Đạo

Quyển 4 - Chương 119: Mộ Trúc (Chương 553)



Tiêu Thần nhíu mày, tuy là hắn không hiểu được suy nghĩ của những huyết hồn này nhưng bây giờ hắn đã đuổi theo bọn chúng được rất lâu rồi mà vẫn không đuổi kịp, trong lòng hắn cũng bắt đầu cảm thấy bất an, dường như phía trước có ẩn tàng một mối nguy hiểm nào đó.

- Không đúng! Hướng đi của những huyết hồn này tuy rằng có chút thay đổi nhưng tổng thể vẫn là hướng về một chỗ mà đi, hơn nữa ở trên đoạn đường này cũng không có bất kỳ một huyết hồn nào đứng ra ngăn cản, việc này có chút quỷ dị, lẽ nào trong đó còn có nguy cơ khác sao?

Tâm niệm Tiêu Thần nhanh chóng xoay chuyển, càng nghĩ càng cảm thấy không ổn. Nhưng nếu cứ vậy mà bỏ qua thì trong lòng hắn cũng không cam lòng. Dù sao thì hắn cũng phải ra tay hết sức mới có thể đánh cho Mộ Hoa bị thương, nếu giờ đây rút đi chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao!

- Lập tức phải động thủ, nhất định phải cản những huyết hồn này lại, quyết không thể để chúng tiếp tục đi tiếp nữa.

Ánh mắt Tiêu Thần tập trung, ánh mắt của hắn toát ra một sự lạnh lùng, hắn ngẩng đầu lên đôi mắt long lanh giờ đây phát ra thần quang u lãnh, cánh tay của hắn nhanh chóng vươn ra tóm lấy một nữ tu sĩ phía trước,

- Giam Cầm!

Sau khi thi triển thần thông xong sắc mặt của Tiêu Thần hơi tái đi, nhưng ánh mắt của hắn lúc này vẫn rất bình tĩnh không chút xao động, pháp lực trong người hắn cuồn cuộn chảy vào Chu Tước trong cơ thể. Sau khi Chu Tước nhận được pháp lực của Tiêu Thần, bên ngoài cơ thể của nó lại một lần nữa bùng phát một trận hỏa diễm, nó vỗ đôi cánh bay đi rất nhanh để lại những tàn ảnh phía sau.

Khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Hoa đại biến, ánh mắt lộ ra vẻ oán độc, hư không xung quanh nàng ngay lập tức hóa thành một cái lao lung vững chắc trấn áp nàng vào trong đó. Mặc dù nàng có thể dễ dàng phá bỏ cái lao lung này nhưng thời gian tốn ít nhất để phá bỏ nó cũng là một hơi thở. Thời gian một hơi thở nhìn qua thì quả thật là rất nhỏ bé, chỉ là một thoáng mà thôi nhưng với đối với tu sĩ đang đấu pháp mà nói thì lại là cực kỳ quan trọng. Hơn nữa tu vi mà đến cảnh giới Bất Trụy rồi thì chỉ cần chậm hơn nửa hơi thở thôi cũng có thể rơi vào hiểm cảnh thậm chí còn vì thế mà mất mạng. Khoảng cách giữa Tiêu Thần và Mộ Hoa vốn là không xa nhưng giờ Mộ Hoa lại chậm hơn Tiêu Thần một hơi nên thành ra khoảng cách giữa hai người nhất thời được rút ngắn lại hơn phân nửa

Táng Hoa cảm giác thấy ngay sau lưng mình là một trận sóng lửa vô cùng lớn, khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Hoa liền trở nên trắng bệch.

Sắc mặt của Tiêu Thần bỗng trở lên lạnh lẽo vô tình. Ở trong Mộ Viên này hắn không thể mềm yếu được nếu không chắc chắn sẽ bị đám huyết hồn đang âm thầm đằng sau quần công, hậu quá lúc đó thật không dám tưởng tưởng, giờ chỉ có thể tốc chiến tốc thắng càng trì hoãn sẽ càng bất lợi cho hắn!.

- Lưu lại cho ta!

Tiêu Thần kẽ quát 

- Giam cầm 

Thần thông lần thứ hai được xuất ra, Táng Hoa lần thứ hai bị ngăn cản. Bên dưới, Chu Tước đã hóa thành một ngọn lửa sáng lấp lánh, khoảng cách song phương thoáng chốc liền biến mất.

Đúng lúc này, Mộ Hoa trong lao lung hét lên: 

- Ca ca cứu muội!

Giọng nói cực kỳ hoảng loạn. Nàng chính là hạt giống huyết mạch được ngưng tụ từ những sinh linh kỳ dị mà thành, nếu như bị đánh chết thì hạt giống huyết mạch sẽ vĩnh viễn biễn mất trên thế gian này.

Giờ phút này trong lòng Mộ Hoa đang rất lo sợ.

Tiếng thét chói tai vừa tắt, Tiêu Thần ngẩng đầu lên, đồng tử của hắn kịch liệt co lại, nét mặt lộ ra sự kiêng kỵ vô cùng nhưng động tác của hắn vẫn không ngừng lại mà vẫn tiếp tục hướng về phía Mộ Hoa mà đánh, chỉ cần bắt được thì không cần phải lo lắng nữa.

- Ai!

Đúng lúc này có một tiếng thở dài được truyền đến, ngay sau đó một đôi bàn tay thon dài, trắng trẻo của nữ tử từ trong hư không hiện ra đánh một chưởng về hướng Tiêu Thần. Một chưởng này được xuất ra hết sức thành thục không phát ra một chút ba động uy áp nào, nhưng trong lòng Tiêu Thần vẫn cảm thấy chưởng này hết sức nguy hiểm, những sợi lông ở trên người hắn bắt đầu dựng hẳn lên.

Không thể đỡ chưởng này được!

Sắc mặt của Tiêu Thần ngay lập tức biến đổi, giờ phút này tuy ý niệm của hắn chưa chuyển nhưng cơ thể hắn đã theo bản năng làm ra nhưng phán đoán chính xác, ngay lập tức hắn bay ngược trở lại.

Ba!

Chưởng kia đánh xuống ngay chỗ trán của hư ảnh Chu Tước, toàn bộ thế giới dường như lặng đi sau chưởng này, trước uy thế kinh khủng như thần thú hạ phàm đó hư ảnh Chu Tước hiển nhiên là bị vỡ vụn ra từng mảnh tựa như tấm kính bình thường vậy, rơi xuống là tan nát không còn gì. Cũng may là vẫn còn một tia hỏa chúc bổn nguyên không bị tan rã, tuy có vẻ hơi ảm đạm nhưng ngay lập tức trốn vào trong hư không trực tiếp dung nhập vào trong tâm mi của Tiêu Thần. Bổn nguyên bị thương nên trông Tiểu Huyết có vẻ cực kỳ uể oải, mắt rồng cũng ảm đạm mấy phần.

Sắc mặt của Tiêu Thần có vẻ tái đi, tuy rằng hắn tránh được một chưởng này, nhưng hắn cùng với hư ảnh Chu Tước là khí kỵ cảm ứng (đồng khí liên chi) nên tự nhiên gặp phải cắn trả.

Một chưởng này không mang theo chút thần thông nào nhưng lại khiến cho hư ảnh Chu Tước bị vỡ tan, Tiêu Thần cũng theo đó mà bị thương, chứng tỏ người vừa rat ay có tu vi rất cao. Hơn nữa, ở nơi này là bên trong Mộ Viên, đối phương có thể sử dụng thuấn di. Những người cùng đi vào nơi đây đều bị áp chế gắt gao, nhưng hiển nhiên người vừa xuất thủ cũng không phải chịu áp chế kia.

- Di!

Thanh âm lộ vẻ ngạc nhiên, hiển nhiên việc Tiêu Thần có thể bình yên vô sự trước một chưởng kia có chút kinh ngạc.

Tiêu Thần thấy người mới đi ra, ý niệm đầu tiên trong đầu không phải là cẩn thận kiêng kỵ mà là người này đẹp một cách yêu dị. Nếu nói tướng mạo đường đường, anh tuấn tiêu sai, ngọc thụ lâm phong, công tử văn nhã thì cũng chỉ đến như vậy mà thôi, quả là một vẻ đẹp khiến người người ghen tỵ, vậy mới khiến Tiêu Thần vốn tâm tính trầm ổn cũng phải thất thần.

Vẻ mặt xinh đẹp của Mộ Hoa lộ vẻ si mê nhìn nam tử, ánh mắt ái mộ nóng bỏng không them che dấu, trong miệng thì lẩm bẩm nói:

- Đại ca, ta cứ tưởng ngươi sẽ không ra tay cứu ta chứ?

Người mới xuất hiện hơi nhíu mày, bất đắc dĩ nói:

- Mộ Hoa, ta và ngươi vốn là huynh muội ruột thịt, mặc dù ta không thích ngươi nhưng mà tuyệt đối cũng sẽ không cho phép người khác đả thương ngươi.

Nghe tới đó, nét mặt Mộ Hoa lộ vẻ đau thương, tự cười một tiếng nói:

- Đúng vậy, ngươi là đại ca ruột thịt của ta. Tại sao khi còn sống đánh mất trí nhớ, vậy mà cư nhiên lại có thể nhớ kỹ chuyện này. Mộ Trúc ca ca, xin nhận tiểu muội một lạy, tạ ơn ca ca đã cứu mạng.

Sắc mặt Mộ Trúc lộ vẻ phức tạp, nhưng vẫn nhận một vái của Mộ Hoa, sau đó cười khổ xoay người đứng yên không nói.

Tiêu Thần đối với quan hệ của hai người cũng không thấy hứng thú, hắn chỉ quan tâm đến Mộ Trúc mà thôi, vì trong lòng hắn đang rất e ngại người này. Đây là do Mộ Trúc biểu hiện ra thực lực cường hãn vô cùng, mặc dù hắn cũng không phát ra chút uy áp nào của bản thân, nhưng khi Tiêu Thần đối mặt với người này lại có cảm giác áp bách như khi đối mặt với Cơ gia lão tổ vậy. Mặc dù cảm giác đó rất mờ nhạt nhưng cũng đủ cho Tiêu Thần lo lắng không yên. Tuy hắn có Tịch Diệt chỉ, có tộc văn gọi về thần thông, nhưng khi đối mặt với Mộ Trúc thì hắn vẫn không hề của một chút nào nắm chắc. 

- Tu sĩ nhân tộc, trong vô tận năm tháng thì người là người thứ nhất có thể tới được chỗ này, nhưng đã tiến vào lãnh địa của ta thì cũng nên đem tính mạng lưu lại nơi đây đi.

Mộ Trúc nói bằng giọng nhàn nhạt.

Tiêu Thần chưa kịp suy nghĩ thì bỗng cảm thấy thiên địa như đảo lộn, cảm giác như lâm vào bóng tối.

Trong không gian, thân ảnh Tiêu Thần đột ngột biến mất, duy nhất chỉ còn lại sự trầm mặc giữa hai người Mộ Hoa và Mộ Trúc. Một lúc sau, Mộ Trúc do dự một chút rồi cất lời:

- Hai huynh muội ta đã cả ngàn năm chưa gặp nhau, hôm nay đã đến thì ở lại chỗ ta một đoạn thời gian. Về phần lãnh địa của ngươi, có ta ở đây thì tuyệt đối sẽ không có người nào dám đi đoạt đâu.

Một Huyết Hồn mạnh mẽ từ ngàn năm trước đã đứng ra tranh đoạt lãnh địa với Mộ Hoa, sau đó bị Mộ Trúc một kích liền giết chết. Uy năng đó trong nháy mắt đã làm kinh sợ cả Mộ Viên, được nơi này công nhận là vương giả, từ đó về sau không còn kẻ nào dám can đảm có nửa điểm bất kính với Mộ Hoa nữa.

- Mộ Trúc ca ca nói rất đúng, có ca ca ở đây thì ai dám khi dễ Mộ Hoa chứ. Thôi thì tới chỗ ca ca một thời gian ngắn cũng tốt, dù sao ở gần ca ca một chút cũng tốt hơn.

Mộ Hoa mở miệng, giọng nói ngây thơ nhẹ nhàng như một tiểu muội biết nghe lời, nào có giống nửa điểm hung ác lúc trước.

Đang khi nói chuyện liền tiến lên, đầu ngón tay kéo nhẹ tay áo của Mộ Trúc.

Mộ Trúc hơi cau mày, nhưng cũng chỉ thở dài một tiếng mà không nói gì, sau đó hai người cùng bước ra một bước liền không thấy đâu nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.