Đạo

Quyển 3 - Chương 167: Xung đột (Chương 414)



- Người tới mau dừng bước! lão tổ các phương đã liên hợp ban bố pháp lệnh, không cho bất cứ tu sĩ nào tiến vào sâu bên trong tinh vực. nếu không giết chết không tha!

- Các ngươi nếu tiếp tục tiến lên thì đừng trách chúng ta hạ thủ vô tình!

Một tu sĩ trung niên bước lên, trầm giọng quát, thanh âm được pháp lực thúc dục lập tức mở ra lan tỏa ra xa, thanh âm đột nhiên xuất hiện làm cho phần lớn các tu sĩ có chút xao động kia trở nên kinh sợ.

Ánh mắt Vân Mặc tử khẽ chớp lên, cười lạnh nói:

- Tu sĩ chúng ta bất chấp sinh tử tiến vào nơi này, thế mà các phương thế lực của ngươi lại muốn độc chiếm lấy bảo vật!

- Chẳng lẽ các ngươi cho rằng chúng ta yếu đuối mặc sức bắt nạt không dám phản kháng sao?

Tên tu sĩ trung niên nghe vậy chợt biến sắc, ánh mắt liền trở nên âm trầm, tu sĩ nơi này rất nhiều, nếu như quả thật động thủ, bọn hắn còn không đến hai trăm người, tuyệt đối không thể trấn áp, thận chí là bị nguy hiểm đến tính mạng.

- Muốn chết!

Đối với người dẫn đầu các tu sĩ như Vân Mặc tử, nhất định phải trảm sát mới có thể đem ý niệm của các tu sĩ kia dập tắt.

Trong lúc này, năm tu sĩ trong nháy mắt đoán được tình thế lúc này, hiển nhiên dốc toàn lực ra, tu vi Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ toàn bộ bùng nổ.

Vân Mặc tử cười lạnh một tiếng, bàn tay khẽ chuyển trong nháy mắt liền xuất hiện một mũi tên nhỏ ngăm đen, tiễn đầu hàn quang chợt lóe ra.

- Chết!

Tiếng quát vừa dứt, Vân Mặc tử giương tay ném ra, mũi tên ngăm đen này hóa thành một đạo lưu quang, nháy mắt liền xuyên thủng qua ngực tu sĩ trung niên, thanh thế vẫn không giảm, liên tục oanh giết năm tên Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ phía sau, sau đó khẽ run lên tiêu tán đi.

Vân Mặc tử đảo tay lần nữa, xuất ra hai chiếc mũi tên đồng dạng như trước, độn quang trên người hiện lên gấp rút bay về phía trước, đồng thời trong miệng quát khẽ:

- Kẻ ngăn ta, chết!

Sáu gã tu sĩ phía sau cười lạnh đi tới.

Mũi tên ngăm đen, vừa xuất ra nháy mắt liền diệt sát sáu tên tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, uy lực như vậy có thể nói là cực kỳ khủng bố!

Giờ phút này, Vân Mặc tử gầm lên một tiếng, sắc mặt tu sĩ thế lực các nơi nháy mắt biến đổi, đồng thời thối lui ra hai bên.

Vân Mặc tử xông qua khỏi bức tường canh, dẫn theo sáu người phía sau hướng thẳng đến sâu bên trong tinh vực mà đi, độn quang chợt lóe, sau vài hơi hô hấp liền biến mất không thấy tung tích.

Toàn trường bỗng lâm vào yên lặng. dần dần có vô số tu sĩ chợt ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên đầy vẻ nguy hiểm.

- Xông lên! Tu sĩ chúng ta tiến vào bên trong tinh vực này, nếu không thể đi sâu vào bên trong tinh vực, lưu lại nơi này thì chỉ có một con đường chết.

- Giết vào sâu trong tinh vực, cướp đoạt cơ duyên tạo hóa, có lẽ chúng ta sẽ có một đường sinh cơ!

- Ai dám ngăn cản ta đi tới, chứng ta liền liên thủ đem chúng toàn bộ giết chết!

Mấy ngàn tu sĩ hoàn toàn bùng nổ, sát khí lành lạnh nhanh chóng tỏa ra, khiến cho nhiệt độ phiến không gian nhanh chóng giảm xuống.

Vô số tu sĩ đứng gác liền nhanh chóng độn quang rời đi tiếng thẳng vào sau bên trong tinh vực đi trước, sắc mặt tu sĩ thế lực các nơi trở nên tái nhợt, thân ảnh nhanh chóng né tránh không dám che khuất con đường phía trước, nếu không tất nhiên sẽ bị đám người này xé thành từng mảnh.

- Gia chủ, nhân mã khắp nơi theo đuôi tu sĩ chúng ta xâm nhập tinh vực, chúng ta phải làm sao bây giờ?

Một vị trưởng lão Nguyên Anh hậu kỳ Vân gia mở miệng, trong mắt hiện lên vẻ nóng bỏng.

Tu sĩ Vân gia nghe vậy liền chuyển rời tầm mắt. Nếu có thể tiến vào trong đó, thì sẽ có cơ hội tìm được bảo vật, trong lòng bọn hắn hiển nhiên là cực kỳ cấp bách.

Vân Huyền nghe vậy trầm mặc không nói, một lúc sau khẽ gật đầu, trầm giọng nói:

- Thế cục trước mắt đại biến, ta xem chúng ta cũng có thể đi vào trong đó.

- Nhưng nơi này nguy cơ không rõ, đám người thái thượng trưởng lão từ lúc tiến vào trong đó đến nay vẫn chưa có tin tức truyền ra, chúng ta trước tiên theo đuôi mọi người, đợi đến khi tìm hiểu đại khái thế cục lúc này mới có thể hành động.

- Cẩn tuân chỉ lệnh của gia chủ!

….

Một lát sau, dĩ nhiên toàn bộ tu sĩ nơi này đều đã đi vào sau bên trong, nhưng vào lúc này, tại một nơi trong không gian đột nhiên dao động, tại nơi này, thân ảnh bảy tên tu sĩ lần lượt hiện ra.

Bảy người này, đúng là đám người Vân Mặc tử sớm đã rời đi kia.

- Vân Mặc tử đạo hữu, con đường phía trước đến tột cùng là có nguy cơ gì, lấy thực lực của đám người chúng ta chẳng lẽ cũng không thể nào xông qua sao?

Độc Ma lão tổ thấp giọng hỏi, trong lòng hắn nóng lòng tìm bảo vật, giọng điệu hiển nhiên có chút mất kiên nhẫn.

Mấy người còn lại nghe vậy, mặc dù không có mở miệng, nhưng ánh mắt cũng đồng thời hướng về phía Vân Mặc tử cùng hai tên tu sĩ bên cạnh. Trong bảy người bọn chúng, biết được nội tình bên trong cũng chỉ có ba người này a.

- Độc Ma đạo hữu không cần nóng vội, ngươi liền sẽ biết nguyên nhân sau khi chúng ta rời khỏi liền âm thầm trở về thôi mà.

- Đạo hữu yên tâm, trừ chúng ta ra, bọn chúng không một ai có thể mang ra nửa món bảo vật nào.

Tu sĩ bên trái Vân Mặc tử đạo hiệu là Thanh Quang tán nhân, tính khí hơi có vẻ lãnh đạm, nhưng lúc hắn mở miệng, giọng điệu có vài phần nghĩ mà sợ.

- Thanh Quang đạo hữu nói không sai, các vị chớ nên nóng vội, đợi tý nữa, mọi người liền sẽ biết hết thảy.

Tên còn lại đạo hiệu là Hỏa Liêm chân nhân, bản thân cũng là một gã Nguyên Anh hậu kỳ yêu tộc.

- Nếu Thanh Quang vào Hỏa Liêm đạo hữu đã nói vậy, chúng ta cũng không hỏi nhiều nữa.

- Bất quá lúc này chúng ta hợp tác tầm bảo, cần phải thẳng thắn thành khẩn với nhau, tại hạ hi vọng từ nay về sau nếu có chuyện gì, Vân Mặc tử cùng hai vị đạo hữu có thể thông báo trước cho bọn ta một tiếng.

Bà lão âm khí dày đặc này chính là một Quỷ đại tu sĩ, lúc này mở miệng cũng đề cập một số điểm.

Đa Bảo đạo nhân nghe vậy gật đầu tỏ vẻ tán thành.

- Ha ha, các vị đạo hữu yên tâm, tất cả chúng ta đều đã hướng tâm ma mà thế, làm sao có thể tổn hại đến nhau.

- Tại hạ cam đoan, từ nay về sau nếu có chuyện gì, tuyệt đối sẽ báo trước cho chư vị đạo hữu.

Vân Mặc tử khẽ cười nói, liền đó khẽ xoay người. Độn quang trên người chợt lóe liền hướng thẳng vào sâu bên trong tinh vực mà đi.

Thanh Quang tán nhân, Hỏa Diễm chân nhân độn quang cũng cất lên, nhanh chóng đuổi theo. Còn lại Đa Bảo đạo nhân, bà lão, Độc Ma lão tổ cùng với nam tư cao gầy kia, bốn người khẽ liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó khẽ gật đầu, không cần nói cũng biết hiển nhiên đã đạt thành một hiệp nghị nào đó.

….

- Đại lục tàn phiến! tại bên trong vô tận tinh vực, cư nhiên lại tồn tại nơi này!

- Chư vị đạo hữu, ta nghĩ hôm nay chúng ta có khả năng phát hiện ra một nơi bí mật nào đó được che dấu vô tận năm tháng.

- Lập tức ra tay, đại lục tàn phiến này không lớn, ai lên trước liền có thể lấy được bảo vật trước!

Tiếng kinh hô hết đợt này đến đợt khác vang lên, trăm ngàn tu sĩ độn quang nổi lên liền hướng đại lục tàn phiến kia bay đi. Đại đa số đều vô cùng nóng lòng, nhưng vẫn như cũ âm thầm nhẫn nại, lạnh nhạt quan sát thế cục trước mắt.

- A! Đây là cái gì!

- Cứu mạng!

- Có quái vật, trên đại lục tàn phiến này có quái vật!

Chỉ trong vài hơi thở, những tu sĩ tiến vào bên trong tàn phiến kia liền điên cuồng chạy ra, nhưng cũng có mấy trăm người vĩnh viễn lưu lại trong đó.

Những tu sĩ từ trong đó đi ra sắc mặt đều tái nhợt, ánh mắt sợ hãi, nhưng cũng không có một người nói rõ tại bên trong tàn phiến này rốt cục ẩn tàng nguy cơ như thế nào.

Kẽo kẹt

Kẽo kẹt

kẽo kẹt

Từng đợt tiếng vang kỳ dị đáng sợ từ bên trong tàn phiến truyền ra. Quanh quẩn xung quanh tinh vực.

Không ai biết đượcngọn nguồn của âm thanh này hình dáng như thế nào, chỉ có mấy trăm tu sĩ tìm được đường sống trong chỗ chết kia sắc mặt trắng bệch, còn có một vài nữ tu không nhịn được xoay người nôn mửa.

Một lát sau, mọi người liền thấy được cảnh tượng bên trong này, nhất thời đồng tử mỗi người liền đột ngột co rút lại, mỗi người đều hít thở không thông trên mặt không còn chút máu.

Một khối thây khô thân mình ước đẫm máu tươi từ trong tàn phiến chậm rãi bay lên, miệng mồm đang nhai, máu chảy giàn dụa, phát ra từng tiếng “ kẽo kẹt” “ kẽo kẹt”, trên tay thây khô kia lúc này vẫn cầm một cái cánh tay hoạc đùi, liền xé rách mà nhai, đầy vẻ huyết tinh.

- Đến tột cùng là quái vật gì!

Tất cả tu sĩ trong lòng chấn động, nhưng lúc này cũng không đợi bọn chúng phản ứng, qái vật này liền đem xác tu sĩ chết đi cắn nuốt không còn, mấy trăm thây khô giờ phút này cảm ứng được chúng tu sĩ lền gầm nhẹ, thân ảnh hóa thành ô quang nháy mắt đánh tới.

Phần lớn thây khô ở đây đều có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ. tuy rằng không phải rất mạnh, nhưng đối với đại đa số tu sĩ Kim Đan mà nói cũng đủ để mang đến thương tổn trí mạng. Một hơi hô hấp sau, liền đó mấy trăm đạo huyết hoa đều đồng loạt nở rộ trong hư không. Thân thể thây khô này cực kỳ mạnh mẽ, không sợ thần thông, hung hãn không sợ chết, lúc này liền đối cứng với thần thông bên trong tu sĩ, nháy mặt liền tạo thành sát nghiệp thật lớn!

Mấy trăm tu sĩ Kim Đan chết đi, xác chết bị thây khô kia ôm vào trong ngực mạnh mẽ cắn nuốt, máu chảy giàn giụa, rơi xuống hư không, tràng diện tràn đầy huyết tinh, khủng bố vô cùng.

- Các vị đạo hữu, thây khô này tuy rằng quỷ dị, nhưng bất quá tu vi mới chỉ là Nguyên Anh sơ kì cảnh giới, chúng ta phải nhanh chóng liên hợp lại đêm tất cả diệt sát!

Một gã Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ từng bước tiến lên, sắc mặc tuy rằng trắng bệch nhưng trong đôi mắt sát khí vô cùng nồng đậm.

Thanh âm vừa dứt, lại có vài chục người đứng ra, tất cả đều ở cảnh giới Nguyên anh hậu kỳ, thần thông xuất ra liền hướng một ít thây khô chém tới.

Nguyên Anh hậu kỳ diệt sát thây khô sơ kỳ hiển nhiên là dễ như trở bàn tay, trong nháy mắt hơn nửa thây khô bị giết đi. Khí tức tử vong bộc phát ra, bị các thây khô khác hấp thu. Thực lục các thây khô khác liên tục tăng lên, liền có thể miễn cưỡng chống đỡ Nguyên Anh hậu kỳ trong giây lát! Đợi đến khi chỉ còn lại hai mươi tên thì thực lực của chúng đã không kém gì tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, một mình giao chiên còn chiếm thế thượng phong.

- A!

Một gã hậu kỳ đại tu sĩ vô ý, bị một khối thây khô tiếp cận, há mồm cắn vào trên cổ, máu tươi phun ra.

Bá!

Linh quang chợt lóe, một khỏa Nguyên Anh từ trên thiên linh người này thoát ra, kinh hoảng chạy trốn, nhưng bất quá chỉ được vài trăm trượng, Nguyên Anh hắn liền lộ vẻ thống khổ, một tầng tử khí thản nhiên vây quanh. Một lát sau, Nguyên Anh này liền bị tử khí ăn mòn, nhanh chóng tiêu tán đi.

Nguyên Anh hậu kỳ đại tư sĩ, vẫn lạc.

- Không tốt! thây khô này có thể hấp thu khí tức tử vong trong cơ thể đồng bọn chết đi để tăng thực lực lên!

- Các vị đạo hữu nhanh chóng liên hợp ra tay, đem chúng nó mau chóng diệt sát đi!

Tiếng quát vừa dứt, gần trăm người độn quang bước ra, lập tức thi triển thần thông.

Một lát sau, thây khô cuối cùng cũng bị oanh sát thành bột mịn, nhưng tu sĩ nhân tộc cũng phải trả giá năm tên Nguyên Anh hậu kỳ tú sĩ vẫn lạc rơi xuống, huyết tinh nồng đậm lan tỏa tràn ngập tinh vực, hướng ra bốn phía chậm rãi phiêu tán đi.

- Rốt cuộc cũng giết hết được toàn bộ đám quái vật này.

- Các vị đạo hữu, nơi này nguy cơ trùng trùng, chỉ cần chúng ta hợp tác thì chúng tuyệt đối không thêt ngăn trở bước chân ta.

- Không sai, hôm nay chúng ta hãy đem tinh vực thần bí này hảo hảo thăm dò một lần!

Đoàn người bộc phát ra vô tận tiếng kinh hô, mỗi người đều xoa tay, lớn tiếng một hồi

Nhưng ngay lúc này, một tiêng gầm lớn đột nhiên từ sau bên trong tinh vực truyền ra, sau đó bỗng hóa thành một làn sóng. Hơi thở hung sát ầm ầm bùng nổ khắp nơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.