Khán giả ở hiện trường trực tiếp và Tỉnh Thê chỉ cảm thấy hoa mắt, cơ mà nhìn kỹ lại thì Vệ Tam vẫn còn ở vị trí ban đầu, chuyện này làm họ còn tưởng mình có ảo giác. Nhưng sau khi hai xúc tu đứt gãy thành mấy đoạn, tất cả mọi người mới nhận ra vừa rồi Vệ Tam có di chuyển thật.
Không chỉ di chuyển mà còn ra tay.
Hạng Minh Hóa chẳng ngồi yên được, ông giơ tay chỉ vào màn hình và quay đầu nhìn Giải Ngữ Mạn: “Tốc độ này của em ấy mà không tránh khỏi chiêu thức của cô á?”
Trong lòng Giải Ngữ Mạn phấn khởi cũng có tức giận: “Anh cảm thấy thế nào?”
Chờ đám người đi ra thì phải hỏi cho rõ, có phải bình thường tụi nó giả heo ăn thịt hổ.
Nhìn thấy ánh mắt Giải Ngữ Mạn nguy hiểm, Hạng Minh Hóa hiếm khi nói một câu đỡ cho Vệ Tam: “Có thể là do con bé có trạng thái không ổn định.”
Bọn họ vẫn chưa quên đến bây giờ Vệ Tam đi kiểm tra cảm giác vẫn còn ở cấp S.
Trong đấu trường Tháp Tây, Vệ Tam vẫn chưa biết mình bị thầy chú ý. Cô bình tĩnh lại, tìm được một ít cảm giác trạng thái ban đầu ở đấu trường lạnh lẽo. Cô cho cảm giác khuếch tán, cô, Vô Thường và đao tu di trong tay cứ liền lại thành một thể. Chỉ cần cô vừa có ý nghĩ là thân sẽ chuyển động với tốc độ nhanh đến mức chẳng nghĩ tới được. Tại khoảnh khắc xúc tu chưa kịp phản ứng, cô chặt đứt nó thành mấy đoạn làm nó nào còn lực tấn công nữa.
Vệ Tam cầm đao tu di trong tay chả chẳng chú ý đến xúc tu bị đứt gãy, cô ngẩng đầu nhìn nửa người trên của con quái vật khổng lồ. Cô nói với những người khác, muốn họ giữ các xúc tu còn lại, còn cô nhảy lên một mình rồi giẫm vào nửa thân trên. Hai tay cô nắm chặt đao, đâm mạnh vào một mắt của nó.
Con quái vật khổng lồ này bắt đầu run rẩy cả người, tất cả xúc tu đều được điên cuồng thu hồi vì muốn đi đánh Vệ Tam. Hiển nhiên nó thấy bị đe dọa nghiêm trọng.
Có ích!
Liêu Như Ninh dùng tất cả chiêu thức nhằm ngăn cản xúc tu bên mình và vẫn hét lên với Vệ Tam: “Hủy tất cả mắt của nó. Thiếu gia không tin nó không có mắt mà xúc tu còn ngang ngược được nữa.”
“Chờ đã.” Hai chân Vệ Tam đạp ở nửa người trên của nó và dùng sức rút đao tu di khiến con mắt đó chảy ra máu màu vàng nhạt, máu lan vào trong nước biển. Toàn bộ thân thể khổng lồ của quái vật đã chấn động, thậm chí dưới đáy biển còn có cảm giác lắc lư như có như không. Song cứ mãi chả có tiếng động gì phát ra, tình huống dưới biển nhìn vô cùng quái dị. Cô chuyển sang một bên, loại bỏ một con mắt còn lại của con thú theo cùng một cách.
“Có người tới rồi.” Ứng Tinh Quyết bỗng nhiên mở miện và Kim Kha cũng nhận ra.
Cậu quay đầu nhìn lại, là đội ngũ của viện Bình Thông: “...”
Viện Bình Thông đến quá nhanh.
“Đó là... Ứng Tinh Quyết?” Quý Giản thấy rõ người sóng vai đối phó với xúc tu cùng chỉ huy chính trường Damocles thì trong lòng ngạc nhiên, không tự chủ được thốt lên hỏi.
Những người khác ở viện Bình Thông nhìn thấy Ứng Tinh Quyết cũng khiếp sợ. Khi bọn họ tiến vào đoạn đường biển cuối cùng này là trường Quân sự Đế Quốc rõ ràng còn ở phía sau, làm sao Ứng Tinh Quyết lại ở chỗ này?
Cho dù là chỉ huy cấp 3S như Lộ Thời Bạch thì trong phút chốc cũng chẳng thể hiểu được hai trường quân sự này đang làm chuyện lộn xộn gì. Chẳng lẽ trường Damocles và trường Đế Quốc còn đang liên thủ, còn trường Đế Quốc phía sau chẳng qua chỉ là ngụy trang?
Anh ta cau mày nhìn chằm chằm vào đám người Damocles, trong một khoảnh khắc không dám làm gì vì sợ hai trường quân sự đang làm trò quỷ ma.
“Hây da, các cậu đến đây rồi thì chờ chúng tôi đánh xong, mọi người cùng nhau lên đảo kết thúc.” Mặt Kim Kha không đổi sắc, “Bằng không, các cậu cũng tới đây ra tí sức đi?”
Kim Kha càng biểu hiện thoải mái thì trong lòng Lộ Thời Bạch càng sinh nghi, hơn nữa bên cạnh còn có Ứng Tinh Quyết nên tính cảnh giác của anh ta đã tăng lên đến mức tối đa.
Lúc này màn mưa bình luận trong buổi phát sóng trực tiếp của viện Bình Thông đã muốn nổ tung luôn rồi.
[Lộ Thời Bạch, cậu đi nhanh lên! Thời cơ tốt đó, bọn họ không có chiêu nào khác đâu!!]
[Nhặt không chuyện tốt đó trời ơi! Trường Damocles đánh với con thú khổng lồ này thì mấy cậu nên tranh thủ thời gian nhảy lên đảo đi chứ!]
[Cục diện táo tác, lúc này nếu như Lộ Thời Bạch can đảm và xem nhẹ Ứng Tinh Quyết thì nên xông lên. Nói không chừng quán quân đường đua Tháp Tây chính là viện Bình Thông.]
[Dù sao người đứng bên kia là Ứng Tinh Quyết, rất khó để chẳng suy nghĩ nhiều.]
[Má nó, lần này đúng là có cơ hội thật. Ngay vừa lúc Vệ Tam chọc giận con quái vật khổng lồ này, nó tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho những người như trường Damocles, đặc biệt là Vệ Tam. Viện Bình Thông lần này mất đi Tông Chính Việt Nhân nhưng vẫn còn có cơ hội giành chức vô địch.]
Tông Chính Việt Nhân nhìn thấy cảnh này thì tay nắm chặt thương dài mang theo bên người. Trường Damocles lần này có sai sót, chẳng lường trước được chuyện viện Bình Thông đến nhanh và tinh thú đường biển khó đối phó như vậy.
e b ook t r u yen. v n
Tầm mắt của anh ta rơi vào trên người Vệ Tam mà chẳng nhìn Lộ Thời Bạch vì anh ta biết cuối cùng Lộ Thời Bạch sẽ lựa chọn ra cái gì. Muốn trách chỉ có thể trách Vệ Tam bộc phát quá muộn, nếu cô sớm giải quyết xúc tu và hủy mắt tinh thú, viện Bình Thông cũng sẽ không có được cơ hội này.
Trong lòng Tông Chính Việt Nhân dâng lên một niềm sung sướng. Cho dù Vệ Tam đá mình ra khỏi cuộc đua thì có thể như thế nào, cuối cùng cũng chả có vị trí quán quân, cũng chẳng là cái thá gì sất.
...
Ánh mắt Lộ Thời Bạch lia qua lia lại giữa Ứng Tinh Quyết và Kim Kha, rồi dừng hẳn ở con quái vật khổng lồ đang phát cuồng sau lưng. Cuối cùng anh ta nhìn chằm chằm Ứng Tinh Quyết: “Mọi người xông lên, không cần quan tâm đến người của trường Damocles.”
“Nếu trường Đế Quốc...” Quý Giản lo lắng sau lưng có điều trí trá, Kim Kha kia thoạt nhìn không lo lắng chút nào.
“Cho đến bây giờ, mục tiêu cuối cùng của chúng ta là giành chức vô địch.” Lộ Thời Bạch nói quả quyết, “Các chủ không thể bị loại vô ích. Hôm nay dù hai trường quân sự đều ở đây thì chúng ta cũng phải lao ra ngoài!”
Người của viện Bình Thông nghe vậy thì lập tức chuẩn bị sẵn sàng, họ đi cùng đội chủ lực nhảy qua con quái vật khổng lồ này.
Thấy bọn họ vọt tới thật, trong lòng Kim Kha không khỏi mắng một câu tục tĩu. Lúc đó rõ là trong lòng Lộ Thời Bạch sinh nghi, cơ mà cũng chả chú ý nữa.
Bây giờ người của trường Damocles bị xúc tu kéo lại, nào có cách thoát đi để chặn đường của viện Bình Thông.
“Chờ Vệ Tam hủy xong ánh mắt xúc tu thì chúng ta sẽ không đuổi kịp.” Ứng Tinh Quyết vẫn có bộ dáng bình tĩnh ban đầu, như là tình huống gì cũng không thể làm cho tâm tình anh thay đổi, “Hiện tại chúng ta đuổi theo thì còn kịp.”
Kim Kha: “... Đuổi theo như thế nào?”
Đội tuyển trường bên kia đã sắp không chịu nổi còn Vệ Tam thì đang vòng qua bên kia hủy diệt mắt tinh thú này.
“Tôi và cô ấy ở lại đối phó đầu tinh thú nàđâyy, còn các cậu đuổi theo.” Ứng Tinh Quyết chậm rãi nói.
“... Hai người?” Kim Kha à một tiếng, “Cảm giác của anh khôi phục rồi?”
“Không có.” Ứng Tinh Quyết giương mắt nhìn về phía Vệ Tam, “Nếu vừa rồi cô ấy có thể chặt đứt hai xúc tu thì chỉ cần phát huy ra thực lực y thế là sẽ không có vấn đề gì.”
Kim Kha hơi do dự, người ngoài không biết nhưng cậu biết rõ Vệ Tam là cấp siêu 3S.
“Vệ Tam, cậu và Ứng Tinh Quyết lưu lại đối phó với con tinh thú này, tụi tớ đuổi theo viện Bình Thông, được không?” Kim Kha la lên hỏi Vệ Tam.
Vệ Tam: “?” Một mình cô?
Cô lại nhìn viện Bình Thông đã thừa cơ nhảy qua thân thể tinh thú và bắt đầu di chuyển về phía trước.
Trong khoang cơ giáp, Vệ Tam quen tay nhét giấy vào mũi mình trước: “Được, các cậu mau đi đi!”
Hiện trường trực tiếp
“Lá gan không nhỏ, em ấy vừa rồi chẳng qua là chém hai xúc tu mà đã cố hết sức, nay lại dám một mình chống đỡ. Ai trong đám sinh viên ở giải đấu lần này cũng có tinh thần cao thế này?” Lộ Chính Tân tự mình đánh giá xong không đủ còn phải đi hỏi Tập Hạo Thiên, “Trung tướng Tập cho rằng thế nào?”
Ban đầu Tập Hạo Thiên chẳng muốn lên tiếng nhưng Lộ Chính Tân cố ý hỏi ông trước mặt nhiều khán giả đang xem ở hiện trường trực tiếp như vậy, ông không trả lời thì chẳng hay lắm. Ông đành nói: “Còn có Ứng Tinh Quyết, nói không chừng có thể.” Hiện tại ông không còn đánh giá Vệ Tam được. Sinh viên trường quân sự này luôn làm ra chuyện bất ngờ, càng đánh giá càng nhiều thì càng dễ bị vả vào mặt.
“Trung tướng Tập dường như quên mất một chuyện.” Lộ Chính Tân có vẻ cười mà không phải cười, “Ứng Tinh Giác là chỉ huy chính của trường Quân sự Đế Quốc, tình huống tạm thời xé rách chuyện hợp tác cũng không phải không có ở giải đấu trước đây. Viện Bình Thông giành được vị trí đầu tiên thì kết quả sẽ vượt trội hơn hẳn so với chuyện trường Damocles giành chức vô địch.”
Nếu trường Damocles giành được chỗ thứ nhấy, điểm số bọn họ sẽ nhanh chóng đuổi kịp trường Đế Quốc.
“Cậu làm như chỉ huy chính của trường Damocles không có đầu óc, chưa suy nghĩ rõ ràng chuyện này?” Ngư Thiên Hà ném ra một câu, “Ứng Tinh Quyết sẽ không phải là người không giữ lời.”
Bên dưới, Giải Ngữ Mạn nhìn người dẫn chương trình trên sân khấu: “Tôi nhớ trước kia hai người này từng có một lúc cùng ở chung trường quân sự? Sao bây giờ lại giống như có thù vậy?”
Hạng Minh Hóa cảm thán: “Đại khái là một cặp bợ chồng bất hòa.”
Các giáo viên trường quân sự khác: “???”
Có nên tập trung vào chuyện này ngay lúc này không? Quán quân của trường các anh sắp bị người ta cướp và một chiến sĩ độc lập chủ lực sắp lâm nguy, thế mà giờ đi chú ý yêu hận tình cừu giữa MC chính?
...
Tất cả mọi người trong trường Damocles nghe theo mệnh lệnh của Kim Kha và rút lui trong nháy mắt. Những xúc tu lập tức quất về phía Vệ Tam, hiển nhiên cực kỳ hận cô.
“Đi thôi, Vệ Tam, tự mình cố gắng.” Liêu Như Ninh cuối cùng còn để lại một câu.
Vệ Tam: “...”
Mấy xúc tu tấn công một mình cô cùng lúc trong khi Ứng Tinh Quyết mãi chỉ áp chế xúc tu ban đầu không cho nó nhúc nhích. Còn lại anh cũng hoàn toàn mặc kệ. Vệ Tam chỉ đành chạy trốn dựa vào bản thân, còn phải không ngừng khiêu khích con quái vật khổng lồ này để cho sự chú ý của nó chỉ đặt ở trên người mình, không quấy nhiễu trường Damocles đi qua.
Sau khi một lần nữa phá hủy một con mắt nó, con quái vật hoàn toàn bị chọc điên, xúc tu điên cuồng vẫy vùng trong nước biển. Vệ Tam né tránh không kịp nên bị một xúc tu vỗ vào lưng, toàn bộ cơ giáp bị xúc tu hút lấy từ phía sau. Có một xúc tu khác giơ lên cao, đầu nó đã biến thành mũi nhọn và đâm thẳng vào Vệ Tam, nó muốn đâm thủng trọn cả bộ cơ giáp.
Lưng Vệ Tam bị lực hút mạnh mẽ kéo về nên mãi chẳng động đậy được gì. Cô buộc phải nhìn về phía Ứng Tinh Quyết đang đứng lim lìn ở đối diện: “Giúp một chút, có phải anh không làm được hay không?”
Ứng Tinh Quyết có giọng điệu chả có dao động, thậm chí còn lộ ra vẻ vô tội như có như không: “Ừ, tôi không làm được.”
Vệ Tam: “...” Anh thắng rồi, Ngọn Lửa Đế Quốc.
Trong nháy mắt xúc tu đâm tới, Vệ Tam dùng đao tu di chắn ở ngực để bảo vệ chỗ quan trọng. Xúc tu mang theo cơn thịnh nộ ngập trời của quái vật đâm mạnh vào đao tu di, dư chấn lực đánh xuyên thấu qua đao và chấn động tới bên trong cơ giáp.
Mũi Vệ Tam không chảy máu, cô phun ra một bụm máu trước.
“Tôi đã nói Ứng Tinh Quyết có cân nhắc của mình. Kim Kha tốt xấu gì cũng là chỉ huy cấp 3S mà vẫn ngây thơ như vậy khi yên tâm để hai người ở cùng một chỗ.” Lộ Chính Tân nhìn thấy điều này không khỏi lắc đầu, “Nếu như em ấy buông những xúc tu do chính mình điều khiển ra, ắt Vệ Tam chỉ có một con đường chết.”
Tập Hạo Thiên cũng nhíu mày nhìn Vô Thường bị mấy xúc tu bao lấy và tấn công trong ống kính. Dù Ứng Tinh Quyết hợp tác với trường quân sự khác lần đầu tiên nhưng tướng mạo của em ấy quá mức mê hoặc người ta, thật sự không giống người sẽ làm trái lời hứa.
Kênh phát sóng trực tiếp.
[Tuyệt chiêu vừa rồi của Vệ Tam đâu? Không thể phụp một cái giải quyết chúng à?]
[Tuyệt chiêu sở dĩ được gọi là tuyệt chiêu là bởi vì nó thưa thớt, thứ dùng được hoài sao gọi là tuyệt chiêu được.]
[Tôi cảm thấy MC họ Lộ nói chẳng sai. Đợi lát nữa Ứng Tinh Quyết buông cái xúc tu mình đang áp chế bên kia ra thì Vệ Tam hoàn toàn chả còn đường trở tay. Cho dù cơ giáp có lợi hại đến đâu cũng không chống lại chuyện bị xúc tu cùng nhau chèn ép được.]
...
Trong khoang cơ giáp, Ứng Tinh Quyết nhìn Vệ Tam bị xúc tu vây công từ đầu tới cuối thì mi tâm khẽ nhíu lại. Cuối cùng anh thu lại cảm giác làm tất cả xúc tu bị áp chế trước mặt thoát khỏi trói buộc, chúng lao về phía Vệ Tam một mạch.