Đạo

Quyển 3 - Chương 141: Khấp huyết tháo chạy (Chương 388)



Thanh âm Tiêu Thần vừa dứt, Độc Ma lão tổ lập tức cười ra tiếng, nói:

- Nếu là đạo hữu thực có thể xuất ra năm trăm vạn hạ phẩm linh thạch, tại hạ liền chắp tay nhường Thất Thải Linh Tử, hơn nữa còn đem ba trăm năm mươi vạn hạ phẩm linh thạch tặng cho đạo hữu, không biết như vậy, đạo hữu có vừa lòng không?

Sắc mặt đám người Vân Mặc tử khẽ biến, Độc Ma lão tổ lần này cho là Tiêu Thần không thể xuất ra năm trăm vạn hạ phẩm linh thạch, nếu không phải thì chẳng những không có được Thất Thải Linh Tử mà còn phải giao ra ba trăm năm mươi vạn hạ phẩm linh thạch. Một khi sai lầm như vậy tổn thất thật sự là có chút lớn.

Tiêu Thần nghe vậy khóe miệng nhếch nhẹ, khẽ cười nói:

- Độc Ma đạo hữu đưa ra điều kiện như vậy tại hạ tự nhiên là cực kỳ vừa lòng, bất quá đạo hữu cũng nên hảo hảo suy xét một phen, rồi hãy cho tại hạ một câu trả lời chắc chắn.

- Nếu không một khi thua, ta sợ đạo hữu nói không giữ lời, đến lúc đó tại hạ chẳng phải là không có lấy một chút lợi ích nào sao.

Trong lòng Độc Ma lão tổ cười lạnh liên tục, Tiêu Thần cư xử như thế, trong lòng hắn lại càng thêm phần chắc chắn, nghĩ là y sinh lòng sợ hãi nên mới kiếm cớ chối từ, lập tức ra vẻ nói:

- Nếu là đạo hữu lo lắng tại hạ nuốt lời, việc này giải quyết lại có gì khó. Tầm đại chưởng quỹ, xin hãy giúp hai người chúng ta lập ra một khế ước, nếu là vị đạo hữu này có thể xuất ra năm trăm vạn hạ phẩm linh thạch, lời tại hạ đã nói tự nhiên sẽ thực hiện.Nhưng vạn nhất không lấy ra được, thì phải đem đầu mình giao cho lão tổ ta

Thanh âm mang một cỗ sâm hàn mãnh liệt, sát khí tản ra!

Ánh mắt Tiêu Thần hơi lóe ra, tiếp đó lại cúi đầu, tất cả đều không thoát khỏi ánh mắt của Độc Ma lão tổ, càng làm cho hắn khẳng định trong lòng tiểu tử này nhất định đang sợ hãi tột độ! Như vậy, trong lòng hắn lại càng yên tâm, thúc giục nói:

- Tầm đại chưởng quỹ cấp tốc chuẩn bị khế ước, tránh trì hoãn thời gian.

Tầm đại chưởng quỹ khẽ khoát tay, lập tức có một gả sai vặt chạy lên lầu, một lát sau kính cẩn đem một quả ngọc giản giao cho hắn rồi xoay người lui ra. Hắn đem ngọc giản đặt ở trên trán, rất nhanh liền đặt vào trong tay, trầm giọng nói:

- Khế ước đã gần hoàn thành, hai vị đạo hữu xem xét một phen, nếu không có gì dị nghị, thỉnh liền hướng vào trong ngọc giản nhỏ một giọt máu.

Tiêu Thần quét qua thần thức, lập tức thấy rõ nội dung khế ước, nhưng chưa vội gật đầu, đến sau khi Độc Ma lão tổ trích máu, lúc này mới nhỏ theo vào một giọt máu tươi

Máu của hai người thấm tan vào ngọc giản, lập tức ngọc giản tản mát ra một tia huyết mang, khiến cho toàn thân mơ hồ lộ ra vài phần huyết sắc.

- Tốt lắm, khế ước đã gần như hoàn thành, đạo hữu chớ tiếp tục tìm kiếm lý do thoái thác, mau mau để Tầm đại chưởng quỹ kiểm tra một phen đi

Độc Ma lão tổ nhe răng cười, tựa như chứng kiến Tiêu Thần bị chém tại chỗ, cảnh tượng tra tấn lập tức hiện ra xẹt ngang qua đầu, không nhịn được thúc giục.

Tiêu Thần nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vài phần quái dị, khẽ cười nói:

- Nếu Độc Ma đạo hữu muốn ra tay trượng nghĩa giúp tại hạ có được Thất Thải Linh Thạch đến thế, tại hạ tự nhiên sẽ không khước từ.

- Tầm đại chưởng quỹ, vậy ngươi liền kiểm tra một phen đi.

Chứng kiến biểu cảm của Tiêu Thần, Độc Ma lão tổ cùng Vân Mặc tử trong lòng nhất tề máy động, không khỏi sinh ra vài dự cảm không hay, sắc mặt liền trở nên âm trầm càng nặng.

Động tác tiếp theo của Tiêu Thần không khỏi làm cho đồng tử bọn họ khẽ co rút, trong lòng kích thích vô tận. Độc Ma lão tổ lại càng trừng mắt cực lớn, hai mắt lộ ra vẻ khiếp đảm.

Tầm đại chưởng quỹ xem trên tay Tiêu Thần đột nhiên xuất hiện một chiếc nhẫn, trong lòng hung hăng nhảy dựng lên.

Trữ vật giới!

Có thể tự động che dấu thân ảnh, riêng chỉ chủ nhân mới có thể sử dụng trữ vật chí bảo!

Hiện giờ trong Tu Chân giới, tu sĩ có thể sử dụng được bảo bối như vậy, nếu không phải tu vi cường đại sâu không lường được thì nhất định phải có bối cảnh kinh động lòng người. Mà xét tu vi của Tiêu Thần thì vế sau là càng có khả năng hơn gấp bội lần.

Không hổ là nhân vật quan trọng của Dược Vương tông, Tầm đại chưởng quỹ sau mấy lần hít thở không thông cũng đã khôi phục lại diện mạo thường thấy, nhưng đối với Tiêu Thần lại tăng thêm vài phần khách khí.Tuy rằng người nay tu vi so với hắn còn kém xa nhưng thế lực sau lưng lại đủ để cho hắn phải cẩn thận ứng phó.

- Xin đạo hữu hãy giải bỏ phong tỏa, để ta thăm dò

Tiêu Thần cười khẽ, đưa tay khẽ chạm qua trữ vật giới, nếu không có sự cho phép của hắn, trừ phi hắn chết, bất luận kẻ nào dù tu vi đạt tới mức độ cảnh giới cao như thế nào, đều tuyệt đối không thể xem xét bên trong trữ vật giới tột cùng là chứa vật gì.

Tầm đại chưởng quỹ vô cùng có chừng mực, phóng xuất ra một tia thần thức, thuận lợi tìm hiểu bên trong trữ vật, mặt cười lâm vào ngây dại, mãi đến khi Tiêu Thần thu tay lại, hắn mới hồi phục lại tinh thần nhưng ánh mắt nhìn về người này tràn đầy lửa nóng.

Nhận thấy được Tầm đại chưởng quỹ sắc mặt biến hóa, Độc Ma lão tổ trong lòng nhất thời chậm rãi trầm xuống, nhưng không có kết quả, hắn chung quy chưa từ bỏ ý định, lập tức nôn nóng hỏi:

- Đến tột cùng kết quả như thế nào, Tầm đại chưởng quỹ mau mau nói, chớ có im thin thít như vậy.

Đám người Vân Mặc tử liếc nhau, tất cả đều chậm rãi lắc đầu, xem ra lần này Độc Ma lão tổ chịu không ít thiệt thòi rồi.

Ánh mắt Tầm đại chưởng quỹ chứa chút khinh thường quét qua Độc Ma lão tổ liếc mắt một cái, vừa rồi nhìn vào tầng tầng tinh thạch chói lọi còn chưa có hồi phục lại tinh thần a, tuy rằng không thể xác định chính xác số lượng nhưng hắn lấy cái nhãn lực biết bao nhiêu năm rèn luyện giao tiếp cùng tinh thạch ra mà thề, số linh thạch này tuyệt đối không dưới hơn ngàn vạn, huống hồ trong đó đa số là thượng phẩm cùng trung phẩm linh thạch, nếu là đổi qua hạ phẩm linh thạch, số lượng linh thạch tất nhiên không dưới hai ngàn vạn!

Khách hàng lớn,tuyệt đối là khách hàng lớn a!

Tầm đại chưởng quỹ ho nhẹ một tiếng, thản nhiên nói:

- Độc Ma đạo hữu, ngươi có thể đem ba trăm năm mươi vạn hạ phẩm linh thạch xuất ra, giao cho vị đạo hữu này.

Độc Ma lão tổ nghe vậy sắc mặt nháy mắt trắng xuống.

Tiêu Thần cười khẽ không nói, trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ, một bộ nếu ngươi không muốn cho ta thì ta có thể làm gì được đâu.

- Có thể nào, việc này tại hạ không tin, trừ phi để cho ta tự mình nghiệm chứng, nếu không lão tổ ta tuyệt đối sẽ không giao ra linh thạch.

Độc Ma lão tổ hô hấp tăng nhanh, đỏ hai mắt, thấp giọng quát.

Vân Mặc tử cùng ba người sắc mặt đồng thời biến đổi, trong mắt sinh ra vài phần âm trầm, Độc Ma lão tổ này thực sự quá ngu xuẩn!

Khuôn mặt bánh nướng của Tầm đại chưởng quỹ trở nên lãnh đạm, đôi mắt nhỏ lóe lên tia nguy hiểm, tay giữ huyết sắc ngọc giản giơ lên, âm thanh lạnh lùng nói:

- Độc Ma đạo hữu, khế ước đã ký, chẳng lẽ ngươi muốn làm trái?

- Không chỉ vậy, dựa theo lời nói của đạo hữu, tựa hồ đối với danh Dược Vương các ta có điều hoài nghi, chẳng lẽ khinh chúng ta chỉ là chủ một cửa hàng nhỏ bé, ngươi liền có thể ở đây tùy ý làm càn sao?

Thanh âm vừa dứt, một cỗ sát khí nhàn nhạt tán phát ra. Khí tức này tuy rằng cực nhẹ nhưng ánh mắt Tiêu Thần cũng chợt chớp lên, trong lòng không khỏi đối với người này có cái nhìn mới. Sát khí này cũng thật không tầm thường. Chính là đã trải qua chém giết rất nhiều tu sĩ đồng cấp mới có thể ngưng tụ mà thành, vị Tầm đại chưởng quỷ này quả nhiên là thâm tàng bất lộ.

Vân Mặc tử sắc mặt âm trầm, giờ phút này mới chắp tay giảng hòa, nói:

- Tầm đại chưởng quỹ xin chớ tức giận, Độc Ma đạo hữu nói vậy cũng chỉ vì nhất thời không chịu nổi kích động như vậy, thần trí mơ hồ nên nói lung tung thôi, trong lòng tuyệt đối không có ý bất kính đối với Dược Vương các.

Nói xong hắn xoay người sang chỗ khác, trầm giọng quát:

- Độc Ma đạo hữu, còn không mau mau đem linh thạch lấy ra, chẳng lẽ lại thật muốn Tầm đại chưởng quỹ tự thân động thủ sao?

Độc Ma lão tổ nói xong, trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng, cảm ứng được sát khí Tầm đại chưởng quỹ và từ trên lầu hai mơ hồ tản ra, miệng lập tức đắng ngắt, giờ phút này nghe vậy, tuy rằng trong lòng cực kỳ không cam lòng, lại chũng chỉ có thể thuận theo, nếu không sẽ thực sự trêu chọc vào Dược Vương các, chớ nói đám người Vân Mặc tử có hay không sẽ ra tay tương trợ hắn, cho dù là bốn người liên thủ nhưng cũng đừng hòng yên bình rời khỏi đây.

- Tầm đại chưởng quỹ chớ trách, vừa rồi tại hạ bất quá nhất thời lời nói cấp bách có phần hồ đồ, trong lòng tuyệt đối không có ý như vậy.

Trong lúc nói chuyện, hắn vòng tay ra sau lấy ra một túi trữ vật, lòng tràn đầy phẫn hận đem giao cho Tiêu Thần.

- Trong đó có ba trăm năm mươi vạn hạ phẩm linh thạch, xin đạo hữu hãy hảo hảo kiểm tra.

Độc Ma lão tổ nghiến răng nghiến lợi, mặc người khác có thể nghe ra sự thù hằn oán độc đối với thằng nhãi này.

Tiêu Thần cười khẽ xua tay, nói :

- Không cần, ta nghĩ Độc Ma đạo hữu sẽ không vì món tiền nhỏ này mà động tay chân, nếu không chẳng phải là sẽ làm mất đi phong phạm khí độ của bản thân sao.

- Đạo hữu nói lời giữ lời, trong nhất thời xuất ra một lượng lớn của cải như vậy mà không có lấy một cái nhíu mày, tại hạ trong lòng cực kỳ bội phục a.

Độc Ma lão tổ nghe vậy hai mắt biến thành màu đen, trong tai vù vù rung động, thân thể cũng là một trận lay động.

Món tiền nhỏ!

Con mẹ nó, đây đã là một nửa gia sản của hắn, hiện giờ buộc phải giao ra dĩ nhiên máu trong lòng đã chảy đi không ít, Tiêu Thần nói như thế chẳng phải là hung hăng xát muối lên vết thương của hắn hay sao.

Thật ác độc!

Nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm hận, Độc Ma lão tổ hít sâu áp chế ý muốn mãnh liệt đem người này một chưởng đánh chết vừa hiện trong đầu, âm trầm nói:

- Không biết đạo hữu này xưng hô như thế nào, để tổn thất nghiêm trọng hôm nay, tương lai có cơ hội, tại hạ nhất định sẽ đòi về đủ cả vốn lẫn lời.

Những lời này, đó là uy hiếp trắng trợn.

Tiêu Thần nhíu mày, trên mặt ra vẻ vẻ trầm ngâm, lập tức chậm rãi lắc đầu, nói :

- Ta không thể đem tên nói cho ngươi biết.

Thái độ rất là nghiêm túc

Độc Ma lão tổ khẩn trương, trầm giọng nói:

- Vì cái gì?

- Bởi vì… Ta chưa từng có thói quen kết bạn với quỷ

Tiêu Thần thản nhiên mở miệng, trên mặt lộ ra vẻ xem thường

Độc Ma lão tổ:

- . . . . .

Phốc!

Ngửa mặt phun ra một đạo máu tươi, Độc Ma lão tổ liền trực tiếp chìm vào hôn mê bất tỉnh.( mợ nó tự xướng phát gớm )

Vô cùng nhục nhã!

Đường đường Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ, không những chỉ bị một gã tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ làm tài sản trên người tổn thất nặng mà còn bị mọi người khinh bỉ về sau, thần kinh Độc Ma lão tổ chỉ e là hỏng mất thôi.

Chuyện như vậy, là có một chút ngoài ý muốn của Tiêu Thần, Độc Ma lão tổ xem ra cũng là loại người lòng dạ hẹp hòi, nói vậy sau chuyện hôm nay, ngày sau gặp lại, hai người không tránh khỏi kết cục ngươi sống ta chết.

Tong lòng Tiêu Thần cười lạnh, nếu sau này Độc Ma lão tổ vẫn chưa sáng mắt ra, hắn cũng sẽ không ngại tiễn hắn một đoạn đường.

Đám người Vân Mặc tử vội vàng đem Độc Ma lão tổ nâng dậy, chắp tay một lúc, hơi có vẻ chật vật đi ra cửa.

Tầ đại chưởng quỹ sau một lúc ngây ra, lập tức cười to không thôi, xem thường nói:

- Ngay cả trữ vật giới còn không có, còn dám ra đây đấu phú, hiện tại cư nhiên bị chọc tức đến phún huyết, thực là mất mặt.

Tiêu Thần nghe vậy mỉm cười, Tầ đại chưởng quỹ thật là một người thú vị.

Sau khi mọi người đã lui xuống, mấy gã sai vặt liền tiến đến lau sạch vết máu, cẩn thận thối lui sang một bên, không dám quấy rầy hai người trò chuyện.

Tầm đại chưởng quỹ hướng Tiêu Thần chắp tay, cười tủm tỉm nói:

- Không biết vị đạo hữu này xưng hô như thế nào, chúng ta muốn buôn bán, chung quy không thể xa lạ như vậy, thực không nên.

Tiêu Thần nghe vậy khẻ nhướng mày, cười nói:

- Tầm đại chưởng quỹ làm thế nào biết ta là muốn cùng ngươi buôn bán?

Tầm đại chưởng quỹ cười nhẹ, trên mặt lộ ra vài phần thông minh lanh lợi:

- Nếu là không muốn tiếp tục buôn bán, đạo hữu cần gì phải đem nhiều linh thạch như vậy lắc lư đung đưa trước mặt tại hạ. Nếu không phải tại hạ ngày thường tiếp xúc với linh thạch không phải ít, chỉ sợ đã ngay lập tức vì kinh ngạc mà ngất đi rồi.

Nói tới đây, người này bất giác lại nhìn Tiêu Thần liếc mắt một cái.

Tuổi còn trẻ, tu vi đạt tới Nguyên Anh cảnh giới, giữ trữ vật giới, linh thạch không dưới hai ngàn vạn.

Như vậy đủ loại kết hợp với nhau, nhất thời khiến cho bối cảnh của Tiêu Thần có vẻ thần bí khó lường.

Tiêu Thần đưa thay sờ sờ cằm, cười nói:

- Tầm đại chưởng quỹ quả nhiên thông minh lanh lợi, Tiêu Thần trong lòng bội phục không thôi.

Tiêu Thần? Cái tên cũng rất bình thường, dường như khu vực Trung nguyên cũng không có kẻ đầu sỏ có thực lực nào họ Tiêu

Tầm đại chưởng quỹ thoáng suy tư, lập tức trong lòng cười khẽ, liền cho rằng đây là tên giả, nhưng cũng không muốn truy cứu đến cùng, lập tức hai mắt híp lại thành, cười nói:

- Vậy, Tiêu Thần đạo hữu, chúng ta liền đi lên lầu hảo hảo nói chuyện giao dịch đi.

Tiêu Thần cười mà gật đầu, nói :

- Chính hợp ý ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.