Tả Mi đạo nhân nhận thấy trên người Tiêu Thần truyền đến khí tức mạnh
mẽ, lông mày nhướng lên hiện lên vẻ vui mừng. Tu sĩ tu hành cần tâm tính là chủ yếu, nếu bản thân không có nghị lực cùng can đảm vượt qua thử
thách thì dù cơ duyên có không ngừng thì trong tương lại cũng rất khó có được thành tựu cao.
Cũng may Tiêu Thần cũng không thuộc
loại có khiếm khuyết này mà ngược lại tâm tính còn rất tốt, điều này
khiến trong lòng Tả Mi cực kỳ cao hứng.
Sau khi đợi cho tâm tư Tiêu Thần bình ổn trở lại, Tả Mi đạo nhân nhìn Tiêu Thần một cái,
- Tốt lắm, vi sư hiện nay chỉ là một mảnh tàn hồn nên không thể hiện thân quá lâu, trước mắt có một số việc cần dặn dò, con hãy nghe cho kỹ.
- Tuy bảo vật của Tả Mi đạo cung ta bị hủy hết nhưng công pháp thần thông vẫn còn lưu lại, nhưng mà vì con có tu vi thật sự quá thấp, đợi khi nào con phi thăng tiểu thiên giới thì mới có tư cách chính thức tu hành
công pháp của Tả Mi đạo cung ta. Do đó, việc cấp bách hiện nay là cần
phải gấp rút tăng cường tu vi bản thân con, điều này vi sư không thật
không thể giúp con mà chỉ có thể dựa vào sự cố gắng của bản thân con
thôi! Thứ hai, sự tồn tại của Tả Mi đạo cung không thể nói cho bất kể ai biết. Năm đó khi lão phu ngã xuống đã đem bảo vật này đưa ra ngoài nên
tất nhiên mấy lão bất tử kia không cam lòng, nếu để bọn họ biết được
điều này thì con tất nhiên khó thoát khỏi tử kiếp. Thứ ba, Tả Mi đạo
cung ta được chia làm ba tầng, theo thực lực con hôm nay thì chỉ có thể
hiểu được sơ bộ bên ngoài mà thôi, trung tầng cần phải đợi sau khi phi
thăng tiểu thiên giới thì mới có thể hiểu thêm được, còn phần bên trong
thì có lẽ … Cuộc đời này sợ rằng con cũng không có khả năng vào được
trong đó. Ba điểm này con hãy nhớ lấy, đừng có quên chút nào đấy.
Nguyên thần Tiêu Thần trở về bản thể, Tử Ngọc lệnh trong tay giờ đây run lên,
đồng thời trong nháy mắt dung nhập vào trong cơ thể hắn không thấy đâu.
Tại chỗ mi tâm, hỏa diễm tộc văn kia bị mạnh mẽ bức ra rơi vào trong tay Tiêu Thần, vị trí kia lại bị lệnh phù chiếm cứ, rồi lại biến mất không
thấy.
Hòe thụ tinh thần tình kích động, giờ đây thấy Tiêu Thần nhìn lại liền vội vàng quỳ xuống đất kính cẩn thi lễ:
- Lão nô bái kiến thiếu cung chủ! Truyện được dịch tại 4vn.eu
Tiểu nha đầu trong mắt cũng ửng đỏ, nhẹ nhàng quỳ gối.
Tiêu Thần phất tay ái đem hai người nâng lên.
- Thiếu cung chủ, lão nô cảm nhận được khí tức lão cung chủ, lão nhân gia người vẫn còn tồn tại chứ? Lão nô cũng biết, với tu vi của lão cung chủ thì mặc dù bị bốn lão bất tử vây công cũng tuyệt đối không hoàn toàn
ngã xuống!
Hòe thụ tinh sắc mặt đỏ lên chứng tỏ tâm tình đang cực kỳ kích động.
Tiêu Thần khẽ gật đầu, đem chuyện trong lệnh phù nói lại một lần sơ qua.
Cuối cùng thân phận Tiêu Thần cũng được xác định, lão Hòe thụ bởi vì có chút nguyên nhân nên không thể rời xa bản thể ngoài trăm thước. Cuộc sống
của Tiêu Thần bên trong Tả Mi đạo tràng giờ đây liền do cô bé kia sắp
xếp.
Cô bé kia cũng giống Hòe thụ tinh, cũng là Mộc tinh
quái nhưng tuổi còn nhỏ. Do Tả Mi đạo tràng gặp chuyện không may nên sau những năm tháng dài đằng đẵng thì đã sinh ra linh trí, mà bản thể chính là một bụi cỏ linh chi.
Màn đêm buông xuống, Tiêu Thần
hơi có vẻ luống cuống, mặt đỏ lên, ngượng ngùng đưa cỏ linh chi ra ngoài cửa và giải thích cặn kẽ với Thụ bá. Ngày hôm sau Tiêu Thần từ biệt hai người, tâm niệm vừa động đã rời khỏi Tả Mi đạo tràng, mở mắt ra đã thấy bản thân đã trở lại bên trong hang đá khi trước.
Nhìn
viên đá đen dưới mặt đất kia cung không có gì khác thường, Tiêu Thần lắc đầu thở dài nghĩ ngợi, ai có thể nghĩ rằng lần này lại là nhân họa đắc
phúc nên đã thu được chí bảo như vậy. Sau khi đưa tay cầm lên nhìn nhìn
một chút mới thu vào trong trữ vật giới.
Tiêu Thần đứng
trầm ngâm trong hang đá một chút rồi phất tay đem cấm chế loại bỏ, bước
một bước ra, thân ảnh trong nháy mắt đã không thấy.
….
Đông vực Trung Châu.
- Tạ lão đầu có phải đang rất nóng lòng rồi đúng không? Ha ha, có bà vợ
đẹp như lão vậy mà vừa rời khỏi nhà đã đi liền mấy năm không chút tin
tức. Lần này trở về chắc phải đóng cửa mà tẩm bổ bảy, tám ngày thì may
ra mới thỏa được nỗi lòng.
Tiền Kim Ngân đôi mắt híp lại, khuôn mặt lộ rõ vẻ hèn mọn.
Một đám hán tử nhìn Tạ lão đầu thân hình gầy nhỏ, mồm năm miệng mười mà chọc ghẹo mãi không thôi.
- Tiền lão ca nói không sai, lúc trước khi rời đi ta từng trông thấy Tạ
đại tẩu, muốn dung mạo có dung mạo, muốn dáng người có dáng người, khiến kẻ khác nhìn mà thèm chảy nước miếng.
- Tạ lão đầu này
không ngờ lấy được lão bà đẹp như vậy, không biết có thật không, chi
bằng chúng ta cũng tới nhà lão xem một chút.
- Phải phải! Chúng ta ra nam vào bắc lăn lộn với nhau bấy lâu nay, bây giờ coi như
đi gặp mặt thương lượng xem lúc nào thì xuất hành, dù sao đều là người
quen cũng tốt hơn so với mấy tên lạ hoắc mới gia nhập.
-
Quyết định như vậy đi, vừa hay tới nhà lão đòi bát rượu chơi, lão gia
hỏa này ngày thường lúc nào cũng khoe vợ hắn có bản lĩnh cất rượu. Tất
nhiên là cũng phải xem Tạ đại tẩu rốt cuộc là bộ dáng thế nào để sau này còn tìm một người phụ nữ mà cưới làm vợ.
Mặc dù giọng nói thô bỉ nhưng đều là thật tâm không chút che đậy, không làm cho người ta cảm thấy bất mãn.
Tạ lão đầu thật ra tuổi không lớn, mới ngoài ba mươi. Những năm gần đây
xông pha nam bắc, cộng thêm năm xưa bị người đả thương quá nặng nên
thành rào cản khiến tu vi không thể tăng thêm nữa, vì vậy lúc này mới bỏ việc tu luyện mà chuyển qua làm hành thương. Hôm nay nhìn lại chẳng qua cũng chỉ giống một lão nông bình thường. Chợt lúc này Tạ lão đầu kéo
tiểu nha đầu bên cạnh, thấp giọng nói:
- Mấy tên các ngươi chú ý
lời nói một chút, đừng làm hư khuê nữ nhà ta, sau này muốn uống rượu
cũng được, một khối linh thạch một vò, không mặc cả.
Chúng nhân nghe vậy cười ồ lên, ánh mắt nhìn tiểu nha đầu kia cũng thu liễm lại.
- Phụ thân không cần lo lắng, Tiểu Quân biết điều lắm, thúc thúc bá bá nói chuyện ta sẽ không nghe đâu.
Bảo bối nữ nhi của Tạ lão đầu đi theo lão đã ba năm, tất nhiên là rất hiểu chuyện, rất được một người yêu mến.
- Ha ha, nhìn không ra Tạ lão đầu ngươi còn có thể sinh ra tiểu mỹ nhân
nghiêng nước nghiêng thành như Tiểu Quân, tương lai nhất định là cô gái
xinh đẹp nhất Nguyệt Hoa thành. Tiểu Quân, mau nói cho chúng ta biết
trong các vị cha nuôi ở đây ngươi thích ai nhất?
Tiền Kim Ngân nói xong vẻ mặt rất đắc ý, giống như đã biết kết quả.
Nhưng lần này tiểu nha đầu lại không giống ngày thường hô tên hắn, đôi mắt to tròn xoay chuyển, miệng lí nhí:
- Người ta trong lòng thích nhất chính là Lưu Vân ca ca.
Nói xong tiểu nha đầu le lưỡi tinh nghịch, lại nhìn Tiền Kim Ngân nói:
- À đương nhiên ta còn thích cả cha nuôi, chẳng qua thích Lưu Vân ca ca nhiều hơn một chút xíu.
Chúng nhân lại cười ồ lên, Tiền Kim Ngân thì chán ngán, ngẩng đầu nhìn Lưu Vân ca ca mà tiểu nha đầu vừa nói, thở dài:
- Vẫn là Lưu Vân lão đệ có biện pháp, ta mất nửa năm để được nghe một
tiếng cha nuôi của nha đầu này, mà ngươi còn chưa được một tháng mà đã
thân được với tiểu nha đầu này rồi, bảo lão ca như ta làm sao chịu được
đây.
Nói xong lắc đầu than thở.
Lưu Vân tu sĩ kia, nhìn qua chỉ ngoài hai mươi, da mặt trắng nõn, mặc một chiếc
trường sam màu trắng, không giống một người hành thương mà lại giống một công tử thế gia phàm tục hơn. Mặc dù nhìn cực kỳ yếu đuối non nớt,
nhưng cả thương đội không ai dám khinh nhờn hắn, còn nhỏ tuổi như vậy đã có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, ngày sau nói không chừng còn có thể kết Kim
Đan, một bước trở thành tu sĩ cao cấp, lúc đó mấy tên bọn chúng không
thể bằng được rồi.
Lưu Vân rất ít nói, nghe tiểu nha đầu
nói vậy cũng chỉ mỉm cười, chúng nhân thấy vậy cũng không tiếp tục trêu
ghẹo, hàn huyên mấy câu rồi bắt đầu tu luyện. Những hành thương này tất
cả đều là tu sĩ, nhưng tu vi không cao, phần lớn là Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng cũng không ai dám bỏ bê việc tu luyện, dù sao lăn lộn bên ngoài lúc nào chả có nguy hiểm rình rập, nằm trên lưng ngựa tu luyện dù tốc độ không
cao nhưng còn hơn không làm gì. Mỗi ngày vào thời điểm này chỉ có bốn
người không tu luyện là Lưu Vân, Tạ Lão đầu, Tiểu Quân cùng thống lĩnh
thương đội. Nói thống lĩnh là khá khách sáo, chẳng qua cũng chỉ là hộ vệ do thương đội mời tới bảo vệ, nếu không một đám Trúc Cơ tu sĩ lăng
quăng trên đường lúc nào cũng có thể gặp họa sát thân.
-
Ha hả, Lưu Vân lão đệ, đến Nguyệt Hoa Thành nhất định phải vào nhà ta
ngồi một chút để lão ca làm trọn tình chủ nhà, báo đáp ơn cứu mạng của
ngươi.
Tạ lão đầu nói nhỏ, miệng cười toe toét, ánh mắt rất chân thành.
Lưu Vân nghe vậy hơi chần chừ, sau đó liền gật đầu cười:
- Vậy thì quấy rầy Tạ lão ca một lần, ta cũng muốn nếm thử tay nghề Tạ đại tẩu.
Tạ lão đầu nghe vậy gật đầu lia lịa, mà Tiểu Quân lại càng vui mừng tới
cực điểm, khuôn mặt nhỏ bé đỏ ửng lên, đôi mắt to tròn sáng lên trong
cực kỳ đáng yêu.
- Lần này về ta phải nghỉ ngơi một thời
gian ngắn, những năm nay tích góp từng tí linh thạch, chắc là đã đủ để
tiểu Quân bái sư. Ta muốn cho nha đầu này vào Nguyệt Hoa Tông, nghe nói
trong tông môn này có một vị lão tổ đã đạt tới tu vi Nguyên Anh hậu kỳ,
đúng là dạng nhân vật thần tiên a. Tiểu Quân nha đầu này ta từng tìm
người khảo nghiệm qua, tư chất thuộc loại khá Thủy linh căn, nếu có thể
làm môn hạ Nguyệt Hoa Tông nói không chừng sau này sẽ có tiền đồ, như
vậy ta cũng thỏa mãn rồi.
Tạ lão đầu nói tới đó thì đưa tay xoa xoa đầu tiểu nha đầu, sự yêu mến hiện ra rất tự nhiên.
Lưu Vân gật đầu, có lẽ với Tạ lão đầu thì nữ nhi của lão chính là toàn bộ hy vọng.
- Phụ thân, tiểu Quân sau này tiến vào Nguyệt Hoa Tông liệu có thể lợi hại như Lưu Vân ca ca không?
Tiểu Quân tinh nghịch ngẩn đầu lên hỏi.
Tạ lão đầu ôn hòa cười, nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra:
- Tất nhiên là có thể được như Lưu Vân thúc thúc rồi, nếu tiểu Quân chăm
chỉ tu luyện không chừng còn có thể lợi hại như thống lĩnh đại nhân của
chúng ta vậy.
Tiểu Quân nghe vậy ánh mắt nhìn về phía trước có vẻ kính sợ, nói nhỏ:
- Tiểu Quân nhất định hảo hảo tu luyện, sau này ta sẽ bảo vệ phụ thân cùng Lưu Vân ca ca!
- Aaaaaa! Phụ thân người xấu lắm, người ta muốn gọi Lưu Vân ca ca mà người cứ kêu thúc thúc là sao?!
Tiểu nha đầu bất mãn chu miệng lên, trông rất khả ái.
Lưu Vân cùng Tạ lão đầu nhìn nhau mà cười.
Đứng phía trước đội ngũ, nam tử sắc mặt lãnh đạm lúc này chợt nhếch môi rồi lập tức bình thường trở lại.
Thương đội tiếp tục đi thêm hai canh giờ, dần dần các thương nhân tỉnh lại,
đội ngũ lại trở nên náo nhiệt. Gần tới quê hương nên ai nấy tâm tình đều rất tốt, cảm giác khoan khoái phát ra từ tận tâm can. Hành thương bôn
ba nam bắc, ngựa dùng cũng không phải ngựa thông thường mà là ngựa cái
cùng ma thú sinh sản ra, tốc độ dù không nhanh nhưng rất khỏe và bền bỉ. Nửa canh giờ trôi qua, một tòa thành ở phương xa đã dần hiện lên.
Nguyệt Hoa Thành, đây chính là đích đến của thương đội.