Không trung linh quang chợt lóe, thân ảnh Ngu Cơ hiện ra trong động phủ, thoáng nhìn qua, sau khi thấy được hai gian mật thất tu luyện không khỏi cực kỳ hài lòng đối với Tiêu Thần, khẽ mỉm cười.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, lập tức ngồi xuống.
- Tỷ tỷ, ngưng kết Kim Đan không biết có gì kiêng kị, tiểu đệ đặt chân vào giới tu chân thời gian ngắn ngủi, xin tỷ tỷ hảy chỉ điểm.
Tiêu Thần mỉm cười nói.
Ngu Cơ nghe vậy trên mặt lộ ra vài phần nghiêm cẩn, hơi trầm ngâm nói:
- Ý nghĩa của ngưng kết Kim Đan chính là tu sĩ lần đầu tiên toàn diện đề thăng bản thân, nguyên thần thoát ly phàm thai, thọ nguyên đạt tới năm trăm năm, trong cơ thể pháp lực cuồn cuộn, thậm chí có thể khiến thiên địa linh lực cộng hưởng trong phạm vi nhỏ.
- Nhưng đây cũng là trở ngại quan trọng mà tu sĩ cần vượt qua. Ngưng Đan là lúc toàn thân pháp lực ngưng tụ bên trong đan điền, cần phải thật cẩn thận, nếu không chỉ cần sai nửa bước thì pháp lực bạo phát, bạo thể đương trường mà chết! Vượt qua một cửa pháp lực ngưng tụ, tiếp đến tu sĩ phải đối phó với tâm ma của bản thân. Tâm ma vô hình vô tích, dựng từ trái tim, không thể nắm lấy, không thể chém giết, chỉ có thể bằng vào ý chí ngăn cản!
- Vượt qua được hai cửa này là lúc Kim Đan được ngưng tụ, cũng là lúc đối mặt với Thiên kiếp! Ngưng kết Kim Đan cần chịu đựng một đạo thiên lôi oanh kích, uy lực cực mạnh, có thể so với một kích của tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, hơn nữa bản thân Thiên lôi ẩn chứa ý chí thiên đạo, đối với tu sĩ có uy áp lớn, cho nên tu sĩ Ngưng Đan thật ra có hơn phân nửa vẫn lạc dưới Thiên lôi oanh kích.
Tiêu Thần nghe vậy khẽ biến sắc, tuy rằng không biết ngưng tụ chân nguyên và ngăn cản tâm ma khó khăn thế nào, nhưng Thiên kiếp tương đương một kích của tu sỹ Nguyên Anh sơ kỳ tự nhiên khiến hắn sinh lòng kiêng kị!
- Tu sĩ tu đạo, quả nhiên cửu tử nhất sinh, mặc dù đã trải qua thiên tân vạn khổ, tới được lúc Ngưng Đan, cuối cùng nếu chết dưới thiên kiếp, chẳng phải làm lòng người lạnh lẽo.
Nói xong, Tiêu Thần khẽ lắc đầu, nếu không phải con đường đại đạo gian khổ, tu sĩ như hắn cũng vô pháp có đủ loại thần thông, có được có mất, thiên đạo quả nhiên công bằng.
Ngu Cơ khẽ gật đầu, nói:
- Tu sĩ tu đạo vốn là cá bơi ngược dòng mà lên, không thành thì vong, cho nên ta nhắc nhở phải thật cẩn thận, không thể khinh thường!
Nói xong, nàng hơi trầm ngâm, rồi tiếp:
- Tuy lúc này giờ phút Ngưng Đan tới gần, nhưng cũng không thể nóng vội, phải chuẩn bị đầy đủ một phen.
- Ngày đó tại nơi phong ấn, chắc đệ còn nhớ trong đan phòng ta có cất bảy lạp Sát Ma Đan, vật này lưu lại cũng vô dụng, từ giờ trở đi mỗi ngày đệ nuốt một lạp sẽ giúp đệ ngăn cản tâm ma công kích. Mặt khác, Nhân Gian Giới có rất ngiều đan dược có thể tăng xác suất Ngưng Đan, nếu đệ không ngại nên tới tu chân phường thị ở Hãn Hải đại lục một chuyến, lấy tu vi của đệ hiện giờ, chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không có gì ngoài ý muốn xảy ra.Nếu có thể lấy được loại đan dược đó, không nghi ngờ gì sẽ có thể nắm chắc hơn.
Tiêu Thần nghe vậy khẽ gật đầu, nói:
- Tỷ tỷ nói rất phải, trước tiên đệ sẽ bế quan tu luyện một thời gian, đem thương thế nguyên thần hoàn toàn khôi phục, sau đó sẽ tới đại lục kia một lần.
Nói xong, hai người đồng thời đứng dậy, đều tự đi vào một gian mật thât, phất tay đánh ra pháp quyết đem đại môn phong kín.
Tiêu Thần khoanh chân ngồi trên giường đá, lấy từ trong túi trữ vật một lạp Huyết Ngọc Long Nha Mễ nuốt vào trong bụng, nhắm mắt luyện hóa.
Nửa tháng sau, một đạo thanh sắc cầu vồng từ bên trong vụ đảo bay ra, sau khi thoáng phân rõ phương hướng liền thẳng đến Hãn Hải đại lục mà đi.
Trong độn quang, sắc mặt Tiêu Thần bình thản, đôi mắt đen nhánh lại sáng dần lên.
- Lần này nguyên thần bị Huyết Quỷ đả thương nặng, nếu không phải tỷ tỷ đem nó luyện hóa diệt sát lấy được Huyết châu, ẩn chứa nguyên thần lực cực kỳ cường đại, rồi ta đem luyện hóa hấp thu, chỉ sợ thương thế không thể khôi phục trong thời gian ngắn như thế.
Khóe miệng Tiêu Thần khẽ cười, đưa tay vỗ trên túi trữ vật, một pháp bảo hình đầu người toàn thân xanh biếc liền xuất hiện trong tay.
- Vật này do thiên sinh địa dưỡng không tính là pháp bảo, nhưng khi kích phát có thể đem đạo khí định trụ mười tức thời gian, quả xứng với cái tên Định Thiên Luân! Vật này dĩ nhiên do Mộc lão quỷ mượn tới, nếu không ngay từ đầu Mộc gia xuất ra vật này có thể đem ta trực tiếp diệt sát, không cần phải bị ta uy hiếp! Mất đi vật này hẳn hắn rất khó chịu!
- Hắc Phong lão quỷ, Mộc gia lão tổ, hai người các ngươi thân là Nguyên Anh tu sĩ lại liên thủ đối phó Tiêu Thần, chuyện ngày đó tại hạ khắc trong tâm khảm, đợi ta trở lại là lúc đem hai người các ngươi chém giết đương trường!
Trong lòng Tiêu Thần hừ lạnh một tiếng, mắt lóe hàn quang, sát khí tung hoành ngoài cơ thể!
. . . . .
Hãn Hải đại lục, Thần Phong thành.
Là thành trì ven biển đại lục, vì thường xuyên có tu sĩ đến biển sâu liệp sát hải thú, nên thành trì này cũng khá phồn vinh.
Một ngày kia, một đạo độn quang hạ xuống ngoài thành vài dặm, lộ ra bên trong là một thanh sam tu sĩ.
- Tiêu chuẩn tu chân tại Hãn Hải đại lục quả nhiên khá cao, tổng thể tu vi của tu sĩ so với Mộc vực chỉ cao hơn chứ không kém.
Tiêu Thần khẽ than, lòng cẩn thận. Một đường đi tới, mặc dù hắn không nhận thấy được khí tức tu sĩ Nguyên Anh, nhưng tu sĩ Kim Đan lại khá đông đúc, thậm chí có một lão giả khí tức nóng rực tu vi đã đạt tới Kim Đan hậu kỳ, mang theo mười đệ tử tiền hô hậu ủng hò hét mà qua, thanh thế không nhỏ.
- Xem ra Hãn Hải đại lục tuy rằng tu sĩ có chỉnh thể tu vi cao hơn Hạo Hãn đại lục một tầng, nhưng địa vị Kim Đan tu sĩ vẫn rất cao, nếu không người này cũng không dám càn rỡ như thế.
Nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng Tiêu Thần khẽ thở phào, nếu tùy tiện xuất môn liền có thể gặp tu sĩ Nguyên Anh, chẳng phải mỗi ngày đều như đi phía trên mặt băng mỏng.
- Ha ha, đệ đệ nghĩ sai rồi, tuy rằng tu sĩ Hãn Hải đại lục thực lực khá mạnh, nhưng tu sĩ Nguyên Anh vẫn là thế lực tầng cao nhất tồn tại trong môn phái, nếu không có chuyện quan trọng, thông thường bọn họ rất ít rời khỏi tông môn, phần lớn lựa chọn bế quan khổ tu, cho nên đệ cũng không cần quá mức khẩn trương, chỉ cần cẩn thận một chút không trêu chọc vào thế lực tu chân lớn nào tại bản địa, lấy thực lực của đệ đủ để tự bảo vệ mình.
Ngu Cơ mỉm cười nói.
Tiêu Thần nghe vậy gật gật đầu, nói :
- Tỷ tỷ nói rất phải, lần này đệ chỉ muốn tìm đan dược giúp Ngưng Đan, tự nhiên sẽ thật cẩn thận, tận lực né tránh phiền toái.
- Tu sĩ Thần Phong thành số lượng không nhỏ, hẳn các loại phường thị đấu giá cũng không thiếu, hy vọng lần này có thể có chút thu hoạch.
Nói xong, hắn thoáng trầm ngâm, vận chuyển “Hỗn Nguyên thần công”, khí tức nhanh chóng thu liễm, dừng ở Trúc Cơ trung kỳ, lúc này mới phát độn quang, không chậm trễ hướng Thần Phong thành bay đi.
Theo dòng người, đi vào trong thành. Kiến trúc thành trì này cùng Hạo Hãn đại lục cũng không bất đồng, tu sĩ lui tới phần lớn đi lại vội vàng, trên người phát ra sát khí nhàn nhạt. Cỗ sát khí này bởi vì chém giết tranh đấu mà thành, hiển nhiên những người này cũng không phải loại dễ trêu chọc.
- Hắc hắc, vị tiền bối này, xem bộ dáng ngài hẳn là lần đầu tiên đến Thần Phong thành chúng ta, không biết cần mua vật phẩm hay tìm người thân, tiểu nhân tại đây lăn lộn nhiều năm, một ít chuyện nhỏ có thể giúp được ngài.
Ngay lúc Tiêu Thần đứng bên trong cửa thành chậm rãi quan sát khung cảnh xa lạ, ở phía sau cách đó không xa, vài tên tu sĩ đồng dạng ánh mắt lóe lên nhìn về phía hắn.
Một lát sau, từ trong số đó một gã tu sĩ dáng người nhỏ gầy, tu vi gần Luyện Khí kỳ tầng sáu, tiến tới bên người Tiêu Thần nịnh nọt nói.
- Ta chuẩn bị đi mua một ít đan dược tăng tiến tu vi, nếu ngươi có thể dẫn đường, ta sẽ cho ngươi chút thù lao.
Tu sĩ nhỏ gầy nghe vậy, đôi mắt hơi rủ xuống nhất thời lóe lên, lập tức liên tục nói:
- Biết biết, chút việc nhỏ này tiểu nhân tự nhiên có thể làm tốt, thỉnh tiền bối đi theo ta.
Nói xong, hắn khom lưng đi trước dẫn đường.
- Hắc hắc, lại một con dê béo bị khỉ ốm tiểu tử dắt đi rồi, theo khí tức gã đó mà xét, lần này bọn hắn hẳn là có chút phát tài rồi.
- Phi! Cũng là do đám bọn hắn khiến mấy người làm việc nghiêm chỉnh chúng ta bị liên luỵ, hiện tại sinh ý kém xa lúc trước.
- Xuỵt! Nói nhỏ chút, ngươi muốn chết à! Đám khỉ ổm là thủ hạ của Viên Thụ, Viên Thụ là ai, chính là anh vợ Thiếu tông chủ, lời này nếu rơi vào tai hắn, chúng ta còn có thể sinh sống ở Thần Phong thành sao?
- Đúng đúng, tình nguyện kiếm thiếu một chút linh thạch, cũng không thể đem mạng nhỏ đánh mất, chúng ta kín miệng một chút, ngàn vạn lần đừng nói lung tung.
. . . . .
Dưới sự dẫn đường của nam tử nhỏ gầy, hai người đi vào đường tắt, dần dần rời xa chổ đông người, càng lúc càng có vẻ quạnh quẽ.
Nhìn thấy xung quanh nhà cửa đổ nát, Tiêu Thần nhíu mày, khóe miệng nhịn không được lộ ra vài phần cười lạnh.
- Ngươi muốn mang ta đi đâu đây?
Nói xong hắn dừng lại, không tiếp tục bước.
- Hắc hắc, đây là chúng ta đi đường tắt, có thể giúp tiền bối tiết kiệm không ít thời gian, đi thêm vài bước nữa là ra khỏi.
Tu sĩ nhỏ gầy mặt không đổi sắc, quay đầu lại cười nói.
Tiêu Thần khẽ lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn, nói:
- Được rồi, ta không rảnh cùng các ngươi lãng phí thời gian, kêu bọn chúng ra cả đi.
Tu sĩ nhỏ gầy biến sắc, ánh mắt ở trên người Tiêu Thần đánh giá một phen, đột nhiên cười nói:
- Hắc hắc, lần này đụng phải một gã không phải là dạng dê béo thông thường, có thể biết rõ có vấn đề còn dám theo tới, nói vậy ngươi đối với thực lực của chính mình phi thường tin tưởng a.
- Bất quá nơi này là Thần Phong thành, không cần biết ngươi là hạng người gì, đều quỳ xuống cho ta! Lão Đại, xuất hiện đi!
Người này thanh âm vừa dức, sau đó phía trước linh quang chợt lóe, thân ảnh vài tên tu sĩ chậm rãi hiện ra.
Mấy kẻ này tu vi đều đã ở ngoài cảnh giới Trúc Cơ, gã cầm đầu lại đạt đến hậu kỳ đỉnh, giờ phút này đang lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Thần.
- Tiểu tử, giao ra túi trữ vật trên người, sau đó lập tức lăn khỏi Thần Phong thành, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, thế nào?
Gã này chính là Viên Thụ, nhờ có chút bối cảnh nên từ trước tới giờ hoành hành ngang ngược không kiêng sợ, hơn nữa đầu óc cực kỳ linh mẫn, chỉ hướng tu sỹ Trúc Cơ không có bối cảnh mà ra tay, do đó chưa từng thất bại.
Chỉ là người hôm nay so với đám dê béo mọi khi có chút bất đồng, đã thấy thực lực bên mình mà còn không lập tức sợ tới mức hai tay dâng túi trữ vật trên người.
Càng thêm khiến hắn giật mình chính là tiểu tử trước mặt thần sắc cực kỳ bình tĩnh, hơn nữa khóe miệng lại mơ hồ lộ vẻ trào phúng, giống như thần linh cao cao tại thượng trông xuống con kiến hôi. Nhất thời hừng hực lửa giận từ trong lòng hắn dâng lên, từ khi trở thành anh vợ của Thiếu tông chủ chưa có ai dám dùng loại ánh mắt này nhìn hắn!
Tiểu tử này quả thực là muốn chết, nhất định phải cho hắn nếm chút mùi đau khổ!