Đạo

Quyển 3 - Chương 112: Trảm sát (Chương 359)



Bạch Cốt chân quân đồng tử kịch liệt co rút lại, một cỗ sinh tử nguy cơ mãnh liệt trong lòng nháy mắt sinh ra, khiến sau lưng hắn lông tơ dựng đứng, y sam nháy mắt bị mồ hôi lạnh làm ướt. Loại cảm giác này đã mấy trăm năm chưa từng xuất hiện qua!

- Không tốt, tiểu tử này có cổ quái, nhất định lập tức bài trừ phong ấn rời đi!

Người này ánh mắt ngưng tụ, nhưng chưa chờ hắn thi triển thủ đoạn một chưởng kia của Tiêu Thần cũng đã chụp tới.

Ba!

Chưởng hạ xuống, tựa như vỗ trên mặt nước, một tiếng vang giòn, lúc sau không một chút tiếng động.

Sau khi xuất một kích này, Tiêu Thần phi thân lùi về sau, sắc mặt tái nhợt, trên trán đẫm mồ hôi.

Mọi người kinh nghi, ánh mắt nhìn chăm chú, tất cả đều nhìn ra trong mắt nhau vẻ nghi hoặc. Một chưởng chụp xuống Lưu Vân sắc mặt tái nhợt hiển nhiên hao tổn rất nặng, nhưng lại không gây ra nửa điểm phản ứng.

Nhưng vào thời khắc này, không ai phát hiện Bạch Cốt chân quân đang bị phong ấn kia, trên mặt nháy mắt lộ ra vô tận sợ hãi.

- Không!

Người này phát ra tiếng thét tuyệt vọng chói tai, lập tức nhà giam kia nháy mắt vỡ ra, hóa thành vô số mảnh nhỏ rồi tiêu biến.

Dưới uy lực khủng bố của không gian vỡ vụn, Bạch Cốt chân quân thậm chí không có nửa điểm sức phản kháng, thân thể nguyên thần bị xé thành phấn vụn, hoàn toàn tiêu tán thế gian.

Vài tức sau, không gian khôi phục như ban đầu, nhưng nơi này đã không còn vật gì, chỉ có chút vị huyết tinh nhàn nhạt chậm rãi phiên tán trong không khí, tỏ rõ hết thảy những gì vừa phát sinh đều không phải là hư ảo.

Hoàng Tuyền tông Bạch Cốt chân quân, Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong đại tu sĩ, trong cuộc chiến mặt đối mặt, thậm chí chưa kịp thi triển ra thần thông uy lực, liền bị trảm sát đương trường.

Cả thú liệp nghiễm tràng nháy mắt tĩnh mịch, vô số ánh mắt rung động có, kinh nghi có, sợ hãi có, sùng bái có . . . Trăm mối cảm xúc đều tập trung trên người thanh sam tu sĩ.

- Lưu Vân này đến tột cùng là thần thánh phương nào, lại có thể có thể đem Bạch Cốt chân quân dễ dàng trảm sát, vừa rồi nếu là lão phu cùng hắn giao thủ, kết quả sẽ ra sao?

Kim Quang chân quân trong đầu sinh ra ý niệm như vậy, nhất thời nhịn không được rùng mình một cái, trong mắt sinh ra nồng đậm kiêng kị.

Quân Ly tử ánh mắt ngưng trọng, nhưng sâu trong đáy mắt lại hiện lên vài phần sắc mặt vui mừng,

- Người này vì Nhược Ly không tiếc bại lộ tu vi, nói vậy trong lòng đối với nàng hẳn là cực kỳ yêu thích, nếu Nhược Ly cùng hắn kết hợp, thì sau đó Yêu Nguyệt Tinh Thần Cung ta sẽ có thêm một đỉnh phong cường giả, thực lực tất nhiên tăng vọt!

Tử Yên sắc mặt phức tạp, môi anh đào cắn chặt, ánh mắt dừng trên người Tiêu Thần, hơi có vẻ mê ly.

- So với lúc trước, tu vi hắn đề thăng rất nhiều, lại có thể dễ dàng trảm sát Bạch Cốt chân quân.

Chờ đã. . Nếu hắn tới đây vì muốn tìm ta, ta phải làm sao bây giờ?

Tử Yên trong lòng nháy mắt tràn ngập kinh hoảng.

Vào thời khắc này, ánh mắt nàng dừng trên người Lan Nhược Ly, thấy Nhược Ly mắt đẹp lóe lên từng tia sáng kì dị chăm chú nhìn Tiêu Thần, sắc mặt ửng hồng, lộ ra vẻ thẹn thùng xen lẫn vui mừng vô hạn.

Tử Yên trong lòng hơi trầm xuống, Lan Nhược Ly bộ dáng như vậy, trong lòng sợ là đối với người nọ đã nảy sinh tình cảm, phải làm thế nào cho phải đây?

Mà giờ khắc này Lan Nhược Ly cũng đã nhận ra tầm mắt của Tử Yên, nhưng nàng còn đang bận nghĩ tới việc khác, sắc mặt nháy mắt đỏ lên, vẫn chưa phát hiện chỗ khác thường.

- Sư tôn. . Sư tôn. . Người đang nhìn gì thế?

Tử Yên mắt đẹp chớp lên, khẽ cười nói:

- Nhược Ly, nói cho sư tôn, có phải con đã động tâm với Lưu Vân kia rồi không?

Lan Nhược Ly nghe vậy lại càng ngượng ngùng không thôi, chậm rãi ngẩng đầu lên, sâu trong đôi mắt lộ ra vẻ kiên định.

- Sư tôn, người ngày đó đệ tử kể qua, diệt sát Thương Cổ cứu đệ tử chính là hắn.

- Đệ tử không dám có điều giấu diếm, từ đó trở đi, trong lòng đệ tử đã có bóng dáng của hắn, nhớ mãi không quên, chắc là thật sự thích hắn.

- Lúc trước Bất Trụy động phủ yên diệt, đệ tử vẫn chưa thấy hắn đi ra, vốn tưởng rằng hắn đã vẫn lạc trong đó, trong lòng đau khổ vạn phần. Nhưng hôm nay thấy hắn lấy tư thế thiên thần hạ phàm xuất hiện trước mặt đệ tử, Nhược Ly trong lòng đã nhận định, hắn chính là người cùng con hữu duyên.

- Nếu hắn nguyện ý, cả đời này đệ tử sẽ mãi bên cạnh hắn.

Lan Nhược Ly tuy rằng bề ngoài nhu nhược, nhưng từ nhỏ bơ vơ không chỗ nương tựa, tính khí cũng cực kỳ quyết đoán, một khi trong lòng nhận định chuyện gì, liền tuyệt đối sẽ không thay đổi. Nữ tử này tính khí cao ngạo tới cực điểm, những năm gần đây thanh niên tài tuấn các phái tới cầu hôn không ít, nhưng không một ai lọt được vào mắt nàng.

Hôm nay mở miệng như thế, trong lòng hẳn nhiên đã nhận định Tiêu Thần.

Tử Yên nghe vậy sắc mặt trắng bệch, trong mắt sinh ra vài phần vẻ phức tạp, rồi lập tức mạnh mẽ áp chế xuống.

Mặc Chiến trong mắt tràn ngập lửa nóng vẻ sùng bái, Lưu Vân tiền bối lại có thể cường đại nhường này, diệt sát tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ như lấy đồ trong túi.

Mặc Hề mắt long lanh, kinh hỉ tới mức cái miệng nhỏ nhịn không được lần nữa cong lên,

- Lưu Vân tiền bối đại sắc lang tu vi lại có thể cao như vậy, người ta khi nào thì mới có thể theo kịp hắn!

- Đáng ghét chết đi, không có việc gì tu vi cao như vậy để làm chi!

Đám người Huyền Vũ liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng tất cả đều sinh ra một cái ý niệm trong đầu: Mặc Chiến người này cùng Lưu Vân tiền bối quan hệ không hề tầm thường, ngày sau chỉ có thể cùng hắn hợp tác, tuyệt đối không thể sinh ra nửa điểm toan tính.

Lăng Vân Tông một hàng tu sĩ há to mồm, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được, tiếp đó trong lòng nghĩ lại mà sợ hãi. Giờ mới hiểu được ngày đó Lưu Vân tiền bối dĩ nhiên là đại nhân đại lượng, nếu không giơ tay nhấc chân sợ là có thể đưa bọn họ hoàn toàn diệt sát.

Chỉ có Vưu Danh Đường đôi mắt sáng ngời nắm chặt tay thành quyền,

- Ta biết, ngươi tuyệt không phải người tầm thường!

Oanh!

Mà cùng lúc đó, lại có một tiếng nổ kinh thiên truyền đến.

Tiểu Chuyên uy thế lẫm nhiên, vô tận thổ hoàng sắc thần quang từ trong bản thể nó điên cuồng tán phát ra, khí thế hùng hậu chọc ngang chân trời.

Bên dưới nó, Bạch Cốt đại ấn khí tức uể oải, vô số bạch cốt tinh khí bị triệt để chèn ép, bản thể cũng bị Tiểu Chuyên gắt gao trấn áp.

Nghiễm tràng thạch diện, bởi vì hai vật kia nện xuống mà nháy mắt xuất hiện một hố sâu mấy trăm trượng, vết nứt chi chít giống như mạng nhện dầy đặc cả thú liệp nghiễm tràng, không khoan nhượng đem cấm chế phía trên bài trừ sạch sẽ, hộ tráo cách tuyệt khí tức bao phủ nghiễm tràng cũng theo đó mà vỡ nát.

Khí tức khó hiểu trầm như núi nhất thời tán phát ra, khiến phần lớn tu sĩ biến sắc, tiếp đó mặt trắng bệch.

Tiêu Thần ánh mắt chớp lên, chân bước ra nháy mắt xuất hiện cạnh Tiểu Chuyên, mười ngón tay đưa ra, vô số cấm đạo phù văn ngưng tụ thành, hóa thành tầng tầng cấm chế đem Bạch Cốt đại ấn triệt để phong ấn.

Đạo phong ấn cuối cùng hoàn thành, Bạch Cốt đại ấn bị thu nhỏ lại chỉ còn hơn một xích.

Tiêu Thần ánh mắt chớp lên, đưa tay đem thu lấy, trực tiếp cất vào túi trữ vật.

Đến lúc này Hoàng Tuyền Tông Huyết Ngục lão tổ, Bạch Cốt chân quân tất cả đều vẫn lạc trong tay hắn, cả địa phẩm đạo khí Hoàng Tuyền đại ấn cũng bị phong ấn lấy đi.

Làm xong hết thảy, ánh mắt Tiêu Thần quét ngang, phàm là người cùng ánh mắt đó đối diện mặt đều lộ vẻ kính sợ, hơi hơi cúi đầu biểu thị kính ý.

Vào thời khắc này, khi đảo tới bóng hình xinh đẹp cô đơn phía xa kia, Tiêu Thần ánh mắt ngưng lại, lập tức chân bước ra, thân ảnh bay thẳng tới chỗ Yêu Nguyệt Tinh Thần Cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.