Đạo

Quyển 3 - Chương 158: Mảnh nhỏ (Chương 405)



Tứ phương thành sớm đã thành một mảnh phế tích, một thành trì sừng sững trên Hãn Hải đại lục bao măm tháng, nay lại như bọt biển tiêu tán không thấy đâu.

Giờ phút này tại đay, trên đống hoang tàn, mấy trăm tu sĩ lăng không mà đứng, khí tức trong cơ thể như nước nhàn nhạt tản mát ra. Hơn nữa phía trước có hơn hai mươi người, tuy răng trong cơ thể không có nửa điểm pháp lực dao động nào truyền ra, nhưng trên người tỏa ra nột tia uy áp,đủ để tỏ rõ thân phận của bọn họ.

Bất Trụy!

Giờ phút này tại tứ phương thành chỗ này tụ tập không ít tu sĩ, chỉ sợ đã có hơn phân nữa tu sĩ ở Hãn Hải đại lục!

Thần Huyền Tông tông chủ, tu vi Bất Trụy trung kì, chính là một gã trung niên sắt mặt trắng nõn mặc y sam văn sĩ, trên người khí tức nho nhả, nhưng năm đó ái đồ của lão chết bởi đọc thủ của Nam Hải lão, người này đơn độc xâm nhập vào Nam Hải, tay cầm ba thước thanh phong, đem hơn trăm tu sĩ cao cấp trong động phủ của Nam Hải lão ma chém chết, náo động cả Tu Chân Giới, cũng là một người sát phát quyết đoán.

- Lão phu nhận được tin từ sư đệ liền dẫn đệ tử nội môn đuổi đến hướng này, thật không ngờ chậm một bước.

Thanh âm người này hạ xuống nhất thời sắc mặt có chút âm trầm. Hôm qua Tứ Phương Thành có biến cố rõ ràng hắn đã sớm biết được, khi mặt đất mở ra khe hở, có thể thấy được lời đồn kia rất có khả năng là đúng.

- Thần Tông chủ không cần chán nản, chúng ta quả thật xem thường những người này, chỉ sợ Tứ Phương Thành có ẩn tàng bí mật thật lớn.

- Bất quá cũng may thế lực khắp nơi đều có tu sĩ tiến vào trong đó, nói vậy cũng có thể được một phen thu hoạch.

- Chúng ta bao gồn vị đạo hữu này tuy rằng không vào trong đó, nhưng có thể thủ ở chỗ này, bất luận tu sĩ nào từ khe này đi ra, đều khó có khả năng mang đồ vật này nọ đi.

Người nói chuyện chính là tông chủ Thiên Đạo Tông Tinh Thần tử, người này cười khẽ, ánh mắt cũng lành lạnh ẩn hàm sát khí.

- Tinh Thần tử đạo hữu có thể xác định, tu sĩ tiến vào trong đó còn có thể ra lại từ cái khe này?

- Lão phu mặc dù tu vi không bằng đạo hữu, nhưng lại có thể thấy được, trước mắt cái khe này mặt dù tồn tại, nhưng trong đó không gian dao động đã bắt đầu tiêu tán, hoàn toàn không có nữa điểm tác dụng.

Gia chủ Thượng gia Thượng Văn Thần ánh mắt sáng lên, ngữ khí có vẻ nghi ngờ.

- Ha ha, chư vị đạo hữu yên tâm, tuy rằng cái khe bố trí huyền ảo, lão phu không thể phá giải nó, nhưng ước chừng vẫn còn có thể thấy rỏ biến hóa trong đó.

- Khe nứt này là thông đạo duy nhất đến một không gian bí mật, vô luận tiến vào hoặc rời đi, đều chỉ có thể thông qua khe này, lão phu có thể khẳng định.”

Tinh Thần tử hờ hững nói, ý tự tin trong đó cũng cực kỳ rõ ràng.

Thượng Văn Thần nghe vậy gật đầu, cười nhạt nói.

- Nếu Tinh Thần tử có thể khẳng định, vậy tất nhiên không sai.

- Chư vị đạo hữu, chúng ta hãy kiên nhẫn chờ đợi nơi này, vô luận bên trong không gian thần bí này đến tột cùng ẩn tàng cơ duyên gì, chung quy đều sẽ rơi vào tay chúng ta, tu sĩ khác đừng hòng lấy đi nữa điểm.

Thanh âm hạ xuống, mọi người đều khẽ gật đầu, lập tức tất cả đều hư không khoanh chân mà ngồi, nhắm mắt dưỡng thần.

Các tu sĩ thủ lĩnh các thế lực đem nơi này bao vây lại, nghiêm cấm tu sĩ tiến vào trong đó, đó là họ đã hạ quyết tâm ôm cây đợi thỏ.

Ở không gian trong kia, dù ai đoạt được bảo vật gì cũng rơi vào tay bọn họ.

Phía trên Nguyên Anh chính là Bất Trụy cảnh giới, tu vi này gọi là hai chữ “Bất Trụy”, bởi vì đạt được cảnh giới này thì ngoại vật rất khó có thể giết được, danh hiệu tuy rằng cực kỳ điên cuồng, nhưng quả thực như danh. Trăm ngàn năm qua, chưa bao giờ có tin tu sĩ Bất Trụy chết ngoài ý muốn, càng làm cho vô số tu sĩ đối vói sự tồn tại như vậy mang trong lòng kính sợ.

Nhưng giờ phút này bên trong vô tận tinh vực, Thượng Vân Tinh biểu hiện cũng cực kỳ cẩn thận, thần thức bàn bạc ầm ầm phát ra, tràn ngập không gian quanh thân, khống dám có nữa điểm khinh thường. Nơi này quỷ dị khó lường, nguy cơ trùng trùng, nếu không cẩn thận, mặc dù là bọn hắn cũng sẽ có nguy cơ.

Sắc mặt Tiêu Thần kính sợ, ý niệm trong đầu xoay quanh, bọn hắn bay đã một lúc, vẫn chưa gặp được nguy cơ gì, nhưng chính vì quá thuận lợi, trong lòng mọi người chẳng những không có nửa điểm lơi lỏng, ngược lại càng thêm cẩn thận, trong lòng đều có một cảm giác nguy cơ luẩn quẩn.

Vào thời khắt này, những người đi trước đột nhiên dừng bước, trên mặt lộ ra vài phần vui mừng, thấp giọng nói.

- Phía trước có chỗ khác thường, chư vị đạo hữu cẩn thận.

Nge được rốt cục xuất hiện tình huống, trong lòng moị người rung lên, tiện đà đem thần thức tán ra, một lát sau trên mặt ai cũng lộ dị sắt.

- Đi, nhanh đi về phía trước tìm xem đến tột cùng là cái gì.

Mươi hai người cấp tốc đi trước, Tiêu Thần trong lòng nghi hoặc không thôi, lấy thần thức của hắn, lại không phát hiện gì ở cự ly ấy, cũng không tiện mở miện hỏi.

Bất Trụy tu sĩ toàn lực phi hành, tốc độ tự nhiên là nhanh đến cực hạn, chỉ trong giây lát, cũng đã vượt qua vô tận khoản cách, một khối đại lực nhỏ nhất thời xuất hiện trước mắt mọi người. Mảnh nhỏ này tuy rằng từ xa nhìn lại cũng không có gì, nhưng tới gần lại phát hiện thôn xóm, tại đây có một cung điện nhỏ phồn hoa, hình như trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt, có nhiều chỗ tổn hại, nhưng đột nhiên quan mang cấm chế chớp lên, tản mát ra một cỗ lực lượng làm lòng người khủng bố dao động.

Ánh mắt mọi người dừng laị trên đại lục nhỏ phía trước, đồng tử hơi co lại, trong lòng sinh ra vài phần kiêng kị. cho dù là lão đạo trước giờ không đứng đắng, lúc này cũng cảm thấy kinh ngạc, con lừa dưới thân kia cũng trừng to mắt, ngơ ngác nhìn cung điện kia.

Bên trong tinh vực, mảnh nhỏ đại lục, cung điện quỷ dị khó lường, cấm chế uy lực mạnh mẻ, nơi nơi lộ ra vô tận thần bí.

Trong lòng Tiêu Thần khuấy động, ánh mắt mơ hồ lộ ra ý khiếp sợ, tại đây trong tinh không vô tận, chẳng lẽ từng có người ở lại?

Một lúc sau, mọi người mới miễn miễn cưỡng bình phục nỗi lòng xuống, Thượng gia lão tổ sắc mặt kính động, thấp giọng nói.:

- Chư vị đạo hữu, có lẽ chúng ta hôm nay đã phát hiện một đại bí mật.

- Xây dựng cung điện như vậy trên tinh vực tu vi chúng ta tuyệt đối không thể làm được, cơ duyên ngày hôm nay, nói không chừng chính là một thiên đại tạo hóa!

Thiên đạo tông Quân Thành Tử ánh mắt hiện lên sự tham lam, tu vi sau khi đạt tới cảnh giới Bất Trụy cho dù suốt ngày ngày tu luyện, mỗi một phần thực lực tăng tiến đều trở nên cực khó khăn, bình thường tu sĩ có cơ duyên xảo hợp đặt chân lên con đường Bất Trụy, tu vi cả đời cũng chỉ có thể dừng lại tại cảnh giơi sơ kỳ, chỉ có một số rất ít người có thể tiến tới trung kỳ, về phần đạt tới cảnh giới hậu kỳ chí cường, mỗi một người cũng là chiếm được thiên đại tạo hóa, mới có thể đạt tới cảnh giới như vậy! Bất Trụy cảnh giới, mỗi một tần thực lực sai biệt thật lớn, tu sĩ Bất Trụy hậu kỳ muốn diệt sát tu sĩ Bất Trụy sơ kỳ như lấy đò trong túi. Tu sĩ Bất Trụy sơ kỳ mặc dù ở trong mắt thế nhân thật mạnh mẻ không ai địch nổi, nhưng cũng không phải là tối cường giả của thế gian.

- Chư vị đạo hữu, chúng ta nhanh chống ra tay, phá giải cấm chế trên đại điện, xem có thể có thu hoạch hay không.

Thanh âm Quân Thành Tử vừa dức, thân ảnh liền động gào thét về phai trước.

Những người còn lại cũng không cam lòng rớt lại phái sau, linh quang lóe ra, ngay sau đó thân ảnh trực tiếp xuất hiện ở phía trên toái phiến kia.

- Chư vị đạo hữu, đại điện này không nhỏ, chúng ta không bằng tách ra hành động, đợi đến khi đem nơi này thăm dò rõ ràng thì tập hợp rời đi.

Hãn hải đại lục Mặc gia, tinh thông chế tạo cơ quan Khôi Lỗi , tuy rằng tộc nhân không nhiều lắm, hành tung quỷ bí, nhưng thực lực cũng không thể khinh thường, nghe đồn bên trong tộc này khôi lổi cảnh giới Bất Trụy rất nhiều.

Giờ phút này người mở miệng, chính là Mặc Công trưởng lão của Mặc gia.

Mặc Công này đối vơi cơ quan Khôi Lỗi cực kỳ tinh thông, đối với bài trừ cấm chế này tự nhiên là cực kỳ am hiểu, giờ phút này mở miệng cũng là có ý muốn không có ai cùng hắn người dồng hành

Thiên Đạo Tông Quân Thành Tử nghe vậy ánh mắt chớp lên cười nói.

- Đề nghị này rất đúng, nơi này cũng không lớn, chúng ta cho dù phân tán ra, một khi nếu có vị đạo hữu nào gặp phải nguy cơ, những người khác trong thời gian ngắn cũng có thể tìm đến. Hơn nữa tách ra thăm dò cũng có thể giảm đi rất nhiều phiền toại không cần thiết

- Không biết ý chư vị đạo hữu như thế nào?

Thiên Đạo Tông đối với thủ đoạn cấm chế, cũng là cực kỳ tinh thông.

- Hắc hắc, cung điện này có chút quỷ dị, không nhất định phải là tinh thông cấm đạo mới có thể tìm được bảo vật.

- Bác Cổ huynh, Mao Lư ( tên con lừa )huynh đệ, ba người chúng ta cùng nhau tiến vào, nói không chừng bảo vật này chính là của chúng ta.

Câu Ly lão đạo hắc hắc cười một tiếng, con lừa kêu lên, lập tức hai người này cùng con lừa tiến vào trong cung điện, cấm chế sáng bóng chợt léo, thân ảnh nhất thời biến mất không thấy gì nữa.

- Một khi đã như vậy, lão phu cũng đi trước.

Mặc Công thấy thế ánh mắt lộ ra vài phần lo lắng, hắn sớm nhìn ra một ít cách thức cấm chế này, phỏng chừng đoán được nơi nào có bảo vật, tự nhiên lo lắng bị người khác chiếm trước, lập tức trên người độn quang chợt lóe, nháy mắt tiến vào cung điện.

Những người còn sót lại liếc nhìn nhau, lập tức không hẹn mà cùng tiến vào trong cung điện.

- Tiểu hữu, hiện giờ chúng ta cũng vào thôi, lão phu đối với cấm chế cũng không tinh thông, cũng muốn xem tiểu hửu có thủ đoạn gì.

Thượng Văn Tinh mục quang chợt lóe, cười khẽ nói.

Tiêu thần sắc mặt kính cẩn, chắp tay thi lễ nói:

- Tiền bối yên tâm, vãn bối sẽ cố hết sức.

- Bất quá nếu tiền bối tin tưởng vãn bối, chúng ta không nên đi vào cung điện này.

Thượng Văn Tinh trong mắt hiện lên vài phần hồ nghi, thấp giọng nói.

- Vì sao?

Trên mặt Tiêu Thần lộ ra vài phần ý cười, đưa tay chỉ cột đá ở trước cửa điện nói:

- Bởi vì bảo vật trân quý nhất cung điện nằm ở chỗ này!

Cột đá kia ước chừng lớn cở eo người, bên trên cũng không có khắc các đường vân hoa lệ, nhưng trải qua vô tận năm tháng, cột đá kia đã có phần hư hại, nhìn vào cực kỳ tầm thường.

Thương Văn Tinh phát tán thần thức ra ngoài, đem cột đá bao phủ bên trong, một lúc sau không nhịn được khẻ cau mày, khi nguyên thần hắn cảm ứng, cột đá này cũng không có gì lạ, căn bẳn không có nữa điểm khác thường.

Tiêu Thần mỉn cười, vẫn chưa giải thích, đứng ở trước cột đá. Qua một chút thời gian, hai mắt mở ra, mười ngón tay hóa thành một hư ảnh, vô số cấm đạo phù văn nháy mắt theo mười ngón tay đánh ra dung nhập vào cột đá.

Cấm chế.

Mọi người đặt chân lên mảnh đại lục nhỏ này, lực chú ý hoàn toàn bị đại điện hấp dẫn, nhưng Tiêu Thần trong lòng hơi động, cũng nhận thấy cột đá trước điện thản nhiên dao dồng, dao động này mỏng manh tới cực điểm, hơn nữa cách một thời gian mới phát ra một lần, nếu không liên tiếp cam ứng rõ ràng, Tiêu Thần cũng không dám khẳng định cột đá có ẩn tàng huyền cơ.

Giờ phút này trên tay cấm đạo pháp quyết đánh ra nhập vào trong cột đa, sắc mặt Tiêu Thần to ra bình thản, trong đôi mắt cũng có vô số đạo cấm phù văn điện xẹt qua, động tác của tay càng lúc càng nhanh, phát quyết không ngừng dung nhập vào cột đá, toàn thân đúng là bắt đầu chậm rãi chấn động, chấn động này dù rất nhỏ, nhưng theo đạo cấm phù xâm nhập, biên độ càng lúc càng lớn..

Thanh âm này giống như Giao Long ngâm, hoặc như Mãnh Hổ gầm nhẹ, tản mát ra nhiều điểm khí tức.

Còn Thượng Văn Tinh lộ ra vài phần vui lừng, giờ phút này hắn dĩ nhien khẳng định, trong cột đá tất nhiên có bảo vật, lập tức nhìn về phía Tiêu Thần với ánh mắt hài lòng. Xem ra lần này mang hắn theo tuyệt đối là một quyết định chính xác, nếu không đã bỏ qua bảo vật này.

Cột đá chấn động, bản thể không ngừng biến nhỏ lại, trên mặt tiêu thần tràn đầy kính nể, hiển nhiên giờ phút này phá giải mới là mấu chốt.

Mà lúc đó, theo Tiêu thần tiến hành phá giải, cấm chế trên đại điện kia lúc sáng lúc tối đột nhiên bay nhanh rồi biến mất, vốn trải qua chiến đấu kịch liệt, lại thêm trải qua năm tháng, cung điện đã sớm mục, giờ phút này mất đi cấm chế chống đỡ, nhất thời ầm ầm sụp đổ, tro bụi bay đày trời.

Hưu

Tại đây trong tro bụi, vô số đạo quang bắn nhanh ra, đúng là những người xâm nhập vào đại điện. Giờ phút này cấm chế đại điện toàn bộ tiêu tán, thần thức bọn hắn đảo qua có thể là hoàn toàn khắp nơi, tự nhiên không có nữa điểm thu hoạch. Có thể bọn hắn trở lại trước điện thì lại cảm ứng dược cột đá phát ra khí tức, lập tức ánh mắt dừng lại trên người Tiêu Thần, tâm niệm vừa chuyển, đó là muốn biết rõ sự tình, lập tức trong lòng có chút khó chịu. Nguyên lai bảo vật ngay trước mắt, buồn cười là bọn hắn là tu sĩ Bất Trụy mà linh giác còn không mẫn tuệ bằng một gã nguyên anh tu sĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.