Các giáo viên tại trường Quân sự Đế Quốc và trường Quân sự Damocles đang chờ bên trong máy bay neo đậu.
“Chỉ còn lại hai mươi phút, sao còn chưa tới nữa?” Hạng Minh Hóa sốt ruột nhìn ra bên ngoài, “Theo thời gian thì họ nên tới từ sớm mới đúng.”
Giải Ngữ Mạn: “Người ở Quân khu 5 cũng không đến.”
“Hai mươi phút là bến cảng sẽ đóng lại một lần nữa.” Những người của Sao Phàm Hàn cố ý nhắc nhở.
“Liên hệ với người ở Quân khu 13 chưa?” Hạng Minh Hóa hỏi các giáo viên khác.
“Không có tin tức, có thể trên đường bị cái gì làm trì hoãn rồi.”
Đồng thời, phía trường Đế Quốc cũng chờ đợi sự xuất hiện của Quân khu 5 trong lo lắng.
Giáo viên dẫn đội của trường Đế Quốc đi tới đi lui: “Không phải nói sẽ đến à, tại sao bây giờ vẫn chưa đến, có vấn đề xảy ra hay không?”
Ứng Nguyệt Dung nhìn tuyết càng lúc càng lớn bên ngoài máy bay: “Là đã xảy ra vấn đề rồi.”
Quân khu 5 không bao giờ đến muộn, trừ khi gặp phải chuyện khó giải quyết trên đường đi.
“Vấn đề gì?” Giáo viên dẫn đội trường Quân sự Đế Quốc theo bản năng hỏi, không thể là máy bay bị hỏng được.
Ứng Nguyệt Dung nhìn xuyên qua kính bị sương lạnh bao phủ, không trả lời ông: “Quân khu 5 sẽ đến vào giây cuối cùng.”
Khi người đại diện Sao Phàm Hàn đến và chuẩn bị đóng cửa cảng thì có một đội quân từ xa chạy tới. Người của hai trường quân sự đi ra xin những người của Sao Phàm Hàn chờ đợi một lát.
“Thời gian đã đến.”
“Bọn họ đã đến rồi!” Hạng Minh Hóa không thấy rõ xa xa kia là người của quân khu nào, nhưng hiện tại bọn họ thiếu người đi cứu viện nên là ai cũng được.
Giải Ngữ Mạn nhìn chằm chằm tàu vũ trụ càng ngày càng gần: “Là Quân khu 5.”
Khi bà dứt lời, lá cờ quân khu trên tàu vũ trụ xuất hiện, mọi người đều thấy rõ đấy là quân khu nào, đồng thời cũng nhìn thấy dấu vết trên tàu vũ trụ.
“Đó là…”
Ứng Nguyệt Dung nghiêng đầu nói với người đại diện Sao Phàm Hàn: “Hiện tại đóng cảng, tất cả mọi người chuẩn bị chiến đấu!”
Người trong cảng còn chưa kịp phản ứng đã thấy một con tàu vũ trụ khác chen ngang vào chỗ đậu của Quân khu 5. Khi nó đâm nghiêng vào, mọi người nhìn thấy rõ số “13” ở bên cạnh của con tàu vũ trụ.
Tàu vũ trụ Quân khu 13 đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, hơn nữa còn bắt đầu tấn công tàu vũ trụ Quân khu 5.
“Bọn họ làm cái gì vậy?”Giáo viên dẫn đội của trường Đế Quốc thấy thế thì lo sợ.
Sắc mặt Ứng Nguyệt Dung cực kỳ khó coi: “Bên trong không phải là người của Quân khu 5.”
Ngay sau khi bà nói điều này, những người xung quanh ngay lập tức im lặng, rồi đại diện của Sao Phàm Hàn la lên: “Quân Độc Lập, chắc chắn là họ, bây giờ đóng cửa cảng, NGAY LẬP TỨC!”
Hàng rào ở cửa khẩu dần dần đóng lại và hàng rào cũng bắt đầu được khởi động.
Lòng Hạng Minh Hóa thót lên cao, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi. Lúc này mà Quân Độc Lập đột nhiên xuất hiện, chẳng lẽ họ muốn cho sinh viên đợt này ở lại đấu trường lạnh lẽo hết?
Hai con tàu vũ trụ đánh nhau túi bụi, đột nhiên tàu vũ trụ Quân khu 13 mở ra, có mấy cái máy bay quân sự bay đến cảng Sao Phàm Hàn từ bên trong.
“Bọn họ muốn vứt bỏ tàu chiến?” Hạng Minh Hóa nhìn chằm chằm vào máy bay thừa dịp hàng rào còn chưa hoàn toàn khép kín đã chạy tới thì lẩm bẩm nói.
Tàu vũ trụ của Quân khu 13 chắn ngang ở giữa là mục tiêu bị hỏa lực mạnh mẽ của tàu Quân khu 5 tấn công, nhưng cũng chặn được vị trí tiến lên của họ, tranh thủ thời gian cho những chiếc máy bay này.
“Nhanh lên!” Có giáo viên đã không nhịn được thì thầm.
Chiếc máy bay cuối cùng đi vào chỗ hàng rào co hẹp lại, bị thành hàng rào cắt một nửa bên cánh và rơi thẳng xuống.
“Hàng rào đã được mở, đánh đi!” Đại diện của Sao Phàm Hàn ra lệnh, sau đó lại yêu cầu tổ y tế đi cứu người trên chiếc máy bay kia.
“Là bọn họ!” Hạng Minh Hóa nhìn thấy quân phục quen thuộc thì kích động nói.
Giải Ngữ Mạn lại nhíu mày: “Người trên chiếc máy bay cuối cùng có Thân Đồ Khôn.”
Hạng Minh Hóa sửng sốt: “Thân Đồ Khôn? Em ấy mới tiến vào quân đội bao lâu?” Càng không cần nói đến chuyện chạy tới cứu người.
“Không chỉ thế mà còn có người của Quân khu 5.” Giải Ngữ Mạn nói xong liền nhanh chóng đi tới chỗ cảng vừa đóng kín, bà muốn nhanh biết chuyện gì đã xảy ra.
Hạng Minh Hóa cũng đi theo bà, vừa đi tới quả nhiên gặp được Thân Đồ Khôn.
“Sao em lại tới đây?” Giải Ngữ Mạn hỏi Thân Đồ Khôn.
“Sau khi nhận được tin tức, tổng chỉ huy bảo chúng em chia làm hai đường, nhưng nói với bên ngoài chỉ có một con đường.” Thân Đồ Khôn giải thích.” Một chiếc khác của Quân khu 13 mà thầy cô biết đã bị quấn lấy bởi Quân Độc Lập, còn hành tung của chúng em chỉ có chỉ huy chính biết. Quân khu 5 trên đường đến cũng bị tập kích lại tình cờ gặp chúng em, cho nên tất cả mọi người quyết định đi cùng nhau. “
e b ook t ru ye n. v n
Giải Ngữ Mạn: “Cũng là Quân Độc Lập?”
Thân Đồ Khôn gật đầu: “Phần lớn đồ đạc mà trường Quân sự Đế Quốc mang đến đã được đặt trên máy bay.”
Quân khu 5 và 13 đến cảng xong đã báo cáo tình hình ngay lập tức. Quân khu 5 mang theo đồ đạc chạy ra, bỏ tàu vũ trụ; mà đội 2 của Quân khu 13 được tổng chỉ huy tạm thời rút ra khỏi trại huấn luyện điều đi, nói với bên ngoài là nhiệm vụ của họ chỉ là ra ngoài huấn luyện.
“Quân Độc Lập lúc này xuất hiện càng thêm loạn.” Trong lòng Hạng Minh Hóa cực kỳ không thoải mái, “Chẳng lẽ bọn họ còn muốn tàn sát cả thành phố?”
Thân Đồ Khôn nhìn về phía trường thi đấu lạnh lẽo: “Thầy cô, chúng em sẽ cứu bọn họ ngay bây giờ.”
Giải Ngữ Mạn vỗ vỗ bả vai anh: “Để tôi đi tìm trường Đế Quốc bên kia thương lượng, tốt nhất chúng ta nên thương lượng xong rồi cùng nhau xuất phát.”
Bên ngoài bến cảng, một đội Quân Độc Lập lái tàu vũ trụ của Quân khu 5 bắn đạn pháo liên tục vào hàng rào mà thấy không có phản ứng thì họ dừng lại gần đó hồi lâu, bỏ qua các cuộc tấn công phòng thủ của Sao Phàm Hàn, và cuối cùng dường như nhận được lệnh rời đi.
Ứng Nguyệt Dung nhìn qua hình ảnh giám sát cảng Sao Phàm Hàn rồi quay đầu nhìn về phía người phụ trách Quân khu 5 lần này: “Vì sao ngay cả tàu vũ trụ cũng bị cướp?”
“Bị phục kích.” Người phụ trách Quân khu 5 cúi đầu đáp.
“Mật thám.” Người phụ trách Quân khu 5 nói nặng nề, “Trong quân khu có lẫn mật thám của Quân Độc Lập.”
Ngực Ứng Nguyệt Dung phập phồng: “Tất cả mọi người ở Quân khu 5 đều xuất thân từ trường quân sự Đế Đô, mỗi người từ khi sinh ra đến khi nhập ngũ đều mang dấu ấn Đế Quốc, Quân Độc Lập làm sao thâm nhập vào được?”
Bà luôn cho rằng Quân khu 5 là nơi khó có thể cho các thế lực khác trà trộn.
“Có bao nhiêu mật thám mới làm các cậu bỏ tàu vũ trụ, đi theo tàu vũ trụ Quân khu 13 tới đây?”
Người phụ trách Quân khu 5 trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng mới chậm rãi nói: “Một người, trợ lý của tôi.”
“Trợ lý… của cậu?” Ứng Nguyệt Dung nhịn không được đưa tay chống lên mặt bàn phía trước, “Tôi nhớ rõ đứa nhóc đó.”
Đó là một chiến sĩ độc lập đội chủ lực trường Đế Quốc sáu năm trước, rất xuất sắc, cũng là con cháu thế gia điển hình.
Lúc Ứng Nguyệt Dung ở Sao Huyễn Dạ năm cuối cùng, bà có dẫn theo thên nhóc đó một thời gian, tâm tính em ấy quyết không có vấn đề. Không ngờ được một người như vậy thuộc Quân Độc Lập.
“Người dạng này trong Quân khu 5 lại thuộc Quân Độc Lập, các quân khu khác...” Ứng Nguyệt Dung cười lạnh, “Trước tiên đi theo tôi đi cứu người, chuyện còn lại sau này hẵng nói.”
Bà xoay người lại vừa lúc nhìn thấy Giải Ngữ Mạn đi tới.
“Chúng ta sẽ làm sao?” Giải Ngữ Mạn chủ động hỏi.
Ở đây chỉ có Ứng Nguyệt Dung là chỉ huy, bà ấy có thể cung cấp phương pháp hiệu quả nhất.
“Bốn ngày rồi, đợt rét đậm trong đấu trường lạnh lẽo hẳn sẽ không tăng cường nữa. Chúng ta mang theo năng lượng sung túc rồi một nửa nhóm đóng quân bên ngoài sân thi đấu, nửa còn lại đi sâu vào trong đó tìm kiếm.” Ứng Nguyệt Dung sải bước đi ra ngoài.
Người của hai quân khu nhanh chóng tập hợp lại, nghe theo Ứng Nguyệt Dung sửa đổi.
“Chúng tôi cần một đội ngũ quen thuộc với bên trong đấu trường, các anh cho người tới đây.” Ứng Nguyệt Dung nói với người đại diện Sao Phàm Hàn.
Đại diện của Sao Phàm Hàn từ chối ngay: “Bây giờ không có ai.”
“Mười người là được.” Ứng Nguyệt Dung nhíu mày, không rõ vì sao Sao Phàm Hàn lại lật lọng, “Sinh viên các anh cũng ở bên trong.”
Đại diện của Sao Phàm Hàn táo bạo vô cùng khi nói chuyện: “Chúng tôi làm sao không biết rằng sinh viên cũng ở trong đó, nhưng bây giờ bên ngoài cũng có vấn đề, ở đó có Quân Độc Lập!”
Đại diện hung hăng chỉ chỉ vào mặt đất Sao Phàm Hàn.
“Bên trong có Quân Độc Lập?” Giải Ngữ Mạn nghe được người đại diện nói bèn ngạc nhiên, “Vừa rồi không có ai đi vào từ tàu chiến Quân khu 5.”
“Không phải ở bến cảng mà là bên trong Sao Phàm Hàn.” Người đại diện cắn răng, “Vừa nhận được tin tức, có một bộ phận nhỏ Quân Độc Lập đang tàn sát dân thường. Tất cả mọi người thuộc quân đội Sao Phàm Hàn và bên viện Bình Thông đã bắt đầu tìm kiếm mấy người thuộc Quân Độc Lập này.”
Lại tàn sát dân thường.
Từ khi Quân Độc Lập bắt đầu tách ra về cơ bản không thực hiện bất kỳ hành động lớn nào, một khi ra tay chắc chắn sẽ tàn sát thành phố.
“Bây giờ chúng tôi không thể giúp được gì, ngay cả khi sinh viên chết bên trong cũng chẳng thể giúp một tay.” Người đại diện Sao Phàm Hàn nói nặng nề “Người bên ngoài quan trọng hơn.”
Ứng Nguyệt Dung nhìn thoáng qua Quân khu 5 và 13, sau đó nói với Giải Ngữ Mạn: “Trong đội viên dự bị của các cô có ai tham gia giải đấu năm trước không?”
Giải Ngữ Mạn mới vừa gặp Thân Đồ Khôn nên bà trả lời: “Vừa lúc có một sinh viên tốt nghiệp, đã vào đấu trường lạnh lẽo ba lần.”
“Gọi em ấy tới đây.” Ứng Nguyệt Dung lại để giáo viên dẫn đội trường Đế Quốc đi hỏi đội dự bị.
Mỗi trường đấu hàng năm có chút biến động cùng với tính đặc thù của cuộc thi nên chỉ có nhân viên cứu hộ thanh lý trường đấu vẽ bản đồ. Đã lâu lắm rồi Ứng Nguyệt Dung không đi vào, chỉ có thể thông qua hình thức hỏi để hiểu tình trạng bên trong.
Trường Quân sự Đế Quốc và trường Quân sự Damocles lập tức khởi hành, họ ngồi trên ba máy bay quân sự cỡ lớn do Sao Phàm Hàn cung cấp. Trên đường Ứng Nguyệt Dung thông qua miêu tả của những sinh viên đã đi vào trong mấy năm gần đây, xác định địa hình của đấu trường lạnh lẽo.
Chịu phải gió tuyết nên máy bay đi cũng chậm, độ cao cũng không cao, dù thế nhưng tầm nhìn vẫn còn kém đến đáng sợ.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Máy bay bị hỏng?”
“Đợt rét đậm đã bùng nổ, nhiệt độ mặc dù giảm nhưng chúng ta chưa tới đấu trường lạnh lẽo thì không có chuyện gì mới đúng.”
Họ bay đến một nửa, máy bay đột nhiên xóc nảy dữ dội, tất cả mọi người đang thảo luận về chuyện gì đang xảy ra.
Ứng Nguyệt Dung đứng trước màn hình liên lạc, thông qua kênh đặc biệt kết nối với đại diện của Sao Phàm Hàn, muốn hỏi tình huống của ông ta nhưng mấy lần rồi mà máy vẫn hiển thị không có tín hiệu.
Máy bay lại xóc nảy vài phút, Ứng Nguyệt Dung lại gọi điện thoại cho người đại diện Sao Phàm Hàn lần nữa. Khi này có người nhận, chỉ có điều bên trong bị tiếng rè rè xẹt xẹt quấy nhiễu.
“Đợt rét đậm... Đợt rét đậm của đấu trường lạnh lẽo đang tụ lại và bùng nổ, các cô đừng đến gần nữa.” Khuôn mặt của người đại diện chớp tắt trên màn hình ánh sáng vì vấn đề tín hiệu.
“Lúc trước không phải đã bùng lên rồi à?” Thầy giáo dẫn đội trường Đế Quốc nhíu mày, “Cái gì gọi là tụ lại?”
Tiếng đứt quãng của người đại diện đã truyền đến: “Chúng tôi cũng không biết rõ tình hình, chỉ... Một số camera tuần tra, ngay, ngay lúc bị hỏng đã bị cuốn lấy và chụp được một phần, thấy có một luồng rét đậm đang tụ tập ở đấu trường lạnh lẽo, hoàn toàn khác thứ trước đây. Các cô đừng, đi vào, không có hy vọng...”
Một đợt rét đậm đã phải chờ bốn ngày mà khi đi vào còn gặp nguy hiểm, bây giờ có rất nhiều luồng rét đậm tụ tập và cùng nhau bùng phát thì ít nhất phải đợi đến cuối một hoặc hai tháng sau đi vào, khi đó mới không gặp nguy hiểm.
Người đại diện muốn nói gì thêm nhưng tín hiệu một lần nữa bị gián đoạn.
Những người của trường Đế Quốc và Damocles cuối cùng cũng không đi vào, chẳng phải vì thuận theo lời người đại diện, nhưng vì riêng mỗi chuyện tới gần đường đua lạnh lẽo đã phải bỏ ra thời gian khá lâu; còn lối ra đã bị chặn bởi gió lạnh và không thể vào được.
Cuối cùng Ứng Nguyệt Dung để cho tất cả mọi người dừng lại đóng quân.
Đầu tiên chờ cho đến khi đợt rét đậm này đi qua sau đó mới vào đấu trường lạnh lẽo.
“Chúng ta ngay cả dừng ở bên ngoài cũng khó khăn như vậy, bọn nhỏ ở bên trong coi như không kiên trì được nữa, đã bao nhiêu ngày rồi?” Hạng Minh Hóa đi tới đi lui, “Năng lượng đã sớm dùng hết rồi.”
“Nếu bọn họ đụng phải máy bay bên trong chắc là còn có thể chịu đựng được một thời gian.” Thân Đồ Khôn mặc quân phục Quân khu 13, đứng thẳng bên cạnh.
Hạng Minh Hóa nắm tóc: “Dựa vào vận khí rách nát của bọn nó á. Kể cả khi vào máy bay bây giờ cũng vô dụng. Máy bay bên ngoài của chúng ta còn bị thổi bay thì tụi nó càng không được.”
Bây giờ ba máy bay đậu bên ngoài đấu trường lạnh lẽo, mỗi chiếc đều dùng thiết bị cố định đặc biệt, nếu không chúng sẽ tiếp tục đi theo hứng gió thổi tới đó.
Về phần người bên trong máy bay, họ chỉ có thể trừng mắt nhìn xem.
...
Mắt thấy thời gian trôi qua từng chút một, trạm tín hiệu của kênh đặc biệt thuộc Sao Phàm Hàn được sửa chữa hết lần này đến lần khác, tin tức ở các nơi cứ cách một thời gian mới được gửi tới.
“Trường Đế Quốc bên kia nhìn như muốn từ bỏ.” Giải Ngữ Mạn vội vàng tiến vào nói.
“Ứng Nguyệt Dung muốn từ bỏ?” Hạng Minh Hóa dùng sức vỗ bàn, gân xanh trên đầu nhảy lên,, “Bên trong nhiều sinh viên như vậy đấy, lúc trước cô ấy nói cho dù là thi thể cũng phải mang về.”
“Không phải cô ấy.” Giải Ngữ Mạn ngồi xuống, lau mặt một phen, “Đại tướng Cơ gọi tới, nói không mong sau khi mất đi nhóm sinh viên này còn có người trong quân khu làm chuyện hy sinh vô nghĩa.”
“Điên rồi.” Hạng Minh Hóa nắm chặt hai tay, đặt trên bàn, “Cái gì gọi là hy sinh vô nghĩa, rất nhiều sinh viên cấp 3S là hy vọng tương lai của Liên bang. Tình huống bên trong còn chưa rõ đã quyết định sống chết?”
Giải Ngữ Mạn nhìn chằm chằm vào đường vân trên mặt bàn: “Đại tướng Cơ đọc báo cáo bên Sao Phàm Hàn đưa ra, nơi này đang chịu một đợt rét đậm trăm năm khó thấy, không rõ nguyên nhân cụ thể nhưng lực phá hoại rất mạnh. Tất cả cư dân đã được thông báo tới nơi lánh nạn dưới lòng đất. Ngay cả viện Bình Thông cũng hoàn toàn buông tha, cứ thế thẳng tay đối phó với Quân Độc Lập đột nhiên xuất hiện.”
Hạng Minh Hóa nhìn tình hình bên ngoài cũng biết nghiêm trọng như thế nào, nhưng…
“Chỉ cần các em ấy còn có khả năng sống sót, chúng ta phải đi cứu.” Thân Đồ Khôn tiến lên một bước, “Em nguyện ý đi vào.”
Giải Ngữ Mạn đứng lên, tay đặt lên vai anh: “Một mình mấy người chúng ta không có cách nào cả. Phía trên không thấy khả năng bọn họ còn sống.”
Quân lệnh như núi.
“Lúc trước bác sĩ đã nói lắp thiết bị ghi chép gì cho Vệ Tam hả?” Hạng Minh Hóa bỗng nhiên đứng dậy, “Tôi đi hỏi một chút.”
Giải Ngữ Mạn và Thân Đồ Khôn liếc nhau rồi cũng đi theo.
...
“Máy ghi chép thu nhỏ” Tỉnh Thê gật đầu, “Tôi đã cài đặt nó trên người cháu ấy nhưng cái này cũng cần tín hiệu từ kênh liên lạc. Từ thời điểm đợt rét đậm bùng nổ, thiết bị đã tự động ngừng gửi dữ liệu.”
Hạng Minh Hóa giật mình tại chỗ.
“Trên người Ứng Tinh Quyết cũng có cái này, nếu hữu dụng thì bên trường Đế Quốc kia chắc là biết trước.” Tỉnh Thê bất đắc dĩ, “Trừ phi bên trong có thể phát ra tín hiệu gì chứng minh bọn họ còn sống, chúng ta mới có thể không tiếc mọi giá để đi vào.”
Trong phòng bác sĩ yên tĩnh, Thân Đồ Khôn cúi đầu nhìn sàn kim loại, mấy người kia rõ ràng nói muốn giành quán quân toàn giải cho anh xem.
“Thầy cô ơi! Thầy cô!!”
Một sinh viên dự bị vội vàng chạy tới, hét lớn khắp nơi. Cậu ta nhìn thấy Hạng Minh Hóa và Giải Ngữ Mạn thì lập tức sáng cả mắt.
“Làm sao vậy?” Hạng Minh Hóa nhíu mày nhìn sinh viên có kích động vui sướng trên mặt.
“Họ, họ...” Sinh viên dự bị hít một hơi thật mạnh, lớn tiếng nói, “Thắng rồi!”
Mọi người không hiểu gì cả.
“Cái gì thắng, nói rõ ràng xem.” Giải Ngữ Mạn coi như bình tĩnh.
Sinh viên dự bị vui vẻ nói: “Trường Quân sự Damocles của chúng ta đã giành được chức vô địch trong trận đấu lạnh lẽo rồi!!
“... ”
Hạng Minh Hóa có xu hướng nhồi máu cơ tim, ông còn chưa hết cảm giác bất lực khi không có biện pháp cứu sinh viên trên đấu trường, mà giờ sinh viên còn sống hóa điên rồi?
“Nói bậy cái gì?” Hạng Minh Hóa muốn đuổi cậu sinh viên này đi.
“Thật đấy! Thầy nhìn đi thầy!” Sinh viên dự bị ngay lập tức mở quang não của mình, “Vừa rồi tín hiệu khi tốt khi không nên em lên quang não xem đại thử thì phát hiện ra cái này. Nó đã được gửi từ hai tiếng trước! Bọn họ còn sống!”
Mọi người vây quanh, ngay cả bác sĩ Tỉnh Thê cũng đứng xáp lại.
Quang não vừa mở ra, ống kính lắc lư vài cái là mặt cơ giáp Vệ Tam đã ở trước ống kính, giọng điệu cô đắc ý khôn cùng truyền ra: “Quán quân là của chúng ta, nhìn thấy chưa?”
Cái này còn chưa tính, đằng sau có một làn sóng tuyên truyền tuyển sinh mạnh mẽ.
Hạng Minh Hóa: “... Em ấy sống ở bên trong rất tốt.”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thầy Hạng: Trong tình huống này còn có thể phá thành như vậy, đúng là không có ai khác.