Đạo

Quyển 4 - Chương 92: Đoạn hậu (Chương 526)



- Tu sĩ Bắc Mang tông chúng ta bị Huyền Sát thú tập kích khiến tử thương thảm trọng, thực lực giờ giảm nhiều nên lão phu muốn dẫn dắt môn hạ đệ tử rời đi trước, chắc cá vị đạo hữu không có ý kiến gì chứ?

Ánh mắt Khô Sinh Tử lóe lên mở miệng.

Lời này nói ra khiến nữ tu Bách Chiến Minh cười một tiếng,

- Theo lời đạo hữu nói, tu sĩ Bách Chiến Minh lúc trước cũng bị thương không nhẹ, vậy có nên cũng rời đi trước.

- Ám Nguyệt tông ta cũng vậy. truyện được dịch tại 4vn.eu

Tu sĩ dẫn đầu Ám Nguyệt tông cũng sắc mặt âm trầm, giọng nói thốt ra lạnh lùng.

Thế lực đứng đầu ba phương đều lần lượt mở miệng khiến mọi người hỗn loạn, hơn nữa tu sĩ tông môn nhỏ lại không càng không yên, sợ mình sẽ phải chết thay. Mà Huyền Sát thú ngoài vòng bảo hộ như nhận ra điều gì nên càng tấn công cuồng bạo hơn khiến tu sĩ khắp nơi đều sợ hãi không dám bọc hậu, mọi người ai cũng muốn thoát khỏi Huyền Sát giới đầu tiên. Thế cục trước mắt dần lắng xuống, vì giờ đây nếu có chút sơ sẩy đều có thể khiến tu sĩ khắp nơi ra sức chạy trốn, như vậy thì vòng bảo hộ bằng pháp lực kia cũng tan tành. Lúc đó có bị Huyền Sát thú giết chết hay có thể may mắn rời đi chỉ có thể trông vào vận khí mỗi người mà thôi.

Tiêu Thần cau mày, trong lòng thở dài chán nản, mới vừa rồi vì để bảo vệ tính mạng mà bọn họ liên hiệp ra tay, nhưng giờ thấy có thể rời khỏi Huyền Sát Giới thì trong lòng mọi người lại có những tính toán nhỏ nhặt như vậy.

- Chư vị đạo hữu hãy nghe một lời của lão phu, lão phu có một đề nghị có thể gỡ được cục diện trước mắt.

Huyền Thanh tử của Cấm Thiên tông mở miệng khiến đám đông nhìn sang. Lúc trước hắn mang bí thuật tông môn ra trợ giúp mọi người có thể duy trì đến thời khắc này khiến trong lòng mọi người đều có chút cảm kích.

- Huyền Thanh tử đạo hữu có đề nghị gì cứ nói ra, nếu nghe hợp tình hợp lý thì chúng ta dĩ nhiên không có gì phàn nàn.

- Đúng vậy, hôm nay nếu không phải Huyền Thanh tử đạo hữu không câu nệ tiểu tiết mà truyền thụ bí thuật Cấm Thiên Tông thì chúng ta thật khó có thể kiên trì tới giờ, nếu đạo hữu có ý kiến hay là cứ nói ra xem sao.

- Đạo hữu hãy nói ra chút nghe xem.

Mọi người mở miệng, trong lòng cũng sinh ra ý mong đợi, dù sao không ai muốn đến cuối cùng còn bỏ mạng.

Huyền Thanh tử ôm quyền hướng mọi người nói:

- Trước mắt chư vị đạo hữu ai cũng muốn đi trước, không ai muốn đi bọc hậu. Dù sao trong lòng ta rất rõ ràng, nếu rời đi trước tất nhiên sẽ an toàn hơn, nhưng người phía sau thì lành dữ lại rất khó có thể nói trước và rất có khả năng bị Huyền Sát thú giết hại tại đây. Vậy tại hạ đề nghị, tu sĩ chúng ta sẽ chia làm ba đợt mà rời đi, nhóm đầu tiên chính là những tu sĩ bị trọng thương. Những đạo hữu này không hề có năng lực chống cự, lưu lại nơi này chẳng những không có chút tác dụng nào mà ngược lại lại là gánh nặng, ta nghĩ các vị sẽ không dị nghị gì. Nhóm thứ hai rời đi là những tu sĩ bình thường của các tông môn, mà lúc này cần lưu lại những người có tu vi mạnh để ngăn cản Huyền Sát thú tàn sát. Huyền Sát thú nơi này mặc dù đông đảo nhưng ta nhận thấy chúng ta ngăn cản trong chốc lát cũng không thành vấn đề, đợi tu sĩ các tông đi rồi chúng ta sẽ tùy thời mà rời đi chắc cũng không khó. Dĩ nhiên, những người ở lại sau cũng sẽ có nguy hiểm nhất định, nhưng ta nghĩ những thủ lĩnh các thế lực như ta thường ngày được tôn sùng, giờ đây chính là thời điểm chúng ta chứng tỏ chúng ta xứng đáng. Lão phu Huyền Thanh Tử nguyện làm người lưu lại của Cấm Thiên tông, nếu chư vị không có ý kiến thì hãy tự tách ra.

Lời nói của Huyền Thanh tử nhất thời khiến mọi người thầm kính nể, theo như hắn nói, làm như vậy có thể giúp phần lớn các tu sĩ an toàn rời khỏi, mặc dù những người lưu lại sau cùng cũng có chút nguy hiểm.

Ánh mắt Tiêu Thần lóe lên nhìn về phía Huyền Thanh tử với ý tán thưởng, người này lúc trước lấy ra bí thuật tông môn, giờ lại nói ra kiến nghị như vậy, chứng tỏ hắn là một người thẳng thắn, hào sảng. Sau khi hơi chần chờ, Tiêu Thần tiến lên một bước cười nói:

- Tại hạ Lưu Vân, nguyện ý thay mặt Huyền Không Môn cùng Cơ gia lưu lại nơi này. Nhưng tại hạ còn có chút đề nghị, lưu lại nơi đây phải là tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong thì mới có thể nắm chắc thoát thân, nếu không thì cũng là chỉ chịu chết mà thôi.

Sắc mặt Huyền Thanh tử lộ ra thần sắc vui mừng chắp tay nói:

- Lưu Vân đạo hữu nói chí phải, không biết còn vị đạo hữu nào nguyện ý ở lại?

Đôi mi thanh tú của nữ tu áo xanh Bách Chiến Minh giờ nhăn lại, đi tới cùng Tiêu Thần, Huyền Thanh tử hai người đứng cùng một chỗ, đạm bạc nói:

- Ám Dạ Hoa đại biểu Bách Chiến Minh ở lại.

Ba đại thế lực đứng đầu đều tở thái độ, những người còn lại đều nhìn đến nơi tu sĩ Ám Nguyệt tông cùng Bắc Mang tông đang đứng.

- Tại hạ Thủy Tinh, đại biểu Ám Nguyệt tông lưu lại cùng chư vị đạo hữu liên thủ đánh một trận.

Trong độn quang, người cầm đầu tu sĩ Ám Nguyệt tông xuất hiện khiến mọi người trầm trồ khen ngợi.

Sắc mặt Khô Sinh Tử âm trầm, mặc dù trong lòng không hề muốn, nhưng hiện tại tu sĩ các nơi đang nhìn tới khiến hắn cũng không thể mặt dày mà từ chối được, liền khẽ chắp tay nói:

- Khô Sinh Tử của Bắc Mang tông ở lại.

Đề nghị đều được thế lực năm phương đồng ý, trải qua một chút hỗn loạn thì có thêm 3 người nữa đứng ra. Tu vi bọn họ mặc dù kém năm người nhưng cũng miễn cưỡng đạt đến cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong.

- Tốt rồi, như vậy là đã đạt thành hiệp nghị, các vị đạo hữu hãy mau hành động, các tu sĩ bị thương nặng hãy mau rút lui.

Huyền Thanh tử nói xong, tu sĩ bị thương nặng các tông đã tụ hợp lại miễn cưỡng bay lên, thân hình rối rít bay vào trong khe không gian biến mất không thấy. Tu sĩ còn lại chỉ còn một phần tư, trông rất trống trải. Còn lại đám người Tiêu Thần phân bổ đến các nơi của vòng bảo hộ, tu sĩ các nơi chậm rãi thu nhỏ phạm vi của vòng bảo hộ lại mà rút về phía sau.

- Các ngươi hãy chuẩn bị rời đi, phải nhanh chóng chớ trì hoãn. Ta chỉ có thể cho các ngươi thời gian ba tức.

Huyền Thanh tử trầm giọng mở miệng, sắc mặt nghiêm nghị. Giờ mới chính là lúc nguy hiểm, tu sĩ khắp nơi rút lui chỉ còn lại có 8 người duy trì vòng bảo hộ pháp lực, uy áp nhất thời tăng vọt, nếu xử lý không thỏa đáng rất có thể rơi vào cảnh chết không chỗ chôn thây.

- Nhanh!

Nói xong, tu sĩ khắp nơi đồng thời lui về phía sau, độn quang lóe lên tiến vào Trấn Long trận biến mất.

Oanh!

Pháp lực vòng bảo hộ chợt thu nhỏ lại chỉ còn có thể đem 8 người bảo vệ bên trong. Huyền Sát thú giờ đây đang tấn công mạnh như kinh đào hãi lãng, không khéo còn có thể chết trong mương. Đám người Tiêu Thần sắc mặt trắng bạch, miệng phát ra tiếng rên. Vòng bảo hộ pháp lực bên ngoài cơ thể cũng theo đó mà rung lên không ngừng.

- Các vị đạo hữu, giờ chúng ta tách ra mà đánh, hãy bằng vào tu vi bản thân mà thoát khỏi Huyền Sát giới!

Huyền Thanh tử nói xong, mọi người nhất tề thu tay lại , uy áp trong cơ thể ầm ầm bộc phát, độn quang hiện ra hóa thành một đạo hư ảnh gào thét chạy tới Trấn Long trận. Với tu vi tám người, khoảng cách ngắn như vậy chỉ cần chưa xong một lần hít thở là vượt qua được. Nhưng giờ đây Huyền Sát thú ép tới cũng cực kỳ mạnh mẽ khiến mọi người ứng phó cực kỳ khổ sở.

- Phải đem tám tên nhân tộc tu sĩ kia lưu lại, nếu không ta còn mặt mũi nào gặp Tổ Vương khai báo. Các ngươi theo ta đồng loạt xuất thủ, không tiếc bất cứ giá nào!

Thôn Sát gầm lên, chân sau đạp mạnh xuống đất hóa thành một đoàn lưu quang, móng nhọn lóe lên chạy thẳng tới đám người Tiêu Thần mà chém giết. Theo sát yêu vật này là mười bốn Thôn Sát còn lại, trong cơ thể bộc phát vô tận sát khí.

Sắc mặt Tiêu Thần khẽ biên, liền một quyền đánh ra đem hai con Huyền Sát thú phổ thông đánh chết ngay tại chỗ, đột nhiên dừng bước, nghiêng người né qua một con Thôn Sát tập kích. Hắn hừ lạnh, xòe tay nắm lấy chân trước con thú, quỳ gối hung hãn ném con thú bay về phía trước.

Oanh!

Đầu gối hạ xuống dưới bụng Huyền Sát thú khiến thân thể nó truyền ra tiếng lạo xạo loạn hưởng. Trong đôi mắt màu huyết sắc lộ ra vẻ đau đớn. Tiêu Thần không có dừng lại chút nào, hai tay đột nhiên dùng sức đem thân thể nó xé nát, đồng thời một trảo đánh ra giết chết Ma Anh tại chỗ. Dù sao với tu vi hắn thì chém giết mấy con Thôn Sát này cũng không phải chuyện khó. Thủ đoạn Tiêu Thần tàn nhẫn, trong nháy mắt khiến hai con Thôn Sát khác hoàn toàn kinh sợ chần chừ, mặc dù biết rõ bởi vì người này mà kế hoạch của chúng thất bại trong gang tấc, nhưng dù sao thì cũng không dám tiếp tục tiến lên mà lại đi vây công người khác.

Mà giờ đây, tình cảnh những tu sĩ khác phải đối mặt lại không được dễ dàng như Tiêu Thần. Nhất là ba tên tu sĩ có tu vi hơi kém hơn kia, khi bị Thôn Sát công kích đến thì chỉ có thể chật vật ngăn cản. Nếu không phải bằng vào pháp bảo ngăn cản thì sợ rằng đã bỏ mạng rồi.

Huyền Thanh tử giờ đây lấy một địch hai, phất tay là có vô số cấm đạo phù văn phân giải dung hợp hóa thành thần thông thủ đoạn, mặc dù tạm thời vô sự nhưng rõ ràng đang rơi xuống hạ phong trước sự phối hợp của hai con Thôn Sát

- Chư vị đạo hữu nắm lấy thời gian, Trấn Long trận mở ra có thời gian nhất định, nếu hết thời gian thì muốn mở lại lần nữa cần phải đợi sau bảy ngày nữa.

Lời nói Huyền Thanh tử khiến cho mấy người biến sắc, giờ đối mặt với sự vây giết của Huyền Sát thú, chớ nói bẩy ngày, sợ rằng chỉ cần sau nửa canh giờ bọn họ cũng sẽ vì cạn kiệt pháp lực mà bị xé thành mảnh nhỏ. Nháy mắt sau đó, nhân tộc tu sĩ xuất thủ bén nhọn tàn nhẫn hơn mấy phần, bộc phát ra toàn bộ tu vi mà không nương tay chút nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.