Đạo

Quyển 4 - Chương 41: Cấm thiên tông (Chương 475)



Lão giả cầm đầu là một Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ, khẽ nhíu mày, sắc mặt âm trầm.

- Vị đạo hữu này, người này có quan hệ sâu xa cùng Cấm Thiên Tông ta, thỉnh đạo hữu cho tong môn ta chút thể diện, không nên tiếp tục truy cứu chuyện hôm nay.

Lão giả mở miệng nhưng vẫn lo lắng không yên. Thân là đại lục đệ nhất tông môn, Cấm Thiên tông tu sĩ cao ngạo vô cùng. Lão giả này mặc dù kiêng kỵ tu vi của Tiêu Thần nhưng khẩu khí vẫn cường ngạnh như trước.

Tiêu Thần ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh nhạt quét qua,

- Giết đệ tử Vạn Ma tông ta, vô luận là người nào cũng không thể cứu mạng hắn. Các ngươi, cút ngay!

Thanh âm lạnh lùng, sát ý trùng trùng.

Sắc mặt lão giả Cấm Thiên tông trở nên vô cùng khó coi. Ở Cấm Thiên thành này lại có người dám nói với tu sĩ Cấm Thiên tông hắn như vậy, thật không biết sống chết!

- Đạo hữu cẩn thận lời nói của ngươi. Chuyện hôm nay lão phu có thể không so đo với ngươi. Mau dẫn người rời đi, nếu tiếp tục dây dưa đừng trách ta không khách khí.

Đáy mắt Tiêu Thần lãnh mang loé lên, một bước nặng nề bước lên. Một bước này như dẫm lên ngực mấy tên tu sĩ Cấm Thiên tông, khiến cho sắc mặt bọn chúng lập tức trắng bệch, mũi miệng nhất tề phun huyết, thân thể bay về phía sau.

Một bước bước ra, mấy tên Nguyên Anh kỳ thổ

huyết tháo chạy.

Cùng lúc đó, uy áp bàng bạc phát ra, khí thế mạnh mẽ, tràn ngập khắp trời.

- Hôm nay, bất kể ai nhúng tay vào, bổn toạ đều muốn lấy tính mạng kẻ đó!

Tiêu Thần vừa nói vừa đi về phía trước.

Tu sĩ bên cạnh Phương Vũ nhất tề thổ huyết. thân ảnh chật vật bay lên.

- Ngươi không thể giết ta. Nếu không, bất kể ngươi là ai nhất định sẽ phải chết! Bỏ qua cho ta, bỏ qua cho ta!

Phương Vũ thét lên, thân thể phủ phục trên mặt đất, vô cùng sợ hãi, dĩ nhiên lại không thể khống chế tiểu tiện ra.

Sắc mặt Tiêu Thần lạnh lẽo, không nhúc nhích chút nào.

Viu! Viu!

Tiếng xé gió truyền đến, mười mấy tên tu sĩ Cấm Thiên tông duy trì trật tự trong thành chạy tới. Người cầm đầu chính là Cấm Thành Tử.

Thấy rõ tình hình, Cấm Thành Tử sắc mặt đại biến, thu liễm độn quang hạ xuống mặt đất, kính cẩn thi lễ với Tiêu Thần.

- Tiền bối, không biết phát sinh chuyện gì làm tiền bối nổi giận. Cấm Thiên thành ta cấm tu sĩ đấu pháp đả thương người, thỉnh tiền bối kiếm chế, đừng làm khó vãn bối.

Vừa nói ánh mắt người này vừa quét qua trên người Phương Vũ, đáy mắt xẹt qua mấy phần chán ghét, tiếp đó liền sinh ra ý bất đắc dĩ.

Tiêu Thần mặt không biểu tình, cười lạnh lắc đầu.

-Cấm Thiên thành nghiêm cấm tu sĩ đấu pháp bên trong thành, chuyện này là trò cười hay nhất Tiêu mỗ từng nghe. Người này ỷ thế hành hung, đối với Vạn Ma Tông ta tâm hoài bất quỹ(lòng mang ý xấu), lại phát tu sĩ sát hại hai đệ tử của Vạn Ma tông ta, điểm này có hay không tính không tuân theo quy củ Cấm Thiên tông? Lúc trước hắn hành hung, sao không thấy Cấm Thiên tông ngươi xuất thủ. Tiêu mỗ muốn đòi lại cho đệ tử tông môn ta một công đạo, các ngươi lại hiện thân ngăn trở. Chẳng lẽ Cấm Thiên tông ngươi hành sự chính là như vậy hay sao? Như vậy quả là buồn cười khôn tả!

Tiêu Thần giọng điệu lành lạnh, không chút che dấu ý mỉa mai trong lời nói.

Cấm Thành Tử cùng Cấm Thiên tông tu sĩ sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Nhưng bọn chúng cũng không cách nào phản bác lại được.

- Tiêu tiền bối, chuyện này còn có ẩn tình khác. Thỉnh tiền bối đem người này giao cho chúng ta xử trí. Tại hạ đảm bảo, Cấm Thiên tông ta tất sẽ cho Vạn Ma tông chư vị đạo hữu một cái công đạo.

Cấm Thành Tử trầm giọng nói, giọng điệu thành khẩn.

Tiêu Thần cũng không thèm nể mặt, khẽ lắc đầu, ngón tay chỉ Cấm Thiên tông tu sĩ bị thương ở dưới đất.

- Hành vi của bọn hắn nói cho ta biết, không thể tin lời ngươi nói. Nếu Phương Vũ này không tuân theo Cấm Thiên tông quy củ, giết đệ tử Vạn Ma tông ta. Đã như vậy liền đem hắn giao cho tại hạ xử trí.

Cấm Thành Tử sắc mặt âm trầm.

- Ẩn tình trong đó vãn bối không tiện nói. Nhưng tại hạ cần phải nhắc nhở Tiêu tiền bối, Phương Vũ này cùng Cấm Thiên tông ta giao tình thâm hậu. Nếu hắn có việc gì ngoài ý muốn, tất sẽ đưa tới rất nhiều rắc rối. Đến lúc đó không nhắc tới bản thân tiền bối, thậm chí sẽ mang đến đại phiền toái cho cả Vạn Ma tông. Vì vậy, thỉnh tiền bối nghĩ lại, không vì nhất thời xúc động mà sau này hối hận không kịp.

Tiêu Thần sắc mặt bình tĩnh, đáy mắt ẩn ẩn có hàn mang loé lên, đột nhiên ngẩng đầu, một đạo độn quang phá không mà đến, hạ xuống mặt đất.

Độn quang thu liễm, người tới chính là Thuỷ Mặc Tử. Sắc mặt hắn âm trầm như nước, hàn khí dày đặc bao quanh thân thể.

Tiêu Thần tiến lên, thấp giọng đem sự tình nói rõ, sắc mặt Thuỷ Mặc Tử càng trở nên khó coi.

Cấm Thành Tử âm thầm kêu khổ. Vạn Ma tông có được hai gã tu sĩ Bất Trụy, thực lực không thể coi thường. Chuyện này nếu xử lý không tốt, tất sẽ tổn hại đến danh dự của tông môn, Nhưng... Phương Vũ này thân phận đặc thù, hắn tuyệt đối không thể bỏ mặc, khiến trong lòng hắn lo lắng tới cực điểm.

- Lão phu Thuỷ Mặc Tử, Vạn Ma tông Thái thượng trưởng lão. Sự tình hôm nay không biết tại sao chư vị đạo hữu Cấm Thiên tông lại nhúng tay vào? Chẳng lẽ tông môn ta không phải là thế lực Trung Châu thì tu sĩ trong môn tuỳ ý bị đánh giết? Chỉ vì hung thủ cùng Cấm Thiên tông có điều sâu xa thì chúng ta phải buông tay hay sao?

Lão giả này nói, giọng điệu lành lạnh, không chút che dấu sát cơ.

Cấm Thành Tử bị khí thế kia đè ép, sắc mặt trắng bệch, cắn răng trầm giọng nói:

- Thuỷ Mặc Tử tiền bối, bất luận như thế nào Phương Vũ này không thể giao cho các ngươi xử trí, thỉnh tiền bối thứ lỗi. Nếu tiền bối muốn mạnh mẽ xuất thủ, tại hạ cam đoan Cấm Thiên tông ta chắc chắn sẽ không bỏ qua. Xử lý như thế nào, xin tiền bối quyết định.

Thuỷ Mặc Tử nghe vậy thì chau mày. Hắn cũng nhìn ra chỗ quỷ dị. Cấm Thiên tông bảo vệ hung thủ như vậy trong đó ắt có ẩn tình. Nếu liều lĩnh xuất thủ, Vạn Ma tông chắc chắn sẽ gặp phải đại phiền toái.

Lúc này tông môn tấn chức đang trong lúc mấu chốt, hành sự như vậy là không khôn ngoan. Nhưng nếu dừng tay, tông môn đệ tử chết oan, chẳng lẽ không phải là làm cho lòng người hoảng loạn.

Tràng diện nhất thời yên tĩnh xuống, không khí lộ vẻ ngưng trọng.

Phương Vũ sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, nhưng ánh mắt cũng bình tĩnh lại, liền sinh ra vô tận oán độc.

Từ nhỏ đến lớn, mặc dù không cách nào tiến nhập tiên lộ, nhưng chưa người nào dám đối xử với hắn như vậy. Hôm nay quả là sỉ nhục trước đây chưa từng có.

Bây giờ có Cấm Nguyên Tử ở phía trước, trong lòng Phương Vũ lại sinh ra dũng khí.

- Làm sao, hiện giờ các ngươi đang sợ sao? Bản thiếu gia nói cho các ngươi biết, dám làm tổn thương một cọng tóc gáy của ta, bản thiếu gia sẽ đem cả Vạn Ma tông các ngươi chôn cùng.

- Tiện tỳ đáng chết, bản thiếu gia coi trọng nàng, không những không cảm kích ân đức lại còn phản kháng. Bây giờ thì toàn bộ đều chết rồi, thật đáng đời.

- Hai người các ngươi phải xin lỗi bản thiếu gia. Nếu không chuyện hôm nay đừng hòng bỏ qua dễ dàng như vậy! Có biết Cấm Thiên tông hay không? đây là chỗ dựa của bản thiếu gia, các ngươi không xin lỗi, bản thiếu gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho đám người các ngươi.

Giọng điệu kiêu căng, rất có bộ dạng tiểu nhân đắc chí.

Cấm Nguyên Tử sắc mặt đại biến. Phương Vũ này được Cấm Thiên tông che chở, từ nhỏ đã vô pháp vô thiên. Bởi vì thân phận đặc thù, rất nhiều chuyện âm thầm áp chế xuống, lâu ngày mới dưỡng thành tính khí như vậy.

Sắc mặt Thuỷ Mặc Tử lập tức trở nên vô cùng khó coi, trong lòng càng là cười khổ không thôi?

Vị đại thiếu gia này xem ra thật là bị làm hư rồi. Chẳng lẽ thật cho rằng hắn không dám giết người sao? Dù sao cũng là tồn tại đứng trên đỉnh Nhân giới, trong lòng tự nhiên có ngạo khí, bị kích giận như vậy, nơi này ai có thể ngăn hắn giết người?

- Thuỷ Mặc Tử tiền bối chớ tức giận.

Cấm Thành Tử vội vàng nói, hi vọng có thể làm tình thế hoà hoãn xuống.

Nhưng hắn cũng không phát hiện ra Tiêu Thần đáy mắt lệ quang chớp lên liên tục, một bước bước ra, không gian rung lên, thân ảnh biến mất, lần nữa xuất hiện thì đã ở bên cạnh Phương Vũ.

Cấm Thành Tử sắc mặt cuồng biến, gầm nhẹ:

- Tiêu tiền bối xin dừng tay, các ngươi mau ngăn lại.

Cấm Thiên tông tu sĩ chưa xuất thủ đã cảm giác một cỗ uy áp mạnh mẽ hạ xuống, trong nháy mắt đem toàn bộ trấn áp, không cách nào di chuyển.

Phương Vũ sắc mặt trắng bệch, giờ phút này hắn mới minh bạch, tu sĩ này thật dám giết hắn.

Tiêu Thần hiện thân, trầm mặc không nói, một chưởng rơi xuống.

Chiêu thức không chút khói lửa nhưng cũng đủ để đem Phương Vũ giết chết vô số lần, hình thần câu diệt, trọn đời không được siêu sinh.

Nhưng vào thời khắc này lại có một tiếng thở dài truyền đến.

- Thỉnh đạo hữu hạ thủ lưu tình.

Giọng nói vừa dứt, không gian ba động, một bàn tay thon dài vươn ra, đem chiêu thức của Tiêu Thần ngăn lại.

Người vừa tới nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, sắc mặt bình tĩnh, đôi mắt cơ trí. Hắn hơi cau mày, ánh mắt phức tạp.

- Tông chủ!

Cấm Thành Tử cùng Cấm Thiên tông tu sĩ sắc mặt đại biến, đồng thời khom lưng thi lễ, giọng điệu kính cẩn.

Trung niên tu sĩ này nhìn vô cùng bình thường, toàn thân không chút khí tức này hẳn là tông chủ của đại lục đệ nhất tông môn Cấm Thiên tông, Vô Cực Tử. Không giống với thế lực tu chân gia tộc, trong tông môn, tông chủ thường là tồn tại mạnh nhất, Vô Cực Tử nghe nói tu vi đạt tới Không Ngã cảnh giới đã hơn ngàn năm, tu vi sâu không lường được. Chính là một trong những tồn tại mạnh nhất thế gian.

Tiêu Thần sắc mặt bình tĩnh, con ngươi khẽ co rút lại.

- Cấm Thiên Tông tông chủ, Vô Cực Tử?

Người vừa tới gật đầu, xác nhận thân phận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.