Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 169



“tôi có chìa khóa”

Tàu vũ trụ khởi hành, một số người trong đội chủ lực trở về phòng riêng của mình để nghỉ ngơi. Vệ Tam kết nối não và bắt đầu học chương trình của Ngư Thanh Phi.

Bởi vì chuyện nhà cũ Quý Từ, bấy giờ cô không chỉ nghe Ngư Thanh Phi giảng bài mà còn chú ý trên tay ông ấy đang làm cái gì.

Sự chú ý này làm Vệ Tam phát giác Ngư Thanh Phi làm gì đấy. Cô cũng không thể nhìn rõ, nói là cấu trúc cơ giáp 3S thì trông cũng không giống lắm, nhưng đôi khi lại cảm thấy quen thuộc.

Xem không hiểu, cô chỉ đành đi ra và vẽ trên bản thảo, hòng nghĩ rằng sau này học hỏi nhiều là hiểu được.

Sau khi vẽ xong, Vệ Tam đưa cho Ứng Thành Hà xem và anh chàng cũng chả hiểu ngay từ đầu.

“Để tôi bỏ bản thảo hướng dẫn do cậu vẽ vào quang não và cho phân giải.” Ngày hôm sau, Ứng Thành Hà, người cả đêm không ngủ, gõ cửa Vệ Tam, “Phần bàn tay này có thể tách ra thành cấu trúc của cặp cấp S và 3S, chúng chồng lên nhau cho nên có vẻ vừa không hiểu vừa thấy quen.”

Vệ Tam nhìn đồ họa khi bàn tay cơ giáp được tách ra như có điều suy nghĩ: “Cấu trúc khác thì sao?”

Ứng Thành Hà lắc đầu: “Tôi đã thử rồi, không tách ra được, có thể là nguyên lý cấu trúc chưa biết nào đó.”

Vệ Tam nhìn chằm chằm vào kết cấu bị Ứng Thành Hà tháo rời thành các hình dạng khác nhau, cô cũng không nhìn ra nguyên nhân. Hai người đành buông tha và tiếp tục học từng bước.

Chẳng qua trong khoảng thời gian từ Sao Tây Tháp đến Sao South Pasadena này thì Vệ Tam và Ứng Thành Hà cũng chẳng ngủ được. Họ mãi đâm đầu vào các loại giảng dạy và lý luận cơ giáp, ngay cả ăn cơm mà cũng lười đi ra ngoài, vẫn là đám người Kim Kha đưa cơm vào phòng.

Giữa chừng còn bị Hạng Minh Hóa và Giải Ngữ Mạn hỏi một câu vì sao không thấy Vệ Tam và Ứng Thành Hà. Bình thường nhìn thấy năm người này đi lại khắp nơi, đột nhiên thiếu hai người làm họ không quen lắm.

Kim Kha nói mà mắt cũng chả chớp: “Thành Hà giúp Vệ Tam đổi cơ giáp.”

Mấy thầy cô tin.

Mãi cho đến bến cảng South Pasadena, Hạng Minh Hóa nhìn thấy hai người Vệ Tam và Ứng Thành Hà mang theo quầng thâm cực lớn đi ra, ông cứ muốn nói lại thôi nhưng cuối cùng cũng bảoi: “Đừng quá gấp chuyện của cơ giáp.”

Ứng Thành Hà và Vệ Tam giật mình, cho rằng chuyện bọn họ nhốt mình trong phòng mỗi ngày nghiên cứu cơ giáp đã bị thầy cô phát hiện.

Kim Kha chen tới giữa hai người, hai tay khoác lên vai Vệ Tam và Ứng Thành Hà và nói với Hạng Minh Hóa: “Dạ đã biết, thầy, để em đốc thúc hai người nghỉ ngơi thật tốt.”

Tàu vũ trụ của trường Damocles và viện Bình Thông vào cảng cùng nhau, hai nhóm xuất hiện trái ngược hoàn toàn. Các sinh viên trường Damocles thì huyên náo mang theo sức sống, còn viện Bình Thông bên kia thì chẳng có âm thanh dư thừa nào ngoại trừ tiếng bước chân.

Từ trận đầu tiên đến bây giờ, khí thế của mỗi trường quân sự đã bắt đầu thay đổi. Sự im lặng hiện tại của viện Bình Thông lúc này không chỉ xuất phát từ thói quen của trường quân sự, mà còn giống như mất đi nhuệ khí.

Sự tương phản giữa hai đội chủ lực thậm chí còn rõ ràng hơn khi so sánh.

“Vừa mới nhận được thông báo, năm trường quân sự đã đến đông đủ thì sẽ tiến hành kiểm tra sức khỏe chung.” Giải Ngữ Mạn đi xuống từ trên tàu vũ trụ và nói với Hạng Minh Hóa.

“Khi nào?” Hạng Minh Hóa quay đầu hỏi.

“Ngày mai.” Giải Ngữ Mạn gửi thông báo cho Hạng Minh Hóa.

Việc kiểm tra sức khỏe không phải là hiếm. Thỉnh thoảng có những thay đổi trong môi trường, địa điểm hay sân bãi trong cuộc thi. Nên để ngăn chặn sinh viên trường quân sự hao tổn quá nhiều, bọn họ cho điều tra trước, sàng lọc những sinh viên có thể chất không đủ tốt.

Hạng Minh Hóa nhíu mày: “Thế là xác định sân thi đấu rừng mưa nhiệt đới sẽ khó khăn hơn?”

“Không nói rõ ràng, nhưng tám chín mươi phần trăm.” Giải Ngữ Mạn nhìn những sinh viên lên máy bay, “Trường đua rừng mưa nhiệt đới có rất nhiều loại tinh thú, quan trọng là bên trong còn có sinh vật khác, không có con nào dễ chọc. Nếu như không tiến vào cơ giáp lại không có kinh nghiệm thì rất dễ xảy ra chuyện.”

“Nửa tháng này, tất cả các chỉ huy phải học thêm về môi trường rừng mưa nhiệt đới, học cách xác định hầu hết động vật và thực vật trong đó, đồng thời phải học khả năng sinh tồn.” Hạng Minh Hóa thở dài, nửa tháng học những thứ này đúng là một công việc khổng lồ.

...

Sau khi các trường quân sự được phân phối ký túc xá và phòng huấn luyện cá nhân xong, họ đã nhận được thông báo từ giáo viên dẫn đội về việc kiểm tra sức khỏe chung.

Đội chủ lực của trường Damocles đã biết từ sớm ở Sao Tây Tháp nên chẳng có cảm xúc ngạc nhiên gì. Vệ Tam bắt đầu nghiên cứu địa hình khắp nơi, còn bốn người còn lại thì đi cùng che chắn.

Trong mắt các sinh viên quân sự khác thì đoàn người đội chủ lực của trường Damocles nhàn rỗi nên lắc lư khắp nơi trên sân diễn tập South Pasadena.

Ngày hôm sau, các trường quân sự không huấn luyện mà lại xếp hàng trong tòa nhà y tế để kiểm tra sức khỏe.

Thể chất, máu, cảm giác, ba hạng mục, tất cả phải được kiểm tra hết.

“Người ta nói cuộc kiểm tra sức khỏe lớn này còn có một lý do quan trọng nhất.”

“Lý do gì?”

“Mấy cậu còn nhớ Jill Gil Wood thuộc đội chủ lực của trường Quân sự Samuel trước đó?”

“Là chiến sĩ độc lập đội chủ lực tăng lên cấp 3S đó hả?”

“Nghe nói cô ấy đã tiến hóa.”

“Ừ, một trong những lý do quan trọng nhất cho cuộc kiểm tra thể chất này là để đo xem có bất kỳ người nào khác cũng tiến hóa hoặc là có đặc điểm tiến hóa hay không.”

...

Người của đội chủ lực trường Damocles nghiêng tai nghe những người của các đội tuyển trường khác bàn chuyện.

Liêu Như Ninh hỏi Kim Kha: “Vậy Vệ Tam thì tính sao bây giờ?”

“Phía thầy cô sẽ tìm cơ hội thay thế.” Kim Kha nói, “Còn có bác sĩ Tỉnh Thê ở đây, bác ấy sẽ giúp đỡ.”

“Ứng Tinh Quyết không đến.” Vệ Tam nhìn lướt qua tất cả các trường quân sự đang xếp hàng, phát hiện anh ta không ở trong trường Đế Quốc.

Kim Kha nhìn về phía trường Đế Quốc rồi không có gì ngạc nhiên: “Báo cáo xét nghiệm của anh ta sẽ có đội ngũ y tế chuyên dụng, chẳng cần phải đến và kiểm tra sức khỏe cùng một chỗ với tụi mình.”

Đội chủ lực đi vào kiểm tra trước, năm người thay phiên nhau đi vào, Vệ Tam cuối cùng. Bác sĩ sẽ là người của các trường quân sự khác và bên cạnh còn có giáo viên của trường Damocles theo dõi.

Khi lấy máu, Vệ Tam nhìn chằm chằm vào ống tiêm trong tay bác sĩ, giống như muốn nhìn nó cho nở cả hoa.

“Bạn này, em có vấn đề gì sao?” Bác sĩ vô thức hỏi.

“Không có việc gì.” Vệ Tam lắc đầu, cô chỉ muốn nhìn máu của mình, quả nhiên vẫn nhìn không ra vấn đề gì. Việc này phỏng chừng còn phải do một mình Ứng Tinh Quyết làm.

Lấy máu rồi, Vệ Tam buông ống tay áo xuống và đi về phía phòng xét nghiệm tiếp theo.

Kiểm tra mức độ cảm giác.

Có hai bác sĩ trong phòng, một người ghi chép và một người cho phép sinh viên vào, và Tỉnh Thê là bác sĩ chịu trách nhiệm cho sinh viên đi vào.

“Đứng lên đi.” Bác sĩ đang cúi đầu ghi chép xong một nhóm số liệu thì ngẩng đầu nói với Vệ Tam.

Vệ Tam đứng lên sau đó phóng cảm giác. Trên dụng cụ đo lường hiển thị một cấp S cực kỳ dễ thấy.

Bác sĩ ghi số liệu cúi đầu ghi lại, vừa muốn Vệ Tam đi xuống, bỗng nhiên ông ta nhớ tới cái gì đó nên nhìn cái cấp S kia một chút xong lại nhìn Vệ Tam: “Giải phóng tất cả cảm giác.”

Tỉnh Thê vừa định giải thích cho Vệ Tam nhưng nhìn thấy cô đặt tay lên thiết bị một lần nữa ngay, màn hình màu cam bắt đầu tăng lên, tăng mãi cho tới cấp 3S mới thôi.

“Được rồi, đi xuống.” Bác sĩ ghi lại số liệu hài lòng nhìn thấy cấp 3S thì để Vệ Tam rời đi, một bên nhỏ giọng chửi bới, “Sinh viên bây giờ ai nấy chả ngoan ngoãn gì, toàn làm trò quỷ ma.”

Tỉnh Thê: “…”

Bác ấy gõ vào quang não, ra hiệu cho Vệ Tam nhìn.

Vệ Tam đi ra ngoài thì mở quang não, cô thấy ngay tin nhắn của bác sĩ Tỉnh Thê gửi tới hỏi cảm giác cô đã xảy ra chuyện gì.

Lén Lút Ăn Xin: [Hình như hơi thông suốt.]

Tỉnh Thê một lúc sau mới gửi lại: [?]

Sau đó, một tin nhắn khác: [Đến phòng y tế 211 vào ban đêm để tìm tôi.]

Buổi tối cô còn đi xem mẫu máu với Ứng Tinh Quyết, làm gì có thời gian.

Lén Lút Ăn Xin: [Bác sĩ, cháu có việc vào ban đêm rồi.]

Tỉnh Thê bên kia vẫn còn bận rộn, chờ đến khi bác ấy bảo ngày mai tới thì đã là một tiếng sau đó.

Vệ Tam kiểm tra sức khỏe xong đã thấy mấy người Kim Kha đang chờ ở cửa.

“Tốt?” Kim Kha đưa cho cô bản vẽ mặt bằng, “Cấu trúc của tòa nhà y tế này, nhưng trong tay Ứng Tinh Quyết có phiên bản chi tiết hơn tớ. Cậu cứ đi theo anh ấy là được.”

Vệ Tam cúi đầu cẩn thận thu lại: “Vẫn phải nhìn xem, lỡ đâu anh ta ném tớ ở đó, đến lúc đó tớ mà bị phát hiện thì tính sao?”

Hoắc Tuyên Sơn liếc cô một cái: “Bình thường cũng không thấy cậu không tin anh ta.”

Vệ Tam vỗ vỗ vai Hoắc Tuyên Sơn nói lời thấm thía: “Tây Tây, cậu vẫn quá ngây thơ. Miễn là chúng ta vẫn còn trong cuộc thi thì tụi này luôn luôn là đối thủ và có thể đâm dao bất cứ lúc nào.”

Hoắc Tuyên Sơn: “...”

Cuộc kiểm tra sức khỏe lớn của tất cả các trường quân sự mất cả ngày, cho đến xế chiều mới kết thúc.

Đội chủ lực của trường Damocles không đi đến khoang mô phỏng, mà đi bộ xung quanh, song mấy người khác thấy chả có gì đáng ngạc nhiên.

Nhưng lần này bốn người tách ra đi dạo mãi cho đến 1 giờ tối, Hoắc Tuyên Sơn mới đi tìm Hoắc Kiếm; Ứng Thành Hà thì cố ý mời Ứng Tinh Quyết cùng đi ra ngoài với cớ là bồi dưỡng tình cảm anh em; Liêu Như Ninh đi đến ký túc xá South Pasadena tìm Quinley Eli để thảo luận về đặc sản côn trùng.

“Người của trường Damocles có ý gì?” Tư Đồ Gia nhìn Ứng Tinh Quyết đi ra ngoài còn Hoắc Kiếm ở lại trong phòng bọn họ, thế là y đi tìm Công Nghi Giác.

“Bọn họ đâu có mới nổi điên hai ba ngày?” Công Nghi Giác ngồi xổm trên mặt đất tháo rời các bộ phận cơ giáp, anh ta trả lời mà đầu chả ngước lên.

Tư Đồ Gia: “... Hơn nửa đêm mà chỉ huy chính đi ra ngoài với Ứng Thành Hà thì có chuyện gì xảy ra không?”

“Cậu có việc thì chỉ huy chính vẫn sẽ không có việc gì.” Công Nghi Giác đứng dậy, lắp ráp lại các bộ phận đã được tháo rời.

“Lời này không thể nói như vậy, Công Nghi, chuyện ở đấu trường Tây Tháp mới vừa mới qua đi thôi.” Tư Đồ Gia nhíu mày, “Chúng ta nên luôn đặt an nguy của chỉ huy ở trong lòng.”

“Một người chỉ huy một cơ giáp sư thì có chuyện nguy hiểm gì xảy ra? Đám người của trường Damocles dù điên đến đâu cũng sẽ không ra tay trong sân tập.” Công Nghi Giác xoay người, “Huống chi, cậu tìm tôi có ích gì, Cơ Sơ Vũ ở phòng đối diện.”

Tư Đồ Gia: “...” Nếu y dám đi tìm Cơ Sơ Vũ thì chẳng cần xuất hiện trong phòng Công Nghi Giác.

Tuy nhiên ngẫm lại thì đúng là không có khả năng có vấn đề gì được, dẫu sao bên cạnh chỉ huy chính bây giờ còn có một đội hộ tống.

Sau khi Ứng Thành Hà và Ứng Tinh Quyết ra tới, anh dẫn anh họ mình đến tòa ký túc xá của trường Damocles.

Vừa mở cửa, trong phòng chỉ còn lại một mình Vệ Tam.

Ứng Thành Hà: “Kim Kha đâu?”

“Đi kéo các thầy cô nói chuyện rồi.” Vệ Tam thay một bộ thường phục, giày cũng đổi sang loại nhẹ nhàng. Cô đánh giá Ứng Tinh Quyết đứng ở phía sau rồi lấy ra một thứ từ trong túi và ném về phía anh.

Ứng Tinh Quyết theo bản năng chụp lấy thứ cô ném tới, rồi cúi đầu nhìn sợi dây buộc tóc màu đen trong tay. Anh giương mắt nhìn Vệ Tam, trong mắt có tí khó hiểu.

“Buộc tóc lại, tránh được lúc chạy lại phiền phức.” Vệ Tam sửa sang lại cổ áo, cô dừng một chút và quay đầu nhìn anh, “Anh có buộc tóc được không?”

“... Được.” Ứng Tinh Quyết giơ tay lên dùng dây thun buộc tóc dài của mình lại.

Tầm mắt Vệ Tam đảo qua một đoạn cổ tay thon dài tái nhợt anh làm lộ ra rồi rất nhanh dời đi: “Cơ thể anh có vấn đề gì không? Đợi lát nữa chúng ta phải leo lên lầu đấy.”

“Không cần leo lầu.” Ứng Tinh Quyết chậm rãi nói, “Chúng ta tránh người rồi đi qua là được, máy giám sát đã được xử lý xong.”

Vệ Tam: “Giờ này tòa y tế đã đóng.”

Ứng Tinh Quyết "Ừ" một tiếng: “Tôi có chìa khóa.”

Vệ Tam: “???”

Đây là chỗ tốt của việc hợp tác với Ứng Tinh Quyết à?

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tinh Tinh: Ừ, cô với tôi thì chẳng cần nghĩ ngợi gì cả. Kim Kha không làm được (.

.)

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.