Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 139



“khu vực để đánh bóng”

“Đây là tàu biển vũ trụ của những năm trước.” Sau khi trở về ký túc xá, Kim Kha lấy tư liệu tổng kết có được trước đó ra cho mấy người xem.

“Giải nào cũng có con tàu y thế.” Vệ Tam nhìn những bức ảnh đó.

“Tất cả đều là cùng một con tàu biển, thường mười năm thay đổi một lần ngoại trừ khi nó bị phá hủy nghiêm trọng.” Kim Kha lật một bức ảnh, “Cái vỏ ngoài của nó vẫn còn nguyên bản, nhưng bên trong đã được thay đổi hoàn toàn. Sáu năm trước, trường Samuel rút trúng tàu biển vũ trụ, trường Đế Quốc ráng vào, thế là trong lúc họ tranh giành quyền kiểm soát thì bên trong nó đã bị thiêu rụi.”

“Những vật liệu của lớp vỏ này là mai rùa biến dị chân chính chỉ có Sao Tây Tháp mới có.” Ứng Thành Hà đưa tay phóng to đường vân của vỏ tàu biển vũ trụ trên ảnh, “Ngoài cái đó ra, lớp sơn phủ lên bề mặt vỏ ngoài là chất lỏng trong thân thực vật biến dị.”

“Trước đó chẳng phải nói cái ngôi sao có thực vật biến dị đó đã bị hủy rồi à?” Vệ Tam hỏi anh.

“Trước khi bị phá hủy thì còn một số vật liệu còn sót, chất lỏng thân cây được thu lấy rất nhiều. Ban đầu chúng được nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, sau đó được lấy ra để sử dụng để tránh một số tinh thú.” Ứng Thành Hà giải thích.

Đợt rét đậm dừng lại đột ngột, nhưng cuộc thi vẫn cần phải được tiến hành như cũ. Tất cả mọi người trong các trường quân sự bắt đầu khôi phục lại trạng thái ban đầu. Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh đi tới lui trong phòng khách, nói cho hay là huấn luyện cơ thể. Vệ Tam đang xem tư liệu đã được Ứng Thành Hà sắp xếp cho tốt, còn Ứng Thành Hà thì đăng nhập vào tài khoản của cô để trả lời ở diễn đàn Khối Rubik.

Một mình Kim Kha nằm trên ghế sô-pha, sau đó tiếp tục lật xem video và giải thích của mấy trận đấu trước đây ở Sao Tây Tháp, nhưng rõ ràng cậu ấy đâu nhìn nghiêm túc lúc, còn hơi thất thần.

Cậu ấy giơ tay lên chuyển màn sáng sang một bên, tầm mắt dừng lại trên người Vệ Tam. Bác sĩ kia là Quân Độc Lập, một cấp siêu 3S tấn công anh ta, một cấp siêu 3S thấy anh ta xấu xí.

Kim Kha trầm tư một lát, mất một buổi chiều cậu ấy mới tìm ra một bức ảnh. Cậu bỏ sự riêng tư của quang não và ngẩng đầu muốn tìm Vệ Tam nhưng cô đã không còn ở phòng khách nữa.

“Ai ở đây? Trông xinh thế, người cậu thích à?” Một buổi chiều chạy nước rút trong phòng khách, Liêu Như Ninh đang định nghỉ ngơi thì đi ngang qua và nhìn thấy hình ảnh trên quang não của cậu ấy.

Kim Kha: “...”

“Người ai thích?” Vệ Tam cầm bản vẽ đi ra khỏi phòng, cô nghe được nửa câu sau của Liêu Như Ninh là cũng hóng chuyện theo.

Kim Kha cho cô xem ảnh: “Cậu thấy cô ta thế nào?”

“Đẹp.” Vệ Tam nghiêm túc xem xong còn giơ ngón tay cái lên, “Xinh đẹp đấy!”

Kim Kha nghe vậy lại nhíu mày, người này là y tá năm đó Ứng Tinh Quyết tấn công lần đầu tiên. Cho nên Vệ Tam chỉ đơn thuần cảm thấy bác sĩ kia xấu?

“Đây là thành viên của đội tuyển trường nào?” Ứng Thành Hà thò đầu lại, “Tuy rằng cậu thích nhưng tụi này gặp được cũng chả nhẹ tay đâu.”

Kim Kha đứng dậy nhìn ánh mắt hóng hớt của mấy người trong phòng khách: “... Không phải là người của trường quân sự, cô ấy lớn hơn tôi rất nhiều tuổi.”

“Cậu thích lái máy bay.” Hoắc Tuyên Sơn lập tức thốt ra một câu.

“Không phải.” Kim Kha còn muốn nói, kết quả là tư duy của mấy mấy người trong phòng khách đã phát đi thì chẳng thể kéo trở lại nên cậu dứt khoát đi vào phòng mình.

Đóng cửa lại, Kim Kha lại bấm hình bác sĩ Quân Độc Lập ra lần nữa và nhìn kỹ vào ảnh của người này: Hình như cười lên xấu một chút thật, là mình suy nghĩ nhiều?

...

Sau khi rút được nơi thi đấu, ngày hôm sau bọn họ sẽ rời khỏi Sao Phàm Hàn. Để tránh có tai nạn, lần này năm trường quân sự cùng nhau chạy tới Sao Tây Tháp, không ở lại Sao Phàm Hàn quá lâu nữa.

“Sao bọn họ lên được con tàu vũ trụ đó thế?” Từ trước đến nay Liêu Như Ninh thích ngó quanh xem này nọ, nên khi lên tàu vũ trụ, cậu thấy toàn bộ đội chủ lực của trường Đế Quốc đều đi theo người của Quân khu 5 lên một chiếc tàu vũ trụ.

Mọi người nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy đám người Ứng Tinh Quyết lên một chiếc tàu vũ trụ khác, tách biệt với đội tuyển trường Đế Quốc.

Hạng Minh Hóa vừa điểm danh sinh viên vừa để cho năm người này đi lên mau, “Đừng nhìn nữa, bọn họ muốn tới Sao Huyễn Dạ để tiếp viện.”

“Bọn họ không thi đấu nữa?” Vệ Tam hỏi.

“Cái gì mà không thi đấu nữa, em nghĩ hay nhỉ. Bọn họ chỉ tới hỗ trợ Sao Huyễn Dạ. Chủ yếu vẫn là Ứng Tinh Quyết, còn những người khác xem như là rèn luyện.” Hạng Minh Hóa ra hiệu cho bọn họ nhanh chóng đi lên.

“Vậy tại sao chúng em không đi theo Quân khu 13 để tiếp viện?” Thiếu gia Liêu cảm thấy bọn họ cũng cần tới chiến trường để rèn luyện.

“Cái này giống nhau à?” Hạng Minh Hóa quay đầu nhìn sang bên kia, “Quân khu 13 còn chống đỡ được, không cần các sinh viên mấy em đi. Quân khu 5 thì khác, lần này phòng tuyến lõng dần làm Ứng Nguyệt Dung và Ứng Tinh Quyết phải đi qua.”

Cả hai đều có kinh nghiệm chỉ huy, bây giờ thống lĩnh đội tiếp viện thì có thể vào trạng thái cần với tốc độ nhanh nhất. Về phần mấy người đi theo còn lại, chủ yếu là kết quả sau khi các thế gia Sao Đế Đô đánh một canh bạc.

Sao Huyễn Dạ là nơi dễ nổi tiếng nhất và tất nhiên là nơi dễ bị tai nạn nhất.

Hạng Minh Hóa nhìn đám sinh viên của trường cả ngày ngoại trừ thi đấu thì chỉ ăn của mình: “Mau đi lên, đến sân tập Sao Tây Tháp thì tập luyện cho tốt, nếu không người ta trở về nghiền nát các em.”

Năm người lên tàu tàu vũ trụ đầu tiên và tìm được phòng của mình. Vệ Tam đi vào hai giây, đột nhiên thò đầu ra trong phòng rồi nhìn số phòng bên cạnh: “Bên cạnh tôi còn ai ở hả?”

“Chắc trống á.” Tiếng Liêu Như Ninh truyền đến từ trong phòng đối diện không đóng cửa.

Ngay sau khi cậu ta vừa dứt lời, cánh cửa bên cạnh “cạch cạch” mở ra: “Tìm tôi?”

Là Giải Ngữ Mạn.

Thân thể Vệ Tam cứng đờ: “Cô à, cô không tới Quân khu 13 sao?”

Giải Ngữ Mạn liếc cô một cái: “Năm nay tôi phụ trách dẫn các em nên sẽ không rời đi.”

“Vậy, thượng tá Lê Trạch đi luôn rồi.” Vệ Tam lắp bắp nói.

“Cậu ta đi là chuyện của cậu ta, nơi này cũng phải có người ở lại nhìn các em.” Giải Ngữ Mạn đánh giá hai quầng thâm ở mắt Vệ Tam, “Gần đây em lại làm cái gì vậy?”

Không có huấn luyện, chẳng lẽ tâm lý lại có vấn đề.

“Em không có gây chuyện.” Vệ Tam đưa tay cẩn thận so sánh, “Có thể do chậm đi vào giấc ngủ thôi.”

Giải Ngữ Mạn dùng cằm hất vào phía sau cô: “Đợi lát nữa sẽ đi Sao Tây Tháp đấy, bây giờ em đi ngủ. Tôi còn việc nữa, muốn chiêu đãi cô Ngư.”

Nhìn bóng lưng cô Giải đi xa, Vệ Tam theo bản năng hỏi: “Cô Ngư gì?”

“Ngư Thiên Hà, lần này bà ấy ngồi tàu vũ trụ đi chúng với tụi mình.” Ứng Thành Hà buông đồ xuống và tựa vào cửa đáp.

“Chẳng phải bọn họ có tàu vũ trụ chuyên dụng, muốn đi cũng đi với South Pasadena bên kia, đến chỗ chúng ta là sao?”?” Liêu Như Ninh bám vào cửa phòng hỏi.

“Ba người MC giải thích chính ngồi tàu vũ trụ nào cũng được, nếu thuận tiện có thể quan sát chúng ta, đến lúc đó khi giải thích cũng có chuyện gì để nói.” Kim Kha ngược lại biết một chút, “Ngoại trừ Ứng Nguyệt Dung muốn đi Quân khu 5, lần này Tập Hạo Thiên lên tàu vũ trụ của viện Bình Thông.”

“Cô Giải ở bên cạnh.” Hoắc Tuyên Sơn nhìn cửa phòng bên kia, lặng lẽ sờ mông mình, “Nguy rồi.”

“Đàn anh cũng phải trở về Quân khu 13, không biết khi nào có thể gặp lại.” Liêu Như Ninh cảm thán, “May mà lần này chúng ta đã giành được quán quân.”

“Sau này luôn có cơ hội gặp mặt mà.” Vệ Tam.

Năm người đứng ở cửa nói chuyện mội hồi rồi cuối cùng trở về phòng của mình trước khi rời cảng và bắt đầu nghỉ ngơi.

Trong khi đó, tàu vũ trụ Quân khu 5 đã đi vào quỹ đạo.

Các thành viên của đội chủ lực trường Đế Quốc ngồi ở cuối phòng họp, chờ những người sắp tới của Quân khu 5.

“Sao Huyễn Dạ có đúng y trong lời đồn, tinh thú khó đối phó vô cùng?” Tư Đồ Gia hỏi hai người đã từng tham gia Sao Huyễn Dạ.

Cơ Sơ Vũ chậm rãi xoay nhẫn cơ giáp của mình: “Tinh thú chỉ có mấy cấp bậc kia.”

Hiếm khi chọn được môi trường đặc thù của Sao Huyễn Dạ vì trên đó có tất cả các loại hoàn cảnh, thêm chuyện ngày ngắn đêm dài, có hai mươi bốn tiếng một ngày nhưng chỉ có bốn tiếng là ban ngày. Hơn nữa, toàn bộ ngân hà này có một loại từ trường đặc biệt, con người ở lại đó trong một thời gian dài sẽ sinh ra ảo giác.

Ánh mắt Hoắc Kiếm rơi vào trên người Ứng Tinh Quyết, ban đầu lần tiếp viện này chỉ có Ứng Tinh Quyết và Cơ Sơ Vũ đi nhưng nhà họ Hoắc giúp anh tranh thủ cơ hội đi theo lần này. Sau khi nhà họ Công Nghi và Tư Đồ biết được bèn lên tiếng xin tới luôn.

Khi họ đang nói chuyện, cánh cửa phòng họp được đẩy ra, Ứng Nguyệt Dung, đội trưởng Quân khu 5 và những người khác bước vào rồi ngồi ở bàn hội nghị.

Ứng Nguyệt Dung đứng ở phía trước bàn hội nghị, bà đưa tay lên giữa thì có một một tấm màn ánh sáng hiện ra: “Căn cứ theo tin tức bên kia truyền đến, thực lực tinh thú phổ biến ở phòng tuyến Quân khu 5 nói chung có tăng cường nhẹ.”

Ánh mắt bà đảo qua tất cả mọi người trong phòng họp rồi mới tiếp tục nói: “Điều này có nghĩa là tinh thú không ngừng tiến hóa còn sinh viên trường Đế Quốc không theo kịp, không thể mạnh hơn. Cuối cùng Sao Huyễn Dạ chỉ có thể bị tinh thú chiếm lĩnh.”

Sao Huyễn Dạ có địa vị siêu nhiên ở trong các ngân hà, nơi này là ngôi sao bị tinh thú tấn công đầu tiên nhưng cho đến bây giờ, chúng vẫn chưa hoàn toàn chiếm cứ toàn bộ. Sao Huyễn Dạ đại diện cho hy vọng phấn đấu của Liên bang trong nhiều thế kỷ.

Ban đầu Sao Huyễn Dạ vẫn được Quân khu 13 canh giữ, sau đó trường Đế Quốc trỗi dậy thì cướp đi Sao Huyễn Dạ rồi giao cho Quân khu 5 để đóng quân. Nơi này có khó khăn lớn và thương vong cao, song đóng quân ở Sao Huyễn Dạ tượng trưng cho việc trường Đế Quốc nghiền nát trường Damocles toàn diện.

“Tinh thú ở phòng tuyến khác có biến hóa như thế nào?” Ứng Tinh Quyết giương mắt hỏi.

Mọi người ở bàn hội nghị quay đầu nhìn về phía trước, trong đó có mấy người đã chiến đấu với Ứng Tinh Quyết vài năm trước nên trong mắt họ mang theo sự cả nể. Còn có một số người lỡ đễnh về anh, cho rằng chuyện năm đó chẳng qua chỉ là một cuộc tuyên truyền giống trống khua chiên sai sự thật.

“Chúng tôi chỉ lấy được số liệu nghiên cứu của bên Quân khu 2 và South Pasadena, tạm thời chỉ có thực lực tinh thú Quân khu 5 đang thay đổi.” Ứng Nguyệt Dung bấm ra mấy đoạn video truyền đến từ bên Quân khu 5, “Đây là lúc bọn họ ghi lại cảnh chiến đấu.”

Lúc đầu hình ảnh mờ nhạt, hoàn toàn chẳng thể nhìn thấy những gì bên trong. Về sau Ứng Nguyệt Dung chỉnh cái gì đó thì hình ảnh rõ hơn nhiều, có thể nhìn thấy rành rõ các tinh thú bên trong.

Bề mặt cơ thể của tinh thú dinh dính bất thường, rõ ràng là đang ở trên đất liền nhưng lại có xúc tu. Xúc tu khẽ động đậy là chất lỏng dính nhớp đã vung tới khắp nơi làm cơ giáp nào dính phải sẽ lập tức bị ăn mòn thành dạng lốm đốm.

Ống kính lắc lư dữ dội, rõ là cái ống kính này được gắn trên thân cơ giáp chiến đấu.

Người điều khiển cơ giáp chả lạ gì với loại tinh thú này nên xử lý cực kỳ thuần thục, mỗi một lần tấn công của chú ấy đều làm cho nó bị thương. Ngồi phía sau bàn hội nghị, một số sinh viên quân sự nhìn thấy người của quân khu có thể đối phó với những tinh thú này thì cảm giác ghê tởm trong lòng giảm bớt một ít.

Nhưng một giây sau, con thú đang còn thoi thóp bỗng bùng nổ, há to miệng và phun ra một chất nhầy từ bên trong. Nó bắn chính xác vào vị trí của khoang cơ giáp.

Chất nhầy ăn mòn vỏ ngoài khoang cơ giáp, trong video truyền đến tiếng hoảng loạn của người bên trong, đại khái là chú ấy muốn chạy ra khỏi khoang cơ giáp nhưng lại gặp ngay con tinh thú kia. Cuối cùng chú bị con thú cắn đứt cổ và nhai nát cơ thể ngay.

“... ”

Phòng họp lặng thinh, đây là lần đầu tiên mấy người Tư Đồ Gia và Công Nghi Giác nhìn thấy dạng video này. Sắc mặt họ vô cùng khó coi, nhất là sau khi nghe thấy tiếng cầu cứu cuối cùng đầy hoảng sợ của chiến sĩ độc lập kia truyền ra từ trong video.

Ánh mắt Ứng Nguyệt Dung xẹt qua mấy sinh viên trường quân sự phía sau rồi tiếp tục mở ra một cái video khác.

Mỗi video đại diện cho cái chết thảm khốc của những người trong video, ở bàn hội nghị cũng có người cúi đầu, ánh mắt thất thần.

Tư Đồ Gia dường như không nhịn nổi nên đứng dậy muốn đi ra ngoài.

Nhưng y bị Ứng Nguyệt Dung gọi lại: “Trở về, tiếp tục xem.”

Ánh mắt y trốn tránh, vô cùng chống lại, còn tay vẫn đặt ở cửa chính phòng họp.

“Có lẽ hiện tại tôi nên cho bọn họ dừng lại, đưa cậu trở về tàu vũ trụ của trường Quân sự Đế Quốc.” Ứng Nguyệt Dung cho hay với giọng lạnh căm.

Tư Đồ Gia cắn răng buông tay ra rồi ngồi trở lại. Y nhìn Ứng Tinh Quyết bên cạnh, thần sắc cậu ta từ đầu đến cuối chẳng có bất kỳ thay đổi gì.

“Thực lực những tinh thú này nhiều năm vẫn bảo trì trong một phạm vi, còn mấy người chết đi cũng đều là chiến sĩ độc lập cấp SS trở lên có kinh nghiệm phong phú. Người thứ nhất đã tới Sao Huyễn Dạ vòng thứ ba, còn một tháng nữa là được về hưu.” Ứng Nguyệt Dung tắt màn ánh sáng, “Phòng thí nghiệm bên kia cho rằng là bởi vì mấy năm nay ở Sao Huyễn Dạ có quá nhiều cao thủ chết đi, đồng thời chúng ta còn kéo dài phòng tuyến cho nên người bên chúng ta cũng không ngừng trở thành phần ăn của tinh thú, dẫn đến tinh thú gia tốc tiến hóa và biến dị.”

“Vì lần này các em sẽ tới nên tôi hy vọng các em sẽ quên đi thân phận sinh viên của mình. Đến chiến trường chỉ có một chuyện là chiến đấu, không ai quan tâm các em là ai.” Ứng Nguyệt Dung nhìn năm người, “Đây không phải là khu để đánh bóng như các em nghĩ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.