Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 167



“chiêu ngựa đạp phi yến vừa rồi tuyệt cú mèo”

“Người rút trúng số 1 tới trước.” Giải Ngữ Mạn ra hiệu Liêu Như Ninh tiến vào cơ giáp.

“Cô à, bình thường em đã nhận được sự hướng dẫn của cô. Giờ em cảm thấy cơ hội tốt như vậy lẽ ra phải nhường cho các bạn khác trước chứ.” Liêu Như Ninh cố gắng để cho mình lui về, nếu là thứ hai thứ ba cũng coi như thôi, nhưng là người đầu tiên ra sân rồi còn bị đánh trước mặt tất cả mấy người này thì mất mặt lắm.

Trong ba người rút được có Liêu Như Ninh và Hoắc Kiếm là chiến sĩ độc lập hạng nặng, còn Sơn Cung Ba Nhận là chiến sĩ độc lập hạng nhẹ.

Các chiến sĩ với các dạng khác nhau, con đường phát triển riêng của họ chẳng giống. Chẳng hạn như Sơn Cung Ba Nhận, chiêu thức của cậu thiên về chuyển động nhanh và thân pháp nhẹ hơn.

Dù rằng Giải Ngữ Mạn lấy làm tiếc khi chẳng có chiến sĩ lái cơ giáp hạng trung rút trúng nhưng cũng chẳng thể đổi người được nữa.

“Bới nói nhiều, đi vào mau.” Giải ngữ Mạn nói, “Hôm nay đừng dùng vũ khí, tôi muốn xem trình độ của các em sau khi mất vũ khí.”

Liêu Như Ninh đành phải di chuyển vào khoang cơ giáp, chuẩn bị bắt đầu đánh một với một.

Cũng là một chiến sĩ độc lập 3S, song các giáo viên đã ở trên chiến trường trong nhiều năm, đã sớm tích hợp chiêu thức vào xương cốt, nhiều khi hoàn toàn chả cần động não mà cứ đánh theo phản xạ có điều kiện luôn. Để mà so sánh thì mấy sinh viên quân sự vẫn còn quá non.

Liêu Như Ninh đã liều mạng nhớ lại chiêu thức của Giải Ngữ Mạn, muốn ít mất mặt hơn một chút nên trình độ cậu ta hôm nay dường như phát huy đến cực hạn. Nhưng Mà Giải Ngữ Mạn vẫn hoàn toàn áp chế, rõ ràng là trước kia còn chưa dùng toàn lực đối phó bọn họ, đến bây giờ thực lực vẫn còn dư rất nhiều.

Khi đối mặt với một quyền của Giải Ngữ Mạn, Liêu Như Ninh xoay người nhẹ nhàng không giống một chiến sĩ độc lập hạng nặng.

Chẳng qua nhẹ nhàng tránh thoát một quyền, cậu ta vẫn không ngăn được một cước của Giải Ngữ Mạn.

Trước mắt bao người, Liêu Như Ninh bị đá ngã sấp.

Trong khoảnh khắc này, trong đầu thiếu gia Liêu hiện lên rất nhiều, cậu ta suy tư không ít, để rồi vaaxb bị đá nhiều lần như vậy.

Ngay trong nháy mắt sắp chạm đất, cậu ta cho hai tay cơ giáp chống đất, giải quyết tình trạng túng quẫn khi mình nằm sải lai trên mặt đất, lại nhanh chóng nhảy dựng lên và điên cuồng tấn công Giải Ngữ Mạn.

Chỉ cần chiêu số tung ra nhanh thì những người khác sẽ không phát hiện vụ vừa ngã là chắc, cho dù phát hiện ra cũng sẽ mau quên thôi!

Thiếu gia Liêu am hiểu triết lý trong đó bèn quấn chặt lấy Giải Ngữ Mạn, một khi bị đá thì lập tức điên cuồng đáp chiêu lại.

“Cái này là đánh cái quái gì đây? Chiêu thức lộn xộn thế.” Shaω Eli thấy ghét, còn tưởng rằng nhìn ra cái gì.

Giải Ngữ Mạn đương nhiên biết Liêu Như Ninh đang suy nghĩ gì, nhưng mà bà thấy chẳng sao cả, tốt nhất là dùng hai chiêu là khống chế được em ấy. Bà cho hai chân đá vào đầu gối Liêu Như Ninh để cậu quỳ xuống, lại khóa ngược tay cậu ta ở phía sau.

“Cô ơi, em chịu thua.” Liêu Như Ninh lập tức nói.

Giải Ngữ Mạn buông cậu ra: “Tiếp theo.”

Liêu Như Ninh thu cơ giáp rồi nhanh như chớp đi trở về. Cậu ta nói nhỏ với Vệ Tam: “Có phải chiêu ngựa đạp phi yến vừa rồi của thiếu gia tuyệt cú mèo luôn đúng không?”

Vệ Tam giơ ngón cái lên sượng trân: “... Tuyệt.”

“Tuy rằng cô Giải dùng một cước đá bay tôi, nhưng trong nháy mắt đó tôi thấy mình như phi yến trốn ra khỏi chân ma quái của cô giáo.” Thiếu gia Liêu lắc đầu cảm thán, “Đầu óc tôi thế này mà không đi làm chỉ huy, đúng là đáng tiếc.”

Hoắc Tuyên Sơn bên cạnh: “...”

Vị trí thứ hai là Hoắc Kiếm, cũng một chiến sĩ độc lập hạng nặn,g chẳng qua so với Liêu Như Ninh, hắn giống như chiến sĩ độc lập hạng nặng truyền thống hơn. Hắn làm gì là chắc cái đó, mỗi một chiêu đều trải qua cân nhắc.

Các chiến sĩ độc lập các trường quân sự khác đứng ở phụ cận vây xem với vẻ mặt nghiêm túc. Hiển nhiên họ cảm thấy hứng thú với chiêu thức của Giải Ngữ Mạn, đồng thời cũng tự hỏi trong lòng rằng mình nên xuất chiêu như thế nào, để tương lai có cách đối phó Hoắc Kiếm trong đấu trường.

Đối với ba chiến sĩ độc lập của trường Damocles, trong mắt họ mang theo cảm thông. Vì rất nhanh bọn người này sẽ hiểu được “phong thái” đánh vô lòng tự trọng của chiến sĩ độc lập từ cô Giải.

Hai người cận chiến, Hoắc Kiếm vững vàng điều khiển phạm vi giữa bọn họ, không cho Giải Ngữ Mạn kéo dài khoảng cách.

Chân trái của Giải Ngữ Mạn dời ra ngoài một bước, một giây sau ba người của trường Damocles đồng loạt cho một tay che mắt lại với mấy ngón tay banh lớn, Vệ Tam còn mở máy quay.

Hoắc Kiếm hạ người và quét trúng chân Giải Ngữ Mạn làm mọi người nghe được một tiếng kim loại rắn chắc chạm nhau.

Hắn phá được một chiêu của Gải Ngữ Mạn!

Mấy chiến sĩ độc lập của các trường vừa có câu này trong lòng thì qua một cái chớp mắt, tình hình đã thay đổi.

Giải Ngữ Mạn theo lực của hắn nghiêng người rồi tung một chân đá vào đầu Hoắc Kiếm, làm hắn ngược lại là người ngã xuống trước.

Hoắc Kiếm xoay người chuẩn bị tái chiến, một chân khác của Giải Ngữ Mạn theo sát phía sau đá trúng mông hắn, tái hiện cảnh Liêu Như Ninh vồ ếch khi nãy. Hơn nữa bởi vì đầu bị đá choáng váng nên hắn cứ thế nằm sấp xuống ngay.

Giải Ngữ Mạn duỗi chân giẫm lên lưng Hoắc Kiếm: “Tiếp theo.”

Các chiến sĩ độc lập: “...”

Người cuối cùng ra sân là Sơn Cung Ba Nhận, cậu ta am hiểu né tránh, chẳng qua vẫn không bằng chân bay tới của Giải Ngữ Mạn.

Trái lại bởi vì luôn trốn tránh, cậu chàng là người bị đá nhiều nhất.

Sơn Cung Ba Nhận bị Giải Ngữ Mạn giẫm lên mặt đất, mông đau nhức, quan trọng là mặt mũi đã rơi mất nên cậu ta dứt khoát vùi đầu dán trên sàn nhà, không đứng dậy nổi.

Chưa bao giờ mất mặt như vậy.

“Mau đứng lên.” Giải Ngữ Mạn đa nhẹ, “Đừng giả chết.”

Mấy chiến sĩ vây xem khác thấy mông mình lạnh lẽo, cuối cùng cũng hiểu được vì sao vừa rồi Liêu Như Ninh không muốn ra sân. Họ lấy làm vui vì mình không rút trúng.

“Yên tâm, sẽ đến lượt tất cả mọi người.” Giải Ngữ Mạn mỉm cười, “Người rút trúng thì lần sau sẽ không tham gia rút thăm nữa.”

Đám chiến sĩ độc lập: “!”

Sơn Cung Ba Nhận đứng dậy cất cơ giáp, cậu ta cúi đầu nhanh chóng trở về đội còn mặt thì chả ngẩng lên dù chỉ một chút.

Sinh viên quân sự bây giờ… Giải Ngữ Mạn thấy thế không khỏi lắc đầu, da mặt mỏng quá, nhưng không sao, bà sẽ giúp bọn họ luyện cho dày.

Sau khi thử với 3 sinh viên trường quân sự xong, Giải Ngữ Mạn bắt đầu giảng giải từng cái với biểu hiện vừa rồi của bọn họ, lần giảng bài kéo dài hết một buổi chiều.

“Được rồi, hôm nay đến đây, các em trở về tự mình suy nghĩ thật kỹ.” Giải Ngữ Mạn nói xong thì xoay người rời đi.

Liêu Như Ninh bị đánh riết nên nhẵn, vừa rồi cũng không tính là mất mặt. Cậu ta rất nhanh đã khôi phục, vừa tan học đã bắt đầu kề vai sát cánh.

Nhưng với Hoắc Kiếm và Sơn Cung Ba Nhận thì đây là đầu tiên trải qua chuyện thế này, tâm lý họ chả qua được cửa ải đây.

“Vệ Tam.”

Trước khi rời khỏi sân tập, Hoắc Kiếm chủ động gọi cô lại.

Vệ Tam quay đầu nhìn hắn, do dự hỏi: “... Có chuyện gì?” Chắc là đến tìm cô vì chuyện nhảy cửa sổ trưa hôm nay.

“Cậu vừa mới quay lại video của cô giáo với tôi, có thể gửi cho tôi hay không?” Hoắc Kiếm hỏi với sắc mặt phức tạp.

Vệ Tam nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm, chỉ có vậy.

“Có thể.” Vệ Tam thuận tiện gọi Sơn Cung Ba Nhận, “Ba Ba, cậu có muốn video của mình luôn không?”

Đầu tiên thì Sơn Cung Ba Nhận khiếp sợ vì cô gọi mình là Ba Ba, sau đó lại rụch rịch trong lòng ở nửa câu sau Vệ Tam, nên cậu ta tạm thời đứng tại chỗ, không có phản ứng.

“Gởi cho tao một bản sao.” Shaω Eli của Samuel không ngần ngại chen vào nói, như thể họ có mối quan hệ tốt lắm.

Cho dù Vệ Tam cũng bị giọng điệu hợp tình hợp lý này của gã làm cho ngạc nhiên.

Shaω Eli thấy cô không trả lời bèn nói một tiếng: “Dù sao cũng phải gửi thì gửi thêm một bản có làm sao? Tao cũng muốn xem vừa rồi rốt cuộc cô Giải đã đá cái mông bọn họ như thế nào.”

Chuyện này lại được nhắc làm sắc mặt Hoắc Kiếm và Sơn Cung Ba Nhận càng thêm không dễ nhìn.

“Vậy tạo nhóm đi, tôi gửi ở bên trong.” Vệ Tam suy nghĩ một chút nói.

Lời này vừa nói ra, kẻ đi người không đi cũng trở lại tất, thậm chí có người từ viện Bình Thông lui lại nhập bọn với vẻ mặt chả thay đổi gì.

“Ngon rồi, mày gửi được rồi đó.” Shaω Eli đếm số người, chiến sĩ độc lập năm trường quân sự được thêm vào, nhưng có thêm một Lộ Thời Bạch thế nên gã hất hàm sai khiến, “Sao còn có chỉ huy. Vệ Tam, mày đá chỉ huy này đi, nhóm này chỉ có thể có chiến sĩ độc lập như chúng ta thôi.”

Vệ Tam: “... Cậu nói đúng, nhóm này không thêm chỉ huy và cơ giáp sư.”

Cô đưa tay đá Lộ Thời Bạch ra ngoài.

Lộ Thời Bạch: “...” Mẹ kiếp, một đám khuyết tật trí tuệ.

Hoắc Kiếm ban đầu chỉ muốn tự mình xem lại video nay thì trơ mắt nhìn video xấu xí của mình xuất hiện trong nhóm, còn bị nhóm chiến sĩ độc phát lặp đi lặp lại.

“Thả lỏng tinh thần.” Vệ Tam chân thành an ủi, “Về sau mỗi người sẽ được tôi quay lại và bỏ vào đây, không ai có thể thoát khỏi chân vô địch liên hoàn của cô Giải chúng ta.”

Mọi người: “...”

Buổi chiều khi tan nhóm từ sân huấn luyện, họ còn có tự nguyện huấn luyện hoàn cảnh ở khoang mô phỏng vào buổi tối. Mấy người huấn luyện xong trở về thì nhìn thấy Ứng Tinh Quyết và Kim Kha đang đứng trong phòng khách nói chuyện.

Vệ Tam: “Anh cứ như vậy vào không sợ người khác nghi ngờ à?”

Ứng Tinh Quyết cầm khăn tay trên tay: “Tôi đi tới hết, chỗ cô là cái cuối cùng.”

“Anh qua cửa trông thân thuộc đấy.” Thiếu gia Liêu theo bản năng nói.

Ứng Tinh Quyết chỉ coi như không nghe thấy, anh giơ tay lên, ý bảo bọn họ nhìn khăn tay: “Ba cái khăn tay này chỉ có một cái là dính khí đen, những thứ khác chẳng có gì bất thường.”

Vệ Tam đi tới cầm lấy chiếc khăn tay dính khí đen mà anh nói: “Trên khăn tay này là máu của tôi, bên trái là máu của Tông Chính Việt Nhân Nhân, bên phải là máu của Cơ Sơ Vũ.”

Sơn Cung Dương Linh quất trúng ba người với đoạn roi khác nhau, vết máu được lau trên khăn tay cũng không giống nhau.

“Anh ta cứ quang minh chính đại đi tới như vậy, tốt không?” Thiếu gia Liêu lách tới phía sau Kim Kha hỏi nhỏ, cậu ta vẫn còn lo lắng vấn đề này.

“Ứng Tinh Quyết sửa sang lại một phần tư liệu của tất cả giáo viên chủ nhiệm và cầm tới đưa cho mỗi một chỉ huy.” Kim Kha bảo Liêu Như Ninh xem tài liệu trên bàn, “Thuận tiện xây dựng một nhóm chỉ huy.”

“Tôi có nên xây dựng một nhóm cơ giáp sư luôn hay không?” Ứng Thành Hà ngồi bên cạnh như có điều suy nghĩ.

“Hai người bọn họ tạm thời không có vấn đề gì.” Ứng Tinh Quyết, “Ngày mai sẽ rút địa điểm thi đấu. Sau đó trở đi, tôi sẽ tìm cơ hội quan sát tình huống của người khác lúc kiểm tra chức khỏe chung.”

Liêu Như Ninh đã đứng bên bàn lật tài liệu Ứng Tinh Quyết sửa lại từ chỗ thầy giáo, cậu ta vừa lật vừa cảm thán: “Mới mấy tiếng đồng hồ mà đã sửa tốt nhanh thế này, Kim Kha cậu không được rồi.”

Kim Kha: “... Ngậm miệng cậu lại.”

“Sau khi thông báo chuyện huấn luyện chung thì nó đã được sắp xếp rồi, không phải hôm nay mới làm xong.” Ứng Tinh Quyết giải thích, sau đó nói, “Tôi không thể ở chỗ các cậu quá lâu, đi về trước đã.”

Năm người của trường Damocles đưa mắt nhìn Ứng Tinh Quyết rời đi.

Một lúc lâu sau, Kim Kha lên tiếng: “Anh ta đang khoe khoang ý tứ chuẩn bị trước của mình?”

“Hầy, Kim Mập, cậu đừng ganh tị nữa.” Thiếu gia Liêu lắc đầu “nặng nề”, “Đây chính là thực lực của chỉ huy cấp siêu 3S.”

Kim Kha cười ha hả: “Ban đầu còn tính phân tích cách đánh 1 chọi một với cô Giải cho cậu, để làm sao giúp cậu cố gắng tránh bị cô ấy đá. Nhưng mà xem ra tôi không có trình độ này để chỉ điểm cho cậu rồi.”

“!”

Liêu Như Ninh lập tức chạy đến sau lưng Kim Kha và đấm bóp cho cậu ấy: “Dù lợi hại đến đâu thì tụi mình vẫn lấy vị trí đầu tiên ở trường đấu Tháp Tây. Điều này chứng tỏ chỉ huy cấp siêu 3S cũng chỉ có như vậy, người mạnh nhất vẫn là ngài đây!”

Vệ Tam ngồi xuống rồi cầm lấy quyển tài liệu đã sắp xếp xong. Tư liệu thực lực của mỗi một giáo viên đều được anh viết rõ ràng, có một số thông tin Ứng Tinh Quyết viết thêm vào đó, chữ anh rất đẹp.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tinh Tinh: Cô ấy khen chữ tôi đẹp nhưng mà tôi còn chưa thấy được chữ của cô ấy (..)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.