Đạo

Quyển 2 - Chương 35: Khiêu chiến (Chương 147)



Hai người liếc nhau, tất cả đều nhìn ra trong mắt nhau đều có điều kiêng kị cùng địch ý. Dù sao khi bọn hắn nhìn nhau đều nhận ra nơi này người có thể uy hiếp đến chính mình chỉ có đối phương.

Bất quá tất cả mọi người chưa từng chú ý, Tiêu Thần sau khi lấy ra ngọc giản từ trên trán, liền nắm chặt ở thủ chưởng bên trong ống tay áo, một lát sau mới chậm rãi buông ra, trong mắt hiện lên vẻ kiên định.

Về phần những tu sĩ khác, mặc dù biết được bản thân hi vọng không lớn, nhưng không có chuyện gì là tuyệt đối, biết đâu là cơ duyên xảo hợp tìm được hơn phân nửa số thanh Ngọc Kiếm thì sao, chẳng lẽ không phải là có cơ hội Nhất Phi Trùng Thiên sao, vì vậy mà sắc mặt đều đỏ lên, trong mắt tràn đầy ý hưng phấn.

Mộc Uyên đối với phản ứng của mọi người cực kỳ vừa lòng, khoát tay nói:

- Khảo thí đầu tiên sẽ bắt đầu vào trưa mai, mọi ngươi sau khi trở về cần nghỉ ngơi điều dưỡng, đến lúc đó sẽ có người tiến đến dẫn mọi ngươi đi.

Mọi người sôi nổi kính cẩn thi lễ lui ra, bất quá vào thời khắc này, xa xa đột nhiên lướt đến một đạo lưu quang, đứng ở trước mặt Dương Vĩ, hào quang tán đi, là một ngọc giản truyền tin.

Mọi người sôi nổi kinh ngạc dừng bước lại, Ngọc giản truyền tin này so với Truyền Âm Phù tốt hơn nhiều, chỉ có Kim Đan tu sĩ mới có thể sử dụng phương pháp truyền tin này, có thể tiến hành truyền tin kéo dài qua mấy vạn dặm.

Dương Vĩ đưa tay bắt lấy Ngọc giản đặt ở trên trán, một lát sau đem đễ xuống, trong mắt lóe lên lãnh ý, sắc mặt trong nháy mắt hoàn toàn trầm xuống.

- Mộc Uyên Tôn Giả, vãn bối mới vừa nhận được ngọc giản truyền tin của tông môn, báo cho biết đệ tử Tử Vi Tông Mạc Thanh Hoa bị người sát hại, xin Tôn Giả hảy lam chủ cho Tử Vi Tông ta.

Mộc Uyên nghe vậy sắc mặt hơi trầm xuống, giết Mạc Thanh Hoa không chỉ có không để Tử Vi tông ở trong mắt, mà còn là bất kính đối với Mộc gia.

- Việc này bản tôn sẽ phân phó xuống dưới, sai người tìm kiếm hung thủ, nếu tìm được hung phạm, nhất định sẽ nghiêm trị không tha!

- Đa tạ Tôn Giả!

Dương Vĩ cung kính thi lễ, sắc mặt vẫn âm trầm như cũ, biển người mênh mông, tu sĩ vô số, muốn tìm được hung phạm nói dễ hơn làm.

Nhưng không người nào phát hiện, Tiêu Thần nghe được lời ấy trong mắt hiện lên mấy phần vẻ kinh dị, nhưng ngay sau đó liền bình thản trở lại.

……………….

- Tử Vi tông Dương Vĩ.

- Phá Diệt Tông Hình Thiên.

- Lạc Thủy Tông Quân Vô Hối.

……………..

- Lạc Vân Cốc Tiêu Thần.

Buổi trưa hôm sau, trong một tòa đại điện ở biệt viện Mộc gia, căn cứ danh sách trước sau, mỗi người đều cần trải qua hai đợt khảo nghiệm.

Cửa thứ nhất, nghiệm cốt linh.

Cửa thứ hai, trắc tu vi.

Chỉ có từ hai mươi hai tuổi trở xuống, mà tu vi phải ở Luyện Khí kỳ tầng tám trở lên mới coi là vượt qua kiểm tra, có tư cách đi Thánh Địa.

Có thể cầm trong tay ngọc điệp thiếp mời của Mộc gia đến đây, tất cả đều là người nổi bật vô luận là tu vi hay thiên tư cũng đều là hạn nhất nhì trong tông phái, cho nên phen này khảo nghiệm tiến triển rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã có nửa số người thông qua được khảo nghiệm đứng sang một một bên.

- Tử Vi Tông Thanh Hỏa!

Thanh âm vừa dứt, Thanh Hỏa bước ra, ánh mắt mơ hồ hướng phía sau... lướt qua, khóe miệng lộ ra mấy phần cười lạnh.

Tiêu Thần khẽ cau mày, ánh mắt quét tới, thì bắt gặp ánh mắt oán độc của Lý Thanh Liễu nhìn lại. Hơi trầm ngâm, khoanh tay, trong lòng cười lạnh một tiếng. Nếu là người này thật sự muốn bày trò, hắn cũng không ngần ngại xuất thủ thu thập.

- Trắc cốt linh!

Thanh Hỏa mặt không chút thay đổi từ từ đi qua cổng vòm, trong một khối Ngọc Thạch trơn nhẵn bên cừa nhất thời xuất hiện hai mươi mấy chữ rõ ràng.

- Hai mươi tuổi, cốt linh khảo nghiệm thông qua.

Tu sĩ chịu trách nhiệm kiểm tra đo lường của Mộc gia gật đầu nói.

- Trắc tu vi!

Khảo nghiệm tu vi sở dụng chính là dị bảo cũng như các Tu Chân Giới khác, phân tầng linh thạch!

Bảo vật này đối với pháp lực tu vi cực kỳ nhạy bén, một chưởng phách ra, sử dụng tu vi bao nhiêu, đều có thể thông qua đường vân xuất hiện mà tiến hành phán đoán!

Oanh!

Thanh Hỏa phách một chưởng tới, mặc dù thanh thế không nhỏ, nhưng rơi vào trên tảng đá, cũng là chỉ có bảy đường vân chậm rãi hiện lên.

Tu sĩ Mộc gia đứng bên phân tần linh thạch, mặt không chút thay đổi quát

- Luyện Khí kỳ tầng bảy, không hợp cách!

Thanh Hỏa đối với lần này tựa hồ sớm có dự liệu, cười lạnh đứng một bên, nhắm mắt không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Nhưng là có người tâm tư linh hoạt, trong mắt thoán hiện vẻ kinh dị, liếc nhìn Tiêu Thần, ngay sau đó khóe miệng lộ ra mấy phần cười lạnh.

Sau lại một phen khảo nghiệm cực kỳ thuận lợi, mọi người dễ dàng vượt qua kiểm tra, rất nhanh liền đến cuối cùng.

- Lạc Vân Cốc, Tiêu Thần.

Đang khi nói, tên tu sĩ Mộc gia mắt lộ ra mấy phần vẻ kinh dị, nhìn Tiêu Thần với ánh ánh mắt tò mò. Dù sao mấy trăm năm qua tu sĩ Bắc Hoa Châu chưa từng được mời, trong lòng bọn họ cũng có chút ngạc nhiên.

Lý Thanh Liễu nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt âm lệ, nhìn dáng dấp Tiêu Thần hận không thể xé xác hắn để giải trừ mối hận trong lòng.

Dương Vĩ lại khẽ nhíu mày, trong ánh mắt lộ ra vẻ cẩn thận, chẳng biết tại sao, đối mặt tiểu tử vô danh này, trong lòng hắn lại sinh ra mấy phần kiêng kỵ.

Về phần Phá Diệt Tông Hình Thiên, khóe miệng mĩm cười đứng ở một bên, bất kể thế nào, thần sắc cũng để lộ ra một cổ tư vị có chút hả hê thích thú.

Tiêu Thần nghe vậy gật đầu, sắc mặt trầm ổn, trong mắt thần quang nội liễm, bước từ từ đi xuyên qua cổng vòm.

- Mười tám tuổi, cốt linh khảo nghiệm thông qua!

Tu sĩ chịu trách nhiệm ghi chép của Mộc gia trong mắt hiện lên vẻ kinh dị, hai mắt nhìn kỹ Tiêu Thần, lúc này mới chậm rãi nói.

- Trắc tu vi!

Đứng trước phân tầng linh thạch, Tiêu Thần hơi dừng lại, trở tay phách một chưởng lên phân tầng linh thạch.

Oanh!

Nhìn trên đá một tầng hồng quang nhàn nhạc hiện lên, trong mắt mọi người không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Mười tám tuổi lại có thể đạt tới Trúc Cơ sơ kỳ, hơn nữa tu chân thiên tài này lại ở Bắc Hoa Châu, loại tốc độ này, đủ để tiếu ngạo trong phần lớn các tu sĩ.

Đại điện chủ vị, Mộc Uyên trong mắt vẻ kinh dị chợt lóe lên, đợi đến khi Tiêu Thần đứng lại, liền trầm giọng nói:

- Khảo nghiệm kết thúc, thông qua, mọi người theo ta đi trước đến Truyền Tống đại điện, thông qua Truyền Tống Trận tiến vào Thánh Địa.

Nhưng vào thời khắc này, Thanh Hỏa đang nhắm hai mắt yên lặng đột nhiên mở ra, hướng Mộc Uyên kính cẩn thi lễ, trầm giọng nói:

- Chậm đã, vãn bối còn có chuyện muốn nói.

Mộc uyên nghe vậy thần sắc hơi động, nói:

- Chuyện gì?

- Nếu vãn bối nhớ không lầm là, hôm nay hai đạo khảo nghiệm, nếu là cốt linh khảo nghiệm thông qua, mà tu vi không đạt tới Luyện Khí kỳ tầng tám, người thất bại có thể lựa chọn một trong những người thông qua mà khiêu chiến, nếu là may mắn chiến thắng, liền có thể thay thế tên của hắn, tiến vào Thánh Địa.

Thanh Hỏa đang khi nói chuyện khóe miệng lộ ra mấy phần vẻ băng lãnh , trở tay chỉ Tiêu Thần, trầm giọng nói:

- Nếu là phù hợp quy định, vãn bối quyết định muốn khiêu chiến người này!

Cho dù là hạng người tâm tư ngu dốt, giờ phút này cũng đã nhận ra điều không đúng, trong mắt của tu sĩ các tông môn nhất thời lộ ra vẻ hưng phấn.

Giờ mới hiểu được Thanh Hỏa lúc trước tất nhiên là cố ý thất bại, là vì để khiêu chiến Tiêu Thần!

Tiêu Thần lông mày chau lại, trong lòng cười lạnh một tiếng, trên mặt cũng là một mảnh bình tĩnh, không có bất kỳ vẻ kinh dị nào.

- Quả thật có điều quy định này.

Mộc Uyên hơi trầm ngâm, nhưng ngay sau đó chậm rãi gật đầu, xoay người hướng Tiêu Thần hỏi:

- Ngươi có nguyện ý tiếp nhận khiêu chiếu hay không?

- Đây điều là quy định của lão tổ Mộc gia ta Hiển Thánh Chân Quân định ra, đã lên lôi đài, không kể sinh tử! Ngươi có thể chọn không chấp nhận khiêu chiến, nhưng tư cách đi Thánh Địa lần này sẽ tặng cho Thanh Hỏa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.