Đạo

Quyển 4 - Chương 120: Trúc Viên (Chương 554)



Tâm trí Tiêu Thần dần bình tĩnh lại , thân thể của hắn trong nháy mắt trở nên căng thẳng, ánh mắt của Tiêu Thần chậm rãi quét nhìn xung quanh, sắc mặt không tự chủ được mà trở nên âm trầm. Lúc này, Tiêu Thần không biết bản thân mình tại sao lại ở trong một dải rừng trúc, những cây trúc đang đong đưa theo gió phát ra âm thanh thanh thúy, các lá trúc cũng khẽ cọ vào nhau tạo ra tiếng sào sạt. Nhưng quỷ dị là, rừng trúc này ngoại trừ âm thanh do trúc tạo ra thì hoàn toàn là một mảnh tĩnh lặng, tĩnh mịch, ngay cả tiếng của côn trùng cũng không xuất hiện.

Đứng dậy, Tiêu Thần đột nhiên biến đổi sắc mặt, nhắm mắt trong chốc lát, sắc mặt trong nháy mắt càng trở nên khó coi hơn. Lúc này, pháp lực và nguyên thần trong cơ thể hắn đều biến mất, tất cả giống như chưa từng tồn tại trong người hắn vậy, sức mạnh nhục thể cũng đã trở nên giống người phàm, thân thể y trở nên gầy yếu, suy nhược.

- Rốt cuộc là xảy ra truyện gì? Tại sao bản thân lại xuất hiện ở đây? Trong cơ thể đã xảy ra truyện gì?

Tiêu Thần cố gắng bình tĩnh nội tâm, hai hàng chân mày của y nhíu chặt lại với nhau. Tình trạng nguy hiểm của bản thân chưa được rõ ràng quyết không được loạn tâm trí nếu không chỉ có hại cho bản thân, trí nhớ của Tiêu Thần chỉ dừng lại ở thời điểm giọng nói phát ra ngay lúc bản thân hắn đối mặt với Mộ Trúc, sau đó đầu óc hắn chỉ còn lại một khoảng tối đen. Từ lúc bản thân y tỉnh lại thì đã ở nơi này, trong suốt quá trình ngất đi bản thân xảy ra truyện gì thì hắn hoàn toàn không nhớ được, cố gắng suy nghĩ nhưng vẫn không tìm ra được chút đầu mối nào.

- Tỉnh táo, tất cả việc này chắc chắn có liên quan đến tên Mộ Trúc kia, ta chỉ cần cẩn thận tìm tòi chắc chắn có thể rời khỏi chốn này! Trong lòng Tiêu Thần có dự cảm tất cả biến cố trong thân thể y đều liên quan đến phiên rừng trúc này. Chỉ cần có thể rời khỏi nơi này thì chắc chắn có thể giải quyết tất cả chuyện này. Đúng, chắc chắn là như vậy, chỉ cần bản thân thoát khỏi rừng trúc này thì sẽ giải quyết được mọi khó khăn của bản thân.

Tất thảy mọi vấn đề phức tạp vừa gặp phải đã được Tiêu Thần đơn giản hóa bằng việc rời khỏi rừng trúc. Trong lòng đã có mục tiêu khiến cho lòng tin của hắn cũng vững vàng hơn, hắn hiện tại chỉ còn tâm trí kiên định nếu đánh mất luôn cả tâm trí thì lúc đó chắc chắn là khó thoát khỏi đại nạn . .

Ngước đầu quan sát xung quanh, cả phiến không gian này đều được bao phủ bởi trúc, các thân trúc giống hệt nhau trải dài vô hạn. Cảnh tượng như thế này rất dễ làm cho con người đánh mất lòng tin mà nảy sinh cảm giác tuyệt vọng, nhưng Tiêu Thần khác xa người thường, tâm trí kiên định của bản thân y cũng không phải ai cũng so sánh được. Im lặng tuyển chọn một hướng , y lặng lẽ cất từng bước tiến lên .

Yên lặng!

Không gian rừng trúc này, nếu trừ bỏ tiếng bước chân nhàn nhạt của Tiêu Thần và âm thanh của trúc tạo ra thì chỉ còn lại hai từ tĩnh mịch, Tiêu Thần lúc này lặng lẽ cô độc mà tiến về phía trước.

Mệt mỏi!

Máu thịt đang run rẩy, xương cốt rã rời, loại cảm giác mệt mỏi đến tận xương tủy như thế này Tiêu Thần là lần đầu cảm nhận kể từ khi y tiến vào con đường tu đạo. Cái cảm giác giống như khi y còn bé, mỗi lần thay mẫu thân đến Tiêu thành lãnh hạt giống về gieo trồng vụ mùa hàng năm vậy. Loại cảm giác thân thể suy nhược này của người phàm, mặc kệ cho Tiêu Thần tâm trí có kiên định, vững chắc như đá đi chăng nữa thì thân thể của y cũng đã đạt đến cực hạn.

Đau!

Đôi giầy dưới chân đã rách, lộ ra ngoài vết rách đó là từng vết thương ở bàn chân, máu vẫn đang không ngừng rỉ trên mặt đất, vệt máu kéo dài đến phía trên từng đám lá trúc. 

Sợ!

Sợ hãi. Sự sợ hãi này không giống với sự sợ hãi đối với một người hay một vật tạo ra mà do sự bài xích đối với hoàn cảnh cô đơn, trống trải, tịch mịch, sự sợ hãi này sẽ bất giác nảy sinh mà không thể kiềm chế được, sự sợ hãi đó sau khi xuất hiện sẽ mau chóng chiếm lĩnh tâm trí mỗi người.

Thịch thịch!

Thân thể té xuống đất , miệng thở dốc, chậm rãi nhắm hai mắt, y chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới là một sự mỏi mệt và thống khổ, y muốn ngủ, ngủ thật say và không bao giờ …. muốn tỉnh lại . Nhưng sâu trong tiềm thức Tiêu Thần vẫn liên tục nhắc nhở hắn không được ngủ, nếu như hắn lúc này mà ngủ đi thì chắc chắn sẽ không bao giờ có cơ hội tỉnh lại, hắn không muốn phải chết như thế này.

Con đường tu đạo mênh mông như biển vậy, hôm nay Tiêu Thần chỉ mới du ngoạn được một góc của biển lớn mà thôi, những gì mà hắn biết bây giờ chỉ như hạt gạo mà so với mặt trăng vậy, tương lai còn rất rất nhiều thứ trên thế giới đang chờ hắn đến khám phá, có nguy cơ và khổ nạn nhưng tất cả sẽ tạo thành kinh nghiệm quý báu cho bản thân, nếu bản thân kiên trì vượt qua thử thách chắc chắn sẽ là đại thu hoạch, còn chưa bước lên đỉnh phong, còn chưa vén mở được sương mù thấy rõ càn khôn , Tiêu Thần trong lòng không cam lòng.

Tinh Vực đại lục, vô số tổ tiên đã liều chết phản kháng thượng tộc, nếu nói thượng tộc nô dịch vì muốn lấy tu sĩ vun trồng Nhân Nguyên đạo quả, tất cả truyện này chắc chắn ẩn tàng vô số bí ẩn và cừu hận mà chưa ai lý giải được, còn chưa thể lý giải hết được bí ẩn, chưa thế mang khổ nạn mà tổ tiên từng gánh chịu trả lại, Tiêu Thần trong lòng không cam lòng.

Bảy năm xa cách, hôm nay được gặp lại chỉ cầu xin được trọn đời bên nhau, không phải là gặp nhau rồi lại phải âm dương chia cắt nếu không thà rằng không thấy, thà rằng không quen biết nhau! . Lúc này, Nguyệt Vũ đang đợi hắn ở Cơ gia phía sau núi, nàng đang đợi hắn chân đạp trên mây ngũ sắc đến đón nàng, bản thân chưa hoàn thành được lời hẹn ước thủ hộ nàng suốt đời Tiêu Thần trong lòng không cam lòng.

Những điều chưa hoàn thành cùng sự nhớ thương trong lòng còn rất nhiều, tại sao bản thân lại vô thanh vô tức mà chết ở nơi này? Tuyệt đối không thể!

Tâm trí Tiêu Thần là một mảnh kiên định, trong đầu y lúc này cổ thanh âm không cam lòng càng ngày càng vang, dần dần tất cả đều hóa thành lớp lớp sóng tạo nên một sự lay động không ngừng nghỉ. Tiêu Thần nâng thân mình dậy, khoanh chân ngồi xuống, mặc dù đã đánh mất hết tu vị bản thân nhưng Tiêu Thần vẫn kiên trì bắt bản thân nhập định, hô hấp của y từ từ ổn định, bản thân y lâm vào tràng thái bất động, xung quanh chỉ còn lại tiếng của trúc và gió tạo thành.

……

Bảy ngày.

Tiêu Thần im lặng tiến về phía trước, nếu lúc này hình dung về thân thể y thì chỉ có hai chứ “tiều tụy” là hoàn toàn chính xác.

Sắc mặt héo úa, vàng vọt, đôi môi nứt khô, quần áo rách rưới, quanh thân thể đầy những vết thương, cảm giác nếu bản thân y mà ngã xuống lúc này chắc chắn sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Nhưng mặc kệ tất cả tình trạng đó của bản thân, Tiêu Thần vẫn đang kiên trì tiến về trước, mặc dù y đã bước đi được bảy ngày nhưng vẫn giống như là vẫn đứng im một chỗ vậy, bao phủ tầm mắt y vẫn chỉ là một khung cảnh toàn trúc và trúc. Thân thể và tinh thần của y đã đến tình trạng đèn cạn dầu, nếu như không có cỗ ý chí không cam lòng chống đỡ có lẽ hắn đã sớm ngã xuống.

Hiện tại, lúc này Tiêu Thần đã không còn xác định được bản thân còn kiên trì được bao lâu nữa? Có lẽ trong ba canh giờ, hoặc một canh giờ, hay chỉ sau một khắc … Có lẽ, lần này kết cục bản thân phải thật sự vẫn lạc ở nơi này sao? . Dù sao nếu chết đi có lẽ y vẫn gặp được cha, mẹ ở dưới đó.

- Cha, mẹ, con thật sự mệt mỏi rồi, rất muốn cứ như vậy mà được đi ngủ, thật sự không muốn tiếp tục nữa rồi.

Tu vị mất hết , một mình một người ở nơi hoang vu tĩnh mịnh như rừng trúc này làm cho cả thân thể và tinh thần đồng thời mệt mỏi. Lấy bản thân Tiêu Thần tính tình kiên trì như vậy nhưng cũng đã chạm đến bến bờ của sự sụp đổ, sinh ra sự mềm yếu .

Nếu như là người phàm bảy ngày không ăn uống, khắp người đều là thương tích liệu có ai có thể sống sót.

Một thân cô độc tiến về phía trước, sinh cơ của bản thân là một mảnh mờ mịt, liệu có mấy ai có thể kiên trì?

Bên trong rừng trúc lúc này, Tiêu Thần đã thật sự đạt đến cực hạn. Có lẽ, chỉ một chốc lát sau y sẽ té xuống mà vĩnh viễn không tỉnh lại được, nhưng dù như thế thân thể y vẫn tiến từng bước về phía trước, dù khó khăn, chậm chạp, suy yếu nhưng vẫn là một mảnh kiên định như ban đầu.

Mặc dù có thể sẽ té xuống, mặc dù thật sự y muốn được ngủ trong chốc lát lúc té xuống ấy. Nhưng bản thân Tiêu Thần tuyệt đối không phải là hạng người chịu bó tay chờ chết.

Tròng mắt rũ xuống như buổi hoàng hôn nhưng vẫn toát ra vẻ kiên định.

Đúng lúc này, một tiếng thở dài từ hư không nhẹ nhàng truyền đến, nghe tiếng thở dài này thân thể Tiêu Thần đột nhiên trở nên căng thẳng, dừng lại bước chân, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía trước, thanh âm thở dài này vẫn lưu lại trong ký ức của hắn, chính vì âm thanh này xuất hiện mà bản thân hắn mới xuất hiện ở mảnh rừng trúc này và vẫn lạc ở trong đó không thể ra ngoài.

Mộ Trúc!

Ánh mắt nhìn đến thân ảnh một nam tử hoàn mỹ hiện lên ở hư không, Tiêu Thần mặc dù đã suy yếu đến mức không chịu nổi nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng người dậy. Bất kể đối phương là vì nguyên nhân nào mà hiện thân nhưng hắn quyết không thể để bộ dáng mềm yếu của bản thân xuất hiện trước mặt nam tử này, nam tử hán đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất dù có chết cũng phải đứng thẳng! .Tiêu Thần không hề nảy sinh ý niệm quỳ xuống cầu xin tha mạng cho bản thân, tu vị ở loại cảnh giới như hắn thì tâm trí phải vững như bàn thạch, không thể dễ dàng thay đổi vì người ngoài. 

Ánh mắt của Mộ Trúc đầy phức tạp khi nhìn tới thân ảnh Tiêu Thần, chân mày hơi nhíu lại, trong lòng nam tử vẫn không thể hiểu vì sao nhân tộc tu sĩ này rõ ràng đã đạt đến cực hạn nhưng vẫn có thể kiên trì mà bước về phía trước không hề ngã xuống! Có lẽ, trong lòng hắn cũng có sự cố chấp, có điều không cam lòng sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.