Kết thúc cuộc gọi công việc, Sầm Diễn đến bàn ăn đem cháo vừa nấu xong đi lại sô pha mới phát hiện màn hình TV vẫn sáng nhưng Thời Nhiễm không biết từ khi nào đã ngủ rồi.
Chỉ là cô ngủ có vẻ không an ổn, chính xác mà nói là không vui.
Mày khẽ nhíu lại, răng lúc nào cũng cắn chặt môi, trên mặt đầy vẻ ủy khuất khó chịu.
Đột nhiên, cô rùng mình một cái.
Sầm Diễn cầm lấy âu phục khi nãy đặt ở phòng bếp đến đắp lên người cô, động tác của anh cực kỳ nhẹ nhàng nhưng vẫn đánh thức cô dậy.
Lông mi khẽ run, chốc lát sau liền mơ màng mở mắt, “Tứ ca.”
Một tiếng thốt ra hoàn toàn theo thói quen, trong mắt là sự ỷ lại cùng yêu thích như bốn năm trước, chưa bao giờ thay đổi.
Trong lòng khẽ động, Sầm Diễn đưa tay vén mái tóc cô ra sau tai, đầu ngón tay chạm vào khuôn mặt cô, giống như có dòng điện chạy qua làm anh sinh ra cảm xúc khác thường.
“Tỉnh rồi?” Giọng nói khàn khàn, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, vẻ mặt vẫn lạnh đạm như trước.
Thời Nhiễm chậm rãi ngồi dậy.
“Ừm.” Còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cô có chút sững sờ nhìn anh, không có giễu cợt cùng không có sự giả dối tình cảm như mọi khi, giọng khàn khàn, “Tôi ngủ lâu lắm sao?”
Cô ngồi dậy, Sầm Diễn không thể không rút tay về.
“Cũng được một lúc.” Anh nói, “Em muốn ngủ tiếp không, hay là ăn cháo trước rồi ngủ?”
“Ọc ọc —”
Lời nói vừa thốt ra thì tiếng bụng cô liền lên tiếng kháng nghị.
Thời Nhiễm vô thức bĩu môi, yếu ớt làm nũng: “Đói, muốn ăn cháo.”
Trong lòng mềm nhũn đến không thể tưởng tượng nổi, ánh mắt Sầm Diễn cũng tối hơn một chút.
“Anh ôm em qua bàn.” Anh nói.
Nói xong cũng không cho cô cơ hội cự tuyệt trực tiếp ôm tới phòng ăn.
Đến trước ghế muốn buông xuống lại phát hiện cô nhìn anh chằm chằm, một tay nắm chặt áo anh tay kia ôm cổ anh cứng nhắc không buông.
Dường như có hàng ngàn cảm xúc mà cũng dường như không có gì.
Nhưng Sầm Diễn vẫn hỏi: “Làm sao vậy?”
Thời Nhiễm muốn nói lại thôi.
“Không có việc gì.” Cuối cùng cô chỉ trả lời như vậy.
Sầm Diễn buông cô xuống.
Bởi vì cô nói muốn ăn cháo lần trước nên anh đặc biệt bảo Từ Tùy mua nguyên liệu tươi đưa tới nhưng cô lại không động.
“Sao không ăn?” Anh trầm giọng hỏi
Thời Nhiễm khẽ cắn môi.
Mơ màng qua đi, giờ phút này trong mắt cô chính là sự điềm đạm đáng yêu, giọng nói có chút buồn bực càng nhiều hơn là đang làm nũng giả vờ phát cáu với bạn trai: “Không có khẩu vị, trong miệng không có mùi vị gì cả, đột nhiên rất muốn ăn đồ ngọt.”
Một mặt yếu đuối khó có được, Thời Nhiễm sau khi trở về cơ hồ chưa từng có, chỉ có bốn năm trước khi cô quấn lấy anh mới có điệu bộ như vậy.
Sầm Diễn lại hoảng hốt.
Những mảnh vỡ kí ức chôn sâu giây tiếp theo rõ ràng hiện lên, tất cả đều là những dấu vết vụn vặt trong cuộc sống của anh bốn năm trước chỉ liên quan đến cô.
“Chờ một chút.” Cổ họng có chút căng thẳng, anh đứng dậy đi về phía phòng bếp lấy món tráng miệng được chuẩn bị sẵn đặt trước mặt cô, “Nếm thử xem.”
Ánh mắt Thời Nhiễm sáng vụt lên, khuôn mặt toát ra vẻ xinh đẹp nói không nên lời.
“Vậy tôi phải nếm thử rồi.” Khóe môi cười vui vẻ giống như thiếu nữ vừa mới rơi vào tình yêu nóng bỏng, đáy mắt tràn ngập hạnh phúc không lừa được người khác cũng không che giấu được.
Sầm Diễn nhìn cô, sự lạnh lùng trong nháy mắt như tan biến chỉ còn lại ánh mắt ấm áp thân mật.
Tất cả đều vì cô mà có.
Không nói gì nữa, anh đi tới đối diện cô ngồi xuống, động tác tao nhã ăn cháo trong bát của mình.
Yên tĩnh bao phủ.
Hai người ai cũng không mở miệng nói chuyện nữa, nhưng cũng không lúng túng, ngược lại loại yên tĩnh này mang đến cho Sầm Diễn cảm giác an tâm đã lâu không có, sự an tâm và thỏa mãn khi cô ở bên cạnh mình.
Chậm rãi ăn xong món tráng miệng cùng cháo, Thời Nhiễm đứng lên định về chung cư.
Sầm Diễn nắm lấy tay cô.
Thời Nhiễm ngẩng mặt lên nhìn anh.
Kiềm chế xúc động muốn vuốt ve khuôn mặt cô, Sầm Diễn thấp giọng nói: “Ngày mai anh phải đi công tác đến thứ tư mới trở về, chiều nay ở lại đây đến tối lại đưa em về, hửm?”
Môi hồng khẽ cong hiện lên vài phần ý cười tươi sáng, Thời Nhiễm nhướng mày: “Tứ ca ý là…muốn tôi ở lại cùng anh sao?”
Yết hầu Sầm Diễn không khỏi lăn xuống, gật đầu: “Đúng.”
Thời Nhiễm biết rõ vẫn cố hỏi, muốn nghe chính miệng anh nói: “Cái gì?”
Sầm Diễn như cô mong muốn, nói: “Nhớ em, muốn em ở lại với anh.”
Đôi mắt đen như mực của người đàn ông từ đầu đến cuối không chớp một cái nhìn chằm chằm cô đầy tình cảm.
Thời Nhiễm nở nụ cười, mặt mày cong cong, lúm đồng tiền khi cười lên như hoa nở rộ.
“Được.” Cô đồng ý.
Cả buổi chiều hai người đều ở trong phòng sách, Sầm Diễn xử lý công việc còn Thời Nhiễm thì tùy ý cầm quyển sách trên giá sách của anh sau đó lười biếng nằm trên sô pha không chút để ý lật xem.
Chỉ cần Sầm Diễn ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cô.
Như vậy là đủ rồi.
Đến bữa tối, chờ anh xử lý xong công việc chuẩn bị đánh thức Thời Nhiễm đang ngủ ra ngoài ăn cơm thì phát hiện mặt cô ửng hồng bất thường.
Sờ một cái, quả nhiên lại phát sốt.
Rõ ràng buổi sáng gần như không còn nóng nữa.
Lông mày nhíu chặt, Sầm Diễn quyết định đưa cô đến bệnh viện.
Nhưng anh vừa khẽ động cô liền mơ mơ màng màng tỉnh lại, giống như biết được anh muốn dẫn cô đến bệnh viện lập tức ầm ĩ không muốn đi, hốc mắt đỏ bừng đọng nước như sắp khóc.
Giống như đứa trẻ mất bình tĩnh.
“Không muốn… không cần đi bệnh viện, ghét bệnh viện…” Thời Nhiễm trở mình đưa lưng về phía anh, giọng nói cực kỳ buồn bực, “Tôi chỉ muốn ngủ.”
Sầm Diễn cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
“Vậy uống thuốc rồi ăn chút gì đó hãy ngủ tiếp, được không?” Anh vô thức hạ giọng dỗ dành.
Thời Nhiễm không trả lời.
Sầm Diễn xem như cô đồng ý vì thế nhanh chóng đứng dậy tìm thuốc hạ sốt có sẵn trong nhà, lại rót một ly nước ấm rồi dỗ dành cô uống thuốc.
“Ở đây không thoải mái, lên giường ngủ.” Anh thấp giọng nói, thấy cô không phản đối thì cúi người ôm lên đưa đến phòng ngủ của mình.
Thời Nhiễm vùi đầu trước ngực anh, tay nắm chặt áo anh không chịu buông lỏng.
Sầm Diễn hiểu được cô muốn gì liền nhỏ giọng dỗ dành, “Anh thay quần áo rồi rửa mặt cho em.”
Thời Nhiễm lúc này mới buông tay, cực nhẹ ừ một tiếng rồi lại xoay người.
Sầm Diễn tạm thời rời khỏi phòng gọi điện thoại.
Nửa giờ sau, đồ được đưa tới nhưng cô đã ngủ.
Suy nghĩ một lát, anh mở điện thoại lên mạng tìm kiếm các bước tẩy trang rồi làm theo cẩn thận dùng bông thấm nước tẩy trang vụng về lau cho cô.
Toàn bộ quá trình Thời Nhiễm đều ngủ say, đến khi Sầm Diễn từ phòng vệ sinh đi ra mới ngh tiếng khóc nức nở cố kiềm nén của cô.
Cô cắn môi, nước mắt chảy dài xuống khóe môi đang bậm chặt.
Rất uất ức…làm cho người ta đau lòng.
Tiếp theo là lẩm bẩm gì đó trong mơ.
“Mẹ…”
Sầm Diễn biết, cô rất ít khi khóc, Thời Ngộ Hàn cũng từng nói em gái anh không bao giờ rơi nước mắt, nhưng trong vòng hai mươi bốn giờ anh đã chứng kiến cô khóc hai lần.
Tối hôm qua là vì Kỷ Thanh Nhượng, bây giờ là vì mẹ cô.
Là bởi vì hôm nay Thời Bách Lợi xuất hiện ép cô thực hiện lời hứa hôn kia nên làm cô khổ sở sao?
Sầm Diễn lẳng lặng nhìn cô, ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt đọng ở khóe mắt sau đó khẽ vuốt ve gương mặt cô.
Bàn tay đột nhiên bị nắm lấy.
Cô mở mắt ra, trước mắt là tầng nước mỏng long lanh nhìn càng đáng thương hơn.
“Tứ ca.” Cô khàn giọng gọi anh, tinh thần dường như không tỉnh táo.
“Ừm.” Lồng ngực như có lông vũ nhẹ cọ qua, “Thời Nhiễm, anh ở đây.”
Một giây sau liền thấy nước mắt của cô rơi xuống giống như ngọc trai đứt dây.
“Anh sẽ luôn thích tôi, sẽ không rời đi phải không?” Anh nghe được cô thút thít nói, “Sẽ không…sẽ không như ba tôi ghét tôi, sẽ có rất nhiều người thích tôi, phải không?”
Đôi mắt ửng đỏ, khóc đến đáng thương.
“Phải.” Đầu quả tim như có búa nặng đánh vào đau nhức không thôi, Sầm Diễn nhìn vào mắt cô kiên định hứa, “Sẽ không rời đi, không bao giờ thay đổi…”
Âm tiết cuối cùng còn chưa nói ra, đột nhiên có đôi môi mềm mại phủ lên môi anh, cô hôn anh.
Ngây thô, vội vàng giống như đang cố chứng minh điều gì đó, tay cô vòng qua ôm chặt cổ anh.
Lồng ngực Sầm Diễn phập phồng lên xuống.
Cảm xúc kiềm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng xông ra, đưa tay ôm eo cô, một khắc sau biến bị động thành chủ động.
Tuy nhiên…
“Ừm” một tiếng, mang theo ý không thoải mái rõ ràng chui vào tai Sầm Diễn khiến anh lập tức ngừng lại.
“Tứ ca…” Cô mềm nhũn gọi anh, ánh mắt tội nghiệp giống như đang không hiểu bản thân mình đang mời gọi người khác đến hung hăng khi dễ.
Nhưng Sầm Diễn vẫn không tiến thêm bước nữa, đưa tay giúp cô chỉnh lại quần áo bị anh làm loạn, ánh mắt đầy tia máu, mở giọng trầm khàn: “Chờ em khỏe lại đã.”
Không phải không muốn, nhưng cô còn đang bệnh.
“Ngủ đi, anh không đi đâu cả.”
Sau đó, Thời Nhiễm nhắm mắt lại.
Sầm Diễn vẫn nhìn cô không rời đi, lúc sau xác định chắc chắn cô đã ngủ anh mới đứng dậy đi tắm nước lạnh.
Tối đó Thời Nhiễm vẫn sốt tới lui, Sầm Diễn cẩn thận chăm sóc cô đến thẳng nửa đêm mới hạ sốt khiến anh thở phào nhẹ nhõm, động tác nhẹ nhàng lén lúc lên giường ôm cô vào lòng.
Sáng sớm hôm sau.
Sầm Diễn theo đồng hồ sinh học tỉnh lại, cúi đầu nhìn người trong lòng sau đó vén chăn định rời giường.
Không ngờ giây kế tiếp liền có đôi tay mềm mại không xương từ phía sau ôm lấy eo anh.
“Tứ ca…”
Cô cọ đi cọ lại sau lưng anh.
Ánh mắt Sầm Diễn trong nháy mắt liền tối sầm, sáng sớm rời giường giọng nói còn hơi khàn, giờ phút này lại càng trầm vài độ: “Anh phải đi rồi, em ngủ thêm lát nữa đi.”
Thời Nhiễm lắc đầu, tiếp tục lấy mặt cọ cọ lưng anh.
“Tứ ca…” Cô bỗng ngồi quỳ dậy nằm sấp trên lưng anh, dán vào tai anh nhỏ giọng nói, “Tối qua …không phải rất khó chịu sao, mặc dù bệnh nhưng tôi vẫn có thể dùng cách khác giúp anh mà.”
Anh nghe được cô cười khẽ, đúng là yêu nữ mê hoặc lòng người.
“Tứ ca, có muốn hay không? Hửm?”
Từ khi Sầm Diễn tiếp quản công ty Tịch Thần vẫn luôn sát cánh bên anh, anh ấy rõ hơn bất cứ ai rằng ông chủ nhà mình nghiêm khắc kỷ luật đáng sợ đến mức nào, ví dụ như thời gian, anh chưa bao giờ đi trễ.
Nhưng hôm nay, Tịch Thần đợi bên ngoài biệt thự nửa tiếng mới thấy anh đi ra.
Anh vậy mà… Trong mắt ông chủ còn nhìn thấy ý cười mơ hồ, còn có khóe môi, phải biết rằng ông chủ cho tới bây giờ đều là vui giận không biến sắc gần như cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ có cảm xúc dư thừa nào.
Nhưng đó không phải là điều khiến anh khiếp sợ nhất, khiếp sợ nhất chính là…
Anh thấy trên cổ ông chủ có vết hôn cùng với dấu răng, rõ ràng là do phụ nữ lưu lại.
“Có chuyện gì sao?” Bắt được vẻ mặt muốn nói lại thôi của thư ký, Sầm Diễn hỏi.
Tịch Thần … hít một hơi thật sâu.
“Sầm tổng.” Anh lấy hết dũng khí chỉ chỉ chỗ đó, “Anh có muốn che lại không?”
Sầm Diễn phản ứng lại đồng thời trong đầu hiện lên những lời uy hiếp —
“Tứ ca, thứ năm chúng ta đi cục dân chính nhưng tôi không muốn chồng tương lai của mình lúc đi công tác không khống chế được nửa thân dưới, đây là đóng dấu, nếu có người quyến rũ anh thì anh phải nói cho người ta biết anh là người có vợ rồi. Đến lúc dấu vết này nhạt đi cũng đến ngày đăng ký rồi.”
Một tia sủng nịch từ đáy mắt hiện lên, Sầm Diễn trầm giọng nói: “Không cần.”
Không đợi Tịch Thần nói chuyện, anh lại nói, “Đem thời gian thứ năm của tôi để trống, xã giao có thể dời liền dời đi, công việc có thể hoàn thành sớm thì sắp xếp trước thứ Năm.”
Tịch Thần phản xạ có điều kiện đáp lại: “Được Sầm tổng.” Dừng một chút, anh mới giống như phản ứng lại, hỏi: “Anh có sắp xếp nào khác không?”
“Được rồi, đi sân bay.” Sầm Diễn nói.
Trước khi lên xe, nghĩ đến cái gì, anh xoay người ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai.
Ba ngày tiếp theo, Sầm Diễn bận rộn đến mức chân không chạm đất chỉ vì muốn để trống thời gian ngày thứ năm, dưới cường độ làm việc không ngừng nghỉ thời gian ngủ mỗi ngày của anh không quá bốn giờ.
Tịch Thần là thư ký đắc lực của anh cư nhiên cũng phải tăng ca, cũng may loại công việc với cường độ cao thế này anh ấy cũng đã sớm làm quen.
Chỉ là anh phát hiện tâm tình của ông chủ tựa hồ càng ngày càng tốt, cho dù vẫn như trước làm cho người ta rình mò cũng không nhìn ra nửa phần suy nghĩ, nhưng với tư cách là thư ký anh ít nhiều suy đoán ra.
Ông chủ không nói thì không thể hỏi nhưng kỳ thực từ sáng thứ hai anh đã đoán được, số người đến gần ông chủ mấy năm nay ngoại trừ Thời Nhiễm là phụ nữ thì không còn ai khác, chỉ cô mới có thể làm tâm trạng sếp thay đổi
Tối thứ Tư Sầm Diễn đi công tác xong trở về Giang Thành, trước khi đến công ty tiếp tục xử lý công việc anh bảo Từ Tùy đặt trước nhà hàng để cùng Thời Nhiễm ăn tối.
Nhưng Thời Nhiễm không có thời gian.
Thời lão gia cùng Thời lão phu nhân từ nước ngoài trở về, cô muốn ở nhà cùng ông bà ăn cơm.
Mặc dù thất vọng nhưng Sầm Diễn cuối cùng cũng không nói gì chỉ nói hai câu đã kết thúc cuộc trò chuyện.
Xoa nhẹ mi tâm, anh nói tài xế lái xe đến thẳng công ty, dọc đường cũng không lãng phú thời gian tranh thủ giải quyết công việc giống như không biết mệt mỏi, cũng không cần nghỉ ngơi.
Cho đến khi…
Tịch Thần kiềm chế kích động kêu lên: “Sầm tổng, là Thời tiểu thư!”
Sầm Diễn lập tức ngước mắt lên.
Xe đã tới công ty, sắp chạy vào bãi đỗ xe ngầm thì thấy Thời Nhiễm đứng ở cổng an ninh, vừa thấy xe của anh dừng lại cô liền cười chạy đến.
“Tứ ca.”
Cửa sổ xe hạ xuống, giọng nói trong trẻo quyến rũ của cô chui vào tai.
Ánh đèn vàng bên đường phủ xuống làm cô càng sống động hơn, chỉ cần đứng yên cũng đủ làm người ta say mê.
Yết hầu Sầm Diễn lăn xuống.
“Không phải là không có thời gian sao?” Anh khàn giọng nói.
Thời Nhiễm đang cười, ánh mắt tinh nghịch đảo một vòng: “Là không có thời gian ăn cơm nhưng vẫn có thời gian tặng quà mà.”
Sầm Diễn không chớp mắt nhìn cô: “Cái gì?”
“Nước hoa.” Thời Nhiễm đưa túi xách cho anh, nụ cười càng lúc càng kiều mị, “Cảm thấy rất thích hợp với Tứ ca, ngày mai Tứ ca xịt nước hoa này chờ tôi, được không?”
Sầm Diễn làm sao có thể từ chối?
“Được.” Giọng nói thấp tràn ra từ sâu trong cổ họng.
Thời Nhiễm cười, hướng về phía anh ngoắc ngoắc ngón tay: “Còn nữa, Tứ ca, anh đến gần một chút.”
Sầm Diễn nghe vậy đến gần.
Nụ hôn dịu dàng bất ngờ rơi vào khóe môi anh, sau đó là giọng nói vui vẻ của cô quấn quanh —
“Ngày mai gặp, Tứ ca, nhưng mà sáng mai không cần đến đón tôi đâu, tôi muốn tự mình đi đến đó chờ anh, anh cũng phải chờ tôi, được không?”
Thái độ nũng nịu làm anh tê dại, tâm khẽ động, Sầm Diễn chỉ muốn hôn sâu hơn, cô giống như biết anh muốn làm gì nên nghịch ngợm lui về phía sau, cười vui vẻ: “Tứ ca, tôi muốn về nhà ăn cơm, ngày mai gặp!”
Nói xong phất phất tay, lập tức đi về phía một chiếc xe khác, Bùi Viễn thay cô mở cửa xe, sau đó xe chậm rãi rời đi.
Cho đến khi không nhìn thấy nữa, Sầm Diễn mới thu hồi tầm mắt, quay đầu lại thì đụng phải ánh mắt bát quái của Tịch Thần.
Tịch Thần biết tâm tình hiện tại của anh rất tốt, vì thế nhịn không được nhiều chuyện hỏi một câu: “Sầm tổng, ngày mai anh…”
“Ngày mai phải đi cục dân chính.” Trên mặt hiện lên sự ôn hòa hiếm thấy, “Lãnh chứng.”
Lãnh… lãnh chứng?!
Tịch Thần kinh ngạc mở to mắt, trong đầu hiện lên đủ loại hành động của ông chủ hai ngày nay lại nhìn khóe miệng anh nhếch lên độ cong rõ rệt, rốt cục cũng phản ứng lại.
“Sầm tổng, chúc mừng!”
Người đàn ông nghe vậy thì cười thật sâu, nụ cười sáng nhất từ trước đến nay.
“Ừm.” Anh trả lời lại.
Thứ năm.
Cục dân chính bắt đầu làm việc lúc 9 giờ nhưng xe của Sầm Diễn 8 giờ 30 đã dừng lại bên lề trước đó.
Tối hôm qua làm việc đến 4 giờ sáng, tắm rửa muốn ngủ một lát nhưng thế nào cũng không ngủ được, nằm trên giường trằn trọc khó ngủ, lần đầu tiên, anh cảm thấy thời gian trôi qua chậm như vậy.
Sau đó chưa đến 6 giờ anh liền đứng dậy, chạy bộ bơi lội một tiếng, tắm rửa thay quần áo, xịt nước hoa nam của cô tặng rồi liền bảo Từ Tùy lái xe tới cục dân chính.
Thời gian trôi qua từng phút một cuối cùng đến 9 giờ, nhưng Thời Nhiễm vẫn chưa đến.
Sầm Diễn vô cùng kiên nhẫn tiếp tục chờ đợi, thuận tiện xử lý công việc.
10 giờ, vẫn chưa đến.
Sầm Diễn đã đóng tài liệu lại.
Bên ngoài cửa sổ xe có mấy đôi tình nhân lục tục đi vào, trên mặt mỗi người đều nhiễm nụ cười hạnh phúc mà vô luận như thế nào cũng không làm người ta bỏ qua được, hình như rất dễ dàng có thể truyền niềm vui đó cho người xung quanh.
Lúc 11 giờ 30, cục dân chính nghỉ trưa, cô vẫn chưa đến.
Sắc mặt Sầm Diễn vẫn bình tĩnh như cũ.
Mười hai giờ, một giờ, hai giờ…đến 5 giờ 30 chiều.
Mặt trời chiều ngã về tây, ánh nắng hoàng hôn bao phủ.
Từ sáng sớm đến tối muộn, cả ngày, Sầm Diễn vẫn không đợi được cô đến, cũng không đợi được điện thoại của cô, mà vào thời điểm cục dân chính đóng cửa, anh nhận được một cuộc điện thoại.
Sầm Diễn ấn dập đầu thuốc lá, đột nhiên giật giật khóe miệng, cực kỳ thản nhiên cười cười.