu ta, chẳng lẻ không đáng bị giáo huấn một chút sao?

- Về phần ra tay nặng hay không, trong lòng đạo hữu hẳn là rõ ràng, nếu ta có một nửa tàn nhẫn của nàng, không chừng nàng sớm đả chết tại đây.

Tiêu Thần mặt trầm như nước, ánh mắt lạnh như băng cùng hắn nhìn nhau, trong đó không có nửa điểm nhượng bộ.

Dương Vĩ nghe vậy sắc mặt lại càng âm trầm, tạm dừng một lát, trầm giọng nói:

- Cho dù lần nay đạo hữu ra tay là hợp tình lý, nhưng đối với sư muội ta xuốn tay nặng như vậy, ta thân là đệ tử Tử Vi Tông, hôm nay đối với sự việc này tuyệt đối không thể bỏ mặc, đành phải tự mình ra tay thay sư muội rửa nhục vậy.

Tiêu Thần nghe vậy mặt không chút thay đổi, dưới sự cảm ứng, Dương Vĩ này tuy rằng tu vi không kém, đạt được Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng cùng so sánh với Tiêu Thần, e rằng chênh lệch không phải là nhỏ. Tuy rằng không muốn quá mức cứng rắn, nhưng Tiêu Thần sẽ không để ý đem cái gọi là thiên chi kiêu tử này hung hăng giáo huấn một phen, miễn cho trở ngại ngày sau.

Hai người đối chọi gay gắt, không khí dần dần giằng co.

- Hừ!

Nhưng vào thời khắc này, một tiếng hừ lạnh cũng đột nhiên từ ngoài điện truyền tới.

- Nơi này là biệt viện Mộc gia ta, dám can đảm ở chỗ này đấu pháp, tất cả đều hủy bỏ tư cách đi Thánh Địa lần này, đuổi ra khỏi lảnh thổ Mộc gia, vĩnh viễn không được bước vào nửa bước!

Thanh âm hạ xuống, một người mặc áo đen từ ngoài cửa đi vào, người này ánh mắt có vẻ âm trầm, trong lúc bước đii trên người toát ra pháp lực ba động thật khủng bố, mọi người trong đại điện nhất tề thay đổi sắc mặt.

- Vãn bối tham kiến Mộc Uyên Tôn Giả.

Dương Vĩ thối lui mấy bước, trên mặt ôn hòa lộ ra ý cười giải thích nói:

- Vừa rồi bất quá chỉ là chút hiểu lầm, mong Tôn Giả không để ý.

Mộc Uyên, là một trong các trưởng lão Mộc gia, tu vi đạt tới cảnh giới Kim Đan trung kỳ đỉnh phong, là thành chủ Đông Phương thành.

- Thỉnh Tôn Giả không nên tức giận, việc này quả thật như thế.

Tiêu Thần đồng dạng lui ra phía sau, chắp tay nói.

Mộc Uyên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt dừng ở trên thân hai người, cũng không có ý truy cứu, trực tiếp đi đến vị trí chủ vị trong đại điện ngồi xuống, ánh mắt lợi hại đảo qua phía dưới, tạm dừng một lát, lúc này mới thản nhiên nói:

- Hôm nay triệu tập các ngươi đến đây, là có chuyện quan trọng tuyên bố.

- Mộc gia lão tổ ta Hiển Thánh Chân Quân, hôm trước ban xuống pháp chỉ, lần này Thánh Địa lần nữa mở ra thí luyện giới, nói vậy cơ duyên trong đó các ngươi đều phi thường rõ ràng.

- Hơn nữa người nào có thể đạt được nhiều hơn phân nửa Thanh Ngọc Kiếm, là có thể đi theo bên cạnh Tôn Giả tu luyện ba năm!

- Bên trong Ngọc giản có giới thiệu việc này, mọi người nếu không rõ, có thể xem lại.

Dương Vĩ nghe vậy ngẩng đầu lên, trong mắt phát ra một trận kích động, một lát sau mới khôi phục lại bình tĩnh.

Đồng tử Hình Thiên Tà cũng co rút lại kịch liệt, tuy rằng sắc mặt vẫn trầm ổn như trước, nhưng các ngón tay cũng run nhè nhẹ, cho thấy nội tâm hắn cũng đang rung động kịch liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.