- Rời đi đã hơn một năm, chỉ có quê hương là thoải mái nhất, cũng không biết Hổ Tử nhà ta cao lớn đến đâu rồi.
- Trở về đem hàng hóa bán đi, chúng ta sẽ hảo hảo nghỉ ngơi một chút. Một năm này ăn không ngon, ngủ không yên, quả thật là mệt muốn chết mà.
Một đám ha hả mà cười, cả đội ngũ hành thương không ngờ tốc độ nhanh hơn vài phần.
Vào cửa thành, những người bán rong đã rời đi gần hết. Lão Tôn đầu uy vọng
khá cao. Mọi người gom góp từng phân tiền đặt trong túi trữ vật nhờ hắn
giao cho thủ lĩnh. Vậy là chuyện lần này coi như xong.
- Tiền
bối, bên trong là ba ngàn hạ phẩm linh thạch, kính xin tiền bối kiểm
tra, trên đường đi, đa tạ tiền bối mấy lần xuất thủ, trong lòng chúng ta vô cùng cảm kích.
Trong lúc nói chuyện, lão Tôn Đầu hai tay đem túi trữ vật kia dâng lên.
Nam tử kia lạnh lùng đưa tay nhận lấy, thần thức đảo qua rồi lạnh nhạt gật
đầu, sau đó xoay người rời đi, từ đầu đến cuối không hề mở miệng nói
chuyện.
Nhưng mọi người đối với tính tình lạnh lùng của hắn đã sớm biết được, giờ phút này cũng không có người nào tỏ ra kinh ngạc.
- Được rồi các vị, bây giờ chúng ta trước tiên đem hàng hóa trên xử lý
một chút, nếu như ai đồng ý thì đến nơi ở của ta, lão Tôn Đầu ta sẽ cho
các ngươi nếm thử tay nghề của lão bà nhà ta.
Lão Tôn đầu thoải mái cười một tiếng, dù sao lần này đem hàng hóa an toàn trở về, sau này bán lại sẽ có một khoản lời không nhỏ.
Mọi người nghe vậy liền rối rít ôm quyền, cười đùa vài tiếng chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào lúc này lại có một tiếng cười lạnh từ bên cạnh truyền đến, phát ra hàn ý nhàn nhạt.
- Tạ sư huynh, xem ra lần này vận khí không tệ nên không có bị mất mạng.
Thanh âm vừa dứt liền có mấy tên tu sĩ tiến lên, nhìn quần áo cũng biết là tu sĩ cùng một tông môn, khóe miệng tất cả đều chứa đựng một tia cười
lạnh.
Lão Tôn đầu nhìn rõ người tới, sắc mặt trong nháy mắt trở
nên cực kỳ khó coi. Đến khi thấy rõ áo bào trên người hắn, trong mắt
nhất thời lộ ra vẻ khiếp sợ, thất thanh nói:
- Tần Huy, ngươi đã ngưng kết Kim Đan!
Tu sĩ cầm đầu nhóm người có vóc người cao ráo, có chút phong lưu phóng
khoáng, giờ phút này nghe vậy trên mặt nhất thời sinh lòng tự mãn.
- Mấy tháng trước may mắn được trưởng lão trong tông môn chiếu cố, giúp
ta ngưng kết Kim Đan, như thế cũng coi như bước vào hàng ngũ tu sĩ cao
cấp. Cũng là nhờ Tạ sư huynh năm đó bị trục xuất khỏi tông môn nên hiện
nay tu vi vẫn không có nửa điểm tiến bộ, vẫn như xưa dừng lại ở Trúc Cơ
sơ kỳ, khặc khặc. Việc này cùng với việc năm đó sư huynh được xưng là
thiên tài trăm năm khó gặp, thật sự có chút hữu danh vô thực a.
Tần Huy mở miệng với giọng điệu châm chọc không chút nào che dấu, vênh váo hung hăng.
Lão Tạ sắc mặt đỏ lên, đáy mắt tràn ngập lửa giận, thân thể vì vậy mà khẽ run, một lúc sau mới trầm giọng nói:
- Tần Huy, sự tình năm đó trong lòng ta rất rõ ràng, ta không muốn nói
thêm, sau này ta và ngươi ai đi đường nấy không liên quan đến nhau.
- Minh sư đệ, theo ta được biết, Nguyệt Hoa Tông chúng ta có điều quy
định, đối với các lộ hành thương có thể trưng thu một ít linh thạch,
không biết có phải hay không?
Phía sau, một gã tu sĩ Nguyệt Hoa Tông trong lòng khẽ động, chắp tay khẽ cười nói:
- Tần sư huynh nói không sai, quy định này là do tông môn lão tổ ban bố,
những hành thương ở bên trong thành Nguyệt Hoa chịu sự che chở của
Nguyệt Hoa Tông, tự nhiên cần nộp một chút linh thạch phí.
Tần Huy hài lòng gật đầu, ánh mắt lạnh lùng rơi vào trên người lão Tạ, trầm giọng nói:
- Tại hạ thân là hộ pháp Nguyệt Hoa Tông, tự nhiên có quyền lợi thay thế
tông môn thu linh thạch. Tạ sư huynh, mặc dù ta và ngươi chính là bạn
cũ, nhưng quy định tông môn không thể bỏ đi, cho nên hôm nay kính xin
giao nộp linh thạch, nếu không đừng trách sư đệ không khách khí.
Tần Huy rõ ràng nhằm vào Tạ lão đầu, tu sĩ hành thương xung quanh mặc dù
trong lòng phẫn uất, nhưng do đang ở bên trong Nguyệt Hoa thành kiếm
sống nên dĩ nhiên không dám chống đối, lập tức hơi chần chờ rồi lui về
phía sau mấy bước, để tránh tự chuốc lấy tai vạ. Duy chỉ có Lưu Vân khẽ
cau mày, trong đôi mắt đen nhánh nháy mắt xẹt qua mấy phần lãnh mang,
chợt lóe lên.
Nguyệt Hoa Tông trưng thu linh thạch của hành
thương, quy định này quả thật tồn tại, nhưng phần lớn là nhằm vào đại
hành thương đội mới áp dụng, đối với hành thương tán tu, bọn họ đều là
mở một mắt nhắm một mắt, nếu không chẳng phải là chặt đứt đường sống
người ta sao. Nhưng giờ phút này Tần Huy này lại dùng chuyện này làm cái cớ, quả nhiên là cực kỳ vô sỉ.
Sác mặt Lão Tạ đỏ lên, trong mắt
tức giận đùng đùng nhưng vẫn là không có trở mặt, nhà của hắn ở Nguyệt
Hoa thành, nếu như đắc tội Nguyệt Hoa Tông thì ngày sau tất nhiên sẽ
càng thêm gian nan. Lúc này đây, biết rõ là Tần Huy cố ý gây khó khăn,
hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, bàn tay khô gầy bên trong ống tay áo đã
nắm lại thật chặt.
Sắc mặt Tiểu Quân trắng bệch, trốn ở phía sau phụ thân, trong đôi mắt to tràn đầy sợ hãi. Truyện được dịch tại 4vn.eu
- Đã như vậy, không biết tại hạ cần giao nộp bao nhiêu linh thạch?
LãoTạ mở miệng hỏi.
Trong mắt Tần Huy hiện lên vẻ cười lạnh, giờ phút này hơi trầm ngâm, thản nhiên nói:
- Dựa theo Nguyệt Hoa Tông ta ghi lại, Tạ sư huynh hành thương mấy năm,
nhưng lại chưa bao giờ nộp linh thạch lần nào, cho nên gộp chung lại mà
tính, lần này cần một ngàn hạ phẩm linh thạch. Tạ sư huynh, mời giao nộp linh thanh.
Một ngàn hạ phẩm linh thạch!
Thân thể Lão Tạ cứng đờ, chậm rãi ngửng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tần Huy, lạnh giọng nói:
- Tần sư đệ, thật là muốn đuổi tận giết tuyệt, một ngàn hạ phẩm linh thạch, ta lấy đâu ra.
Tần Huy cười lạnh
- Tạ sư huynh cần gì như thế, làm như là Tần mỗ cố ý nhằm vào ngươi không bằng, chẳng qua là quy định tông môn, sư đệ cũng lực bất tòng tâm a.
Nhưng mà ta xin khuyên sư huynh vẫn là nên đưa linh thạch, nếu không
Nguyệt Hoa Tông có quyền đem tất cả tài phú của ngươi toàn bộ trưng thu, sau đó lại đem một nhà ngươi trục xuất khỏi Nguyệt Hoa thành, vĩnh viễn không thể vào thành một bước! Sư huynh không nên làm khó ta a.
Lão Tạ Đầu giận quá hóa cười
- Tốt! Hay cho một câu đừng làm ngươi khó xử, chẳng lẽ Nguyệt Hoa Tông muốn đem tán tu ép không chết không thôi.
- Hôm nay một ngàn linh thạch ta tuyệt đối sẽ không giao ra, cho dù có
làm huyên náo đi chăng nữa khiến mọi người đều biết cũng là do Nguyệt
Hoa Tông đuối lý trước, đến lúc đó bản thân ta muốn nhìn xem Tần sư đệ
sẽ có bởi vì ức hiếp tán tu mà chịu sự trừng phạt của tông môn hay
không?
Giờ phút này chuyện phát sinh ngoài cửa thành đã hấp dẫn
rất nhiều tu sĩ chú ý, trong đó tán tu tự nhiên số lượng cũng không ít,
giờ phút này nghe vậy trên mặt tất cả đều lộ ra vẻ bất mãn, bàn luận xôn xao, nhưng không người nào dám đứng ra.
Sắc mặt Tần Huy hơi trầm xuống, nếu chuyện hôm nay quả thật vỡ lở ra, quả thật có chút không
tốt. Ánh mắt người này lóe lên, lúc này lạnh giọng nói:
- Người
này đúng là dùng ngôn từ tà đạo mê hoặc mọi người, làm tổn hại danh dự
Nguyệt Hoa Tông ta, thật là ghê tởm! Tại hạ thân là hộ pháp của tông
môn, tất nhiên không thể cho phép chuyện này phát sinh, hôm nay phải dạy dỗ ngươi một phen.
Người này đầu óc cũng là có chút linh mẫn nên liền gán lên đầu Tạ lão đầu một cái mũ lớn như thế, tràng diện nhất
thời an tĩnh lại, mặc dù biết rõ người này nói sai sự thật, nhưng cũng
không dám tiếp tục mở miệng, dù sao không cẩn thận liền vô cùng có khả
năng rước lấy phiền toái.
Tần Huy thấy thế trong lòng âm thầm đắc ý, giờ phút này không muốn tiếp tục trì hoãn nữa nên tiến lên một bước
bộc phát uy áp của tu sĩ Kim Đan sơ kỳ khiến trong nháy mắt đem Tạ lão
đầu hoàn toàn trấn áp. Khuôn mặt nhỏ bé của Tiểu Quân trắng bệch, uy áp
như vậy đối với nàng mà nói tự nhiên là không thể ngăn cản, một chút sơ
sẩy liền vô cùng có khả năng tạo thành tổn thương linh hồn bổn nguyên.
Ánh mắt Lưu Vân lệ mang chợt lóe, Tần Huy làm như vậy, cũng là kích thích
sát cơ trong lòng hắn. Nhưng vào thời khắc này, hắn khẽ nhíu mày, cước
bộ dừng lại, nguyên nhân vì trong sân đã xuất hiện một đạo thân ảnh, đem Tần Huy ngăn lại. Người tới, hẳn là thống lĩnh thương đội lúc trước,
nam nhân lạnh lùn, đã sớm cầm linh thạch rời đi.