Đạo

Quyển 4 - Chương 59: Kinh sợ thối lui (Chương 493)



Trên mặt Đa Bảo đạo nhân nháy mắt sinh đầy vẻ thống khổ, sao hắn không tỉnh lại sớm một chút thì đã không cần gì phải lãng phí Lôi Điện Ngọc Thạch trân quý vô cùng! Hắn than khóc thảm thiết xoay người lại, lại bắt gặp một đôi mắt đen nhánh giống như hàn tinh, phát ra khí tức lạnh lẽo.

Ánh mắt Tiêu Thần dừng trên người Đa Bảo đạo nhân, nhíu máy:

- Sư huynh yên tâm, ân huệ hộ mạng ngày hôm nay Tiêu Thần ghi nhớ trong lòng, ngày sau sẽ trả lại gấp bội, nhưng đợi đệ xử lý mấy người này rồi nhắc lại cũng không muộn.

Nói xong, ánh mắt lạnh lùng quét tới, lộ ra khí tức lạnh vô cùng.

Bên ngoài vòng bảo hộ, Chiến Liệt Thương, Vô Tinh đạo nhân, lão thi khi thấy Tiêu Thần thức tỉnh, đồng thời đều lui về phía sau, đồng tử co rút lại biểu lộ ý cẩn thận, ánh mắt biểu lộ hết sức kiêng kỵ. Dù sao vừa rồi Tiêu Thần đã ra tay giết chết Ô Cốt đạo nhân cùng luyện thi kia, uy lực thần thông mạnh vô cùng, điểm đó bọn họ đều đã thấy.

Từng bước bước lên, thân ảnh Tiêu Thần xuất hiện bên ngoài vòng bảo hộ, khóe miệng cười lạnh:

- Ba vị đạo hữu uy phong thật lớn a. Liên thủ vậy công như vậy, chẳng nhẽ hôm nay đến để cùng nhau giết chết hai người huynh đệ ta sao?

Quần áo phần phật, mái tóc tung bay, đôi mắt đen thấu phát ra sự lạnh lẽo liếc nhìn xung quanh. Lúc này Tiêu Thần khoanh tay mà đứng, rất có phong phạm khí độ. Đối mặt với ba tu sĩ đứng đầu Nhân giới, cũng không tỏ ra bị rơi vào hạ phong chút nào.

Sắc mặt Chiến Liệt Thương khẽ biến, chân từ từ lùi về phía sau từng bước một, vừa rồi hắn ở gần nhất, nên hắn cảm nhận rõ uy lực về hỏa diễm thần thông của Tiêu Thần nhất, khiến hắn lại càng thêm kinh sợ ở trong lòng.

Đồng tử Vô Tinh đạo nhân co rút lại, sắc mặt hơi có vẻ âm trầm.

Về phần lão thi kia, lúc này anh mắt đầy phức tạp, nhìn về phía Tiêu Thần đầy sự oán độc, nhưng dù bên ngoài cơ thể hắn thi khí cuồn cuộn, cũng không dám tiến lên nửa bước, để tránh mất mạng hồ đồ. Lúc này không có ai dám khẳng định Tiêu Thần có thể khai triển thần thông một kích như vừa rồi nữa không, hiển nhiên đều không muốn mình dẫn đầu mạo hiểm. Nhưng cứ như vậy mà thối lui, trong lòng ba người cực kỳ không cam lòng, nhất thời không khí trở nên ngưng trọng.

Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên, tâm niệm chuyển động nhanh chóng hiểu được cục diện, lập tức cười lạnh không thôi, ông tay áo múa may, ở tâm mi lại hiện lên Hỏa Diễm Tộc văn lần nữa, mặc dù hơi có vẻ ảm đạm, nhưng vẫn khiến ba người Chiến Liệt Thương, Vô Tinh đạo nhân cùng lão thi chịu áp lực rất lớn khiến sắc mặt ba người nháy mắt trầm xuống.

- Tộc văn thần thông này, mặc dù sau khi thi triển gây tổn thương không nhỏ đối với Tiêu Thần, nhưng nếu tình thế nguy hiểm, vì mạng sống hiển nhiên bắt buộc phải dùng. Không biết nếu Tiêu Thần toàn lực ra tay, gọi ba vi tổ tiên thần thông tới đây thì không biết ba vị đạo hữu có thể ngăn cản hay vẫn sẽ như Ô Cốt đạo nhân kia mà bị oanh giết thành cát bụi, vĩnh viễn biến mất trên thế gian. Điểm này Tiêu Thần cũng không rõ lắm a.

Ba người Chiến Liệt Thương, Vô Tinh đạo nhân cùng lão thi nghe vậy sắc mặt càng trở nên khó coi, ánh mắt tối sầm lại, lộ vẻ vô cùng kiêng kỵ, phần lớn lại là kinh sợ. Nếu Tiêu Thần nói thực, gọi ba đạo thần thông tới đây, e rằng ba người bọn họ lành ít dữ nhiều.

Tiêu Thần cười lạnh, ba lão bất tử này tâm tư đen tối, tuy rằng trong lòng kinh nghi nhưng lại không muốn rút lui, nếu tiếp tục trì hoãn là không ổn, thậm chí còn khiến bọn họ sinh hoài nghi.

- Hừ! Xem ra ba vị đạo hữu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, một khi đã vậy cho dù hôm nay Tiêu Thần chết tại đây cũng sẽ gọi ba đạo tổ tiên thần thông tới, đánh chết ba người tại núi này. Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ba vị đạo hữu!

Nói xong, cánh tay không hề đình trệ, đưa lên mặt, đem ấn đường tộc văn kéo xuống nắm trong tay.

Máu liền chảy ra, sắc mặt Tiêu Thần vẫn cực kỳ bình tĩnh, trong miệng gầm nhẹ:

- Tế điện tộc văn, gọi tổ tiên thần thông, diệt sát ba người!

Nói xong, làm bộ cầm tộc văn trong tay tế ra.

Nhưng đúng lúc này, sắc mặt Vô Tinh đạo nhân trắng bệch mở miệng thét lớn:

- Tiêu Thần đạo hữu đừng xúc động, việc hôm nay lão phu không hề nhúng tay, xin đạo hữu chớ ra tay hạ sát, tránh lưỡng bại câu thương.

Tiêu Thần đứng thẳng, ánh mắt như thiểm điện, phát ra khí thế lành lạnh,

- Hôm nay, bọn ngươi đem hai hai huynh đệ ta bức đến mức này, chẳng nhẽ có thể dễ dàng rời đi như vậy ư? Vừa rồi ba người liên thủ, phá hư nhiều văn kiện chí bảo của sư huynh ta, trước mắt nếu đạo hữu muốn thoát thân cần xuất ra bảo vật để tặng cho sư huynh ta, nếu không hôm nay đừng hòng rời đi! Chớ nên xuất ra một món rác rưởi cho qua chuyện, phải để lại hai bảo vật mới có thể rời đi.

Uy hiếp, là uy hiêp trắng trợn.

Trong lòng Vô Tinh thầm giận dữ, tu vi hắn đã đạt đến cảnh giới như vậy rồi, người này sao dám can đảm làm thế với hắn! Nhưng thấy ánh mắt Tiêu Thần ở đối diện sát khí tung hoành khiến hắn không thể cố chấp được. Nếu Tiêu Thần vội vàng đánh ra, e rằng trong lòng Vô Tinh đạo nhân còn chút nghi ngờ, nhưng lúc này bị uy hiếp khiến cho sự kiêng kỵ đều bị tiêu tan. Dù sao nếu không nắm chắc có thể lưu ba người này ở lại, Tiêu Thần tất nhiên không dám làm thế.

Lão hơi trầm ngâm, đưa tay lấy ra một vật, vứt về phía Đa Bảo đạo nhân.

Thần thức Đa Bảo đạo nhân đảo qua, xác định không gặp nguy hiểm, lúc này mới cầm lấy, đánh giá một lúc, mặt nhất thời biểu lộ ý vui mừng.

- Tử Sam Mộc! Truyện được dịch tại 4vn.eu

Thấy nó mịn như tay em bé, bất quá chỉ lớn gần bằng nhánh cây, trên mặt Đa Bảo đạo nhân đầy vẻ vui mừng.

Khóe miệng Vô Tinh đạo nhân hơi run rẩy, trầm giọng nói:

- Không biết bảo vật này, Khổ Nhai đại hữu có vừa lòng hay không?

Đa Bảo đạo nhân liền lien tục gật đầu, như sợ người khác đoạt mất vậy, đưa tay đem Tử Sam Mộc cho vào trong trữ vật giới.

Sắc mặt Vô Tinh đạo nhân cực kỳ khó coi, cục diện hôm nay đúng là trộm gà không được còn mất nắm thóc, trong lòng hắn cực kỳ buồn bực.

- Tiêu Thần đạo hữu, một khi đã vậy lão phu đi trước, sau này chúng ta sẽ gặp lại.

Nói xong lão quỷ này trực tiếp bước ra từng bước khiên không gian dao động, thân ảnh liền biến mất.

Vô Tinh đạo nhân đã rời đi, Chiến Liệt Thương tuy rằng không cam lòng, nhưng hiểu được chuyện hôm nay khó có thể làm được, lập tức đưa tay lấy ra một mảng lân giáp giao ra:

- Nếu Đa Bảo đạo hữu vừa lòng thì lão phu cũng liền rời đi.

Đa Bảo đạo nhân đem lân giáp cầm trong tay, thoáng cái vui không tả siết:

- Huyền Vũ Giáp, chậc chậc, không nghĩ tới trên thế gian còn có chí bảo như thế này, đáng tiếc chỉ có một mảnh, nếu có thể làm thành nội giáp mặc lên người, thế gian này ai có thể làm bị thương nổi.

Tuy lắc đầu liên tục, nhưng bộ dáng lão gia hỏa thiếu chút nữa chảy nước miếng xuống, hiển nhiên cực kỳ vừa lòng.

Khóe mắt Chiến Liệt Thương giật giật, theo tục truyền chí bảo Huyền Vũ Giáp này chính là thượng cổ thần thú Huyền Vũ khi lớn lên đã cởi ra, cứng rắn vô cùng, thế gian tất cả thần thông đều không thể phá được. Một mảnh này là do hắn mạo hiểm ngẫu nhiên đoạt được, nếu không vì hôm nay tình thế bất đắc dĩ thì tuyệt đối sẽ không xuất ra.

- Tiêu Thần đạo hữu, tại hạ đã xuất bảo vật, có thể đi được không?

Tiêu Thần nghe vậy, ánh mắt chớp lên, nhàn nhạt nói:

- Lúc trước đạo hữu đã từng nói do có người thuê nên đến giết Tiêu Thần ta, xin đạo hữu hãy nói cho biết người đó rốt cuộc là ai? Đừng có gạt ta, nếu không Tiêu Thần cam đoan, ngày sau sẽ khiến đạo hữu trả một cái giá thật lớn.

Sắc mặt Chiến Liệt Thương âm tình bất định, biểu lộ vẻ chần chờ, sau đó đột nhiên cắn răng, đưa tay lấy ra một quyển khế ước lệnh bạch:

- Tiêu Thần đạo hữu cầm vật ấy trong tay, là có thể cảm ứng được chỗ của đối phương.

Tiêu Thần đem lệnh bài kia đưa vào trong tay, hơp trầm ngâm, chắp tay nói:

- Một khi đã như vậy, đạo hữu có thể rời đi! Không tiễn.

Chiến Liệt Thương không nhiều lời liền từng bước bán ra, thi triển thuấn di rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.