Đạo

Quyển 4 - Chương 87: Đuổi giết đến cùng (Chương 521)



Hưu!

Một tiếng xé gió vang lên, một thân ảnh từ bên trong tử mang phóng ra. Tiêu Thần sắc mặt vẫn bình lặng, mặc dù có chút mệt mỏi nhưng khí độ vẫn rất trầm ổn.

Mục Tuấn Nhiên tự nhiên trong lòng sinh ra một dự cảm chẳng lành. Tiêu Thần đã tiến gần tới hắn, dù không biết tại sao Tiêu Thần có thể vượt qua tử mang nhưng chắc chắn đây chẳng phải chuyện tốt lành gì. Mục Tuấn Nhiên lập tức xuất độn quang lui về sau để kéo dãn khoảng cách, hắn thực sự không dám đối chiến với Tiêu Thần.

- Cấm cố! ( giam cầm)

Tiêu Thần gầm nhẹ một tiếng, một tay đưa ra không trung rồi nắm chặt lại.

Ầm!

Không gian trở nên méo mó rồi thành hình một lãnh địa giam giữ.

Mục Tuấn Nhiên sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, nếu cho gã đủ thời gian thì việc phá vỡ lãnh địa giam cầm này không khó, nhưng lúc này Tiêu Thần đã lao tới ngay gần trước mặt, một quyền rất bình thường từ từ đánh ra.

Một quyền xuất ra làm rung chuyển không gian.

Mục Tuấn Nhiên trong mắt lộ rõ vẻ khiếp sợ, bây giờ rốt cuộc hắn đã hiểu tại sao Tiêu Thần lại có thể thoát ra khỏi tử mang, thì ra là dựa vào nhục thân quá mạnh. Lúc này đã không còn khả năng thi triển thần thông gì nữa, Mục Tuấn Nhiên theo phản xạ đưa tay lên chắn trước người, sắc mặt trở nên vặn vẹo khó coi vô cùng.

Một quyền tiếp xúc, vòng pháp lực bảo hộ bên ngoài của Mục Tuấn Nhiên lập tức vỡ nát, tiếng xương cốt vỡ vụn nghe rất thanh thúy.

Mục Tuấn Nhiên hét lên một tiếng thảm thiết, một cánh tay và nửa thân thể đã vỡ nát. Một quyền này thật khiến người khác kinh sợ.

- Mạnh quá, kẻ này chỉ dựa vào nhục thân e rằng cũng đã có thể đối chiến với Nguyên Anh đỉnh phong rồi. Tuyệt đối không thể cận chiến, nếu không cho dù là bản thể cũng bị hắn giết chứ đừng nói phân thần.

Mục Tuấn Nhiên động tâm niệm, trong mắt lộ ra khí tức tàn bạo, trở tay đánh ra một chưởng ép Tiêu Thần phải lui lại, chỉ cần đối phương hơi chậm lại thì hắn có thể vận khởi độn quang mà thoát khỏi tình thế trước mắt, đến lúc đó dựa vào uy lực của thần thông thì thắng bại còn chưa biết được!

Tiêu Thần mặt không đổi sắc, sát cơ trong lòng đã dâng lên cuồn cuộn, đối mặt với chưởng kia hắn cũng không có ý né tránh, bước lên một bước lấy cứng đối cứng. Một tiếng nổ lớn lại vang lên. Việc Tiêu Thần lấy cứng đối cứng đã làm âm mưu của Mục Tuấn Nhiên đổ vỡ, xem ra đối phương nhất định không chịu bỏ qua cho gã. Khí tức Tiêu Thần lúc này phát ra cường hãn khiến cho Mục Tuấn Nhiên phải kinh sợ.

Thình thịch!

Thình thịch!

Tiêu Thần chân đạp hư không, từng quyền từng quyền đánh ra như vũ bão, từng tiếng gió thét gào như thiên quân vạn mã khiến Mục Tuấn Nhiên đã dần không thể chống đỡ được nữa. Lúc này Mục Tuấn Nhiên vừa vật lộn vừa sợ hãi, nếu lúc này gã thất bại thì toàn bộ người của Mục gia ở đây chỉ e sẽ bị giết hết. Cả hai đều là Nguyên Anh đỉnh phong, nhưng Tiêu Thần còn có nhục thân vô cùng cường hãn làm ưu thế nên hắn thực sự muốn giết chết Mục Tuấn Nhiên ngay bây giờ.

Hai người đuổi giết nhau về phía chân trời, Mục Tuấn Nhiên hoàn toàn rơi vào hạ phong, chỉ thỉnh thoảng mới đánh lại được vài chiêu, còn đâu hoàn toàn là co cụm phòng thủ. Tiêu Thần cũng không quan tâm đối phương phản kích, cứ liên tục ra đòn tấn công điên cuồng. Đáng thương cho Mục Tuấn Nhiên mặc dù rất nhiều bí pháp tuyệt kỹ nhưng bị Tiêu Thần đánh giáp lá cà như vậy thì làm gì có cơ hội thi triển. Càng lúc trong lòng Mục Tuấn Nhiên càng sợ hãi, mặc dù đòn phản kích của hắn đối với Tiêu Thần cũng gây ra sát thương nhất định, nhưng so với bản thân hắn phải hứng chịu thì còn kém quá xa. Lúc này Mục Tuấn Nhiên đã đứng bên bờ vực tử vong, bởi vì cưỡng chế thân xác đệ tử Mục gia nên phân thần và bản thể của hắn không thể tách rời, vốn là định bố trí để có thể thôn phệ huyết mạch, nhưng bây giờ đã trở thành con dao hai lưỡi. Một khi thân xác này bị phá hủy thì phân thần cũng tiêu tan, đến lúc đó không chỉ bản thể bị thương nặng mà bao nhiêu năm tu luyện cũng thành công cốc, trở thành tiện nghi cho kẻ khác.

- Đạo hữu hãy dừng tay, nếu hôm nay đạo hữu thả ta một con đường sống thì tại hạ cam đoan sau này sẽ không làm khó dễ đạo hữu, hơn nữa còn có thể biếu đạo hữu một thiên đại tạo hóa làm bồi thường.

Mục Tuấn Nhiên thấp thỏm nói, giọng điệu lo lắng sợ hãi vô cùng, lúc này bí thuật của hắn đã tu luyện tới thời khắc mấu chốt, nếu thất bại thì sợ rằng cả đời này cũng không thể tu luyện lại nữa, hy vọng leo lên đỉnh nhân gian cũng sẽ tan vỡ.

Tiêu Thần nghe vậy đôi mắt lóe lên lệ mang, không những không dừng tay mà còn xuất thủ mạnh hơn, giờ phút này khuỷu tay đầu gối bả vai… tất cả bộ phận trên cơ thể đều trở thành lợi khí, xuất thủ một cách điên cuồng không kiêng kị gì hết, đem uy lực của nhục thân phát huy tới cực hạn. Mục Tuấn Nhiên thất khiếu đổ máu, trong mắt hiện rõ vẻ oán độc, âm thầm mà thề:

- Tiểu tạp chủng, cả đời này vô luận chân trời góc bể, bổn tọa nhất định sẽ không tha cho ngươi!

Hắn phát ra tiếng the thé, rõ ràng là đang phẫn hận tới cùng cực.

Phốc!

Một vòi máu tóe lên trong không khí, cuối cùng thân thể Mục Tuấn Nhiên hoàn toàn bị đánh chết, hình thần câu diệt mà rơi xuống, người xung quanh chứng kiến mà không khỏi khiếp sợ. Vô luận là Mục gia hay Cơ gia tu sĩ lúc này nhìn thân ảnh đang lơ lửng trên không kia đều tỏ ra kinh sợ.

Tiêu Thần xoay người, thanh sam đã rách nát, sắc mặt tái nhợt, nhưng hơi thở vẫn mạnh mẽ trầm ổn, hiển nhiên bị thương cũng không quá nặng. Trong Huyền Sát Giới tu vi bị giới hạn ở dưới Bất Trụy, cộng thêm hắn có nhục thân mạnh mẽ nên giết hết đám người này chẳng có gì là khó.

- Cơ gia tu sĩ hãy cùng ta ra tay giết hết bọn người Mục gia này!

Tiêu Thần nói bằng giọng trầm trầm, sát cơ không che giấu. Chuyện hôm nay không thể lộ tin tức ra ngoài, nếu không sẽ vô cùng phiền phức.

- Mau chạy thôi, sức mạnh của người này chúng ta không thể chống lại đâu, ở lại chỉ có con đường chết!

- Chạy mau!

- Tách ra mà chạy, mỗi người một đường may ra còn có một con đường sống.

Mục gia tu sĩ tinh thần đã sụp đổ, Mục Tuấn Nhiên chết rồi thì ai đánh lại Tiêu Thần đây, chưa kể còn Cơ Tịch Nguyệt, bọn chúng căn bản không đủ sức phản kháng.

Hưu!

Độn quang lóe lên, một đám Mục gia tu sĩ như kiến vỡ tổ điên cuồn chạy ra bốn phương tám hướng. Lúc Mục Tuấn Nhiên bỏ mạng thì Lưu Ly Vạn Sinh Tráo cũng mất hiệu lực rơi xuống đất, nhưng Mục gia tu sĩ cũng chẳng ai còn ham muốn bảo vật này nữa, giữ mạng mới là trên hết.

Tiêu Thần mắt lóe lên, ống tay khẽ phất, trăm ngàn cấm chú trong nháy mắt hiện ra, đồng thời niệm:

- Phong Thiên Cấm Địa!

Chú ngữ hòa vào hư không, một đại trận pháp hiện ra trong phạm vi mấy trăm trượng đem toàn bộ Mục gia tu sĩ nhốt ở bên trong. Cấm chế này là bày trong lúc cấp bách nên uy năng cũng không quá lớn, nhưng đủ để giam cầm Mục gia tu sĩ trong chốc lát, khoảng thời gian này đủ để Tiêu Thần cùng Cơ gia tu sĩ giết hết chỗ này.

Mục gia tu sĩ không còn đường lui, trong mắt kẻ nào kẻ nấy đều lộ vẻ tuyệt vọng.

Tiêu Thần chân đạp hư không, sau lưng một đám Cơ gia tu sĩ đuổi tới, sát khí tứ phía.

. . . . .

Trên một đỉnh núi ở nơi nào đó, mây mù lượn lờ quanh một tòa cung điện, giống như nơi ở của thần tiên, phiêu dật mà hoa mỹ.

Trong một căn mật thất dưới cung điện, một lão giả đầu tóc quần áo toàn màu tím khoanh chân ngồi trên một trận pháp. Ở hai mắt trận đặt một bồ đoàn bằng Tử Ngọc, trên đó khắc chi chít những văn tự huyền ảo phức tạp. Lão giả khoanh chân ngồi trên một trong hai chiếc bồ đoàn, trên chiếc còn lại là ảo ảnh của một cô gái. Ảo ảnh dù mơ hồ nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy rõ cô gái này chính là Cơ Nguyệt Vũ.

Lúc này trận pháp lưu chuyển linh quang, rõ ràng đang trong trạng thái hoạt động. Nhưng lúc này chợt lão giả mở hai mắt, sắc mặt đỏ ửng, phun ra một đạo tiên huyết, trong cơ thể lão hai đạo năng lượng kỳ dị đột nhiên bạo phát, đấu đá lẫn nhau như muốn phá vỡ thể xác này mà ra. Lão giả rên lên từng cơn, muốn trấn áp hai đạo năng lượng này nhưng không được, giằng co một lúc thì hai đạo năng lượng một xanh một trắng phá tan nhục thể mà ra, huyết nhục tung tóe. Hai đạo năng lượng sau khi phá thể thì phóng tới chỗ ảo ảnh của Cơ Nguyệt Vũ, trong nháy mắt thì dung nhập hoàn toàn, cùng lúc đó thân ảnh Cơ Nguyệt Vũ run lên, sau đó không lửa mà cháy thành tro bụi rơi xuống đất.

- Không!

Lão giả gầm lên, trên mặt lộ vẻ không cam lòng.

- Mấy trăm năm khổ cực bày mưu tính kế chẳng lẽ đến lúc cuối cùng lại thất bại, lão phu không cam lòng! Tiểu tạp chủng, bổn tọa lấy đạo tâm mà thề dù tận chân trời góc biển cũng không tha cho ngươi, lúc đó ta sẽ dùng Âm Hỏa ngàn vạn năm thiêu cháy nguyên thần của ngươi, cho ngươi nhận đủ sự thống khổ của thế gian! A a a a!

Gầm rú liên tục, sau đó há miệng phun ra một búng máu rồi cả người nháy mắt trở nên uể oải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.