Đạo

Quyển 2 - Chương 6: Diệt sát cùng kiểm kê (Chương 118)



Ba!

Hỏa cầu lao xuống, cấm chế tán phát một tầng hào quang nhàn nhạt, ngăn lại.

Nam tử âm trầm kia thấy thế không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, lẩm bẩm:

- Bất quá là phù lục cấm chế cấp thấp, xem ra tình hình người này tương đối khẩn cấp, vội vàng sắp đặt, tưởng rằng không có người tiến đến, liền bắt đầu bế quan trùng kích bình cảnh, hắc hắc, không nghĩ tới lại tiện nghi cho ta.

Trong mắt người này hiện lên vẻ hưng phấn, hiểu được việc này không nên chậm chễ, liền giơ tay đem hồ lô tung ra. Sau khi hồ lô kia rời tay, liền uốn lượng xoay tròn trên không trung trước cửa động, đột nhiên mở ra, một đạo kim quang từ giữa bắn ra, nháy mắt lao vào trên cấm chế ở cửa động.

Oanh!

Một tiếng trầm muộn truyền lại, cấm chế huyễn hóa bởi vài lá bùa nhất thời lóe sáng, quang hoa trên đó nhanh chóng ảm đạm.

Nam tử thấy thế âm trầm, mặt không đổi sắc, đánh ra một số đạo pháp quyết, hồ lô kia lần thứ hai quay tròng, liên tục hai đạo kim quang từ giữa bắn ra, ầm ầm đánh xuống.

Ba!

Hai đạo kim quang, đồng thời đánh xuống, cấm chế hạ phẩm kia liền bị đánh bại triệt để, kim quang đánh xuống mặt đất tạo ra hai cái hố sâu, hất lên một phiến tro bụi.

Nam tử trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, đưa tay cầm lấy hồ lô, gấp gáp hướng trong động bước vào.

Bất quá lúc này, tro bụi tràn ngập thạch động, truyền đến tiếng bước chân rõ ràng, làm sắc mặt hắn nhất thời cứng ngắc. Ánh mắt chăm chú tập trung, một thanh niên mặc thanh sam từ trong chậm rãi đi ra, đôi mắt tối đen nhìn trên người hắn, dù chưa mở miệng nhưng trong cơ thể vẫn chậm rãi tản mát khí tức mạnh mẽ, dĩ nhiên khiến sắc mặt nam tử âm trầm kia trắng bạch, hai chân run rẩy.

Tiền bối… Vãn bối không có ý mạo phạm, trong chuyện này có chỗ hiểu lầm, xin tiền bối nghe tại hạ giải thích.

Nam tử trên mặt lộ vẻ nịnh nọt, liên tục chắp tay, nhưng pháp bảo trên người cũng chưa thu hồi, đổi lại càng nhìn chằm chằm Tiêu Thần, nếu có nửa điểm dị thường, hắn lập tức xoay người thoát đi.

- Người nếu dám loạn động, ta phất tay cũng có thể khiến ngươi chết không có chỗ chôn.

Tiêu Thần khóe miệng nhếch lên, cười lạnh.

- Nhưng nếu ngươi có thể thành thật trả lời ta vài vấn đề, ta liền lưu cho ngươi một con đường sống, thả ngươi rời đi.

Nam tử nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, trong mắt hiện lên vẻ kích động, nhanh chóng nói:

- Lời tiền bối là thực? Nếu sau khi tại hạ trả lời tiền bối trở mặt vô tình, vãn bối cũng không có nửa điểm biện pháp.

- Ngươi không có lựa chọn. Nói, còn một đường sống. Không nói, chết không nghi ngờ!

Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên, cười lạnh nói.

- Được, xin tiền bối cứ hỏi!

Nam tử cắn răng, trầm giọng nói.

- Được.

Tiêu Thần mặt không đổi sắc, hình như đã biết trước kết quả.

- Gần đây Tu chân giới Bắc Hoa châu có đại sự gì phát sinh?

- Có! Lạc vân cốc mấy ngày trước chẳng biết tại sao dốc toàn bộ lực lượng, đột nhiên hương Liệt Diễm tông truyền tối hậu thư, nếu không đem môn hạ đệ tử Tiêu Thần giao ra, liền không không tiếc bất cứ giá nào đại khai sát giới tiêu diệt Liệt Diễm tông.

Nam tử âm trầm không dám giở trò gian trá, nghe hỏi liền thành thật trả lời.

Tiêu Thần trong lòng khẽ động, đem sự tình đoán ra bảy tám phần, ngày đó Tiêu Lân trở lại tìm cứu binh, trong lúc giao thủ phát giác được dấu vết để lại, lúc này đem mũi nhọn hướng vào Liệt Diễm tông. Hơn nữa, linh hồn ngọc giản của hắn lưu trong tông môn vẫn chưa bị phá, nên lúc này nhóm người Thanh Vân Tử nghĩ hắn đã rơi vào tay Liệt Diễm tông. Nghĩ đến vì an nguy của hắn, hai người Thanh Vân tử, Dược Đạo tử không tiếc cũng Liệt Diễm Tông khai chiến, trong lòng Tiêu Thần sinh ra cảm kích, vội vàng hỏi:

- Hiện nay yên bình như vầy, song phương đã bắt đầu tranh đấu hay chưa?

- Còn chưa, khoảng cách kì hạn còn ba ngày.

Nam tử thấy anh mắt Tiêu Thần nên cũng không dám chậm chễ, vội vàng đáp.

- Chưởng môn Thanh Vân Tử tuyên cáo cả Tu chân giới, nếu ba ngày sau, trước buổi trưa không đem Tiêu Thần kia giao ra, song phương sẽ đại chiến một hồi, không chết không thôi.

- Ba ngày.

Tiêu Thần miệng khẽ nói, lộ ra ý lãnh khốc.

- Hẳn là cũng đủ ta vì hắn làm ra một phen đại lễ.

- Không biết tiền bối còn hỏi gì hay không? nếu không có, vãn bối xin cáo lui trước

Nam tử thấy Tiêu Thần mặt không thay đổi, trong lòng không nhịn được có chút bồn chồn, lặng lẽ lùi về phía sau mấy bước.

Tiêu Thần nghe thế, khoát tay áo. Nam tử kia như được đại xá, trên người độn quang lóe lên, hướng phía xa bay đi.

- Khụ khụ…

Bay ra không đến mười trượng, nam tử âm trầm thấy cốt chưởng xuyên qua ngực mình, ánh mắt mừng thầm kia còn chưa có tiêu tán, sinh cơ trong cơ thể nhanh chóng tiêu thất không còn.

Tu La cốt kia mắt lóe hồng quang, miệng mở thật rộng, nguyên thần thật nhỏ từ cơ thể bay ra. Nguyên thần này hình tròn, sắc thái ảm đạm, sự sợ hãi truyền ra, liền bị một ngụm nuốt vào, nguyên thần nhập vào cơ thể, bên trong cơ thể lại sinh ra hồng ti, bất quá chỉ sau một cái hít

thở liền bị cắn nuốt không còn. Hồng quang trong mắt Tu La cốt lại lóe lên, càng thêm phần sáng ngời.

Tiêu Thần nhìn thi thể người này, khóe miệng cười lạnh, đưa tay lấy túi trữ vật trên người, một lát sau đem ngọc bài Liệt Diễm tông chân truyền đệ tử vứt trên mặt đất, cười lạnh đem thi thể đốt cháy, thu Tu La cốt, ở động khẩu bày ra mấy cấm chế lợi hại, một lần nữa trở lại trong động.

Khoanh chân trên tảng đá, Tiêu Thần trở tay lấy ra một số túi trữ vật, ánh mắt nồng nhiệt, lẩm bẩm:

- Lão quỷ này, thân là một trong hai hai đại tu sĩ Kim Đan của Liệt Diễm Tông, tài sản không nên làm người ta thất vọng nha.

Phất tay phá vỡ cấm chế, thần thức Tiêu Thần thăm dò vào trong, trên mặt ngây ngốc, rồi toát ra vẻ mừng như điên.

Minh Tiêu lão quỷ không biết có chủ ý gì, trong túi trữ vật đúng là có mươi vạn hạ phẩm linh thạch, trung phẩm cũng có gần hai ngàn miếng. Thu hoạnh một túi này cũng vượt xa tài sản bản thân Tiêu Thần. Hơn nữa chưa nói trên người Tiêu Thần còn bốn mươi vạn hạ phẩm linh thạch cùng hơn ba ngàn trung phẩm linh thạch, chỉ sợ như thế trong giới tu sĩ Kim Đan cũng coi như là nổi trội.

Đem toàn bộ linh thạch cất kĩ, ánh mắt Tiêu Thần lộ vẻ chờ mong, cẩn thận mở túi trữ vật thứ hai.

Cái túi này là chuyên môn để pháp bảo, vật không nhiều lắm, chỉ có hơn mười kiện cùng một hộp ngọc màu tím. Pháp bảo thì Minh Tiêu lão quỷ lúc trước đã dùng qua Di Thiên ấn cùng cái lưới lớn màu đen cũng ở trong này, trừ bỏ một món hình chùy Tiêu Thần nhìn không thấu, nhứng cái khác đều là cực phẩm linh khí, hơn nữa cảm ứng khí tức chỉ sợ uy lực không bình thường. Tiêu Thần đem vài kiện cực phẩm linh khí nhất nhất thưởng thức, thoáng do dự đem Di Thiên ấn và cái cái lưới lớn thu hồi còn bảo vật hình chùy thì để bên ngoài.

- Từ khí tức xem xét, ít nhất cũng là cấp bậc pháp bảo, chính là không biết thuộc loại phẩm chất nào. Tuy rằng tổn thất hai kiện đan bảo cùng ngọc bội hộ thân nhưng được những vật này cũng coi như không thiệt

Tiêu Thần tinh tế dò xét một phen, phát hiện trên bảo vật cũng không có cấm chế gì, cũng không có dấu vết bị luyện hóa qua, liền vừa lòng gật đầu, thoáng do dự, vẫn bỏ qua ý niệm luyện hóa trong đầu, đem nó tạm thời để một bên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.