“Suỵt.” Vệ Tam ra hiệu cho Ứng Thành Hà và Kim Kha lùi về phía sau.
Ngoại trừ vật liệu trong bộ sưu tập vật liệu coi như đáng giá trong nhà cũ của Quý Từ, những nơi khác chỉ có ý nghĩ biểu tượng nhiều hơn, thế nên chỉ có một đội tuần tra.
Đội tuần tra nhìn từ thấy ánh sáng phản chiếu lên kính từ phía xa, đoạn phát hiện Liêu Như Ninh và Hoắc Tuyên Sơn ở bên ngoài nên lập tức đuổi theo; nhưng còn một nửa số người ở lại, họ đi tới phòng vật liệu sưu tầm, muốn điều tra xem có người khả nghi hay không.
Mấy người Vệ Tam bị buộc phải không ngừng lui về phía sau, may mắn là phòng sưu tầm lớn nên sẽ không tìm được bọn họ trong phút chốc.
“Tại sao chúng ta không bật đèn?” Một người trong đội tuần tra bỗng hỏi.
“... Cậu bật đèn đi.” Hẳn là đội trưởng hay đội phó nói chuyện.
Kim Kha tìm khắp nơi chỗ ẩn náu được, Vệ Tam dùng mỗi tay kéo một người. Cô thừa dịp chỗ này vẫn còn tối tăm bèn nhanh chóng nhảy đến một khúc cua khác rồi lẻn vào cửa.
Đèn vừa sáng, tất cả tình huống trong phòng sưu tầm đểu có thể nhìn thấy không sót một chút nào. Người của đội tuần tra vẫn chuyên nghiệp kiểm tra xung quanh, thậm chí có người bắt đầu đi về phía cửa chỗ bọn Vệ Tam đứng.
Tại thời điểm này, bên ngoài có một tiếng kêu thê thảm và liên tiếp truyền đến.
“Hỏng bét, có chuyện rồi!” Những người của đội tuần tra ngay lập tức tập hợp ra ngoài, rõ ràng là người của họ đang gọi.
Bên ngoài cổng nhà cũ của Quý Từ.
“Kêu tiếp.” Liêu Như Ninh và Hoắc Tuyên Sơn, mỗi người giữ chặt một người, trên mặt họ đội mũ trùm đầu đen. Cái này là mũ trùm đầu mà lúc trước họ dùng ở sân tập Đế Đô để đi đánh lén Shaω Eli và tổng binh nửa đêm với Vệ Tam
“Mấy cậu cũng tiếp tục!” Liêu Như Ninh lại đem con dao giả vờ đè lên cổ người mình đang giữ, rồi nói về phía bốn người trước mặt.
Người có cấp cao nhất của đội tuần tra cũng chỉ là cấp A, rõ ràng đánh không lại hai người này nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn đồng đội mình bị giết. Họ chỉ có thể trừng mắt hét lên lung tung.
“Lớn tiếng một chút.” Hoắc Tuyên Sơn không hài lòng lắm, “Kêu thảm một chút.”
Người của đội tuần tra: “...”
“A…A…”
“Sao gọi như bị thiểu năng vậy.” Liêu Như Ninh cũng không hài lòng, quay đầu cùng Hoắc Tuyên Sơn chửi bới đội tuần tra.
Nhưng mà đội tuần tra bên trong chạy tới rất nhanh. Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh liếc nhau một cái, đoạn đánh ngất xỉu người trong tay, đương nhiên cũng chả buông tha cho bốn người còn lại.
Chờ những người còn lại của đội tuần tra chạy đến, họ chỉ thấy sáu người nằm bất tỉnh trên mặt đất.
Phòng sưu tầm vật liệu.
“Bọn họ đi rồi, chúng ta cũng ra ngoài thôi.” Vệ Tam ra hiệu cho Kim Kha và Ứng Thành Hà cùng chạy ra ngoài.
Ba người trốn tránh tới lui để chạy ra ngoài, thiếu chút nữa đụng phải đội tuần tra đang khiêng đồng đội trở về. Cơ mà Vệ Tam đưa tay giật hai người xuống và ngồi xổm sau lưng hòn đá giả.
Chờ người của đội tuần tra vội vàng vàng khiêng người đi qua, nhóm Vệ Tam mới chạy ra, thành công tụ họp với Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh bên ngoài.
“Các cậu lấy đâu ra mũ trùm đầu?” Kim Kha hỏi.
Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh cùng lúc chỉ về phía Vệ Tam.
“Tại sao họ có, còn tụi này không có?” Ứng Thành Hà chất vấn.
“Mấy cái này có là do lúc ban đêm đi đập người làm tụi này khó chịu, sau này sẽ mua cho hai cậu.” Vệ Tam nhìn về cổng chính nhà cũ Quý Từ, cái pho tượng vẫn còn nhìn thẳng về phía trước, cô mỉm cười, “Chúng ta trở về trước, bằng không trời muốn sáng rồi.”
Năm người gắng sức chạy, rốt cục tìm về tới tòa nhà ký túc xá trước khi trời hửng sáng. Vây quanh bàn phòng khách, họ nhìn chằm chằm cái chìa khóa có sáu góc này một lúc lâu, cuối cùng Liêu Như Ninh vươn tay chọc chọc: “Chỉ có thế này?”
Vệ Tam gật đầu: “Chỉ có vậy.”
“Bên trong phòng sưu tầm vật liệu không có ổ khóa nào mở ra được à?” Hoắc Tuyên Sơn hỏi.
“Chưa kịp xem, nhưng mà chắc là sẽ không ở trong đó.” Vệ Tam cầm lấy cái chìa khóa trên bàn, “Tám phần là thứ bên trong đã bị Công Nghi Liễu mang đi rồi.”
“Tớ sẽ đi điều tra Quán Rượu Gió, xem thử tìm được manh mối gì không.” Kim Kha.
“Vậy tôi tìm Công Nghi Giác để lôi kéo làm quen.” Ứng Thành Hà suy nghĩ một chút nói.
Liêu Như Ninh: “Các cậu không phải là bạn cùng lớp tiểu học sao? Giờ cậu ấy còn để ý tới cậu à?”
Hoắc Tuyên Sơn chọt cậu ta, bảo với tiếng cũng chả nhỏ: “Đừng sát muối vào tim người ta.”
Ứng Thành Hà: “…”
Kim Kha: “Được rồi, còn hơn 2 tiếng nữa mới tập luyện, tất cả đi nghỉ ngơi thôi.”
Chìa khóa giao cho Vệ Tam giữ, những người khác thì tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ, họ đã bôn ba cả đêm.
6:30, năm người thức dậy đúng giờ, kế đó là một trận đánh răng rửa mặt mặc quần áo như bão cuốn.
Sau 6:45, họ đã xuất hiện trong căng tin tại sân tập Tây Tháp và dành năm phút để ăn sáng.
6:52, năm người vội vã đến sân tập thống nhất, trong tay Vệ Tam còn cầm hai quả trái cây.
Trường Quân sự Đế Quốc, viện Bình Thông, trường Quân sự South Pasadena, trường Quân sự Samuel đã đến đông đủ. Mỗi đội chủ lực đều đứng nghiêm, đứng đối diện với chỗ nghỉ ngơi của các thầy cô đại diện các trường.
“Tụi mình đứng ở đâu?” Ứng Thành Hà hỏi Kim Kha.
“Chắc chắn là chỗ đầu tiên.” Liêu Như Ninh đứng luôn bên cạnh trường Đế Quốc.
Hôm nay là ngày đầu tiên, tất cả mọi người mặc trang phục quân sự của riêng mình bên ngoài bộ đồ huấn luyện.
Một vài người có quần áo xộc xệch thì xoay người và chỉnh sửa quần áo cho nhau.
Đồng loạt mấy cái nút cài của thiếu gia Liêu bị dời xuống một mức, làm toàn bộ quân phục lệch hẳn, Ứng Thành Hà giúp cậu tháo bỏ toàn bộ rồi lại cài lại.
Vệ Tam quay đầu quan sát Hoắc Tuyên Sơn: “Mũ lệch một tí.”
Hoắc Tuyên Sơn giơ tay di chuyển: “Được không?”
Vệ Tam cắn trái cây trong tay còn dành thời gian đưa ra một cái cử chỉ ra hiệu tốt rồi.
Đã có giáo viên ở đó không hài lòng nhìn sang nhưng mấy người trong trường Damocles ăn trái cây có ăn trái cây, ngáp một hơi có ngáp một hơi, thậm chí còn nói chuyện với nhau. Miễn là chưa đến 7:00, họ chẳng cần quan tâm.
Mấy thầy cô đến, Giải Ngữ Mạn ho một tiếng và trừng mắt nhìn đám oắt con này với ý bảo bọn họ chú ý hình tượng.
Ngày đầu tiên mà trông ra thế kia.
“Cô ơi, cổ họng cô không thoải mái sao? Quả này có nước nhiều này, cô ăn thử xem.” Vệ Tam chủ động chia sẻ.
Giải Ngữ Mạn: “…”
Bà nắm chặt trái cây trong tay Vệ Tam rồi thì thầm cảnh cáo: “Tí nữa mấy em ngoan ngoãn đi.”
“Cô à, em thấy không ổn.” Tiếng của Vệ Tam không tính là lớn nhưng cũng đủ để đám cấp 3S trên sân huấn luyện nghe rõ ràng, “Cơ Sơ Vũ và Tông Chính Việt Nhân bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào em, chắc chắn sẽ không tha cho em đâu.”
Cơ Sơ Vũ: “…”
Tông Chính Việt Nhân đúng là muốn mượn chuyện huấn luyện chung để đối đầu với Vệ Tam thật, nhưng mãi cho tới vừa rồi, anh ta chưa hề nhìn sang Vệ Tam cái nào cả!
“Được rồi, nói chuyện chính, đừng đùa giỡn mồm mép quá nhiều.” Giáo viên huấn luyện của trường Đế Quốc nhìn thoáng qua Vệ Tam rồi chờ Giải Ngữ Mạn trở về vị trí thì mới nói, “Mấy thầy cô dẫn đội đã nói cho các em biết chuyện huấn luyện chung rồi. Bắt đầu từ hôm nay cho đến khi giải đấu kết thúc, đội chủ lực sẽ huấn luyện chung, đặc biệt là chiến sĩ độc lập. Vì vậy, tôi ở đây cảnh cáo trước rằng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để dạy, về phần mấy em học được bao nhiêu thì hoàn toàn phụ thuộc vào chính mình. Học tốt là bản lĩnh, học không tốt... chắc không cần tôi giải thích ý nghĩa của câu cuối cùng trong thông báo đâu.”
Sau khi thầy giáo này nói xong, một giáo viên khác bước tới phía trước: “Chỉ huy và cơ giáp sư đi ra khỏi hàng ngũ, các em học ở lớp bên cạnh.”
Mỗi trường quân sự có năm giáo viên, chỉ huy mang theo chỉ huy, cơ giáp sư mang theo cơ giáp sư, hai chức vụ này về cơ bản là trao đổi với nhau, cũng không thể nói rằng giáo viên phải mạnh hơn sinh viên. Huấn luyện chung chủ yếu là cho nhóm chiến sĩ độc lập, họ phải gặp tất cả sự hướng dẫn của mấy thầy cô các trường quân sự để hiểu được việc sử dụng vũ khí khác nhau và các chiêu thức của giáo viên.
Một giáo viên ở lại trong khi những người khác trở lại nơi nghỉ ngơi: “Sơn Cung Dương Linh của trường South Pasadena.”
“Tôi biết bà ấy, người này là chiến sĩ độc lập 3S lái cơ giáp hạng nhẹ, hiện đang làm việc tại Quân khu 10, có một năm mang theo trường South Pasadena giành được vị trí thứ hai chung cuộc giải đấu.” Liêu Như Ninh nói nhỏ cho Vệ Tam nghe.
“Chát…”
Một cây roi đột nhiên xuất hiện sượt qua tai Liêu Như Ninh và đập trên sàn sân tập.
Liêu Như Ninh từ từ cúi đầu, sàn nhà cứng rắn đã nứt ngay ra một vết, thậm chí còn có dấu vết của đường vân cây roi như thể bị nhiệt độ cao làm nó nóng chảy, xung quanh không có bất kỳ vết nứt nào: “...”
Hóa ra tất cả các giáo viên trường quân sự đều bạo lực như vậy?
“Lúc tôi vào dạy thì không thích có người nói chuyện.” Sơn Cung Dương Linh dùng khuôn mặt thanh thoát dịu dàng nhưng cũng cương quyết, bà nói với giọng điệu ôn hòa, “Không cần cơ giáp, chúng ta cứ tới trực tiếp luôn. Hôm nay chọn một người đánh với tôi.”
Sơn Cung Dương Linh giơ roi lên chỉ trước mặt Liêu Như Ninh. Chờ cậu tiến lên thì roi bà ấy lại tiếp tục di chuyển sang bên cạnh.
Liêu Như Ninh lặng lẽ lui về.
“Em, ra khỏi hàng.” Sơn Cung Dương Linh chỉ roi vào Tông Chính Việt Nhân và nói.
Tông Chính Việt Nhân nắm thương dài ra khỏi hàng, hai người đứng mặt đối mặt với nhau ở phía mọi người. Những người khác lùi lại để lại cho họ một chỗ để chiến đấu.
Sơn Cung Dương Linh ra tay trước, roi như phá không trung quất về phía Tông Chính Việt Nhân mang theo một tiếng rít chẳng thể ngăn cản.
Tông Chính Việt Nhân hầu như không chút nghĩ ngợi đã trực diện nghênh đón, anh ta cho thương dài vươn ra muốn quấn roi, đoạt lấy vũ khí của cô giáo.
Chẳng qua làm được tới vị trí thầy cô cho đội chủ lực thì Sơn Cung Dương Linh có bản lĩnh của riêng mình.
Roi của bà ấy quấn quanh thân cây thương của Tông Chính Việt Nhân. Theo lý thuyết thì hai người tiếp tục giằng co nhưng đầu roi của Sơn Cung Dương Linh cứ thể còn theo cổ tay bà ấy để di chuyển.
Hai phần ba roi quấn lấy súng, phần còn lại cây roi thì được quăng thẳng lên mu bàn tay của Tông Chính Việt Nhân.
“Choang…”
Âm thanh roi quất vào mu bàn tay và tiếng thương dài rớt xuống đất cùng chồng lên nhau.
Tông Chính Việt Nhân cúi đầu nhìn mu bàn tay mình đã chảy máu chỉ trong nháy mắt, khó có thể tin được.
“Nghe nói cây thương dài này là mạng sống của em?” Sơn Cung Dương Linh nói nhẹ nhàng, “Như vậy xem ra em đã buông tha mạng sống của mình.”
Tông Chính Việt Nhân cắn răng khom lưng đưa tay định cầm lấy thương của mình nhưng anh lại bị một roi của Sơn Cung Dương Linh quất rơi: “Muốn lấy lại mạng sống của mình thì phải tìm được một con đường từ roi của tôi.”
Thời gian tiếp theo, sân tập liên tục vang lên tiếng roi quất vào người.
“Thật sự quá tàn nhẫn.” Liêu Như Ninh cúi đầu nhìn giày của mình, cô Giải tốt xấu gì cũng chỉ đá mông, còn vị này cứ một roi thấy máu.
Thấy máu?
Liêu Như Ninh ngẩng đầu quay mặt nhìn về phía Vệ Tam, phát hiện cô đang nhìn chằm chằm cô Sơn Cung như thể đang nghiện chuyện đánh nhau.
Cậu ta lại nhìn về phía Kim Kha và Ứng Tinh Quyết ở lớp học đối diện, toàn bộ đều không nhìn thấy bên này. Than ôi, đây là một cơ hội tốt bao nhiêu để thấy được máu.
Liêu Như Ninh nhìn Hoắc Tuyên Sơn ra hiệu cậu ta nhìn mấy giọt máu trên sàn nhà.
Hoắc Tuyên Sơn cúi đầu gửi cho Kim Kha một tin nhắn, làm Kim Kha nhìn thoáng qua từ bên kia và khều Ứng Tinh Quyết.
Ứng Tinh Quyết đang muốn nhìn bên này nhưng bị giáo viên đối diện phát hiện, kêu hai người bọn họ nghiêm túc một chút.
Tông Chính Việt Nhân bị đánh càng lúc càng tàn nhẫn, chật vật không chịu nổi, cuối cùng cũng không thể lấy lại thương dài của mình dưới tay Sơn Cung Dương Linh được.
“Được rồi, về hàng.” Sơn Cung Dương Linh lấy khăn tay ra và chậm rãi lau sạch roi của mình, “Người tiếp theo.”
“Cô ơi, để em!” Liêu Như Ninh chủ động giơ tay lên.
Sơn Cung Dương Linh liếc cậu ta một cái rồi nâng roi lên chỉ vào Cơ Sơ Vũ: “Em, ra khỏi hàng.”
Vừa tới đã chọn hai chiến sĩ độc lập mạnh nhất, cô giáo rõ ràng mài đi lòng hăng hái của đội viên chủ lực.
Liêu Như Ninh trơ mắt nhìn Cơ Sơ Vũ đi lên trước, rồi cậu ta đạp lên mấy giọt máu làm chúng biến mất luôn: “…”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Liêu Như Ninh: Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tất cả log out hết à?!