Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 165



“trộm cướp che mặt”

Sau khi Cơ Sơ Vũ đứng ra thì sân diễn tập đã yên tĩnh ngay. Hôm nay Sơn Cung Dương Linh rõ ràng muốn làm cho đám sinh viên này khó chịu.

Hơn nữa bà nhân tiện cho thành viên chủ lực của năm trường quân sự một cái ám chỉ rằng mấy sinh viên được bà chọn đều có thực lực được bà tán thành. Dù sao trước đó là Tông Chính Việt Nhân, sau nữa là Cơ Sơ Vũ, thì người thứ ba… có người không khỏi âm thầm nhìn thoáng qua Vệ Tam.

“Chắc em không mang theo vũ khí bên người, tự mình đi bên kia chọn một cái đi.” Sơn Cung Dương Linh cúi đầu cẩn thận lau roi của mình một lần nữa và thuận miệng kêu.

Không ai phản đối hành động của bà, giống như Tông Chính Việt Nhân mang theo thương thì anh ta cũng lau nó khi không, huống chi là cây roi dính máu này.

Cơ Sơ Vũ đi về phía giá vũ khí trên sân huấn luyện và từ đó lấy ra một cây đao, đoạn đứng trước mặt bà.

Sơn Cung Dương Linh lau hết máu trên roi xong thì bỏ khăn tay vào túi của mình: “Chuẩn bị xong chưa?”

Cơ Sơ Vũ dựng đao lên, ý bảo bà có thể bắt đầu.

Liêu Như Ninh ở bên cạnh vẫn nhìn chằm chằm lẫn trông mong vào cái khăn tay mà Sơn Cung Dương Linh cất đi.Cậu ta ước gì đi qua lấy được.

Mấy người này cứ mãi đơ máy, hoàn toàn chả quan tâm gì tới chuyện máu, làm Liêu Như Ninh tức và tiếc nuối. Cậu ta thở dài một hơi.

“Nghiêm túc xem đi.” Vệ Tam nhắc nhở cậu.

Liêu Như Ninh: “... Ờ.” Đợi lát nữa huấn luyện xong thì nói cho bọn họ biết, Vệ Tam chắc chắn sẽ hối hận!

Trận đấu giảng dạy thứ hai bắt đầu, Cơ Sơ Vũ chiếm lấy cơ hội trước. Cậu ta kéo gần khoảng cách giữa hai người, cố gắng làm cho roi của Sơn Cung Dương Linh không thể tung ra. Tuy nhiên, những giáo viên này có thể đến giảng dạy ắt tất cả đều có bản lĩnh riêng của họ. Không lâu sau khi bị Cơ Sơ Vũ áp chế, bà ấy quăng roi xuống đất rồi cho nó búng lại vào tay làm roi gấp lại, sau khi làm thêm hai lần thì lúc roi ra chiêu, thân nó đã có chiều dài tương tự như chiều dài của cây đao; hơn nữa roi không còn mềm dẻo mà ngược lại cực kỳ cứng rắn, đối kháng được với cả đao của Cơ Sơ Vũ.

Trong nháy mắt roi và đao chống lại nhau, roi lại đột nhiên mềm nhũn và quấn lấy thân đao.

Cơ Sơ Vũ sa vào suy nghĩ gặp khốn. Cậu ta cho rằng vũ khí mình dùng là đao, còn Tông Chính Việt Nhân trước kia là dùng thương, nên cậu ta mà bị cây roi vây lấy thì sẽ cắt nó luôn.

“Rắc…”

Lần này chẳng phải là vũ khí rơi xuống đất mà là âm thanh thân đao bị roi bẻ gãy, cùng lúc đó, Sơn Cung Dương Linh quất một roi vào vai Cơ Sơ Vũ.

Trong mắt Cơ Sơ Vũ lộ ra vẻ khó mà tin được, cậu ta cúi đầu nhìn một nửa đao còn lại trên tay mình.

“Chậc chậc.” Liêu Như Ninh đưa hai tay che mắt nhưng kẽ hở giữa ngón tay thì mở ra lớn lắm, “Quá thảm.”

Chiêu thức của Cơ Sơ Vũ bị phá rối, lòng tự trọng cậu ta cũng bị thương hệt như Tông Chính Việt Nhân vừa rồi. Dưới sự hoảng sợ, cậu ta cũng bị Sơn Cung Dương Linh đánh càng dữ hơn.

Các giáo viên vây quanh trong khu vực nghỉ ngơi bắt đầu bàn luận.

“Mấy đứa nhóc bây giờ vẫn chả khá khẩm gì, cứ thế không biết thanh danh của Sơn Cung Dương Linh.”

“Đừng để cô ấy chạm roi vào vũ khí, nếu không vũ khí của cậu không bị phá hư cũng rơi mất.”

“Đánh thêm vài trận là biết ngay.”

...

“Được rồi, vào hàng đi.” Sơn Cung Dương Linh dừng tay, cúi đầu lặp đi lặp lại hành động lau roi của mình, “Tiếp theo... Vệ Tam.”

“Trộm khăn tay của cô ấy!” Liêu Như Ninh lập tức hưng phấn kéo Vệ Tam, kề sát thấp giọng nói.

“... Có thể tới gần hay không cũng là một chuyện khác.” Vệ Tam rời hàng đi về phía trước.

Mấy sinh viên quân sự bên cạnh không được gọi tên thì có sắc mặt nào có dễ nhìn là bao. Mặc dù trong lòng họ biết Vệ Tam có thực lực không kém, song cũng không muốn thừa nhận cô giáo cũng nhìn thấy như vậy.

Sơn Cung Dương Linh đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Tôi đã xem qua vũ khí em dùng trong giải đấu, có thể dùng roi không?”

“Biết một chút.” Tầm mắt Vệ Tam rơi vào roi của bà ấy, nó là một cây roi đen có từng vòng từng vòng, trên mỗi một vòng còn có đường vân lõm xuống. Không biết có phải giống như vũ khí trên cơ giáp hay không, nếu như phải thì chỗ lõm kia mà được thiết kế để kéo ra ngoài thì càng tốt.

So với chuyện một chọi một với Sơn Cung Dương Linh, Vệ Tam cảm thấy hứng thú với cấu trúc roi của bà ấy hơn hẳn.

“Em tự mình đi chọn một cây roi tới đây.” Sơn Cung Dương Linh bảo.

Vệ Tam nghe vậy bèn chậm rãi đi về phía giá vũ khí.

Có rất nhiều roi ở phía bên kia của cái giá, Vệ Tam vỗ qua tất cả các cây roi rồi cuối cùng chọn một cây nhỏ nhất trên đó.

“Được chưa?” Sơn Cung Dương Linh bỏ khăn tay đã lau của mình vào trong túi và hỏi.

Vệ Tam gật đầu: “Dạ, được rồi.”

Lời còn chưa dứt, Sơn Cung Dương Linh đã ra tay.

Đây là lần thứ ba, mỗi một lần góc độ xuất chiêu của bà ấy đều khác nhau. Vệ Tam giơ tay lên quất roi, dùng thủ đoạn đầu tiên khi Sơn Cung Dương Linh chống lại Cơ Sơ Vũ khi nãy.

Trong mắt Sơn Cung Dương Linh có kinh ngạc, chẳng qua chả ảnh hưởng chút nào đến việc bà quất roi lần nữa. Vệ Tam liên tục né tránh nhưng cứ mãi bị roi của bà đuổi theo để đánh.

Mỗi lần roi của bà ấy sắp quất lên Vệ Tam thì Liêu Như Ninh đột nhiên la một tiếng, âm lượng vô cùng cao.

“... Câm miệng!” Sơn Cung Dương Linh quay đầu trừng mắt nhìn Liêu Như Ninh, “Trận kế tiếp sẽ đến phiên em.”

“Dạ được, cô ơi, em chờ cô.” Liêu Như Ninh giơ tay lên thả tim.

Vệ Tam nhân cơ hội đánh lén Sơn Cung Dương Linh, cô chém tới chỗ lõm trên roi, hai cây roi quấn lấy nhau, cô muốn đoạt vũ khí của Sơn Cung Dương Linh.

Bà ấy cười lạnh một tiếng, run cổ tay lên, chỗ lõm roi trong nháy mắt có lưỡi dao hình răng cưa vươn ra và chặt đứt roi của Vệ Tam.

Roi vừa đứa, một giây sau, Vệ Tam liền bị Sơn Cung Dương Linh quất trúng.

Phải nói là cây roi này đáng gờm thật, ra roi là thấy máu.

Vệ Tam bị quất trúng ở vai gần cổ thì lập tức chảy máu. Ứng Tinh Quyết ở xa vừa lúc quay đầu khi huấn luyện và nhìn về cô bên này.

Không có ngây người, Vệ Tam đã quen bị đánh, trong đầu cô chỉ có né tránh và phản kích. Về phần nghĩ bị mất mặt khi bị quất trúng ấy à, cô hàn toàn chẳng có.

Sau đó, những người có mặt nhìn Vệ Tam chạy trốn khắp sân, cố gắng dùng nửa phần roi đánh trả.

Cô phản kích không thành công, chả ít lần bị quất bằng roi. Một tay roi pháp của Sơn Cung Dương Linh xuất thần nhập hóa, mỗi một chiêu có biến hóa làm Vệ Tam chả học được gì.

Đại khái là về sau bà ấy chán rồi mới cho Vệ Tam về hàng.

“Bốn mươi phút.” Hoắc Tuyên Sơn cúi đầu nhìn thoáng qua giờ, “Lâu hơn 5 phút so với Tông Chính Việt Nhân và Cơ Sơ Vũ.”

“Thưa cô, người tiếp theo là em sao?” Liêu Như Ninh tích cực giơ tay lên.

Sơn Cung Dương Linh liếc cậu ta một cái rồi ha ha một tiếng: “Hôm nay đến đây thôi, buổi chiều sẽ có giáo viên khác hướng dẫn.”

Bà ấy vừa lấy khăn tay ra lau roi, vừa đảo qua ba sinh viên đối thủ: “Nói về so chiêu thức, Cơ Sơ Vũ ở dưới tay tôi có thể ra nhiều chiêu hơn, chỉ có điều có một chuyện tôi không hiểu lắm.”

Cơ Sơ Vũ và Tông Chính Việt Nhân nhìn Sơn Cung Dương Linh chờ lời tiếp theo của bà, Vệ Tam bên cạnh thì có vẻ thất thần vì trong lòng đang suy tư kết cấu của cây roi vừa rồi. Từ đầu roi đến đuôi roi, từ thô đến mảnh, loại kết cấu này càng giống như roi co rút được, nhưng mà vừa rồi Sơn Cung Dương Linh vẫn chưa từng dùng đến.

Sơn Cung Dương Linh nhìn chằm chằm Vệ Tam hồi lâu, thấy cô còn chưa hoàn hồn thì bà ấy chỉ đích danh luôn: “Vệ Tam, có phải em còn muốn bị tôi đánh không?”

Vệ Tam đang thất thần bỗng nghe được câu này thì theo bản năng nói: “Dạ đúng.”

“... ” Sơn Cung Dương Linh không để ý tới Vệ Tam nữa, tiếp tục nói, “Sau khi bị tôi đoạt vũ khí, bộ mặt khiếp sợ của các em để cho ai xem? Một chiêu thất bại thì tất cả chiêu thức phía sau cũng không còn? Sau này đến chiến trường, có phải bị tinh thú đánh một lần là mấy em đầu hàng ngay, mặc cho chúng nó tấn công? Cơ Sơ Vũ, em nói một chút vì sao đi.”

Cơ Sơ Vũ lặng thinh thật lâu nói: “Người và tinh thú khác nhau.”

“Có gì khác biệt? Hay là lòng tự trọng cao quý của các em đang quấy phá?” Sơn Cung Dương Linh nói không chừa đường lui, “Đừng nói rằng truyền thông chính thống bây giờ khen các em là thế hệ hy vọng của Liên bang là đã cho rằng mình là hy vọng thật. Ở nơi thuộc Liên bang này, chiến sĩ độc lập 3S... chẳng có gì ghê gớm đâu.”

Lời này làm cho mấy chiến sĩ độc lập cấp 3S ở đây cảm thấy khó xử, điều làm bọ họ vênh vang nhất chính là chuyện mình là chiến sĩ độc lập cấp 3S.

“Chiến sĩ độc lập 3S không nhiều lắm chỉ là so với các cấp bậc khác mà nói thôi, hiểu không?” Sơn Cung Dương Linh cất roi, “Mấy thầy cô hướng dẫn các em ở chỗ này ai mà chẳng phải là cấp 3S? Người nào năm đó chẳng phải là người đại diện cho đội chủ lực của các trường quân sự? Các em còn quá non. Thực lực không đủ, da mặt quá mỏng. Ít nhất phải giống như Vệ Tam có da mặt dày, bị tôi quất trúng vẫn biết kịp thời chạy trốn chứ không phải sững sờ ở đó giống như một thằng ngốc.”

Vệ-Tam-da-mặt-dày: “...” Trong phút chốc chả rõ cô Sơn Cung đang khen hay chửi cô.

Sơn Cung Dương Linh mất một thời gian chỉ ra vấn đề của ba người xong thì bắt đầu giảng giải tất cả chiêu thức vừa rồi của mình, các chiến sĩ độc lập chủ lực nghe cực kỳ chăm chú.

Giữa chừng, bà ấy hỏi ai muốn đi tới và luyện tập với mình để làm tài liệu tham khảo. Liêu Như Ninh lại tích cực giơ tay lên: “Cô ơi, cô vừa nói muốn để em là người kế tiếp.”

Than ôi, đồng đội không đáng tin cậy, chỉ có thể dựa vào một mình cậu ta thôi.

Trong lòng Sơn Cung Dương cười ha ha rồi chỉ Hoắc Tuyên Sơn bên cạnh Liêu Như Ninh: “Em lại đây.”

Liêu Như Ninh quay đầu nhìn Hoắc Tuyên Sơn giơ tay lên: “Cậu!”

Hoắc Tuyên Sơn nào có lanh lợi như cậu ta, đi lên chẳng khác nào đi lên vô ích.

Sơn Cung Dương Linh mang theo Hoắc Tuyên Sơn cùng nhau biểu diễn, động tác tương đối chậm, chỉ đơn giản là giảng giải. Khi hai người biểu diễn cận thân đánh nhau thì không thể tránh khỏi chuyện tới gần.

...

“Được rồi, hôm nay đến đây, tan học đi.” Mãi cho đến 12 giờ trưa, Sơn Cung Dương Linh mới tính là dạy xong.

Giáo viên vây xem bên cạnh đứng dậy và đi ra ngoài với Sơn Cung Dương Linh, chỉ huy và các cơ giáp sư phía bên kia cũng học xong.

Năm người từ trường Quân sự Damocles gặp lại nhau.

“Vừa rồi Ứng Tinh Quyết sao không nhìn lại?” Liêu Như Ninh quan tâm hỏi, “Các cậu ai nấy đều không để ý, Hoắc Tuyên Sơn còn cướp lấy cơ hội với tôi. Ban đầu tôi muốn trộm mấy cái khăn tay kia!”

Hoắc Tuyên Sơn yên lặng lấy ra ba chiếc khăn tay dính máu ở trong túi: “Cậu nói cái này?”

Liêu Như Ninh: “?”

“Để cho cậu trộm thì bị thầy cô phát hiện ngay tại chỗ luôn.” Hoắc Tuyên Sơn lắc đầu rồi để Vệ Tam nhìn khăn tay.

“Nhìn không ra, để Ứng Tinh Quyết xem đi.” Vệ Tam nhìn chằm chằm ba cái khăn tay dính máu. Cô không xác định được là mình chẳng nhìn thấy khí đen trong máu mình, hay là không nhìn thấy tất cả người bị nhiễm bệnh.

Hoắc Tuyên Sơn cẩn thận gấp khăn tay rồi cất.

Kim Kha mở quang não ra, đột nhiên dừng bước: “Chúng ta lên tin tức.”

Liêu Như Ninh lập tức thò đầu qua: “Để tôi xem.” Nhất định là đang khen ngợi trường Damocles của bọn họ xoay chuyển càn khôn, dũng cảm đoạt được quán quân!

[Thưa các bạn khán giả, chúng tôi đang đứng ở vị trí bức tượng ở cổng nhà Quý Từ. Được biết, nửa đêm hôm qua có hai tên cướp đeo mặt nạ đã bắt cóc các thành viên của đội tuần tra, buộc họ phải thực hiện một hành vi không thể tưởng tượng được. Tiếp theo, chúng tôi đi phỏng vấn các thành viên đã tỉnh táo lại sau khi bị điều khiển, xin vui lòng tiếp tục theo dõi.]

Khi ống kính lia tới, phóng viên bước vào một nơi giống như một phòng y tế, nơi có một vài người nằm trên đó.

“Xin hỏi mục đích của bọn lưu manh là gì?”

Thành viên được phỏng vấn: “Họ ở bên ngoài phòng sưu tập vật liệu rồi còn rọi đèn, không biết đang làm gì, chắc chắn là phường trộm cướp muốn ăn cắp đồ!”

“Xin hỏi thân thể các anh lúc này có khỏe không? Có bị thương không?”

“Tôi... Tôi không ổn!” Mặt người thành viên này trông rất xấu hổ, “Họ bắt giữ chúng tôi, bắt chúng tôi hét lên, nói, nói la hét càng thảm hại càng tốt.”

Phóng viên: “... Được, tiếp theo chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra vụ bắt giữ này.”

Ống kính quay ra ngoài, phóng viên đi ra: “Bạn bè khán giả, theo tin tức nhận được từ đài chúng tôi, đêm qua phòng sưu tầm vật liệu không bị mất gì, thậm chí không có vật liệu bị di chuyển vị trí. Nhưng sau khi bọn lưu manh bị phát hiện thì họ đã phá hủy sạch máy giám sát trên đường đi. Các thành viên của đội tuần tra là chiến sĩ độc lập cấp A, hai người có thể khống chế một nửa số đội viên thì rõ ràng là trên cấp A. Như chúng tôi biết, phòng sưu tầm vật liệu nhà Quý Từ không có gì đáng giá quá mức, bà ấy đấu giá chỉ đơn giản vì giữ kỷ niệm và mang về sưu tập. Vì vậy, đài chúng tôi suy đoán rằng hai tên cướp đeo mặt nạ chắc chắn không tới đây vì tiền tài. Theo lời các thành viên trong đội thì chúng cưỡng ép các thành viên của đội tuần tra la hét...”

Sau một thời gian dài tạm dừng cố ý, phóng viên nói như chém đinh chặt sắt: “Khán giả và bạn bè từ xa, Sao Tây Tháp của chúng ta xuất hiện hai tên bi.ến thái cấp A trở lên!”

Hai tên cướp côn đồ đeo mặt nạ nhìn vào tin tức phát sóng trong quang não: “...”

“Anh ta mới bi.ến thái.” Liêu Như Ninh bất mãn nói.

“Ha ha ha ha ha.” Người đằng sau giấu được tin tức bắt đầu cười rộ lên.

Vệ Tam vỗ vỗ bả vai cậu ta, chân thành nói: “Tôi có thể chứng minh tâm lý của cậu không phải dạng biế.n thái.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.