Ánh mắt lão tổ Cơ gia chợt lóe lên, đôi mắt linh động đảo qua trong điện, thản nhiên nói:
- Sự việc hôm nay là bí ẩn lớn của Cơ gia, chư vị đạo hữu nghe cũng được, nhưng chớ truyền ra ngoài khiến tu chân giới xôn xao. Nếu không, lão
phu cam đoan sẽ bắt người truyền ra phải trả giá.
Thanh âm bình thản chứa nhàn nhạt hàn ý, rõ ràng là không thể nghi ngờ.
Vô Cực Tử, Vô Tinh đạo nhân cùng Quân Mạc Nhiên nghe vậy kính cẩn khom lưng thi lễ, trầm giọng nói:
- Cơ Tôn Giả yên tâm, vãn bối dùng đạo tâm thề tuyệt đối sẽ không nói chuyện này ra ngoài, xin Tôn Giả yên tâm.
Lão tổ Cơ gia hài lòng gật đầu, mở miệng hạ lệnh trục khách:
- Đã như vậy, lão phu thay mặt Cơ gia cảm ơn trước. Sự việc Huyền Sát
Giới đã xong, nếu các vị đạo hữu không tiện lưu lại Cơ gia thì có thể
trở về.
Ba người nghe vậy nào dám bất mãn. Cung kính đáp lời, sau khi gật đầu với Cơ Nhược Hải liền dẫn theo môn nhân đệ tử, dùng độn
quang rời đi. Bên ngoài sớm đã có tu sĩ Cơ gia dẫn đường.
Vài tức sau, tất cả tu sĩ trong điện đều rời đi, chỉ còn một mình Tiêu Thần ở
lại. Mặc dù không có một chút sức phản kháng nào trước lão giả này. Mặc
dù tế điện tộc văn cũng sẽ dễ dàng bị giết nhưng trong lòng hắn không có chút sợ hãi, thần thái cung cẩn mà không nịnh nọt, không kiêu ngạo
không siểm nịnh.
Ánh mắt của lão tổ Cơ gia rơi trên người Tiêu
Thần. Mặc dù sắc mặt bình thản, không để lộ một chút hơi thở, nhưng chỉ
cần một ánh mắt này đã tạo thành áp lực lớn đối với Tiêu Thần. Không
gian tràn ngập uy áp hung hãn, như sóng triều không ngừng hướng hắn trút xuống. Dưới oanh kích của uy áp, sắc mặt Tiêu Thần trắng bệch. Nhưng
trong mắt hắn cũng không lộ ra dị sắc, cơ thể đồng dạng chưa từng phát
ra chút khí tức, hoàn toàn dùng tâm cảnh để ngăn cản.
Uy áp của ngươi như thủy triều hung hãn, ta vẫn vững như bàn thạch, không khom người uốn gối.
Chốc lát, uy áp biến mất trong nháy mắt. Lão tổ Cơ gia nhìn Tiêu Thần thật
sâu bằng ánh mắt thưởng thức. Trong nháy mắt, thân ảnh tiêu tán, hóa
thành linh lực. Đồng thời, thân ảnh Cơ Nguyệt Vũ dưới một luồng lực liền nhập vào hư không.
- Mang tiểu gia hỏa này đến phía sau núi gặp ta.
Thanh âm lọt vào tai, trong mắt Tiêu Thần lộ vẻ nhẹ nhõm. Hắn lo lão tổ Cơ
gia không phân tốt xấu, đem sự việc hắn cùng Nguyệt Vũ phủ quyết hoàn
toàn. Lúc này, con đường phía trước mặc dù vẫn không biết có nguy hiểm
gì, nhưng chung quy là vẫn có một tia hy vọng.
- Dạ, lão tổ!
Cơ Nhược Hải hướng phương hướng mà lão tổ Cơ gia rời đi quỳ xuống thi lễ,
xác nhận lão tổ đã rời xa mới đứng dậy, sắc mặt trầm tĩnh, khôi phục lại một thân khí độ nhân giới đại năng.Ánh mắt hắn nhìn Tiêu Thần lộ vẻ
phức tạp, hơi chần chờ, thản nhiên nói:
- Nếu lão tổ đã cho gọi, vậy thì ngươi theo ta đến hậu sơn tiếp kiến một chút đi. Nhưng lão phu
nhắc Tiêu Thần đạo hữu trước, có một số việc không thể cưỡng cầu, nếu
không chỉ có hại mà không có lợi.
Tiêu Thần nghe vậy ôm quyền thi lễ, nói:
Đa tạ Đại trưởng lão nhắc nhở. Nhưng Tiêu Thần để Nguyệt Vũ thua thiệt
nhiều, đã thề cuộc đời này sẽ không phụ nàng. Cho dù có gian khổ hơn nữa vãn bối cũng tuyệt đối không lùi bước.
Cơ Nhược Hải lắc đầu thở dài, cũng không nói nhiều, phất tay áo, xoay người dẫn Tiêu Thần đến sau núi Cơ gia.
Cơ Nhược Sơn oán độc nhìn Tiêu Thần. Nếu không có người này, huyền tôn mà
hắn coi trọng nhất làm sao lại có kết quả như hôm nay! Ánh mắt âm lãnh,
hắn hừ lạnh một tiếng, đưa tay nâng Cơ Lạc Vũ, bước một bước, không gian gợn sóng, thân ảnh liền biến mất.
. . . . .
Chủ phong của Cơ gia thật lớn, phương viên đến mấy ngàn dặm, nếu không cũng không thể dung nạp hơn vạn tu sĩ Cơ gia. Dù sao chỗ ở của tu sĩ không giống phàm
nhân, cần diện tích không nhỏ dùng cho tu luyện hoặc trồng các loại linh thảo. Lúc này, tại phía sau núi Cơ gia, hai đạo thân ảnh một trước một
sau trầm mặc mà đi, tốc độ nhìn như không nhanh, nhưng bước một bước đã
đi được hơn trăm trượng. Phía sau núi không bằng phẳng như phía trước,
vách núi hiểm trở, quanh năm giấu mình trong mây mù. Trên núi mọc đầy cỏ xanh không biết tên, dài chừng vài tấc, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt,
trơn chuội cho dù đưa tay ra cũng không chắc sẽ bắt được. Nơi hiểm trở
như vậy, trừ tu sĩ, phàm nhân khó có thể leo lên.
Cơ Nhược Hải
tiến lên phía trước, chưa từng nhìn lại phía sau, chỉ lo chạy đi, chân
đạp núi đá, thân ảnh cực nhanh. Sắc mặt Tiêu Thần bình tĩnh, theo sau
lão gia hỏa này, ánh mắt nhìn ngang phía sau núi Cơ gia, trong mắt
thoáng hiện vẻ kiêng kỵ. Mặc dù mắt thường nhìn thấy mây mù lượn lờ, đầy cỏ cây như là tiên cảnh, nhưng nếu bước sai nửa bước sợ rằng tiên cảnh
này liền hóa thành Tu La địa ngục, vô số cấm chế đồng thời khởi động. Từ những dao động bất đồng khó phát hiện phát ra từ cấm chế, cho dù là tu
sĩ Bất Trụy rơi vào trong đó cũng không thể toàn thân mà trở ra. Cấm chế phòng ngự phía sau núi Cơ gia uy lực mạnh, so với cấm chế trước đây
Tiêu Thần thấy ở Cấm Thiên Tông còn mạnh hơn ba phần. Đằng sau hằng hà
sa số cấm chế trùng điệp, có vài sơn động như ẩn như hiện trong mây mù.
Những nơi này đều lộ ra hơi thở nhàn nhạt của tu sĩ. Mặc dù cực kỳ mờ
nhạt, nhưng theo cảm ứng thì người có tu vi thấp nhất cũng là Nguyên Anh đại viên mãn. Càng đi về phía đỉnh núi, khí tức của tu sĩ càng ít,
nhưng khí tức phát ra cũng càng ngày càng mạnh. Sắc mặt Tiêu Thần nghiêm nghị. Đến lúc này, hắn đã nhận thấy không dưới sáu người có khí tức của Bất Trụy cấp độ, tu vi của cả sáu người tuyệt không thấp hơn hắn. Cơ
gia không hổ danh là viễn cổ gia tộc, bí mật như vậy sợ rằng thế gian
không mấy người biết.
Hai người đi giữa núi, tự nhiên làm không
ít tu sĩ chú ý, dù sao nơi này chính là trọng địa bế quan phía sau núi,
nếu không có sự việc khẩn yếu tuyệt đối sẽ không có người đi vào đây.
Từng đạo thần niệm đảo qua, nhận thấy hơi thở của Tiêu Thần phía sau Cơ
Nhược Hải thì lộ ra vài phần tò mò, nhưng cũng không dám dây dưa nhiều.
Như thủy triều nhanh chóng thối lui.
Chốc lát, thân ảnh Cơ Nhược
Hải hạ xống một tảng đá đen lớn mấy trăm trượng trên đỉnh núi, thu liễm
độn quang đứng lại. Ánh mắt Tiêu Thần đảo quanh, cũng không nhận thấy
chỗ nào khác thường, thoáng chần chờ cũng hạ xuống theo, im lặng đứng
phía sau hắn.
- Đệ tử Cơ Nhược Hải, dẫn Tiêu Thần đạo hữu đến đỉnh núi diện kiến lão tổ, xin lão tổ mở mật cảnh để ta tiến vào trong.
Thanh âm tản ra, tại không gian mây mù này vang vọng.
Một lát sau, mặc dù không có ai đáp lại, nhưng mây mù trước mặt kịch liệt quay cuồng.
Tiêu Thần ánh mắt đọng lại, gắt gao nhìn nơi mây mù quay cuồng, một chiếc
cầu thang hiện lên trong hư không, làm bằng đá xanh, có chỗ bị tổn hại,
nhìn không ra gì, nhìn như đồ vật của chốn thế tục, vô cùng bình thường. Nhưng trong mắt Tiêu Thần, cầu thang bằng đá xanh này lại lộ ra hơi thở huyền ảo, dường như trật tự của mỗi một chỗ bị tổn hại, mỗi một khe hở
đều thể hiện ra sự độc đáo ảo diệu của nó, làm người ta khó có thể tự
kiềm chế, hãm nhập tâm thần vào trong đó.
Sắc mặt Cơ Nhược Hải
bình tĩnh, thấy Tiêu Thần tựa hồ đắm chìm trong đó cũng không thúc giục, yên tĩnh chờ đợi. Chốc lát, sắc mặt Tiêu Thần đột nhiên trắng bệch, kêu lên một tiếng đau đớn. Nhưng thân thể như một cây cổ thụ bám lấy mặt
đất, không lùi về phía sau chút nào. Ánh mắt nhìn chiếc cầu thang lộ ra
vẻ kiêng kỵ cẩn thận, hướng Cơ Nhược Hải chắp tay nói:
- Vãn bối nhất thời thất thố, khiến tiền bối đợi lâu.
Trên mặt Cơ Nhược Hải thoáng hiện lên vẻ phức tạp, than nhẹ một tiếng:
- Năm đó lão phu tu vi bằng ngươi, lúc mới nhìn cầu thang bằng đá xanh cũng không có biểu hiện như ngươi.
Nói xong nhìn Tiêu Thần, lắc đầu không nói, cất bước đi về phía trước.
Tiêu Thần nhíu mày, trong lòng không rõ, thoáng do dự cất bước theo sau.
Sau khi hai người đi lên cầu thang bằng đá xanh, mây mù chấn động, cầu
thang cùng thân ảnh hai người đông thời biến mất, dường như ở đây không
có một không gian nào khác.
Bước lên mười bước, không có một chút khác thường, dễ dàng lên tới đỉnh. Nơi này là một mảnh đất bằng, rộng
hơn trăm trượng. Mặt đất trống không, chỉ có một lão giả khoanh chân
ngồi ở đó, hai mắt khép hờ, khuôn mặt già cỗi, đúng là thân ảnh lão tổ
Cơ gia vừa được linh lực ngưng tụ thành.
Nhìn người nọ, Cơ Nhược
Hải càng thêm kính sợ, hơi khom lưng không dám sử dụng pháp lực, bước
nhanh tới trước người lão giả, cung cẩn quỳ lạy:
- Bái kiến lão tổ.
Tiêu Thần nhìn lão tổ Cơ gia, trong mắt đột nhiên sinh ra vài phần hoang
mang, cũng không kịp suy nghĩ nhiều, quỳ lạy phía sau Cơ Nhược Hải: