Đạo

Quyển 4 - Chương 110: Lão tổ Cơ gia (Chương 544)



Cơ Nhược Hải nghe vậy sắc mặt khẽ biến, nếu quả thực đem Tiêu Thần dồn vào đường cùng, lấy biểu hiện trước giờ của hắn, chắc chắn sẽ không tiếc giá nào xuất thủ. Hơn nữa, trong lòng lão cũng có kiêng kị, sau lưng Tiêu Thần liệu có tồn tại Tôn Giả chống đỡ hay không hắn không dám khẳng định. Nếu là vì vậy mà Cơ gia kết địch với một cường giả Tôn Giả thì thực không ổn. Nhưng lúc này, hắn chưa kịp mở miệng, Cơ Nhược Sơn đã cười lạnh lên tiếng:

- Sẽ không từ bỏ ý định? Không từ bỏ thì thế nào? Đừng cho rằng có thể gọi về thần thông Tôn Giả là có thể hoành hành không cố kị ở Cơ gia ta. Nếu ngươi biết điều một chút, sớm lùi bước thì tốt, bằng không đừng trách Cơ gia độc ác xuất thủ đem ngươi lưu lại đây!

Sát cơ lạnh lẽo lộ ra, không chút nào che dấu.

Cơ Lạc Vũ cười lạnh, Tiêu Thần dám can đảm càn rỡ ở Cơ gia như vậy khác nào tự tìm đường chết.

- Gia tổ cần gì cùng Tiêu Thần nhiều lời, hắn đã dám nói năng lỗ mãng như vậy, cứ giết hắn đi là được!

Lời này vừa buông, liền có một đạo thanh âm trong trẻo lạnh lùng từ ngoài điện truyền tới:

- Nếu dám can đảm đả thương hắn nửa điểm, cho dù là ai cũng sẽ phải trả một cái giá rất lớn!

Ngay sau đó, không gian gợn sóng rồi một bóng hình xinh đẹp hiện ra. Làn váy tung bay mềm mại, váy xanh bay tung trong gió, dung nhan tuyệt mỹ có chút xơ xác, tiêu điều. Đôi mắt đẹp long lanh, lóe ra vài tia lạnh lùng rơi trên người Cơ Lạc Vũ, đôi mi thanh tú phát ra uy áp nhàn nhạt.

Khí tức phiêu miểu linh động, tồn tại như nữ thần, chính là Cơ Nguyệt Vũ. Tu tu vi hiển lộ lúc này của nàng, rõ ràng là trong thời gian ngắn đã đạt tới cảnh giới Bất Trụy!!!

- Tâm tư ác độc, lấy oán báo ơn, không xứng là tu sĩ Cơ gia. Huyết mạch bên trong cơ thể ngươi ta sẽ lấy đi, lưu cho ngươi một mạng, để ngươi tự sinh tự diệt đi!

Nguyệt Vũ mở miệng, ngữ khí lộ ra uy áp của bậc tiền bối.

Vừa nói, cơ thể nàng liền chậm rãi tỏa ra một cỗ khí tức cổ xưa, tôn quý không thể chống đỡ, nháy mắt bao trọn Chủ điện Cơ gia vào bên trong. Đám người Tiêu Thân, Vô Cực Tử còn hoàn hảo, dưới uy áp của nàng vẫn miễn cưỡng giữ được vẻ trầm ổn, nhưng Cơ Nhược Hải, Cơ Nhược Sơn cùng một đám Cơ gia tu sĩ khác sắc mặt lại cuồng biến. Trong mắt lộ ra vô tận kính sợ, sự thuần phục từ trong huyết mạch khiến họ dưới cỗ uy áp này không dám sinh ra ý niệm phản kháng nào. Trừ hai người Cơ Nhược Hải, Cơ Nhược Sơn là những tồn tại đứng đầu nhân giới còn có thể miễn cưỡng ổn định, những tu sĩ còn lại của Cơ gia bao gồm cả Cơ Lạc Vũ đều đã phủ phục trên mặt đất dưới uy áp của nàng, lộ ra vẻ kính sợ thần phục.

Mà giờ khắc này, dưới uy áp mạnh mẽ, Cơ Lạc Vũ bi thảm há miệng, toàn thân rỉ ra máu tươi đỏ sẫm, trong khoảng thời gian ngắn lại trở về vẻ trắng bệch. Vài giọt máu màu vàng trong cơ thể bật ra, bay vào tay Cơ Nguyệt Vũ. Khi máu vàng xuất ra khỏi cơ thể, khí tức Cơ Lạc Vũ trở nên yếu nhược, pháp lực dao động trong thời gian ngắn toàn bộ tiêu tán, tu vi hiển nhiên đã bị hủy bỏ!!!

Biến cố ngoài dự liệu xảy ra trong nháy mắt, ánh mắt mọi người rơi vào dung nhan đạm mạc xinh đẹp yếu nhược như nữ thần của Cơ Nguyệt Vũ trong lòng sinh ra vô tận kính sợ. Cơ Nhược Hải hoan hỉ, vẻ kích động lóe lên trong mắt. Về phần Cơ Nhược Sơn lại hết sức kinh sợ, nhưng dưới uy áp cũng âm thầm sợ hãi, chỉ dám nén giận không dám lộ ra nửa điểm.

Ánh mắt Tiêu Thần hướng về phía Cơ Nguyệt Vũ tràn đầy vẻ ân cần, ấm áp. Lúc này dùng thần thức quét qua, không nhận thấy chỗ nào khác thường mới thở phào nhẹ nhõm. Cùng lúc ánh mắt Cơ Nguyệt Vũ hướng tới, ánh mắt hai người chạm nhau, sắc mặt nàng liên nhu hòa trở lại. Khóe miệng nàng khẽ nở nụ cười, lộng lẫy như tiên tử.

Nhưng lúc này sắc mặt Cơ Nguyệt Vũ khẽ biến, trên khuôn mặt đẹp lộ ra sắc thái mỏi mệt, uy áp tràn ngập không gian như thủy triều nhanh chóng thối lui dung nhập vào cơ thể nàng không thấy đâu nữa. Hai mắt nhắm lại liền trực tiếp rời vào hôn mê.

Tiêu Thần thấy vậy thì kinh hãi trong lòng, bước đến muốn đem Nguyệt vũ ôm vào ngực. Tuy nhiên, một đạo lực bài xích ôn hòa ngưng tụ giữa hư không, mạnh mẽ ngăn lại thân ảnh hắn. Mà thân thể Cơ Nguyệt Vũ vừa ngã xuống lại được một lực lượng chậm rãi lơ lửng đỡ lên.

Hưu!

Linh lực hư không nháy mắt ngưng tụ, một lão giả vóc người trung đẳng sắc mặt hồng nhuận chậm rãi hiện ra. Mặc dù là linh lực hóa hình nhưng nụ cười lại rất thật, theo đó một cỗ uy áp nhàn nhạt từ hư ảnh phát tán. Uy áp cực kì phiêu miểu, như có như không. Mới bắt đầu thấy thật bình thường nhưng cảm nhận kĩ lại phát hiện ra uy năng kinh khủng trong đó. Uy năng này dường như không thuộc về thiên địa, không thể hòa hợp nổi.

Vào lúc thân ảnh lão giả ngưng tụ, Cơ Nhược Hải, Cơ Nhược Sơn, Cơ Thiện cùng Cơ gia tu sĩ sắc mặt đại biến, lộ ra vô tận kính sợ. Họ vội vàng đứng dậy, kinh cẩn quỳ lạy,

- Cơ gia đệ tử, bái kiến lão tổ!

Cơ gia lão tổ!

Rốt cuộc lão giả này thân phận như thế nào mà lại có thể khiến Cơ Nhược Hải, Cơ Nhược Sơn hai đứng đầu nhân giới cũng phải kính sợ cam nguyện hành lễ lớn vậy để ngênh đón? Giờ khắc này, tu sĩ khắp nơi sinh ra nghi hoặc, trong lòng cũng nổi lên vô tận sóng gió.

Vô Cực Tử, Vô Tinh đạo nhân, Bách Chiến Minh Quân Mạc Nhiên ba người không dám có chút sơ xuất, đều đứng dậy kính cẩn khom lưng thi lễ:

- Vãn bối kiến Cơ Tôn Giả!

Ngữ khí nghiêm trang lộ ra vài phần kính sợ. Hơi thở này họ từng cảm ứng qua. Là Tôn Giả không thể nghi ngờ!

Về phần những tu sĩ tầng thứ Nguyên Anh cũng vội vàng quỳ gối, nhưng không người nào can đảm mở miệng. Trong không khí ngưng trọng này, họ cảm nhận được áp chế tâm thần, hiển nhiên không dám nhiều lời.

Tôn Giả!

Con ngươi Tiêu Thần kịch liệt co rút, trong mắt lộ ra sự kiêng kị cùng kính sợ. Cơ gia lão tổ không ngờ lại là tồn tại Tôn Giả! Chẳng trách Cơ Nhược Sơn kia biết rõ Tiêu Thần có thể thi triển thần thông Tôn Giả mà vẫn không sợ hãi. Nghĩ đến vừa rồi nếu hắn cùng Mục Động Huyền và Bách Quỷ Đạo nhân toàn lực đánh một trận, một khi uy hiếp đến không gia Cơ gia, sợ rằng lão giả đã ẩn cư bao nhiêu năm tháng này hẳn sẽ ra tay ngăn trở. Mắt Tiêu Thần chợt lóe qua vài tia khác lạ, nhưng ngay sau đó kính cẩn khom lưng thi lễ. Đối với tầng thứ tồn tại này hắn thi lễ là phát ra từ nội tâm.

- Ha hả, chư vị đạo hữu cùng tới Cơ gia để giải quyết nguy nan của Huyền Sát giới, lão phu đã thấy được hết, vậy nên cũng không cần đa lễ làm gì.

Lão giả nhàn nhạt mở miệng, ngữ khí ôn hòa, dù vậy vẫn tản ra nhàn nhạt uy áp thượng bị khiến lòng người kính sợ.

Mọi người đứng dậy, đồng loạt ôm quyền. Có lão giả này ở đây, bọn họ không có nửa điểm tư cách ngồi xuống.

Cơ Nhược Hải tiến đến, trong mắt có phần kích động:

- Lão tổ, lão nhân gia ngài đã mấy trăm năm chưa từng xuất quan, hôm nay vì sao hiện thân? Thật khiến đệ tử sợ hãi trong lòng.

Lão giả nghe vậy cười nhạt:

- Nhược Hải, những năm này ngươi làm không tệ đâu. Hậu bối nữ oa kia, rất tốt!

Nói đến đây, trên mặt lão bất tử này cũng không nhịn lộ ra được vẻ thoải mái, mắt hiện đầy ý mừng.

Cơ Nhược Hải cuồng hỉ, tựa hồ tán thưởng của lão giá đối với hắn chính là vinh quang cực lớn. Thoáng trấn tĩnh lại cẩn thận hỏi:

- Lão tổ, không biết nha đầu Nguyệt Vũ kia có thực đã đạt đến trình độ đó hay không?

Lão giả gật đầu, lộ vẻ hài lòng: truyện được dịch tại 4vn.eu

- Cơ gia ta đã trải qua năm tháng dài dằng dặc còn có thể xuất hiện đệ tử có huyết mạch ưu tú như vậy, quả nhiên là tổ tiên phù hộ. Lão phu đã quyết định, đem Nguyệt Vũ về mật cảnh tự mình dạy dỗ. Lấy tư chất của nha đầu này nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong ngàn năm Cơ gia ta sẽ xuất hiện thêm một Tôn Giả!

Trong ngàn năm đạt thành Tôn Giả! Từ miệng lão giả này xem ra, tư chất Cơ Nguyệt Vũ đã đạt đến trình độ kinh người!

Vô Cực Tử, Vô Tinh đạo nhân, Quân Mạc Nhiên nghe vậy trong lòng chấn động mạnh mẽ. Giờ phút này quay ra nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra kinh đào hải lãng cùng thật sâu kiêng kị. Cơ gia có Tôn Giả trấn giữ là chuyện bí ẩn nhưng bọn hắn ít nhiều đều nghe được phong thanh. Chẳng qua là trong lòng không ai dám xác định. Nhưng bây giờ từ miệng Tôn Giả Cơ gia mà xem, ngàn năm sau Cơ gia sẽ có thể xuất hiện một Tôn Giả nữa. Có song Tôn trấn giữ, đến lúc đó Cơ gia tất cường thịnh vô cùng, trở thành siêu cấp thế lực là chắc chắn!

Tiêu Thần trong lòng khiếp sợ, chân mày bất giác nhăn lại. Hiện giờ, hắn không biết được nguyên do dị biến của Nguyệt Vũ lúc nãy nhưng cũng mơ hồ cảm thấy có liên quan tới chuyện tình Mục Tuấn Nhiên trong Huyền Sát giới. Nhưng hình như cũng vì vậy mà chuyện giữa hắn và Nguyệt Vũ bị Cơ gia phản đối mãnh liệt như vậy.

- Nguyệt Vũ là nữ nhân của ta, điểm này mãi mãi không thay đổi. Bất luận thế nào ta cũng muốn đem nàng đi. Chuyện này không ai có thể ngăn cản!

Trong lòng Tiêu Thần hiện lên ý niệm kiên định. Nguyệt Vũ đã hy sinh cho hắn rất nhiều, cho dù con đường phía trước có nhấp nhô thế nào hắn cũng sẽ tuyệt đối không buông tay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.