Đạo

Quyển 2 - Chương 63: Nữ thi xích lõa cảnh giới Kim Đan (Chương 175)



Bên trong cổ mộ âm u vô cùng, nếu không phải bảo vật dụ dỗ, chỉ sợ ba người đã sớm ròi đi, không muốn dừng lại chút nào.

Bất quá lúc ba người thương nghị thỏa đáng, một tiếng cười đột nhiên từ bốn phương tám hướng truyền đến.

- Hi hi, hai vị tiểu đệ đệ không cần rời đi, trước tiên cùng tỉ tỉ hao hảo thân thiết một phen cũng không muộn mà.

Tiếng cười trầm ấm, bên trong lại ẩn chứa kiều mị, âm thanh bốn phương tám hướng truyền đến, bên trong cổ mộ lại âm u mờ mịt, đến tột cùng vẫn không xác định được phương hướng âm thanh truyển ra.

Dương Vĩ, Tử Tinh Nguyệt cùng Lý Thanh Liễu biến sắc, ánh mắt âm trầm xuống. Ba người trăm triệu không ngờ bên trong cổ mộ lại vẫn tồn tại một u sĩ khác, hơn nữa lại là một Kim Đan sơ kỳ.

Ba người nhanh chóng dựa vòa nhau, thúc dục pháp lực và pháp bảo, hiển nhiên đã chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

- Hi hi, xem ra ba gia hỏa thân phận không tầm thường nha, pháp bảo trên người rất nhiều, xem ra có chút khó đối phó đây.

Thanh âm nữ tử lần thứ hai truyền ra, tựa hồ không vội ra tay với ba người.

- Rốt cuộc ngươi giả thần giả quỷ ở chỗ nào? Mau hiện hình đi.

Sắc mặt Dượng Vĩ tối tăm, lạnh giọng quát:

- Cho dù là tu sĩ Kim Đan thì thế nào, ba người chúng ta liên thủ đánh một trận, hươu chết về tay ai cũng chưa xác định đâu.

Thanh âm hạ xuống, nữ tử thần bí tạm dừng một chút, trong miệng lại cười duyên một trận, thanh âm xa gần truyền đến, bất quá mấy hơi thở đã đến phía sau ba người.

- Hô!

Ba người Dương Vĩ lập tức xoay người, nhìn nữ tử từ bóng tối đi ra, đồng tử co rút trong lòng nổi sóng.

Nữ tử thần bí ẩn nấp trong bóng tối, thân thể đày đặn không một mảnh vải, bộ ngực cao ngất, cái bụng trơn nhẵn, nửa mình bên dưới phong quang hiển lộ. Nhưng bên ngoài thân thể lại có một tầng dầu trơn màu tím, con mắt mờ nhạt, người khác nhìn lại trong lòng tự nhiên sinh ý sợ hãi.

- Khống Thi trùng tam giai.

Tử Tinh Nguyệt ngây người, lập tức hét lên một tiếng chói tai, ấm thanh tràn ngập ý kinh hãi.

Nữ thi kia nghe thế ngạc nhiên một tiếng, con mặt mờ nhạt lộ vẻ kinh ngạc, cười nói:

- Tiểu đệ quả nhiên kiến thức rộng lớn, không nghĩ vừa gặp mặt liền nhìn thấu thân phận ta.

- Một khi đã thế, ba người nên thúc thủ chịu trói, không nên để ta ra tay bắt giữ các ngươi.

Sắc mặt Tử Tinh Nguyệt tái nhợt, dưới chân liên tục lùi lại mấy bước, giống như bị dọa vỡ mật. Nhưng đúng lúc ấy, hắn đột nhiên vung tay ném ra một vật, trong miệng chợt quát lên:

- Động thủ.

Vật ném ra nháy mắt tản phát lực dao động mãnh liệt. Vật này là một pháp châu màu đen lóe lên hoạt quang đen mịn, hiển nhiên không phải là bảo vật tầm thường.

Trong mắt nữ thi hiện lên vẻ khinh miệt, mắt thấy pháp bảo màu đen đánh tới há mồm phun một ngụm quỷ khí đen như mực đặc dính, pháp châu mau chóng chui vào đó, liền yên lặng xuống, hơn nữa dao động pháp lực khủng bố nháy mắt bị cắt đứt, chậm rãi chìm xuống.

- Tiểu đệ thật độc ác, ta bất quá chỉ muốn thân mật với ngươi, ngươi lại hạ độc thủ như vậy, trong lòng tỷ tỷ khổ tâm lắm biết không?

Nữ thi ai oán, hừ nhẹ nói.

Sắc mặt Tử Tinh Nguyệt lại trầm xuống, pháp châu tên U Vân Hỏa Lôi châu, pháp bảo dùng một lần, uy lực sau khi phát nổ rất lớn, không kém gì pháp bảo trung phẩm tự bạo, nhưng hiện giờ lại bị nữ tử này thoải mái thu lấy.

- Biểu ca, Liễu đạo hữu cẩn thận, nữ tử này có hắc khí có thể ngăn chặn tu sĩ cảm ứng dấu vết pháp bảo.

Dương Vĩ biến sắc, đưa tay vỗ vào túi trữ đồ, ngọc điệp màu xanh tối lớn cỡ bàn tay xuất hiện, cầm trong tay.

- Đi!

Rót pháp lực vào trong, ngọc điệp tán ra vô tận lôi quang, lực lôi điện từ trong tràn ra, khiến nữ tử kia biến sắc.

Lực lôi điện chủ quản hình phạt, kinh sợ vạn vật thế gian, nhất là đối với hủ thi, cương thi, thương tổn tạo thành càng lớn gấp bội.

- Đi!

Đem ngọc điệp kích phát ra, sắc mặt Dương Vĩ âm trầm, hung hắng ném về phía trước.

Răng rắc!

Ngọc điệp rời tay sau đó nát vụn, tia chớp từ bên trong bộc phát ra, hướng nữ thi ầm ầm đánh xuống.

- Hừ!

Miệng hừ lạnh một tiếng, trong đôi mắt mờ đục của nữ thi hiện vẻ kiêng kị, há mồm phun một đạo ô quang.

Ô quang tốc độ cực nhanh, ầm ầm đụng vào lôi điện.

Oanh!

Oanh!

Oanh!

Lôi quang thiểm diệu, nổ liên tục, nhưng rõ ràng ô quang nữ thi phun ra không phải là phàm vật, dưới sự oanh kích của lôi điện, ô quang nháy mắt đại phát, một khí tức âm lãnh tản mát ra cùng lôi điện đánh nhau không rơi vào hạ phong.

Đem lôi điện niêm phong trong ngọc điêp tiêu hao không còn, ô quang quay lại nữ thi, thu liễm hào quang, lộ ra bản thể là một viên châu màu đen, tương tự nội đan yêu thú.

- Hai vị tiểu đệ đệ, sự kiên nhẫn của ta có hạn, nếu các ngươi không ngoan ngoãn chịu trói, ta cũng không khách khí nữa.

Nữ thi há mồm, nuốt viên châu vào, ngữ khí sâm hàn, nhẹ giọng cười:

- Tiếp tục nói, nhân gia với các ngươi không có ác ý, các ngươi cần gì phải liều mạng phản kháng, không bằng theo ta trở về khoái hoạt một phen thế nào?

- Hừ! ba người ta thân là nhân loại, cục diện luôn là không sống thì chết với Khống Thi trùng.

Sắc mặt Tử Tinh Nguyệt âm trầm, trong mắt hiện vẻ tàn nhẫn, độn quang lóe lên thân hình lui về hơn mười trượng phía sau, miệng quát:

- Biểu ca, Liễu Thanh đạo hữu, hai người ngăn trở một lát, đợi ta thúc động chí bảo sẽ giết được nữ thi này.

Khi nói chuyện, Tử Tinh Nguyệt vỗ tay vào túi trữ vật, trong tay xuất hiện một mũi tên nhọn màu bạc sáng ngời, thân dài ba thước bằng tinh kim.

- Canh Kim Phá Sát tiễn.

Dương Vĩ chứng kiến mũi tên, mắt nhất thời sáng ngời:

- Biêu đệ yên tâm thúc dục vật đó, ta ngăn chặn nữ thi này.

Độn quang trên người hắn lóe lên, thúc một ngón tay ra, quát khẽ một tiếng:

- Đan bảo, ra!

Đạo ánh sáng từ đan điền phát ra, nháy mắt biến thành Viên Nguyệt Loan Đao. Bảo vật xuất hiện, run lên rồi hóa thành lưu quang biến mất.

Nữ thi lộ sự kiêng kị, lần thứ hai há mồm, phun ra không phải viên châu kia mà là một song câu dày đặc âm khí. Vật này phẩm cấp không thấp, xuất hiện liền chém về phía loan đao.

Oanh!

Loan đao thần bí cao giai cùng song câu nữ thi phun ra va vào nhau, ầm ầm nổ vang, một cỗ dao động pháp lực mạnh mẽ tản phát ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.