Đạo

Quyển 4 - Chương 33: Khoáng thạch quỷ dị (Chương 467)



Tiêu Thần gật đầu, chân bước nhìn như không nhanh, nhưng mỗi bước hạ xuống là có thể xuyên qua vô tận không gian, lóe ra liền không thấy tung tích.

Trong sân nhỏ, thực hoa dưỡng thảo, thanh tĩnh u nhã.

Đẩy cửa bước vào, phóng mắt nhìn lại, biệt vô tăm tích.

Tiêu Thần nhíu mày, cất bước đi, tìm tòi không có kết quả bèn thở dài.

Phòng nhỏ.

Trên chiếc bàn có tờ giấy trắng gấp, trên có chữ đen.

Tiêu Thần thấy chữ quen quen:

- Hôm nay Tiêu Thần đại ca được phong thành thái thượng trưởng lão Vạn Ma Tông ta, tôn quý vô cùng, Tiểu Nghệ trong lòng quả thực vui mừng. Vốn hôm nay sau sắc phong đại điển sẽ cùng đại ca nói lời từ biệt vào động ma tu luyện, nhưng trong lòng chẳng biết vì sao cảm thấy chua chát khó chịu, đành chia tay không lời từ biệt, mong Tiêu Thần đại ca không nên tức giận. Mới quen Tiêu Thần đại ca vào bảy năm trước, Tiểu Nghệ không biết tu chân hiểm ác, tùy hứng làm bậy, thiếu chút nữa rơi vào kết cục bi thảm. Đó là lần đầu tiên ta gặp nạn, giờ phút này nghĩ đến trong lòng vẫn sợ hãi như cũ. Nhưng đối với việc này, Tiểu Nghệ không một chút hối hận bởi nếu không như vậy ta làm sao lại quen biết Tiêu Thần đại ca. Năm đó rời đi, trong lòng nhung nhớ, nhưng Tiêu Thần đại ca một chút tin tức cũng không có, tình cảm trong lòng Tiểu Nghệ không cách nào bày tỏ, buồn chán. Hôm nay Tiêu Thần đại ca trở về, tu vi thông thiên đứng đầu nhân giới ngăn cơn sóng dữ cứu Vạn Ma Tông không rơi vào cảnh diệt vong, Tiểu Nghệ trong lòng cảm kích, muốn hầu hạ bên người, hồng tụ thiên hương, lại nỗi đại ca trong lòng đã có giai nhân. Nguyệt Vũ tỷ đối với Tiêu Thần đại ca tình thâm nghĩa trọng, Lý Tiểu Nghệ không biết được bản thân có hay không giống nàng có thể vì Tiêu Thần đại ca mà không tiếc hi sinh hết thảy, nên tạm thời rời đi tu luyện cũng để suy nghĩ lại cho thấu đáo. Đợi ta ngưng kết Nguyên Anh, nếu có thể nghĩ thông suốt thì nguyện cuộc đời này làm huynh muội bình yên hỉ nhạc. Nhưng nếu không… Xin đại ca chớ trách, Lý Tiểu Nghệ một khi đã quyết định theo ngươi thì sẽ vĩnh viễn không từ bỏ.

- Đề danh lạc bút, Lý Tiểu Nghệ.

Chữ viết đẹp đẽ, lại rất có khí thế của một nam tử, rõ ràng trực tiếp, cùng với tính tình có chút tương tự.

Tiêu Thần trầm lặng không nói, ánh mắt chợt hiện, tiếp đó lắc đầu.

Hi vọng tiểu nha đầu có thể đối với mình suy nghĩ thông suốt, nếu không sự tình sẽ càng sinh ra nhiều phiền toái.

Nửa tháng ở chung, tính khí Lý Tiểu Nghệ hắn cũng đã nhận biết, nếu đã nói ra thì thật sẽ không buông xuôi.

Thở dài, đem ý niệm trong đầu áp chế, Tiêu Thần cất bước muốn rời đi, nhưng giờ phút này ánh mắt ngưng lại biểu lộ vẻ phức tạp.

Trên vách đã có một bức tranh tinh tế, hiển nhiên là do một nữ tử vẽ ra.

Một thanh sam nam tử, lưng thẳng tắp xoay người rời đi.

Vẻn vẹn là một bóng hình, lại lộ ra vẻ tiêu điều, biết rõ con đường phía trước hẳn phải chết nhưng vẫn không hề có chút sợ hãi.

Không có đề chữ, nhưng người vẽ tranh tất nhiên là Lý Tiểu Nghệ.

- Nếu sau những năm tháng dài sau này, chúng ta tái kiến, tâm tình này vẫn như cũ, vậy thì …

Ngôn từ đến đây liền không nghe thấy nữa.

Tiêu Thần thu hồi tầm mắt, từng bước bước ra, thân ảnh liền biến mất không thấy nữa.

…….

Thịnh điển Vạn Ma Tông sau ba ngày cuồng hoan, tu sĩ các tông lần lượt rời đi xem như báo lên một thời kỳ mới.

Vốn là Tiêu Thần khoanh chân ngồi xuống trên bồ đoàn tu luyện, chợt không gian chấn động đột nhiên xuất hiện một quả ngọc giản truyền tin.

- Tiêu Thần trưởng lão, nếu không có việc gấp, xin hãy tới chủ điện một chút.

Bên trong ngọc giản, âm thanh Thủy Mặc Tử ôn hòa hữu lễ.

Tiêu Thần cùng Lý Tiểu Nghệ là cố giao, sự việc bảy năm trước chưa Kết Đan truyền ra khiến cho cao tầng Vạn Ma Tông chấn động.

Thời gian bảy năm, nay đã thành tồn tại đỉnh của nhân giới, tốc độ tu luyện như vậy thật làm cho người ta sợ hãi.

Thủy Mặc Tử liền hạ nghiêm lệnh cấm đồn việc này ra ngoài. Nhưng tu sĩ Vạn Ma Tông đối với Tiêu Thần cũng càng thêm kính sợ. Dù sao không ai có thể tưởng tượng, vị thái thượng trưởng lão này tương lai có thể đạt tới loại cảnh giới nào.

Tiêu Thần trầm ngâm, vươn người đứng dậy, từng bước bước ra, thân ảnh biến mất.

Mặc dù trong Vạn Ma Tông có bố trí cấm chế, nghiêm cấm tu sĩ phi hành, nhưng với tồn tại Bất Trụy thì không có chút tác dụng nào.

Trước chủ điện, thân ảnh cao ngất của Tiêu Thần hiện ra, tu sĩ thủ vệ lộ vẻ kính sợ, kính cẩn xoay người thi lễ.

Tiêu Thần khoát tay, cất bước bước vào trong điện, Thủy Mặc Tử ngồi trên vị trí chủ điện, Lý Sất Thiên cùng mười lăm trưởng lão theo thứ tự ngồi 2 bên trái phải.

- Bái kiến thái thượng trưởng lão.

Tiêu Thần nhập điện, Lý Sất Thiên cùng đám người đứng dậy kính cẩn thi lễ.

- Miễn lễ.

Tiêu Thần xua tay, vào ghế trên đầu ngồi xuống song song cùng Thủy Mặc Tử.

- Thủy Mặc Tử đạo hữu, hôm nay gọi Tiêu Thần không biết có chuyện gì cần thương lượng?

Thủy Mặc Tử nghe vậy trên mặt lộ vẻ nghiêm nghị, thoáng chần chờ, nói:

- Sất Thiên, việc này ngươi rõ ràng nhất, đem sự tình từ đầu đến cuối nói cho Tiêu Thần trưởng lão.

Lý Sất Thiên đứng dậy, trầm giọng nói:

- Dạ.

Nói xong suy tư chốc lát rồi mở miệng giải thích.

Nửa năm trước, tu sĩ Tử Tiêu Tông khai thác linh mạch khoáng thạch, phát hiện nơi nào đó có quặng mỏ quỷ dị, bất cứ tu sĩ nào tiến vào đó khai thác đều vẫn lạc. Việc này khiến cho Tử Tiêu Tông coi trọng, phái trưởng lão tiến vào dò xét. Nguyên Anh trung kỳ tu sĩ tiến vào bất quá chỉ vài hơi thở liền bị thương nặng trở ra, sắc mặt sợ hãi, nhưng chung quy không đem bí ẩn trong đó truyền ra.

Kiếm quang.

Rậm rạp vô số kể, xoay quanh trong phạm vi trăm trượng quanh quặng mỏ, bất cứ tu sĩ nào đi vào trong đó đều phải chịu công kích mãnh liệt, tu sĩ dưới Nguyên Anh đi vào hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.

Tin tức truyền ra khiến Tử Tiêu Tông chấn động, đây vốn là môn phái tu luyện kiếm đạo, tự nhiên cảm thấy kiếm quang có thể làm Nguyên Anh tu sĩ bị thương nặng cực kỳ hứng thú. Nhưng kiếm này lại đạt trình độ viễn siêu mà tu sĩ Tử Tiêu Tông có thể tưởng tượng, bảy tên Nguyên Anh tu sĩ tiến vào vẫn như trước bị thương nặng trở ra, nhưng mà liên thủ xâm nhập vào bên trong được hai mươi trượng.

Về sau sự việc bị Vạn Ma Tông ta biết được, Thủy Mặc Tử trưởng lão tự mình ra tay, một ngày sắc mặt tái nhợt trở về tông môn, mang theo một khối khoáng thạch quỷ dị.

Sự tình vốn tưởng rằng vì vậy mà qua đi, không nghĩ ba tháng sau Mục trưởng lão đột nhiên tới cửa, chỉ rõ muốn khoáng mạch quỷ dị kia, đồng thời uy hiếp Vạn Ma Tông bắt Vạn Ma Tông phải nghe theo Mục gia, trở thành thế lực phụ thuộc Mục gia, sau bị cự tuyệt. Cũng chính bởi vì như vây, mới có chuyện sau này Mục trưởng lão nhúng tay xúi giục Tử Tiêu Tông gây sự gây khó dễ.

Lý Sất Thiên lời nói đơn giản, thuật lại cũng cực kỳ đầy đủ, không có nửa điểm bỏ sót.

Tiêu Thần nghe vậy gật đầu, trên mặt lộ vẻ suy tư,

- Chẳng lẽ sự việc hôm nay cùng quặng này có quan hệ hay sao?

Thủy Mặc Tử nghe vậy khoát tay, ý bảo Sất Thiên ngồi xuống, cười khổ nói:

- Đúng là như thế. Tiêu trưởng lão có điều không biết, khoáng thạch này ban đầu lão phu tưởng rằng là chí bảo, không ngại cực khổ hao hết thủ đoạn thu lấy, không nghĩ là sẽ mang tới cho Vạn Ma Tông một tai họa. Nửa tháng trước nếu không có Tiêu trưởng lão xuất thủ, lão phu trong lòng cũng định giao ra để bảo toàn cơ nghiệp Vạn Ma Tông, cũng đồng thời ném củ khoai lang nóng bỏng tay này ra bên ngoài.

Tiêu Thần nhíu mày, mặt lộ vẻ ngạc nhiên,

- Chẳng lẽ quặng này có chỗ nào không đúng?

Thủy Mặc Tử gật đầu, thở dài nói:

- Để cho Tiêu trưởng lão minh bạch, lão phu vì sao lại phải đau đầu như vậy. Sất Thiên, khoáng mạch kia cực kỳ quỷ dị, hai ngày này chỉ sợ uy lực càng tăng, bọn ngươi không cần đi theo, để ta cùng Tiêu Thần trưởng lão hai người tiến đến là được.

Lý Sất Thiên gật đầu đồng ý, trong mắt vẫn còn sợ hãi, hiển nhiên trước đó đã kiến thức qua sự lợi hại của khoáng thạch.

- Tiêu trưởng lão, chúng ta hai người liền xuất phát đi.

Thủy Mặc Tử, Tiêu Thần hai người đứng dậy, một bước bước đi, thân ảnh biến mất không thấy.

Cấm địa phía sau núi Vạn Ma Sơn, giữa không gian sóng gợn, hai đạo thân ảnh hiện lên.

Tu sĩ thủ vệ cấm địa thấy rõ người đến, biểu lộ kính sợ, kính cẩn xoay người thi lễ.

- Được rồi, ta cùng với Tiêu Thần trưởng lão ở đây, bọn ngươi hãy tạm lui ra sau đi.

Thủy Mặc Tử xua tay, lời nói thản nhiên.

Đợi vài tên Vạn Ma Tông tu sĩ rời đi, Thủy Mặc Tử chắp tay, hai người lúc này mới một trước một sau đi vào trước mặt sơn động.

Thềm đá nghiêng xuống phía dưới, liếc mắt một cái nhìn lại, không thấy cuối, sợ là sâu mấy ngàn thước.

- Nơi này vốn là cấm địa Vạn Ma Tông cấm địa, có bố trí cấm chế, Tiêu trưởng lão còn cần cẩn thận theo sau lão phu, nếu không xúc động cấm chế, lão phu cũng không có cách nào đem giải trừ.

Thủy Mặc Tử nói xong, giữa độn quang dọc theo thềm đá mà xuống.

Tiêu Thần ánh mắt chợt hiện, theo phía sau, lấy nhãn lực hắn tự nhiên có thể thấy được, cấm chế thạch quật này uy lực rất mạnh, mặc dù là Bất Trụy tu sĩ hãm nhập trong đó sợ rằng cũng phải phí một phen tay chân.

Hơn mười tức sau, hai người đã dừng ở tầng chót hang đá.

Nơi này phân ra hai phương thông đạo, một chỗ đi tới động ma, chỗ Lý Tiểu Nghệ tu luyện, một chỗ khác còn lại là nơi Vạn Ma Tông để trọng bảo.

Tiêu Thần ánh mắt rơi tại phương hướng động ma đảo qua, sau đó đi theo phía sau Thủy Mặc Tử, hướng một phương khác trầm lặng đi tới.

Phương thứ ba trước môn hộ, Thủy Mặc Tử dừng lại, biểu lộ nghiêm nghị.

- Tiêu Thần trưởng lão, trước khi tiến vào nơi này, chúng ta cần mở ra vòng bảo hộ để tránh bị kiếm quang gây thương tích.

Tiêu Thần gật đầu, hai người bên ngoài thân hiện lên vòng bảo hộ bằng pháp lực, linh quang lóe ra.

Thủy Mặc Tử ở phía trước, vung tay áo đánh ra pháp quyết vào cấm chế nơi cửa đá, khiến nó chậm rãi mở ra.

Tại nơi cửa đá mở ra trong nháy mắt, Tiêu Thần ngẩng đầu, trên mặt biểu lộ vẻ ngạc nhiên. Một luồng khí tức với vô vàn mũi nhọn, từ bên trong hang đá bùng nổ, tàn sát bừa bãi vô cùng, như muốn là tan thiên liệt địa vậy.

Thủy Mặc Tử bước từng bước, thân ảnh tiến vào bên trong cửa đá.

Tiêu Thần hơi trầm ngâm, sau đó theo phía sau mà đi.

Cửa đá đóng lại, Tiêu Thần ngước mắt nhìn lại, đồng tử hơi hơi co rút lại. Tại giữa bên trong hang động, một đoàn khoáng thạch quỷ dị lăng không trôi nổi, đen sì sì, nhìn không có gì bắt mắt, nhưng giờ phút này vô số kiếm quang từ trong đó gào thét mà ra, tràn ngập không gian nơi này, điên cuồng công kích vách đá bốn phía, lại bị cấm chế ngăn cản. Kiếm quang này nhìn như tùy ý phát ra, nhưng uy thế có thể nói là rất mạnh, Nguyên Anh tu sĩ bình thường chạm vào tất sẽ bị thương.

Giờ phút này, theo Tiêu Thần hai người tiến vào, kiếm quang này liền run lên, hình như có phát hiện liền gào thét mà xông đến.

Oành!

Oành!

Kiếm quang chém xuống, vòng bảo hộ linh lực rung động, Tiêu Thần sắc mặt nghiêm nghị, sắc mặt bất giác trở nên âm trầm.

Kiếm quang này quả là lợi hại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.