Đạo

Quyển 3 - Chương 125: Kẻ nào ngăn ta, giết không tha (Chương 372)



Mặc trời bắt đầu mọc lên ở phía đông, ánh rạng đông rọi xuống, phá tan mây mù cách trở chiếu khắp nơi, cả Trươngg Phong thành bắt đầu từ trong yên lặng mà chậm rãi sống lại, khôi phục cảnh tượng náo nhiệt thêm lần nữa.

Trong Nhất Hoa lệ Đình Viện của Lý gia, Tiêu Thần đang khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, lúc này hai mắt từ từ mở ra, trong đó hiện lên vẻ lo âu.

- Hôm nay có chút không yên, chẳng nhẽ đã phát sinh ra chuyện gì đó?

Nỗi bất an trong lòng ngày càng nặng, Tiêu Thần than nhẹ một tiếng, tiện đà vươn người đứng dậy, đẩy cửa đi ra.

Ánh mặt trời buổi sớm tà tà chiếu xuống, hắn híp hai mắt xuống, ý âm hối trong lòng giảm xuống, đi vào trong sân.

Trong sân này, vốn là nới Huyền Đức ở, xây đẹp đẽ, tĩnh mịch và hoa lệ, tại đây trong sân có trồng bảy tám gốc kỳ hoa dị thảo, không sợ sự thay đổi của bốn mùa, hoa tươi nở rộ, lá cây thanh tẩy đi cái nóng, nhìn lại càng trở thành một cảnh đẹp.

Ban đêm nhiệt độ khá thấp, trên lá cây vẫn còn điểm mấy giọt sương trong suốt, nhìn như đá thạch anh, tại đây dưới ánh nắng nó tràn nhiều điểm sáng vàng, giống hệt như một viên bảo thạch.

Nhưng đúng lúc này, ánh mắt Tiêu Thần dừng ở trên giọt sương, không nhịn được mà trở nên nghiêm trọng.

Chỉ thấy cả giọt sương kia đột nhiên di chuyển, lập tức nghịch đảo, hóa thành một làn sương trắng, giống như là cuối mùa thu vậy. Hoa lá tại đây dưới làn sương lạnh nhanh chóng trở nên héo úa, uể oải, bộ dáng như đã sắp chết.

- Lưu vân sư thúc, chuyện lớn không tốt, ngài mau mau đến đây xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Đột nhiên, ngoài sân truyền đến một tiếng kêu, nơi này được Tiêu Thần bày ra cấm chế, bất luận là ai bước được vào cũng đều khó khăn.

Hiện giờ nghe được tiếng kinh hô truyền đến, trong lòng Tiêu Thần hơi trầm xuống, lập tức bước đến, phất tay giải trừ cấm chế, thân ảnh cũng hiện ra ở ngoài sân.

Chỉ thây giờ phút này Lý Huyền Đứng dang dẫn theo ba trưởng lão của Lý gia dáng vẻ không yên đứng ở bên ngoài, nhìn thấy hắn lộ diện, sắc mặt liền trở nên vui mừng.

- Sư thúc, buổi sáng Huyền Đức thực sự đã đến quấy rầy, nhưng việt này quả thật quá quỷ dị, xin sư thúc nhanh chóng đến trước chủ điện xem xem.

Sắc mặt Tiêu Thần trở nên âm trầm, nghe vậy gật đầu, trên thân người chợt lóe linh quang, bất quá qua mấy nhịp thở, thân ảnh đã xuất hiện trước đại điện.

Lúc này trên đại điện, dĩ hiên có vô số tộc nhân Lý thị vây quanh chi chít, sắc mặt tất cả đều tái nhợt, trong mắt tràn ngạp ý hoảng sợ.

Ánh mắt Tiêu Thần nhìn lướt qua máy người nằm trên mặt đất, động tử co rút lại, sắc mặt biến đổi trở nên khó coi.

Lúc này trên sàn đại điện, mặt đất đã vỡ ra thành một cái khe rộng chừng ba bốn trượng, trong khe đó, có dòng suối có màu đỏ thẫm sền sện giống như máu đang không ngừng tuôn mạnh ra, dần dần hóa thành cả cái hồ màu máu. Mà theo dòng suối màu máu không ngừng trào ra, mặt đất quanh đó cũng bị nước suối màu máu nhuộm lên màu đỏ nhạt, hơn nữa cũng có thấy được tốc độ lở của đất không ngừng gia tăng.

- Lưu vân sư tổ hãy đến đấy.

- Đúng rồi! Lý gia chúng ta hiện đang có Lưu Vân sư tổ trấn thủ, không phải sợ chuyện gì hết.

- Không sai, sư tổ nhất định sẽ làm rõ ràng chuyện này.

Một đám tiểu bối Lý gia đang nói chuyện.

Lý Huyền Đức hiển nhiên đã nhìn ra thứ gì đó bên trong dòng sông máu này, thấp giọng nói:

- Lưu Vân sư thúc, hôm nay mật đất đại điện đột nhiên nứt ra, mặc dù có huyết tuyền tự động phun ra, Huyền Đức dã từng thi triển thần thông đem nó biến mất, nhưng lại không có tác dụng nào, hình như thần thông này căn bản không thể tác dụng được.

Tiêu hần nghe vậy chau mày, ánh mắt âm trầm, sắc mặt cũng khó coi đến cực điểm.

- A! Mọi người xem, sao đột nhiên bầu trời lại nhiều mây đến vậy.

- Thật ký quái, rõ ràng nửa canh giờ trước không có dấu hiệu trời mưa, sao bây giờ sắc trời lại thay đổi như thế chứ!

- Có gió rồi, gió này lại là màu đen.

Tiêu Thần ngẩng đầu lên, trong đổi mắt đen láy quang mang đang lóe ra không ngớt, thấy thần sắc cũng đã biến đổi lớn.

Lúc này trọng phạm vi ngàng dặm gồm cả Trương Phong thành, mây đen đầy trời, âm phong gào rít, nhiệt độ cũng nhanh chóng hạ xuống, khiến người ta sinh ra một cỗ lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Những giọt sương ban ngày đã hóa thành sướng lạnh, làm đông lạnh chết cả hoa cỏ.

Mặt đất vở thêm ra, huyết tuyền phun mạnh hơn, tràng lên mặt đất.

Sắc trời u ám, tiếng gió gào thét, không gian rét lạnh.

Sắc mặt Tiêu Thần khó coi đến cực điểm, lạnh giọng nói:

- Bạch lộ ngưng thánh sương đêm, đất lở máu chảy ra, trời um ám sinh gió lạnh. Sắp có điềm cực xấu rôi!

Ngày đó Tiêu thành bị Doanh Châu Mộc gia vây chết, trời đất cũng sinh dị tượng, chẳng qua so sánh với nhau, hiện tượng trên trời dưới đất cũng giống nhau.

- Hôm nay tâm thần ta không yên, lo âu bất an, đúng lúc này Lý gia xuất hiện liên tục những điềm xấu, chắc hẳn sắp có đại sát kiếp đính thị sẽ đến với chúng ta. Lão già thần bí kia trước lúc rời đi, đã từng nói Tiêu Thần ta sẽ gặp huyết quang khó khăn, ta lúc đó chỉ nghĩ hắn nói quàng, không để ý đến chuyện đó, dù sao chuyện của tương lai làm sao mà có thể biết được. Nhưng hiện tại xem ra, người đó nói cũng không phải là vô căn cứ.

Chỉ là Tiêu Thần không hiểu, rốt cuộc vì sao lại tạo thành sát kiếp, phát ra điềm xấu như vậy.

Tiêu Thần vắt óc suy ngĩ, tâm thần điên cuồng chuyển động, cũng ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một đạo lệ quang.

- Ở Hãi Hải đại lục, chỉ có Hoàng Tuyền Tông là kẻ thù duy nhất của ta mà thôi, nếu muốn giết chết ta, thì đâu có quan hệ đến tông môn chứ. Bất quá ta chỉ vừa mới tới Lý gia thôi, họn họ làm sao có thể biết chỗ ta chứ? Chẳng nhẽ, lại có người cố ý truyền tin tức ra ngoài!

Trong lòng Lý Huyền Đức không yên, thấy trong mắt Tiêu Thần lóe ra lệ mang, sắc mặt âm trầm, khiến trong lòng hắn càng bất an đến cực điểm.

- Lưu Vân sư thúc, rốt cuộc đã có chuyển gì xảy ra vậy, ngài có biết không?

Tiêu Thần nghe vậy ánh mắt tóe điện, nháy mắt nhìn lên người Lý Huyền Đức, trầm giọng nói:

- Lý gia chủ, trong Lý gia các người, có ai thân cận với Hoàng Tuyền Tông không?

Lý Huyền Đức không hiểu gì cả, nhưng thấy sắc mặt nghiêm nghị của Tiêu Thần, lập tức không dám trì hoãn nữa, thoáng suy nghĩ rồi vội vàng nói:

- Có, có Lý Hiền Lý đại trưởng lão của Lý gia ta, đã nhiều lần xin lão phu gia nhập Hoàng Tuyền tông, hơn nữa người này cũng thường âm thầm qua lại với tu sĩ Hoàng Tuyền tông, chẳng qua chuyện này không có chứng cớ, nên cũng chả thể làm gì được.

Hắn thân là gia chủ của Lý gia, đương nhiên sẽ không phải kẻ ngu dốt, lúc này nghe Tiêu Thần đột nhiên hỏi, trong lòng hung hăng dao động, cẩn thận hỏi:

- Không biết vì sao sư thúc lại hỏi về chuyện này?

Trong lòng Tiêu Thần tuy đã đoán ra, nhưng vẫn chậm rãi lắc đầu, thấp giọng nói:

- Ngươi lập tức phái người, gọi tên Lý Hiền kia đến đây.

Lý Huyền Đức vừa nghe vậy ánh mắt liền đảo quanh, lần này gia tộc xuất hiện dị tượng, toàn bộ tộc nhân Lý thị đều tập trung ở đay, chỉ riêng Lý Hiền cùng hai người trưởng lão Lý gia phía sau là không thấy. Quan sát xong, trong lòng hắn không khỏi trầm xuống, lúc này không dám có chút trì hoãn nào, trầm giọng nói:

- Sư thúc đợi chút, để điệt tôn tự mình đi xem.

Nói xong độn quang trên người chợt lóe lên, thanh ảnh bay thẳng đến chỗ Lý Hiền ở.

Sắc mặt Tiêu Thần càng khó coi, không nói được câu nào, một lát sau đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở hướng Lý Huyền Đức biến mất, nơi này có pháp lực truyền ra, nhưng bất quá qua mấy nhịp thở liền tiêu tán đi, chỉ thấy sắc mặt Lý Huyền Đức trở nên tối tăm, trên tay cũng dẫn theo người, đúng là hai người trưởng lão Lý gia dưới trướng Lý Hiền.

Hai người này rõ ràng đang bị khống chế, trên mặt hiện ra vẻ lo sợ không yên.

- Sư thúc, khi Huyền Đức đếm chõ ở của Lý Hiền nhưng không thấy hắn đau, mà lại thấy hai người này đang ở trong mật thất. Vốn ta muốn hỏi Lý Hiền đâu, không ngờ hai người đó lại ra tay, bây giờ dĩ nhiên đã bị ta chế trụ, mang đến cho ngài xử lý.

Nói xong trực tiếp thả người người này ngã xuống mặt đất.

Tiêu Thần híp mắt lại, ánh mắt lạnh lẽo như băng nhìn lên trên hai người đó, trầm giọng nói:

- Lý Hiền đã đi đâu vậy? Nói cho ta biết cái.

Hai gã này dĩ nhiên đã chứng kiến qua thần thông của Tiêu Thần, lần này bị bắt khiến tâm thần đại loạn, xoay người quỳ rạp trên mặt đất liên tục dập đầu xin khoan dung.

- Lưu Vân sư thúc tha mạng, Lý Hiền sau khi thu được ngọc điệp truyền tin của Hoàng Tuyền tông, biết được Hoàng Tuyền tông đã lấy Hoàng Tuyền Đạo Quả làm phần thưởng cho việc truy sát sư thúc, hắn đã đến chỗ Quách trưởng lão của Hoàng Tuyền tông báo tin để nhận thưởng rồi.

Thanh âm người này vừ dức, tất cả đều sắc mặt cuồng biến, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.

Sắc mặt Lý Huyền Đức lại càng tái nhợt, giận dữ thét:

- Đồ hỗn trướng!

Trong mắt Tiêu Thần hiện lên vẻ lạnh lẽo, tuy rằng đã sớm đoán đến sự tình này, nhưng sau khi nghe được, sát khí hắn lại nổi lên dữ dội.

Vào đúng lúc này, một tiếng cười thỏa mái đột nhiên truyền đến từ bên ngoài Trường Phong thành, một cỗ khí tức hung tàn đang lấy một tốc độ cực kỳ kinh người mà đến nơi này, đó là một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ.

- Hoàng Tuyền tông lại vì một tên tiểu tử mà tuyên bố lệnh truy sát của tông môn, lại lấy Hoàng Tuyền đạo quả làm phân thưởng, quả thực rất hấp dẫn! Nếu là bổn quân thu vào trong tay, tu vi trong thời gian ngắn có thể tăng vọt thêm lần nữa! Hắc hắc, xem ra vẫn là bổn quân có tốc độ nhanh nhất, hiện giờ vẫn chưa có người nào đến, thật là dỡ đi bao nhiêu là phiền toái. Tiểu tử kia, bổn quân đến lấy đầu ngươi đây.

Nghe tiếng cười vui sướng truyền đến, trong mắt Tiêu Thần chợt lóe lên độn quang, một cỗ sát khí hung tàn cũng từ đó phát tán ra, chân hắn lập tức bước đi, nhìn thấy độn quang kia gào thét mà đến, hắn tung ra một chưởng hung hăng nắm vào hư không.

Ba!

Không gian quanh độn quang đó, hình như chịu một trọng áp nào đó, nháy mắt đã vặn vẹo, trở thành một mảng mơ hồ, khiến người khác không nhìn rõ lắm.

Trong không gian vặn vẹo đó, truyền đến tiếng người kinh sợ, tuy đã dừng lại, nhưng huyết sắc nháy mắt bộc phát ra vô tận, giống như một đoàn pháo bông rực rỡ phía chân trời vậy.

Tu sĩ Nguyên Anh kỳ không biết tên này, đúng là đã bị một chưởng vặn vẹo không gian của Tiêu Thần, bóp nát toàn bộ thân hình một cách không khoan nhượng, hình thần câu diệt, rớt thẳng xuống đất.

Chỉ một cái giơ tay, đã giết chết một tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Uy thế như vậy, nhất thời khiến toàn bộ tu sĩ ẩn thân trong Trường Phong thành phải kinh sợ.

Tiêu Thần đứng trên không trung, mái tóc không gió mà bay, quan áo bay phất phơ, đôi mắt đen láy toát ra sát khí điên cuồng vô tận! Giết chết người này nhưng độn quang không ngừng, bay thẳng ra ngoài thành, đồng thời trong miệng bỗng khẽ quát:

- Người nào dám ngăn trở ta, giết không tha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.