Một kích bay, ánh mắt Tiêu Thần lóe lên, cũng không có thừa thắng mà
truy kích, giờ phút này Tiêu Thần xoay người, mười ngón tay đánh ra,
trăm nghìn cấm đạo phù văn không ngừng dung nhập vào hư không nhằm gia
cố Hư Không cấm ngừa xuất hiện biến cố. Cảnh tượng như vậy rơi vào trong mắt những tu sĩ ở xung quanh khiến trong lòng họ nhất thời sinh ra sự
kính sợ. Dù sao tu sĩ áo đen bị Thôn Sát đoạt xá kia vừa chiến đấu cùng
với Khô Sinh Tử của Bắc Mang tông mà không có nửa điểm rơi vào hạ
phong,thực lực mạnh tự nhiên rất mạnh. Nhưng lại bị giết chết trong nháy mắt thì có thể thấy tu vi của Tiêu Thần mạnh hơn rất nhiều. Trong đầu
sinh ra ý niệm như vậy không ít tu sĩ ánh mắt không nhịn được chuyển tới Khô Sinh Sử thần sắc cũng là có chút suy tư
Nét mặt già nua của
Khô Sinh Tử run rẩy, nhận thấy được sự châm chọc trong ánh mắt mọi
người, sắc mặt hắn khẽ biến, trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận. Mắt
thấy Thôn Sát đoạt xá tu sĩ chật vật lui về, người này trong mắt nhất
thời bộc phát ra sát khí nồng đậm miệng gầm nhẹ một tiếng, thân ảnh bắn
thẳng tới chỗ Thôn Sát kia. Khô Sinh Tử đường đường là thống lĩnh tu sĩ
Bắc Mang tông, làm sao có thể kém một tên tu sĩ Huyền Không Môn chứ,
điểm này quyết không cho phép! Lòng Khô Sinh Tử nổi giận xuất thủ nháy
mắt trở nên bén nhọn, hơn nữa Thôn Sát đoạt xá tu sĩ lúc trước bị Tiêu
Thần đánh cho bị thương, lại tiếp tục bị đánh, mệt mỏi ngăn cản, dần dần lộ ra dấu hiệu thất bại. Khô Sinh Tử thấy thế trong lòng đại chấn, sức
mạnh trên tay phát ra càng thêm bén nhọn. Một lát sau Thôn Sát bị Khô
Sinh Tử nhân cơ hội đánh nó trọng thương lần này yêu vật cũng cực kỳ
hung hãn, mắt thấy mạng sống sắp khó giữ được nên nhân cơ hội tự bạo Ma
Anh tạo thành phiền toái không nhỏ cho Khô Sinh Tử. Hắn bị Ma Anh đánh
sâu xuống dưới đất tạo thành cái hố đen khổng lồ, sắc mặt trắng bệch lộ
ra vẻ vô cùng chật vật
Thôn sát đoạt xá tu sĩ trước bị Tiêu Thần
đánh cho bị thương, sau lại mới bị Khô Sinh Tử đánh cho rơi vào thế yếu
nhưng cuối cùng vẫn nắm được cơ hội tự bạo ma anh cho nên không ít tu sĩ nhìn về phía Khô Sinh Tử, khóe miệng tất cả đều chứa đựng sự mỉa mai,
điều này làm cho trong lòng Khô Sinh Tử càng trở nên khó chịu, ánh mát
càng u ám
Giờ phút này tất cả Thôn Sát đều đã bị xử lí hết, còn
đám Huyền Sát thú phổ thông còn lại bị tu sĩ liên thủ diệt sát gần hết.
Bởi vì Tiêu Thần xuất thủ thi triển Hư Không cấm chặn Huyền Sát thú xông vào, vòng pháp lực bảo hộ của tu sĩ nhân tộc ở ngoài lại được khôi phục lần nữa. Như vậy yêu vật Thôn Sát kia vất vả bày ra cục diện lại bị
Tiêu Thần một tay phá hư, tu sĩ nhân tộc lần nữa chuyển nguy thành an.
Lúc này tu sĩ ở xung quanh hương mắt về phía Tiêu Thần, trong mắt lộ vẻ
cảm kích, dù sao nếu kkông có hắn xuất thủ cục diện hôm nay quả nhiên là không thể tưởng tượng nổi.
Sắc mặt Khô Sinh Tử âm trầm như nước, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thần mang theo vài phần âm lãnh. Lúc này
không nhịn được tiến lên một bước, lạnh giọng nói:
- Tu sĩ kia đã có cấm chế thần thông bậc này vì sao không sớm ra tay, hại cho không ít tu sĩ Bắc Mang tông bị giết tại đây. Hôm nay nếu không phải ngươi có
chút chiến công lão phu sẽ không ngại cho ngươi nếm chút khổ sở.
Giọng điệu âm lãnh, hàn ý lộ ra. Mặc dù Tiêu Thần triển lộ tu vi không yếu,
nhưng trong lòng Khô Sinh Tử cũng không có chút úy kị, hắn tự phụ rằng
mình có thủ đoạn thần thông cao cường, dù khi hai người sẽ không toàn
lực đánh một trận, nhưng nếu đánh không phải là không có khả năng chiến
thắng. Hơn nữa thân là tu sĩ Bắc Mang tông, là một trong những thế lực
đứng ở đất Trung Châu thì tiểu tu sĩ của Huyền Không này sao dám chọc
vào, sợ rằng mặc dù trong lòng thầm giận nhưng tuyệt đối không dám biểu
lộ ra. Trong lòng Khô Sinh Tử nghĩ vậy đồng thời ánh mắt âm trầm nhìn
sang Tiêu Thần
Khô Sinh Tử mở miệng nhất thời hấp dẫn ánh mắt của đông đảo tu sĩ hướng tới dù chưa mở miệng nhưng tất cả lộ ra vẻ khinh
thường. Nếu không phải nhân gia ra tay giúp đỡ, không nói tu sĩ Bắc Mang tông ngươi, sợ rằng tất cả mọi người ở nơi này đã gặp tai ương. Hiện
tại mắt thấy cục diện ổn định lại không những không cảm kích, ngược lại
lại mở miệng gây hấn khiến cho người ta không khỏi khinh bỉ. Tuy nghĩ
trong lòng như thế, nhưng mọi người do dự không ai dám ra mặt dù sao Bắc Mang tông thân là thế lực đứng đầu tại Trung Châu thật ko dễ khinh
thường, nên không ai nguyện ý vì vậy mà kêt thù oán.
Tiêu Thần
mặt không chút thay đổi, chậm rãi xoay người thản nhiên nhìn người này
một cái, không nói lời nào hướng đến chỗ Cơ gia mà tới, thủy chung không thèm để Khô Sinh Tử vào mắt
Cách làm như vậy không khác nào cho Khô Sinh Tử một cái bạt tai vang dội. Mặt Khô Sinh Tử đỏ lên da mặt kịch liệt run rẩy
- Tiểu tử, ngươi chẳng lẽ không hiểu những lời lão phu nói sao!
Nếu để Tiêu Thần tùy ý rời đi thì hắn chắc chắn mất hết mặt mũi, bị mọi
người nhạo báng. Cho nên ngay lập tức độn quang lóe lên, thân ảnh ngăn
trước Tiêu Thần không cho hắn đi.
Tiêu Thần ngẩng đầu lên tròng mắt đen ôn nhuận nội liễm nhưng ý mỉa mai kì thật quá rõ ràng:
Khô Sinh Tử đạo hữu, hôm nay nếu không phải tại hạ xuất thủ, tu sĩ Bắc Mang tông có lẽ bị tổn thương nặng hơn nữa. Tại hạ không cần ngươi cảm kích
hồi báo đã là cực kỳ rộng lượng rồi đạo hữu còn muốn vậy thì quả thật
không được. Huống chi ra tay hay không là chuyện của tại hạ không cần
đạo hữu trước mặt ta mà chỉ chỏ.
Tiêu Thần mở miệng, nói xong khóe miệng nhếch lên, chứa đựng một tia cười lạnh
Săc mặt Khô Sinh Tử trở nên trì trệ càng ngày càng khó coi nhưng Tiêu Thần
nói tất cả đều có đạo lí, cũng là làm cho hắn không cách nào phản bác
được.
- Lão phu là hỏi ngươi vì sao không sớm ra tay mà lại để tu sĩ Bắc Mang tông thảm trọng như vậy. Chẳng lẽ đạo hữu khoanh tay đứng
nhìn cố ý nhìn tu sĩ Bắc Mang tông bị Huyền Sát thú tàn sát hay sao?
Khô Sinh Tử này thật già mồm át lẽ phải khiến trong lòng mọi người không khỏi bật cười.
Tiêu Thần khẽ lắc đầu, xem ra Khô Sinh Tử muốn gây khó dễ thì cần gì phải cùng hắn đấu võ mồm chứ.
- Tu sĩ Bắc Mang tông nguyên lai đúng là như vậy thật làm tại hạ được mở
rộng tầm mắt. Xem ra hôm nay tại hạ xuất thủ đúng là sai lầm rồi, nếu
không tự nhiên vác phiền toái lên người. Mắt thấy tu sĩ Bắc Mang tông bị Huyền Sát thú tàn sát mà khoanh tay đứng nhìn thì sao chư? Kể cả tại hạ không ra tay thì sao? Tại hạ cùng với Bắc Mang tông không có nửa điểm
quan hệ, chẳng nhẽ vì các ngươi mà phải liều mạng, chuyện này quả nhiên
là câu chuyện buồn cười nhất mà ta được nghe.
- Tốt! Đạo hữu đã nói vậy, hiển nhiên là không đem Bắc Mang tông để trong mắt, chuyện này lão phu nhớ kỹ, ngày sau nếu có cơ hội tất nhiên sẽ
hướng đạo hữu lãnh giáo.
Dù sao giờ phút này cục diện vẫn chưa
nắm rõ nên chưa xuất thủ với người này cũng vì không có nắm chắc phần
thắng cho nên đành miễn cưỡng kiềm chế sát ý trong lòng, nhưng cũng thầm tính đợi đến lúc rời khỏi Huyền Sát Giới, tất nhiên muốn tìm cơ hội đem Tiêu Thần chém giết, nếu không Bắc Mang tông sẽ mất hết thể diện.
Tiêu Thần nghe vậy đáy mắt lóe lệ quang:
- Tại hạ lúc trước đối với Bắc Mang tông của ngươi không có nửa điểm hảo
cảm. Hiện tại lại càng thêm chán ghét, nói cho đạo hữu biết tại hạ xuất
thủ từ trước đến giờ nặng nhẹ khó phân, cho nên đạo hữu ngày sau tốt
nhất không nên trêu chọc vào ta, nếu không mất mạng lúc thì có hối cũng
đã muộn.
Nói xong phẩy tay áo bỏ đi chỉ cò hàn ý vẫn quanh quẩn trong hư không
Ánh mắt Khô sinh tử lạnh lùng nhìn Tiêu Thần rời đi, nét mặt già nua âm
trầm, hừ lạnh một tiếng quay lại chỗ Bắc Mang tông không nói gì nữa.
Nơi này xảy ra biến cố khiến cho ánh mắt tất cả nhưng tu sĩ nhìn Tiêu Thần
có thêm vài phần kính nể, dù sao ở xứ lạ bọn họ cũng không cho mình có
thể như Tiêu Thần đối mặt với Bắc Mang tông và vẫn giữ được sự trầm ổn.
Nhưng cũng có tu sĩ thở dài trong lòng. Dù sao Bắc Mang tông từ trước
đến giờ có thù tất báo, e rằng Tiêu Thần lần này lại rước phải phiền
phức
Quay về chỗ của Cơ gia, sắc mặt Tiêu Thần bình tĩnh mặc kệ
tu sĩ khắp nơi nhìn lại lộ vẻ kinh dị. Nhưng nhưng trong lòng hắn thì
cười lạnh không dứt, nếu Khô Sinh Tử ngày sau vẫn muốn trả thù thì hắn
tuyệt đối không ngần ngại mà ra tay. Dù sao lúc đầu giết Ô Cốt đạo nhân
thì hắn đã rơi vào thế thù hằn với Bắc Mang tông rồi. Vậy nên đương
nhiên hắn không có ý định chừa lại cho Khô Sinh tử một mạng.
Thời gian cứ thế trôi qua mặc dù Huyền Sát thú nhiều lần phát động công kích một cách cuồng bạo nhưng tu sĩ nhân tộc luôn cẩn thẩn không ham chém
giết mà chỉ tự vệ, đem uy năng vòng bảo hộ của cấm Thiên Tông bí pháp
phát huy đến cảnh giới cao nhất cho nên không xuất hiện biến cố gì cả.
Đúng lúc này, bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng nổ mạnh, sau đó trên
đầu chúng tu sĩ xuất hiện một kái khe rộng trăm trượng.
- Huyền Sát giới đã bộc phát, các người còn không mau quay về thì còn đợi khi nào nữa?
Tiếng gầm cuồn cuộn trong nháy mắt truyền vào tai tất cả những tu sĩ ở nởi này
- Trấn Long trận mở ra!
- Chỉ cần đi vào Trấn Long trong trận, thì hôm nay sát kiếp coi như là bình yên vượt qua, tánh mạng không còn gì lo lắng.
- Mau tiến vào trấn Long trận, rời khỏi Huyền Sát Giới.
Tu sĩ khắp nơi lộ vẻ vui mừng nhưng một lát sau cũng là từ từ bình tĩnh
trở lại, rồi dần trở nên ngưng trọng. Tấn Long trận mở ra chỉ cần vào
cái khe sâu này là có thể thoát được sát kiếp nhưng mấu chốt là làm thế
nào rời đi. Lúc này tu sĩ nhân tộc bị Huyền Sát thú vây giết, có thể
kiên trì đến hiện tại đều toàn bộ là nhờ Thiên Tông bí pháp cấm chế duy
trì phòng hộ. . Nhưng lần này cấm chế chính là tập hợp lực lượng của
đông đảo tu sĩ mà thành, kẻ rời đi trước tất nhiên không sao nhưng những người đăng sau không biết sẽ phải làm thế nào? Dù sao không có vòng bảo hộ pháp lực bảo vệ, những tu sĩ còn thừa lại sẽ rơi vào vòng vây của
Huyền Sát thú, có thể nói là cục diện vô cùng khó khăn
Tu sĩ ơ
đây tất cả đều không phải hạng người ngu dốt. Tâm niệm vừa chuyển liền
đem việc này nghĩ thấu, mặc dù người người cũng muốn rời đi trước nhưng
không ai dám mở miệng. Không khí trở nên cực kì ngưng trọng.