Đạo

Quyển 3 - Chương 165: Dị biến (Chương 412)



Tất cả yên lặng trở lại, khí tức kia cùng với họa diện cùng nhau tiêu tán đi, một mảnh lụa lơ lửng trong hư không dừng tại trước mặt Tiêu Thần.

Từng giọt lệ từ khóe mắt chảy ra, Tiêu Thần chậm rãi mở hai mắt, ánh mắt tràn đầy vẻ bi ai. Mọi việc phát sinh trong họa diện kia hắn cũng không biết nguyên nhân, vô số tu sĩ diệt vong kia cùng hắn không có nửa điểm quan hệ, nhưng chẳng biết tại sao, hắn lại cảm thấy cô cùng bi thương, trong lòng tràn ngập ý chí bất khuất không cam lòng.

- Tu sĩ chúng ta, tuyệt không thể quên!

Trong miệng khẽ nói, trên mặt hắn tràn ngập vẻ kiên định, tuy rằng không biết chuyện này đến tột cùng ẩn tàng bí mật như thể nào, nhưng trong lòng hắn kiên định vô cùng, cho dù tan xương nát thịt, bất nhập luân hồi, sát nghiệp trùng thiên, cũng phải làm rõ được chuyện này!

Vì sao vô hạn tuế nguyệt trước kia lại có hạo kiếp như thế? Cái gọi là thượng tộc kia là tồn tại như thế nào? Vô số tu sĩ bị huyết đằng quấn thân là ai? Cánh tay xuất hiện trên bầu trời đến từ nơi nào?

Tiêu Thần cảm giác như chính mình đã chạm đến một thiên cổ bí mật, trong câu chuyện này tuy đầy bi ai, tràn ngập kiếp nạn, gắn liền với giết chóc, nhưng trong lòng hắn không có một chút sợ hãi nào. Bởi vì tu sĩ chúng ta, tuyệt không thể quên! Nhưng không thể quên cái gì, Tiêu Thần cũng không biết được, nhưng hắn tin tưởng chỉ cần thực lực dần tăng lên, chậm rãi thăm dò cuối cùng sẽ có một ngày hắn sẽ làm rõ được toàn bộ chân tướng việc này.

….

Sâu trong đại lục, trong một ngọn núi, một lão giả bị xích sắt khóa lại, vắng lặng không một tiếng động.

Vào thời khắc này, giả bổng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt hiện lên vẻ kích động, ánh mắt như xuyên thấu không gian.

- Khí tức chỉ lệnh tôn giả, vô vàng tuế nguyệt, chẳng lẽ Tôn giả đã tha thứ cho sai lầm của ta, một lần nữa quay về dẫn dắt tộc nhân.

Từng dòng lệ chảy xuống hai má già nua này, tại một vết sẹo dữ tợn, cũng hiện lên vẻ bi thương.

- Lão phu khốn khổ đợi chờ, rốt cuộc cũng gặp được tộc nhân, hết thảy đều đáng giá, thật đáng giá.

Thanh âm phiêu giạt như quỷ khóc, bi thương như đứt ruột.

….

Câu Ly lão đạo đang ngồi trên lưng lừa, tay cầm bầu rượu thỉnh thoảng lại uống một ngụm, mặc dù tại nơi nguy cơ trùng trùng này, nhưng vẫn hiện lên vẻ tiêu sái như cũ.

Bác Cổ thượng nhân độn quang đuổi theo đuôi, sắc mặt hắn cẩn thận, nhưng sâu trong đôi mắt hắn cũng khó nén được vẻ vui mừng. Trải qua hơn nửa ngày, Thất Thải Lưu Ly quả kia rốt cục cũng đến tay, nếu không phải thân ở chỗ này, chỉ sợ lão gia hỏa này đã không nhịn được luyện hóa nó ngay rồi.

Con lừa nhỏ cũng vui vẻ hành tẩu, thỉnh thoảng quay đầu lại đòi một ngụm rượu ngon, hoan hỉ, phấn chấn ngây ngất.

Cứ như vậy con lừa nhỏ này dưới sự dẫn dắt, lần lượt tránh được từng cái cấm chế, cũng không phải Câu Ly lão đạo kia bằng toàn bộ tu vi mà vượt qua.

Hai người một lừa vượt qua một dòng suối nhỏ, sau khi thoát khỏi cấm chế, hai mắt con lừa cũng sáng lên, tốc độ tăng lên, “tháp tháp” chạy về phía trước.

Câu Ly lão đạo mở mắt ra, thấp giọng nói:

- Rốt cục lại có thứ tốt đến tay sao? Ta nói huynh đệ ngươi nhãn giới cũng không cần cao như vậy, có bảo bối phi thường rõ ràng ngươi cũng không chỉ điểm chúng ta thu lấy, đây không phải là lãng phí sao.

Bác Cổ cũng hiện ra vẻ vui mừng, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn cùng Câu Ly lão đạo này hợp tác, bởi vì con lừa của hắn thật sự bất phàm, có thể xưng là “tầm bảo lư” (con lừa tầm bảo) càng thêm thích hợp, bảo vật gì vô luận che dấu sâu bao nhiêu cũng đều bị nó tìm được, hơn nữa linh giác mẫn duệ, đối với nguy hiểm cảm ứng rất chính xác, đi theo nó có thể thoải mái tránh đi hết thảy chướng ngại. Huống chi, con lừa này tuy rằng hơi háo sắc nhưng Bác Cổ cũng từng kiến thức qua uy lực của nó, sau khi cuồng nộ cũng có thể đánh với tu sĩ Bất Trụy trung kì! Thật ra mà nói trong ba người bọn họ còn lừa này là lợi hại nhất.

Bác Cổ cùng Câu Ly lão đạo vốn là quen biết cũ, hắn cũng từng hỏi qua, con lừa này là hắn có được từ đâu. Nhưng lão gia hỏa không đứng đắn này cực kỳ nghiêm khắc, không chỉ im lặng không nói mà còn cảnh cáo hắn vĩnh viễn không được hỏi lại nữa. Con lừa này rốt cục ẩn tàng bí mật gì, thiên hạ này sợ rằng chỉ có Câu Ly lão đạo cùng con lừa này là rõ ràng nhất.

Bác Cổ lắc đầu, đem ý niệm này áp xuống, đi trước một lát rồi dừng tại một gốc đại thụ.

Gọi là đại thụ cũng không đúng, cây cối trước mặt sinh trưởng không biết bao nhiêu năm tháng, xanh um tươi tốt, tán cây bao phủ hơn mười dặm, bộ rễ to khỏe lộ ra bên ngoài dữ tợn tựa như một con giao long.

Thân cây to gần trăm trượng, cao mấy trăm trượng, tán cây che trời đánh mạnh vào thị giác người nhìn.

Lúc này, con lừa kia đang đứng dưới táng cây, đi tới đi lui, đầy vẻ nôn nóng.

Sắc mặt Câu Lyh lão đạo khẽ đổi, ở chung một ngàn năm, hắn chưa bao giờ thấy con lừa này phản ứng như vậy, thân hình lập tức rơi trên mặt đất, ánh mắt cẩn thận nhìn về phía cổ thụ kia.

Ánh mắt Bác Cổ cũng đồng thời hiện lên vẻ kì quái, cổ thụ như thế này, chỉ sợ cũng chỉ có một nơi kì dị mới có thể có được.

Một lát sau, hai người thu hồi ánh mắt, nhăn mặt nhíu mày, không hề nhận thấy chút khác thường nào.

Con lừa thấy vậy gấp gáp “ Di a di a” kêu loạn.Câu Ly lão đại trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, thất thanh nói:

- Cái gì, người nói là quê nhà ngươi, làm sao có thể?

Lão gia hỏa này biến sắc, hai mắt mở to, chăm chú nhìn vào cổ thụ trước mắt, sắc mặt trở nên âm trầm bất định.

Bác Cổ im lặng không nói, con lừa này lai lịch thần kỳ, điểm này hắn sớm đã đoán được, vật mà nó xem là gia hương, hiển nhiên là không đơn giản.

- Bác Cổ đạo hữu, ngươi lui ra phía sau, đợi ta ra tay đem bí ẩn nơi này tìm ra.

Câu Ly lão đạo trầm giọng nói, giọng điệu đầy vẻ ngưng trọng.

Bác Cổ gật đầu, độn quang chợt lóe, thân ảnh liền lùi về sau hơn trăm trượng.

Ánh mắt Cau Ly lão đạo trở nên ngưng đọng, lúc này lão há mồm cắn vào đầu ngón tay, máu tươi lập tức chảy ra, ngưng tụ thành một khỏa huyết châu, rực rỡ khác thường. Ngón tay lão khẽ điểm lập tức rơi xuống trên cành cây nhanh chóng vỡ ra, từng đạo hoa văn phức tạp nhanh chóng hiện lên, dần dần hình thành một phù văn quỷ dị.

Ngay lúc phù văn này vừa hoàn thành, Câu Ly lão đạo liền quát khẽ lên một tiếng:

- Hiện hình!

Liền theo tiếng quát khẽ này, phù văn đỏ thẫm trên cây khô kia đột nhiên bộc phát ra vô tận huyết mang, huyết quang này nhanh chóng khuếch tán ra, lan tỏa dày đặt trên thân cây, làm cho cây cổ mộc này đắm chìm trong huyết quang. Đột nhiên, tại một chạc cây, bổng nhiên phát ra một dao động khác thường, những tia máu kia như bị một cái gì đó hấp dẫn, nhanh chóng hướng về phía chạc cây này ngưng tụ lại, hình thành nên một chiếc kén màu máu, hé ra có lại, tựa như là thai nghén.

Răng rắc.

Một lúc sau, huyết kén này bỗng dưng vỡ vụn, một vật toàn thân vàng óng, một chiếc chuông to bằng nắm tay xuất hiện trên chạc cây này, theo gió đung đưa, tản mát ra từng tiếng “ đinh linh” thanh thúy. Tiếng vang này chứa đựng một ma lực nào đó, theo không khí lan tỏa ra phía xa, giống như muốn đánh thức một cái gì đó đang ngủ say.

Nghe thấy tiếng chuông kia ngân lên, con lừa bỗng rống lên một tiếng đầy vẻ hoảng sợ.

Câu lLy lão đạo thấy thế, sắc mặt bỗng dưng trở nên cực kì khó coi, độn quang trên người chợt lóe, miệng quát lớn lên một tiếng:

- Đi! Nhanh chóng rời khỏi nơi này!

Bác Cổ tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng chứng kiến bộ dán Câu Ly lão đạo như thế, trong lòng cũng trở nên rung động.

Hai người một lừa gấp rút rời đi.

Phía sau, tại cây cổ thụ kia, tiếng chuông ngân lên làm cho từng chiếc lá cây bỗng dưng vàng úa rơi ra, thân cây xanh tươi bỗng dưng khô mục, sinh cơ bừng bừng trong nháy mắt liền chuyển hóa thành một cỗ khí tức tử vong.

Ngay khi chiếc lá cuối cùng rơi xuống, cây cổ thụ hoàn toàn hủ mục, trông giống như một khung xương dữ tợn, một cỗ khí tức hung ác vô tận từ trong đó phát ra.

Mặt đất bắt đầu rung lên, một bàn tay mục nát khô quắt đột nhiên phá vỡ tầng đất, tiếp đó là một cái đầu lâu dữ tợn đáng sợ, quần áo trên thân sớm đã mục nát.

Một khối thây khô dưới nền đất chui lên, đứng trên mặt đất, ngửa đầu lên trời phát ra từng tiếng rít gào bạo ngược.

Mặt đất xung quanh bỗng dưng quay cuồng, vô số thân ảnh từ trong đó chậm rãi đứng lên.

Toàn thân trên dưới đều hủ mục, nhưng bên trong những thi thể này cũng tản mát ra năng lượng dao động mạnh mẽ vô cùng, nhưng những dao động này không phải do pháp lực mà là khí tức tử vong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.