Tu sĩ các phái trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ. Bất giác nhìn về phía Thanh Hỏa không ngờ lại có vài phần kính nể.
Hình Thiên sắc mặt tức thì tối sầm, Thanh Hỏa xuất ra Hỏa Long đỉnh. Tử Vi Tông lần này nhất định sẽ có thêm vài phần lực lượng. Chuyện này đối với Phá Diệt Tông hắn mà nói tất nhiên không phải là một chuyện tốt lành gì.
- Thanh Hỏa sư huynh che dấu thật kỹ a. Ngay cả ta cũng không biết Xích Hỏa sư thúc đem Hỏa Long đỉnh ban cho hắn.
Lý Thanh Liễu nói xong, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng như điên.
- Nếu có vật ấy trong tay, Thanh Hỏa sư huynh đủ để cùng Kim Đan tu sĩ quyết chiến một trận. Tự nhiên là giết một tên tiểu tạp chủng này rất dễ dàng.
Dương Vĩ lông mày dãn ra, một thoáng lo lắng trong lòng hắn cũng tan thành mây khói. Hắn dời mắt nhìn sang bên kia, thấy sắc mặt Hình Thiên tối sầm lại trong lòng không khỏi cảm giác một trận khoan khoái.
- Đi!
Thanh Hỏa trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn. Hắn chỉ một ngón tay tức thì bên trên Hỏa Long đỉnh xuất hiện một khe hở, một cái, hai cái, ba cái… Ước chừng như sinh lần đầu liền một lúc bảy đứa, bên dưới bụng không đủ. Ngọn lửa thuần túy hợp lại với nhau thành một con quái xà, quay chung quanh hắn. Nhất thời trong lúc đó, nhiệt độ trong không gian nhất thời tăng lên, xuất hiện sóng nhiệt bức người.
- Giao xà lượn, đốt trời nấu biển.
Bảy ngọn lửa to lớn hóa thành bảy con giao xà, nhất thời hướng phía trên trời gào thét một tiếng. Sau đó vẫy đuôi gào thét hướng phía Tiêu Thần mà lao xuống.
Sắc mặt Thanh Hỏa có vẻ tái nhợt. Một lần duy nhất ngưng tụ ra bảy con giao xà chính là đã đến cực hạn của hắn. Nhưng uy lực thần thông của nó trong nháy mắt cũng đủ để giết chết Trúc Cơ tu sĩ. Khóe miệng hắn cười một cách dữ tợn, tựa hồ đem việc Tiêu Thần bị đốt thành tro bụi trong nháy mắt là một điều hiển nhiên. Nguyên thần bị chôn vùi vĩnh viễn không được luân hồi!
- Cái này mà cũng được gọi là thần thông sao? Quá yếu.
Mắt thấy bảy con giao xà lửa lao đến, Tiêu Thần thản nhiên ngẩng đầu. Trong miệng khinh thường nói vài tiếng.
- Quá yếu?
Thanh Hỏa xuất ra pháp bảo thượng đẳng, một ngọn lửa xuất ra cũng đủ để giết chết một tu sĩ Trúc Cơ. Nhưng mà trong mắt hắn lại là quá yếu.
Tức thì, cả Dương Vĩ lẫn Hình Thiên trong lòng không hẹn mà gặp đều sinh ra một ý niệm trong đầu, người này thực sự quá tự phụ.
Nhưng ngay sau đó, tất cả bọn hắn đều không che dấu được vẻ hoảng sợ trong mắt.
Chỉ thấy Tiêu Thần đưa tay vào túi trữ vật xuất ra một bảo vật hình vuông màu vàng đất. Sau đó hắn giơ cao tay ném về phía trước mặt.
- Phiên Thiên Ân, nhất ấn phiên thiên, trấn áp vạn vật.
Sau khi rời tay, Phiên Thiên Ân có sở trường là đón gió, trong nháy mắt thể tích tăng lên thêm ba mươi trượng, giống như là một ngọn núi cao thu nhỏ hướng về phía bảy con gaio xà ầm ầm nện xuống.
Tính năng của đất chính là phòng ngự.
Nhưng lúc này thời điểm mà ngọn núi trực tiếp nện xuống. Mọi thần thông trước mắt nó đều trực tiếp bị đạp xuống, dẫm nát.
- Ầm!
- Ầm!
- Ầm!
Bảy con giao xà đánh vào phía trên Phiên Thiên Ân tức thì trong miệng phát ra tiếng gào thét. Một đám bị đập nát không khoan nhượng, hóa thành một ngọn lửa vô hình tiêu tán bốn phương. Phiên Thiên Ẩn khí thế vẫn không giảm, vẫn đang cùng lửa trên long đỉnh giao chiến với nhau.
Bên dưới va chạm, lửa trong Long đỉnh liên tục gào thét. Đúng là trực tiếp bị Di Thiên Ấn trấn áp ở phía dưới, nện xuống ở mặt võ đài. Đem lửa trong đỉnh gắt gao trấn áp, mặc cho Long đỉnh không ngừng xuất ra những con giao xà, cũng vô pháp không làm lay động một chút nào.
- Thôn thiên song kích!
Tiêu Thần sắc mặt vô tình lạnh như băng, trong nháy lửa trong Long đỉnh đã bị Di Thiên ấn trấn áp. Tay trái hắn trong nháy mắt hướng phía Thanh Hỏa điểm ra hai chỉ từ ngón giữa.
Hai cây trong suốt từ pháp lực trên ngón tay nháy mắt ngưng tụ lại, từ đầu ngón tay bắn ra. Hai cây tuy rằng tách rời nhưng phần gốc như có một đường trắng mờ nối kết chúng lại. Theo hai ngón tay xuất ra, linh lực ngoại giới nhất thời xao động, bị hấp thụ một cách quỷ dị, và bị cắn nuốt một cách mạnh mẽ! Mà theo pháp lực rót vào, hai cây trong tay càng ngày ngưng tụ càng rõ ràng, dần dần nó xuất hiện cả vân tay người.
Uy áp của pháp lực từ hai ngón tay ầm ầm phát ra, hơn nữa còn mang theo linh lực trong đó. Trong lúc mọi người đang trố mắt ngạc nhiên về uy áp đó thì tốc độ của nó điên cuồng hướng lên phía trước.
Thôn thiên song kích. Chỉ cần ở trong phạm vi khống chế của nguyên thần Tiêu Thần, có thể liên tục không ngừng hấp thu linh lực từ bên ngoài, uy lực không ngừng lớn mạnh.
Nguyên thần càng mạnh, thì uy lực càng mạnh.
- Đây là vật gì mà lại có uy lực đáng sợ đến thế?
Thanh Hỏa kinh hoàng kêu lên, đồng tử co rút lại, lộ ra vẻ hoảng sợ cực độ.
- Nếu không thể chống đỡ được nó, ta chắc chắn sẽ chết mất.
Thanh Hỏa toát mồ hôi hột, tay vỗ lên túi trữ vật, liền đem một vật cầm trong tay.
Vật ấy giống như một cái hột, cỡ hai tấc, thi thoảng bắn ra một tia Lôi Điện hoa lửa màu trắng.
- Thiên Lôi hạnh đào?
Lúc vật này xuất hiện, Tiêu Thần trong lòng nhảy dựng lên. Một mối nguy hiểm không thể nói bằng lời khiến toàn thân hắn nháy mắt đổ mồ hôi lạnh.
- Tuyệt đối không thể để cho người này kích thích thành công, nếu không hôm nay người phải chết sẽ chính là ta.
Cây Thiên Lôi hạnh đào, sinh trưởng đã được ngàn năm bị Vương Thừa Nhận mười lần Thiên Lôi oanh kích mà không chết. Tất sẽ xuất hiện một nguồn năng lượng sấm sét mạnh mẽ trong cây. Vật ấy trời sinh mà nuôi dưỡng, chỉ cần sử dụng một lần, uy lực đủ mạnh để khiến Kim Đan tu sĩ nghe thấy mà biến sắc.
Lấy tu vi Tiêu Thần trước mắt, nếu mà bị cây hạnh đào này oanh kích, hắn sẽ phải chết là điều không thể nghi ngờ.
- Thần Chùy đâm!
Tiêu Thần sắc mặt âm trầm như nước, trước thời khắc sinh từ, bất chấp tạm thời không lật con át chủ bài, thần thức đủ để so sánh với thần thức của Kim Đan tu sĩ mạnh mẽ quét ngang qua.
- Phốc!
Thanh Hỏa chỉ cảm thấy nguyên thần mình bị hung hăng đập một cái thật mạnh, như là bị búa tạ đập xuống. Ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi. Miệng nhịn không được phun ra một ngụm tiên huyết. Khí thế trên người trong nháy mắt giảm xuống, đang trong trạng thái kích thích cây hạnh đào cũng mạnh mẽ bị cắt đứt.
Ánh sáng chợt lóe, Ma phong độn được thi triển đến mức tận cùng. Thân ảnh Tiêu Thần trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Thanh Hỏa, trong tay hắn bắn ra một viên Ngọc Thạch. Vật ấy sau khi rời tay trong nháy mắt liền dài ra, chỉ trong vòng một nhịp thở đã hóa thành một linh khí lợi kiếm dài ba thước.
- Không!
Trong mắt Thanh Hỏa tràn ngập vẻ tuyệt vọng, miệng phát ra một tiếng gào thét không cam lòng.
Nhưng ngay sau đó, thanh âm chợt im lặng.
Một cái đầu người to lớn bị phóng mạnh lên cao, trong nháy mắt máu phun ra cuồn cuộn.
Thanh Hỏa của Tử Vi Tông chết!
Sắc mặt Tiêu Thần không có chút thay đổi, thu hồi Di Thiên Ấn, đem ngọn lửa trong Long đỉnh cất kỹ. Bảo vật trên người Thanh Hỏa bị hắn cướp sạch không còn một vật. Cuối cùng cẩn thận dán lên cây Thiên lôi hạnh đào bảy tám cái phù chú, lúc này hắn mới yên tâm đem nó thu vào túi trữ vật.
Một loạt động tác lưu loát như nước chảy, thành thạo đến bực này không khỏi khiến mọi người tại đương trường hung hăng nuốt nước miếng ực một cái.
- Thanh Hỏa dưới tay người này không thể phát ra chút phản kháng nào, liền bị giết chết một cách dễ dàng như vậy. Vô luận tu vi, pháp bảo, bản lĩnh người của này đều mạnh hơn Thanh Hỏa nhiều. Người này tuyệt đối không thể khinh thường.
- Thanh Hỏa đành kích thích cây Thiên Lôi hạnh đào, mà người này đã cảm giác bị uy hiếp đã thi triển bản lĩnh trong nháy mắt thuận lợi công kích Thiên Hỏa trọng thương. Vậy tu vi nguyên thần của người này đến rốt cuộc là đã đến trình độ nào rồi.
- Tên Tiêu Thần này bản lĩnh che dấu thật là cao cường, chính là một nhân vật chúng ta tuyệt đối không thể trêu vào. Sau này ngàn vạn lần không nên chọc vào hắn.
Sắc mặt Lý Thanh Liễu tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ âm độc, nhưng dưới vẻ âm độc này lại che dấu sự sợ hãi đến tận cùng.
Thanh Hỏa bất luận tu vi hay pháp thuật cũng đều trên nàng, giờ phút này trong nháy mắt lại bị tên sát tinh này giết chết.