Đạo

Quyển 2 - Chương 62: Hài cốt thật lớn, La vân mộ địa (Chương 174)



Một mũi nhọn màu cam chớp qua, Tu La cốt nháy mắt quay về chỗ Tiêu Thần, miệng rít gào liên tục, nhưng tồn tại thần bí ẩn tích trong đại điện này mặc cho nó khiêu khích như thế nào cũng không phản ứng.

- Bạch cốt thần bí trong điện, có tu vi tương đương tu sĩ Nguyên Anh kỳ, tuy không biết tại sao hắn không thể tự mình ra tay, nhưng ta vẫn nên nhanh chóng rời đi, nếu chậm chỉ sợ sẽ phát sinh dị biến.

Sắc mắt Tiêu Thần biến ảo, phất tay ngăn Tu La cốt tiếp tục rít gào, ánh mắt từ từ đảo qua bốn phía. Trong lúc tìm đường ra, lại nhìn lên bạch cốt bất động trên kệ.

Ánh mắt Tiêu Thần đang chăm chú, bộ xương đột nhiên bộc phát một trận thanh mang, đợi thanh mang tiêu tán, khung xương hoàn toàn biến mất, một khối ngọc điệp màu xanh nằm im lặng dưới đất.

- “Di!” Ánh mắt Tiêu Thần kinh nghi, quơ tay cầm lấy, trong mắt hiện vẻ chần chờ.

Đúng thời khắc này, sâu bên trong Bạch Cốt điện, đột nhiên truyền ra một tiếng gào kinh thiên, một uy áp mạnh mẽ theo đó phóng ra.

- Không tốt!

Sắc mặt Tiêu Thần đại biến, ánh mắt dừng ở Bạch Cốt điện, đồng tử nhịn không được co rút kịch liệt.

- Mặc kệ ngọc điệp màu xanh sẽ đem ta đến chỗ nào, ta đều phải mạo hiểm thử một lần, nếu ở đây chỉ có con đường chết.

Ánh mắt Tiêu Thần kiên định lên, thần thức vừa động, Tu La cốt ngủa đầu gầm nhẹ, hơm trăm khung xương huyết sắc tụ tập phía sau. Tiêu Thần mở túi đem chúng lấy đi, đồng thời pháp lực không chút do dự rót vào ngọc điệp.

Ông!

Ngọc điệp bị pháp lực thúc động, bộc phát từng trận thanh mang, trong đó một pháp trận nháy mắt hình thành. Tại thời khắc cuối cùng pháp trận mở ra, Tiêu Thần chứng kiến rõ ràng một thân ảnh to lớn ngoài tram trượng như ẩn như hiện tại cửa Bạch Cốt điện.

Rống!

Rống!

Rống!

Truyển tống trận tiêu tán, một cốt chưởng thật lớn ầm ầm chụp xuống chỗ Tiêu Thần vừa rồi, lưu lại một chưởng ấn lớn mấy trượng rất sâu.

Tại cửa điện Bạch Cốt, một khô lâu lớn hơn hai trăm trượng đi ra, mỗi bước chân nó hạ xuống đều khiến mặt đất rung động. Khô lâu này màu vàng, trong mắt toát ra ngọn lửa vô tình băng lạnh. Nhưng làm lòng người kinh hãi chính là hai xương bả vai của khô lâu bị hai cái xích đen thui lớn hơn trượng xuyên qua. Xích này không biết từ thông ra từ chỗ nào, từ bên trong xương bả vai có máu tươi đỏ thẫm chay dọc xuống theo xương bả vai ( khô lâu có máu).

Khô lâu to lớn này thấy Tiêu Thần biến mất trong truyền tống trận, miệng rộng mở ra rống lên một trận kinh thiên, giống như sấm rền, làm mặt đất chấn động không ngớt.

- Tu sĩ nhân loại đáng chết, bổn vương quyết không bỏ qua cho người, sẽ có một ngày phải hoàn toàn giết chết ngươi, trừu hồn luyện phách vĩnh viễn không luân hồi.

- Giết! Giết! Giết! Giết! Giết!

. . . . .

- Sư huynh, nơi này đến tột cùng là địa phương nào, sao lại có nhiều khống thi trùng như vậy?

Lý Thanh Liễu nghĩ lại mà sợ hãi, vừa rồi ba người liên thủ, khó khăn lắm mới đem hơn mười đầu hủ thi giết chết, nhưng càng đi sâu vào trong đại điện, số lượng hủ thi càng nhiều, lúc này ba người tiêu diệt đã không dưới hai trăm đầu.

Sắc mặt Dương Vĩ âm trầm, nghe vây trầm mặc một lát, từ từ nói:

- Căn cứ theo lời sư tôn, mật cảnh này là phần mộ một tu sĩ thượng cổ, thậm chí cái gọi là Thí Luyện giới mà Mộc gia phát hiện ra, cũng là vị kia thi triển đại thần thông viễn cổ phân cách ra một mảnh không gian, mục đích đặc biệt là bố trí một ngôi mộ mà thôi.

- Mộ?

Đồng tử hai người Lý Thanh Liễu và Tử Nguyệt Tinh co rút.

Phân chia không gian, tự tạo thành một tiểu thế giới, chỉ để làm một cái mộ!

Tu sĩ thượng cổ đại năng vô cùng, uy lực khủng bố tới vậy ư!

- Việc này ta cũng mới được biết lúc trước, năm đó chưởng môn, sư tôn cùng một vị tôn giả đã phát hiện ra một khối ngọc điệp màu xanh thần bí cùng một khối ngọc giản, ngọc giản chính là tóm tắt địa đồ đại khái của mộ địa này.

- Mộ này tên La Vân, chính là của vị thượng cổ đại năng La Vân. Lúc thi triển thần thông bố trí mộ địa, đã phân chia ba tầng, chúng ta chính là ở tầng thứ nhất. Năm đó ba người sư tôn thăm dò lăng mộ chưa từng vào trong nhưng tại bên ngoài cũng đã kiếm được vài kiện pháp bảo cùng pháp quyết thượng hạng. Như Phong Lôi trùy của sư tôn, pháp bảo thượng phẩm song thuộc tính uy lực không khác gì pháp bảo cực phẩm; Âm Dương trảm kích của Nguyên Nguyệt tôn giả có song thuộc tính âm dương thần bí khó lường rất khó ứng phó; còn về chưởng môn nhân thì tu luyện Cửu Viêm Xích Hỏa quyết, phẩm cấp chính là Địa giai thượng phẩm, tu luyện tới cao thâm có thể ngưng tụ Thiên Hỏa chống địch, uy lực vô cùng vô tận.

- Mà đều là tại bên ngoài lăng mộ ngẫu nhiên lấy được. Sau đó bọn hắn gặp phải đại lượng âm hồn vây công, bất đắc dĩ mới rời khỏi nơi đây, đem ngọc diệp chia ba, phát xuống lời thề tâm ma tuyệt không đem truyện này truyền ra ngoài, ước định hai trăm năm phái ra môn hạ đệ tử lần thứ hai tầm bảo.

- Lúc trước sư tôn, chưởng môn, Nguyên Nguyệt tôn giả đem chuyện này nói với ta, hơn nữa nhắc nhở ta không nên quá sớm nói việc này cho các ngươi, tránh các ngươi ngấp nghé bảo vật mà không thể bảo trì sự cẩn thận.

Dương Vĩ hít một hơi sâu, trầm giọng nói:

- Nhưng chỗ này lại không giống với lời sư tôn, lại xuất hiện nhiều Khống Thi trùng như thế, chẳng lẽ lại có dị biến phát sinh.

- Thì ra thế!

Lý Thanh Liễu nghe vây, khuôn mặt lộ vẻ chợt hiểu:

- Chẳng trách lúc trước ta hỏi, phụ thân đều cười không nói, chỉ nói đến lúc thì hỏi ngươi, nguyên lai đã sớm nói cho ngươi.

Tử Tinh Nguyệt đồn dạng gật đầu:

- Lúc trước ta được cũng sư tôn nhắc nhở tương tự, mọi việc phải cùng biểu ca thương nghị.

Dương Vĩ gật đầu, nói:

- Đúng là như thế.

- Chính là dựa theo lời mấy người đó, sau khi thông qua ngọc điệp tiến vào cổ mộ sẽ gặp đại lượng âm hồn quỷ vật, cho nên lúc trước tông môn mới chuẩn bị pháp bảo chuyên đối phó loại này cho chúng ta, nhưng tình hình hiện tại rõ ràng không giống. Hơn nữa, ba người chúng ta đã diệt sát hơn hai trăm đầu hủ thi, lại chưa có thu hoạch gì, giống như lăng mộ này đã sớm bị người khác vơ vét (lại chả ).

Tử Tinh Nguyệt, Lý Thanh Liễu nghe thế, đồng dạng chau mày, sắc mặt tối tăm xuống.

- Biểu ca, theo ý kiến của ngươi, chúng ta kế tiếp nên làm như thế nào?

Dương Vĩ nghe vậy, mặt lộ vẻ trầm ngâm, lúc dau mới trầm giọng nói:

- Sư tôn từng nhắc nhở, trong cổ mộ nguy cơ trùng trùng, cho dù là Kim Đan tôn giả tiến vào cũng không nắm chắc toàn vẹn đi ra, lấy tu vi chúng ta chớ tiến vào quá sâu tránh phát sinh bất trắc.

- Nhưng ba người chúng ta phí thời gian tại Thí Luyện giới tiến vào chỗ này, không thu hoạch đen đủi đi ra, ta thật sự có chút không cam lòng. Không bằng thế này đi, ba người chúng ta tìm tòi phía trước thêm một ngày, nếu không có bất cứ thu hoạch gì, chúng ta lập tức rời đi, được không?

Hai người Tử Tinh Nguyệt khẽ gật đầu, cùng kêu lên:

- Được, nghe theo lời sư huynh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.