Đạo

Quyển 4 - Chương 40: Sát cơ (Chương 474)



Mục Chiêm Thiên quái lạ,

- Chẳng lẽ trưởng lão đã từng gặp qua người này?

Mục trưởng lão gật đầu, sắc mặt âm lãnh,

- Lần này Mục gia ta thu phục Vạn Ma Tông gặp bất lợi, chính vì có kẻ này nhúng tay, mới khiến bố trí của lão phu rối loạn. Hơn nữa Tiêu Thần này đã trở thành Vạn Ma Tông thái thượng trưởng lão, lần này tông môn tham gia tấn chức đại điển, hiện tại đã ở trong Cấm Thiên Thành.

Đại trưởng lão ngẩng đầu lên cười hắc hắc,

- Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu.( Đi mòn gót giầy không thấy, không mất thời gian lại thấy ngay)

- Ngày tông môn tấn chức đại điển mở ra, Mục gia ta cũng phải xuất thủ một chút.

- Lão phu ngày mai tự mình xuất thủ, đem người này diệt trừ!

Mục trưởng lão, Mục Chiêm Thiên hai người cười lạnh, sát cơ tứ phía.

…….

Cấm Thiên Thành.

Bóng đêm tĩnh lặng như nước, nhưng bên trong thành vẫn sáng như ban ngày, tu sĩ tới lui không dứt, rối rít nhốn nháo náo nhiệt, tiếng động rầm rĩ.

Tiêu Thần thu liễm khí tức, Nguyên Anh tu sĩ mặc dù coi là cao cấp, nhưng trong Cấm Thiên Thành cũng chỉ là tầm thường.

Phía sau hai gã Vạn Ma Tông đệ tử kính cẩn vạn phần, đáy mắt ẩn chứ kích động.

- Khởi bẩm trưởng lão, nơi này chính là chợ đêm ở Cấm Thiên Thành, tu sĩ tự phát cử hành, mỗi quầy hàng cần nộp mười đồng hạ phẩm linh thạch, sau đó tự vận hành buôn bán.

Hợp Khiếu đem lời nói ra, giọng điệu kính cẩn, nhưng không có vẻ sợ hãi như lúc trước, Tiêu Thần trưởng lão tính tình ôn hòa, tiếp xúc một chút, so với trong tưởng tượng của chúng dễ dàng hơn rất nhiều.

Tiêu Thần ánh mắt lóe lên, có mấy phần hứng thú, tầm mắt quét qua, đường phố nơi này bày đầy các quầy hàng, tiếng rao của các tu sĩ, tiếng trả giá, cười đùa tức giận hỗn hợp, ầm ĩ và rất náo nhiệt.

- Đi thôi, chúng ta vào xem một chút, nói không chừng lại có thu hoạch.

Tiêu Thần cất bước tiến vào, Hợp Khiếu hai người cũng theo sau.

- Chư vị đạo hữu mau đến xem, tại hạ cùng mấy vị đồng đạo cửu tử nhất sinh thám hiểm động phủ đoạt được bảo vật, tất nhiên không thể bỏ qua, nếu không chính là tổn thất rất lớn.

- Khai thác tài nguyên khoáng sản Ngọc Thạch đoạt được hạch tâm linh nhũ dịch, trong nháy mắt khôi phục pháp lực, ngàn vàng khó kiếm, thời khắc nguy cấp chỉ cần dùng một giọt có thể giết hết kình địch, gia tăng cơ hội sống sót.

- Liễu Diệp kiếm quyết tàn quyển tìm được ở một tán tu động phủ, uy lực không nhỏ. Tu luyện tới Nguyên Anh cảnh giới là hàng hạ cấp Địa Phẩm, đạo hữu cần phải nhanh tay, để muộn sẽ bị người ta mua đi nha.

- Linh thú Hỏa Diễm Mãng Xà cấp bốn, trích huyết nhận chủ, chăm chút cẩn thận chắc chắn có thể trở thành một trợ thủ lớn.

Tiếng rao hàng bên tai không dứt, Tiêu Thần quét mắt qua, trong mắt sinh ra mấy phần kinh ngạc. Nơi này tuy là chỗ bày quầy, nhưng quả thật có nhiều vật quý giá. Quả thật không hổ danh đệ nhất đại lục hùng thành, thật quá phồn hoa. Những đồ này mặc dù bất phàm, nhưng đối với tu vi hiện tại của Tiêu Thần thì thật sự quá yếu, đi lại chốc lát, hẳn là không thể tìm vật gì vừa mắt, ngược lại Hợp Khiếu Mạnh Quảng hai người phía sau mắt bốc lửa nhiệt, thỉnh thoảng nuốt nuốt nước miếng.

Nhưng vào thời khắc này, Thiên Tế phía trước đột nhiên bắn ra một đạo tên lệnh, vỡ ra hóa thành pháo hoa.

Hợp Khiếu ngẩng đầu lên, sắc mặt trầm xuống,

- Không tốt, là lệnh tiễn cầu cứu của Vạn Ma Tông ta, không đến lúc sinh tử tuyệt đối sẽ không sử dụng.

Nói xong ánh mắt rơi vào người Tiêu Thần, lộ ra ý lo lắng.

Tiêu Thần sắc mặt lạnh lùng, miệng khẽ quát,

- Đi.

Độn quang lóe lên, cấp tốc hướng phía lệnh tiễn mà tới.

Một lát sau, Tiêu Thần ba người đã đến nơi, nơi này sớm đã có tu sĩ vây quanh, thấp giọng nghị luận, ầm ĩ một hồi. Măc dù đại đa số người thần sắc bất mãn, nhưng không một người nào dám đứng ra, dường như có chỗ cố kỵ.

Mùi máu nhàn nhạt truyền đến, Tiêu Thần sắc mặt âm trầm, cất bước đi về phía trước. Tu sĩ phía trước chưa kịp phản ứng, thân thể giống như bị một cỗ lực mạnh đây ra hai bên, nhượng ra một lối đi.

Xuyên qua biển người, đi vào trong, ánh mắt quét qua, Tiêu Thần ánh mắt hoàn toàn trùng xuốn, sát cơ trong lòng bùng lên.

Giờ phút này trong sân hai cỗ thi thể nằm trong vũng máu, sớm đã chết, một hắc y thiếu nữ khóc rống.

Ba người này tất cả đều là Vạn Ma Tông tu sĩ.

Đối diện, mấy tên tu sĩ cười lạnh mà đứng, cầm đầu là hai cẩm bào thanh niên, nhìn qua tuổi chừng hai mươi, trên mặt hiệ n đầy lãnh ý.

- Rượu mời không uống lại muốn rượu phạt, bản thiếu gia coi trọng ngươi là phúc phận bằng trời, lại còn dám phản kháng, thật không biết sống chết! Hôm nay trong Cấm Thiên Thành bản thiếu gia giết hai người họ thì có thể thế nào, chẳng lẽ còn có kẻ dám tới đây ngăn trở.

- Tiểu nha đầu, biết điều một chút theo bản thiếu gia trở về, có lẽ chờ ta chơi chán rồi sẽ thả cho ngươi một con đường sống, bằng không, bản thiếu gia sẽ đem ngươi bán tới thanh lâu, chắc chắn sẽ có rất nhiều người thích ngươi.

Nói xong cười lạnh không dứt.

Thanh niên mở miệng sắc mặt tái nhợt, mắt sưng to, một bộ dạng tửu sắc quá độ, nhưng ngạc nhiên lại là một người phàm, trong cơ thể không có nửa điểm khí tức pháp lực.

Điểm này thật có chút quỷ dị.

- Phương Vũ huynh cần gì cùng nàng nhiều lời, trực tiếp đem bắt lại, để tránh làm trễ nải sinh ra phiền toái.

Lý Nguyên ánh mắt lóe lên, cười nói.

- Phiền toái?

Phương Vũ nghe vậy ngửa mặt mà cười, thật giống như nghe được một chuyện vô cùng hài hước,

- Ở Cấm Thiên Thành này đối với ta không có chuyện gì là phiền toái. Đừng nói là giết hai ba con mèo con, cho dù đem tiểu nha đầu này bán vào thanh lâu cũng không kẻ nào dám can đảm một lời nửa chữ.

Đang khi nói chuyện, ánh mắt quét qua, phàm là tới tầm mắt các tu sĩ, tất cả đều vội vàng quay đầu đi.

Phương Vũ thấy thế, không khỏi càng đắc ý hơn, cười ha hả.

- Trưởng lão, ba người này ta biết, đều là đệ tử Vạn Ma Tông chúng ta!

Hợp Khiếu nắm chặt tay, tròng mắt đỏ như máu.

- Kính xin trưởng lão định đoạt.

Mạnh Quảng dù chưa mở miệng, nhưng trong mắt đã giăng đầy sát cơ.

Tiêu Thần sắc mặt lành lạnh, nghe vậy cũng không mở miệng, một bước tiến lên phía trước.

Hợp Khiếu, Mạnh Quảng hai người hơi ngẩn ra, rồi liền ngẩng đầu theo sát hắn, sát khí trong cơ thể toát ra ngoài.

Ba người đột nhiên đi vào, trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt của vô số tu sĩ.

Nữ đệ tử Vạn Ma Tông đang khóc trên mặt đất, thấy ba người Tiêu Thần, quỳ lên,

- Trưởng lão, xin ngài làm chủ cho đệ tử!

Khuôn mặt trẳng bệch, nước mắt chảy xuống cuồn cuộn.

Tiêu Thần sắc mặt âm trầm như nước, lạnh giọng nói:

- Nơi này đến tột cùng phát sinh chuyện gì, ngươi nói lại hoàn chỉnh. Có ta ở đây, chắc chắn sẽ đòi lại công bằng cho ngươi!

Nữ đệ tử mở miệng, giọng bi thương.

Chuyện cũng không phức tạp, mới vào Cấm Thiên Thành, nàng này cùng đạo lữ, đệ đệ ba người hướng trưởng lão xin đi chơi chợ đêm trong thành. Không ngờ bị Phương Vũ nhìn trúng, muốn cướp đoạt đi.

Song phương tranh chấp, Phương Vũ thẹn quá hóa giận, phái thủ hạ tu sĩ đem hai gã Vạn Ma Tông đệ tử giết chết tại chỗ.

Nói xong dịu dàng quỳ gối, ánh mắt buồn bã.

- Đệ tử hôm nay người thân, đạo lữ bỏ mạng, không còn chút lưu luyến với thế gian, không mong sống một mình, chỉ cầu trưởng lão xuất thủ, chớ để hai người họ uổng mạng. Đệ tử có chết cũng cảm kích.

Nói xong, nàng này đầu ngón tay điểm vào chán, chấn vỡ nguyên thần, hương tiêu ngọc vẫn.

Nàng này trong lòng đã có ý muốn chết, cứu không được, không bằng để nàng ra đi, xuống suối vàng cùng thân nhân đoàn viên.

Tiêu Thần yên lặng, tiện đà chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lành lạnh không có nửa điểm ba động,

- Nàng nói là sự thật?

Thanh âm mặc dù bình thản, nhưng hơi thở lạnh lùng phát rađủ để đông cứng nội tâm, làm người ta hoảng sợ.

Phương Vũ bị khí tức này áp sát, nhất thời sắc mặt tái nhợt, ánh mắt sợ hãi lùi về sau mấy bước, liền đó sắc mặt đỏ lên, thẹn quá hóa giận. Hắn hoành hành Cấm Thiên Thành mấy năm, cho dù là thế lực mạnh mẽ ở Trung Châu cũng phải tránh, trước mặt không ngờ lại có tên tu sĩ ở đâu ra lớn mật như thế, thật không biết sống chết!

- Coi như là vậy, ngươi có thể làm gì? Hôm nay bản thiếu gia tâm tình bị phá hỏng, nếu bọn ngươi thức thời, chuyện lúc đó bỏ qua, bản thiếu gia cũng không làm khó, nếu không chọc cho đến họa diệt môn, lúc đó chớ hối hận!

Tiêu Thần chậm rãi lắc đầu, từng bước đi về phía trước, tới gần người này.

Phương Vũ con ngươi co rút lại, liền đó khóe miệng lộ vẻ dữ tợn,

- Ngươi đã muốn tìm cái chết, bản thiếu gia sẽ thành toàn cho ngươi.

- Phương Đại, xuất thủ giết kẻ này cho ta.

Sau lưng một tu sĩ nhe răng cười tiến lên, người này thể trạng mạnh khỏe, một bước đi khiến cả mặt đất rung động, hiển nhiên là hạng người mạnh mẽ.

Một trưởng đánh ra, năm ngón tay xòe ra, lệ phong gào thét.

Tiêu Thần mặt không đổi sắc, đáy mắt lệ mang lóe lên,

- Cút!

Một chữ ra khỏi miệng, Phương Đại kia trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, sau đó miệng mũi nhất tề phun ra máu tươi, trong cơ thể rung động ầm ầm, đổ xuống mặt đất hóa thành một bãi thịt nhão, hoàn toàn tử vong.

Mở miệng một tiếng giết chết một Nguyên Anh tu sĩ!

Uy lực như vậy, trong nháy mắt hấp dẫn vô số tu sĩ, mắt lộ vẻ kính sợ.

Phương Vũ sắc mặt trắng bệch, Phương Đại là tu sĩ mạnh nhất dưới tay hắn, tu vi đạt tới Nguyên Anh trung kỳ, nhưng đối phương cho dù là Nguyên Anh hậu kỳ thì trong chốc lát cũng không thể rơi vào thế hạ phong.

Nhưng giờ phút này, Phương Đại bị Tiêu Thần hô một tiếng là chết, biến cố như vậy, khiến lòng người khiếp sợ.

- Không tốt, người này tu vi sâu không lường được, nhìn bộ dáng thực muốn giết ta.

Phương Vũ liên tục lui về phía sau, miệng thét lên chói tai

- Có người muốn giết ta, các ngươi còn không hiện thân, chẳng lẽ đợi ta chết mới ra! Nhanh lên một chút hiện thân bảo vệ ta!

Còn chưa dứt lời, độn quang hạ xuống, mấy tên tu sĩ trong nháy mắt xuất hiện trong sân, tất cả đều mặc cùng một loại áo, đường vân cầu kỳ hoa mỹ, cho thấy thân phận mấy người này đều là Cấm Thiên Tông tu sĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.