Tiêu Thần ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn vào người Cơ Nhược Hải.
Cơ gia lão tổ cau mày, sau đó chậm rãi nói:
- Nhược Hải muốn nói tới Táng Viên?
Cơ Nhược Hải nghe vậy gật đầu nói:
- Không sai, chính là Táng Viên. Nếu Tiêu Thần đạo hữu có cơ duyên để cho huyết mạch có khả năng kế thừa một tia huyết mạch của Cơ gia ta, để nó
dung nhập vào huyết mạch của bản thân, như vậy thì có thể trở thành tộc
nhân của Cơ gia ta.
- Biện pháp ngươi nói có thể đươc, nhưng nguy cơ bên trong Táng Viên trùng trùng không thể tiến vào. Mặc dù tên tiểu
tử này có thể đạt được một tia huyết mạch Cơ gia trong cửu tử nhất sinh. Nhưng lão phu không thể cho phép hắn kết hợp cùng Tịch Nguyệt, nếu làm
như vậy huyết mạch mỏng manh đó sẽ hòa tan huyết mạch trong người Tịch
Nguyệt mất. Điều này không thể thực hiện được.
Cơ gia lão tổ chần chờ trong chốc lát, sau đó chậm rãi lắc đầu, phản đối đề nghị này.
Ánh mắt Cơ Nhược Hải lóe lên, trầm giọng nói:
- Lão tổ, nói như vậy thì ngài đã quên mất một việc, ba tháng sau chính
là thời kỳ huyết mạch khai mở, nếu Tiêu Thần đạo hữu có thể thành công
kế thừa huyết mạch trong lúc đó, cùng với đệ tử Cơ gia tiến vào, đến lúc đó cơ hội dung hợp huyết mạch tăng lên rất nhiều, điều này có thể làm
được, không quá khó như tưởng tượng.
Sắc mặt Cơ gia lão tổ trầm ngâm, một lúc sau chậm rãi gật đầu:
- Ngươi nói có mấy phần đạo lý, nhưng trong đó nguy hiểm trùng trùng, khó khăn nặng nề, nguy cơ từng bước, nếu không cẩn thận kết quả sẽ là bỏ
mình. Ngươi hãy nói rõ với tiểu tử kia đi, còn về phần đồng ý hay không, phụ thuộc vào lựa chọn của hắn rồi.
Trên mặt Cơ Nhược Hải lộ ra vẻ cảm kích, sau khi thi lễ thật sâu, xoay người nhìn về phía Tiêu Thần, thản nhiên nói:
- Tiêu Thần đạo hữu, trước mắt có lẽ có một biện pháp có thể giải quyết
ngăn cách của ngươi cùng Nguyệt Vũ, khiến cho hai người các ngươi có thể đến được với nhau. Nhưng biện pháp này cực kỳ nguy hiểm, cho nên ngươi
phải suy nghĩ kỹ càng, đưa ra quyết định chính xác, tranh để ngày sau
phải hối hận.
Tiêu Thần nghiêm nghị chắp tay, trầm giọng nói:
- Tiền bối đã nói như vậy, chắc chắn chỉ có một con đường để chọn, Tiêu Thần cũng muốn phóng tay đánh cược một lần!
Giọng nói mang theo khí khái kiên định, trầm ổn, vững vàng như bàn thạch, không thể dao động.
Cơ Nhược Hải âm thầm gật đầu, ánh mắt mang theo vẻ trầm ngâm nói:
- Như những tu sĩ của Cơ gia chúng ta, huyết mạch ẩn chứa trong cơ thể
tăng lên theo tu vi, không ngừng lớn mạnh, càng ngày càng trở nên cường
thịnh. Đợi đến khi thọ nguyên hết đi hoặc gặp đại nạn mà tọa hóa, trong
cơ thể có một tia huyết mạnh tinh thuần được ngưng tụ ra, tự động ly
thể, dung nhập vào một chỗ thần bí của Cơ gia ta là Táng Viên. Không
biết bao nhiêu năm tháng, trong Táng Viên có vô số huyết mạch tinh thuần của tổ tiên Cơ gia, nơi này có thể xưng là mầm mống huyết mạch của Cơ
gia. Đệ tử Cơ gia ta nếu có tu vi mạnh mẽ thì có thể tiến vào Táng Viêm, dung nhập một quả huyết mạch mầm mống vào cơ thể, tiến hành tăng phẩm
chất huyết mạch của bản thân. Nhưng chuyện này cực kỳ nguy hiểm, mầm
mống huyết mạch ẩn chứa lực lượng cuồng bạo vô cùng lớn, một khi gặp
phải chuyện cắn trả, hậu quả vô cùng nghiêm trọng, không thể tưởng tượng nổi. Cho nên ở Cơ gia ta, từ trước đến giờ nếu không nắm chắc cơ hội,
tuyệt đối nghiêm cấm đệ tử tiến vào Táng Viên, tránh hao tổn nhân thủ vô nghĩa. Những điều lão phu nói là áp dụng cho Cơ gia đệ tử, nếu là tu sĩ phàm tục tiến vào luyện hóa, kế thừa mầm mống huyết mạch của Cơ gia ta, khó khăn càng tăng gấp bội. Gia tộc có ghi lại, năm tên tu sĩ bởi vì
nhiều nguyên nhân nên tiến vào Táng Viên, nhưng không có một tên sống
sót, tất cả đều bỏ mạng tại đó. Năm tên này, cảnh giới Bất Trụy cũng có
ba người, cho nên ta phải nói, mặc dù tu vi của Tiêu Thần đạo hữu tiến
vào trong đó, nguy cơ mất mạng cũng vô cùng lớn. Đạo hữu hãy suy nghĩ
thật kỹ, xem có nên tiến vào trong đó hay không. Nếu không đồng ý thì
chỉ cần chấp nhận thần thông Khổ Nguyệt, Cơ gia ta sẽ đem đạo hữu ra
ngoài, ân oán của đạo hữu cùng Cơ gia ta giải quyết xong, sau này sẽ
không liên quan gì nhau nữa.
Sắc mặt Tiêu Thần bình tĩnh, không lộ ra chút sợ hãi, giờ phút này nghe thấy vậy, trầm giọng nói:
- Chút khó khăn này, Tiêu Thần không hề sợ hãi, nếu ngoại tộc tu sĩ chưa
có một người nào sống sót đi ra từ Táng Viên, Tiêu Thần này sẽ làm người đầu tiên!
Giọng điệu trầm ổn, mang theo cả cuồng khí bá đạo.
Cơ gia lão tổ và Cơ Nhược Hải âm thầm gật đầu, ánh mắt lóe lên nói:
- Đã như vậy, lão phu liền tiếp tục giảng thích thêm một chút. Nếu Tiêu
Thần đạo hữu thật không có cơ duyên đem mầm mống huyết mạch dung nhập
vào bản thân, nhất định phải trong đó ba tháng, luyện hóa bản thân, đem
huyết mạch bản thân luyện hóa thành một tia huyết mạch. Đạo hữu chớ cho
rằng ba tháng thời gian là dài, phải biết ở Cơ gia ta ghi lại, trong
thời gian mầm mống huyết mạch luyện hóa, vị tổ tiên Cơ gia ta nhanh nhất cũng phải mất một năm. Mà trong cơ thể đạo hữu không có huyết mạch của
cơ gia ta, nói vậy trong quá trình luyện hóa sẽ gặp rất nhiều khó khăn.
Nếu trong ba tháng đạo hữu không luyện hóa thành công, những cố gắng lúc trước sẽ đổ sông đổ biển, chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Cửu tử nhất sinh đạt được mầm mống huyết mạch, trong ba tháng không thể luyện hóa có thể thất bại.
Tiêu Thần thoáng cau mày, ánh mắt lóe lên, chậm rãi gật đầu không nói.
Cơ Nhược Hải thấy thế, trầm giọng nói:
- Nếu Tiêu Thần đạo hữu có thể hoàn thành hai điểm này, lão phu sẽ nói
điểm thứ ba. Thế gian này, từ thượng cổ truyền thừa xuống gia tộc cũng
không chỉ có Cơ gia, Mục gia, mà ở đại lục nhân gian khác cũng có, tổng
cộng là bảy đại gia tộc, xưng là Thượng cổ nhất mạch. Bảy gia tộc này có các vị tu sĩ vẫn lạc sẽ lưu lại ở gia tộc mình một viên mầm mống huyết
mạch, nhưng tất cả lực huyết mạch đều bị một lực lượng thần bí kéo tới
tập trung tại một chỗ bí ẩn. Nơi này được bảy gia tộc coi là Huyết Mạch
Chi Địa. Cứ cách ba ngàn năm thì Huyết Mạch Chi Địa lại mở ra một lần,
lúc đó bảy gia tộc sẽ mang tất cả các tu sĩ tinh nhuệ trong tộc tiến vào đó nhằm cướp đoạt tạo hóa cùng cơ duyên. Nếu có vận khí cực tốt có thể
cùng lúc dung hợp được huyết mạch của tộc mình và tộc khác khiến cho
huyết mạch tinh thuần sảy ra biến dị, theo đó thì tư chất tu đạo cũng sẽ tăng lên rất nhiều. Nhưng trong Huyết Mạch Chi Địa không có chỗ nào
không có nguy cơ, tu sĩ bảy tộc cũng sẽ vì tranh giàng mà đánh giết lẫn
nhau, mỗi lần tu sĩ tiến vào trong đó đều vẫn lạc hơn phân nửa! Nhưng
nếu có thể sống sót mà đi ra khỏi Huyết Mạch Chi Địa thì tất nhiên có
thể đạt được ưu đãi thật lớn. Sau khi trở về gia tộc bế quan khổ tu thì
thường sau trăm năm sẽ có tu vi tăng vọt đến không ngờ! Ta nghĩ nói đến
chỗ này, Tiêu Thần đạo hữu đã hiểu ý của ta. Nếu đạo hữu hoàn thành
luyện hóa huyết mạch, Cơ gia ta sẽ cấp cho đạo hữu một danh sách tiến
vào Huyết Mạch Chi Địa. Đến lúc đó có thể tăng được huyết mạch hay không phải dựa vào vận khí và thủ đoạn của đạo hữu. Nếu đạo hữu có thể bình
yên trở về thì độ tinh thuần huyết mạch trong cơ thể sẽ tăng vọt. Như
vậy Cơ gia ta sẽ không ngăn trở chuyện kết duyên của ngươi và Tịch
Nguyệt nữa mà sẽ cùng mọi người vui mừng đón nhận. Nhưng phải nói trước, mặc dù đạo hữu có thể trong cửu tử nhất sinh hoàn thành chuyện này, hơn nữa bình yên từ Huyết Mạch Chi Địa trở về mà huyết mạch trong cơ thể
không có gì thay đổi thì việc yêu cầu kết duyên cùng Tịch Nguyệt đối với Cơ gia ta là không thể được. Cho nên lão phu phải liên tục nhắc nhở đạo hữu, cẩn thận suy nghĩ lại. Nhất định không được manh động đáp ứng, để
ngày sau hối hận hay oán trách Cơ gia ta, sinh ra lòng thù hận với Cơ
gia. Cục diện như vậy lão phu và mọi người tuyệt đối không hy vọng thấy.
Tiêu Thần trầm mặc không nói.
Tiến vào Táng Viên Cơ gia, chịu đựng khảo nghiệm để đạt được mầm mống huyết
mạch, ba tháng bên trong đem tất cả luyện hóa. Sau đó cùng tu sĩ của bảy tộc tiến vào Huyết Mạch Chi Địa. Nguy cơ trùng trùng nhưng cũng không
phải là mười phần nắm chắc có thể cưới được Tịch Nguyệt từ Cơ gia. Những điều kiện này có thể nói là vô cùng hà khắc.
Sau chốc lát, Tiêu Thần ngẩng đầu lên, sắc mặt bình tĩnh, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Chuyện này, Tiêu Thần đồng ý!
Thản nhiên đáp ứng, nhưng theo sau đó là nguy cơ trùng trùng. Chỉ cần một
chút không cẩn thận chính là kết quả mạng tẫn thân vong. Mặc dù biết là
như vậy nhưng trong lòng Tiêu Thần không có nửa điểm hối hận. Cưới
Nguyệt Vũ, mặc dù con đường phía trước đầy chông gai, lên núi đao, xuống biển lửa, Tiêu Thần cũng có thể tiếu ngạo đối mặt. Cả đời tu đạo của
hắn cho tới ngày hôm nay, mỗi một bước đều trải đầy mồ hôi, máu và nước
mắt của hắn. Sát cơ nặng nề, vượt qua núi xác biển máu mà đi tới phía
trước. Nếu đổi lại là người thường, có lẽ sẽ sợ hãi khi đứng trước khổ
nạn như vậy, nhưng trong lòng Tiêu Thần thì mọi chuyện quá bình thường.
Biện pháp mà Cơ Nhược Hải nói ra có vẻ vô cùng khó khăn, nhưng trong
lòng Tiêu Thần không chút sợ hãi. Trong lòng hắn tràn đầy tự tin, hắn
tin hắn có thể hoàn thành được chuyện này. Thậm chí hắn còn nghĩ tới
cảnh tượng đem Nguyệt Vũ cưới về, sau đó theo hắn trở về Triệu quốc, quỳ dưới phần mộ song thân bái tế.
Sắc mặt Cơ gia lão tổ ngưng trọng, lúc này hơi chần chờ, trầm giọng nói:
- Tiểu tử, không cần phải nhất thời nóng vội đáp ứng. Mặc dù với một tu
sĩ thì việc dũng cảm đương đầu với khó khăn là tốt, nhưng nếu biết trước phải chết mà vẫn đi thì không phải là can đảm mà là ngu xuẩn. Không cần phải nói nhiều, lão phu nhìn phương pháp kia, thành công cũng chưa được một phần mười. Tiểu tử ngươi phải rõ ràng, nếu đã tiến vào Táng Viên,
mặc dù lão phu muốn cứu ngươi cũng vô kế khả thi, không thể giúp được
gì.
Tiêu Thần nghe vậy kính cẩn thi lễ:
- Xin Tôn Giả yên tâm, chuyện này Tiêu Thần đã suy tính cẩn thận, không phải là quyết
định lúc nhất thời vọng động. Không cần quan tâm kết quả thế nào, vãn
bối cũng nguyện tự mình gánh vác, tuyệt đối không sinh oán hận.
Ánh mắt Cơ gia lão tổ rơi trên người Tiêu Thần, lúc sau vui vẻ cười lớn:
- Tốt! Quả nhiên tiểu tử này không tệ, lão phu càng ngày càng thích
ngươi. Nếu ngươi có thể hoàn thành chuyện này, đích thân lão phu sẽ đem
Tịch Nguyệt giao vào trong tay ngươi! Nhược Hải, ngươi mang tiểu tử Tiêu Thần đi nghỉ ngơi, ngày mai mở Táng Viên đưa vào trong đó. Có thành
công hay không phải trông chờ vào vận mệnh của chính hắn vậy.
Cơ Nhược Hải kính cẩn thi lễ, ánh mắt hơi phức tạp và vui mừng nhìn Tiêu Thần một cái, xoay người hướng bước ra ngoài.
Tiêu Thần hướng tới Cơ gia lão tổ thi lễ, chậm rãi lui về phía sau ba bước, lúc này mới xoay người bước ra ngoài.
Đợi hai người bước dọc theo bậc thang bằng đá đi xuống, trên bình đài chỉ
còn một mình Cơ gia lão tổ, lúc này ánh mắt lóe lên, thở dài một tiếng
nói:
- Nha đầu Tịch Nguyệt đã tỉnh, vì sao không ra gặp hắn?
Dứt lời, một đạo bóng hình xinh đẹp đột nhiên xuất hiện trên bình đài, hơi
thở phiêu miểu linh động, tóc đen rủ xuống bên hông, đôi mi thanh tí
nhăn lại, trên khuôn mặt tuyệt mĩ lộ ra lo lắng nhàn nhạt. Giờ phút này
gót sen nhẹ nàng quỳ gối:
- Tịch Nguyệt bái kiến lão tổ!
- Ai, tiểu tử Tiêu Thần làm đúng là không sai. Nếu không phải chuyện
truyền thừa liên quan đến hưng suy của gia tộc thì nhất định lão phu sẽ
thành toàn cho hai người các ngươi. Nhưng hiện tại…… Tịch NGuyệt, ngươi
cũng đừng oán giận gia tộc, ta làm như vậy cũng là bất đắc dĩ.
Nguyệt Vũ nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Lão tổ yên tâm, Tịch Nguyệt hiểu đươc, nhưng trong lòng đệ tử tin
tưởng, sư đệ Tiêu Thần nhất định vượt qua mọi khổ nạn, chân mang Ngũ
Thải Tường Vân mà đi, hắn sẽ cưới con mà rời đi, điểm này Tịch Nguyệt
tuyệt đối tin tưởng.
Cơ gia lão tổ thở dài một tiếng, chậm rãi lắc đầu không nói nữa mà nhắm mắt tĩnh tu.
Lần này, dường như Cơ Tịch Nguyệt đã sớm biết được nên đứng dậy dõi mắt
nhìn theo hướng Tiêu Thần rời đi. Trong long thấp giọng tự nói:
- Tiêu lang, đừng trách ta không ra gặp, Nguyệt Vũ sợ chính mình không nỡ để ngươi rời đi. Con đường phía trước lần này tràn đầy nguy cơ, thiếp
sẽ ở tại Cơ gia cầu nguyện cho chàng, chờ chàng quay lại đón ta cùng trở về Triệu Quốc.
Gió nhẹ thổi tới làm làn váy tung bay, tóc đen tung bay tựa như tiên tử trước khi muốn đi xa, trông có vẻ cô độc tịch liêu.