Ngày thứ sáu đến lượt sinh viên các trường quân sự đối chiến. Thứ tự đánh một một do giáo viên thống nhất quyết định, mỗi ngày ba trận đối kháng không có cơ giáp, buổi chiều ba trận có cơ giáp, thời gian giới hạn là 1 tiếng.
Sau khi tất cả mọi người đến đông đủ vào buổi sáng, họ thấy một bảng đấu một một được dán trên tường sân tập do mấy thầy cô chọn ra.
“Vệ Tam, cậu sẽ đánh với Tông Chính Việt Nhân và Cơ Sơ Vũ.” Hoắc Tuyên Sơn đứng ở vòng trong cùng quay đầu nói với Vệ Tam bên ngoài.
“Còn tớ thì sao?” Liêu Như Ninh lập tức hỏi.
“Đối thủ của cậu là Tập Ô Thông và Quinley Eli.” Hoắc Tuyên Sơn chen ra từ bên trong.
“Cậu đánh với ai?” Vệ Tam hỏi cậu ta.
“Jill Gil Wood và Hoắc Kiếm.”
Rõ ràng giáo viên chọn chiến đấu có ý định riêng của mình nhưng không thể không nói đã đưa trúng một phần mong muốn của sinh viên. Ví dụ như người Cơ Sơ Vũ và Tông Chính Việt Nhân muốn đánh nhất chính là Vệ Tam, bây giờ rút trúng thì tuyệt đối phù hợp với mong muốn của bọn họ.
“Các thầy cô muốn xem kịch hay đây mà.” Kim Kha đi tới từ bên cạnh, “Vệ Tam, cậu cẩn thận một chút.”
Đối thủ của Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh không có thành kiến lớn như vậy, chính Vệ Tam ở đấu trường trước mới khiến Tông Chính Việt Nhân bị loại, kế đó đoạt cờ trước trường Đế Quốc.
Cả hai đối thủ đều không phải là dạng dễ chống lại.
“Trận đầu tiên là tôi và Hoắc Kiếm đánh nhau không cơ giáp.” Hoắc Tuyên Sơn nói.
Mấy người nhìn Hoắc Tuyên Sơn, cuối cùng lần lượt vỗ vai cậu ta để thể hiện sự khích lệ.
...
“Đã xem xong rồi?” Giải Ngữ Mạn đứng ở phía trước nhìn nhóm sinh viên đứng tứ tán, “Về hàng đi.”
Sau khi người năm trường xếp hàng rồi, cô giáo gọi Hoắc Kiếm và Hoắc Tuyên Sơn: “Các bạn ra khỏi danh sách, chuẩn bị cho trận đấu đầu tiên.”
Hai người vừa đi ra, Sơn Cung Dương Linh hỏi Hoắc Kiếm bên cạnh: “Em cảm thấy trận này ai sẽ thắng?”
“Em.” Hoắc Kiếm không có bất kỳ do dự nào.
Bên trong đội chủ lực của trường Damocles truyền đến tiếng ù uôi đồng loạt, hiển nhiên không đồng ý với lời nói của hắn.
Hoắc Kiếm nhíu mày nhìn về phía đội chủ lực Damocles, đám người này mỗi lần đứng cùng nhau là mọi cử động như cái nhóm tạp nham.
“Câm miệng!” Giải Ngữ Mạn nhìn chằm chằm Vệ Tam dẫn đầu, bà ấy đi tới, “Đứng im đi.”
Nhiều giáo viên như vậy nhìn vào mà lỡ Hoắc Kiếm thắng thì Hoắc Tuyên Sơn coi như sượng mặt luôn.
Đội chủ lực của trường Damocles ngậm miệng hết lại nhưng Vệ Tam và Liêu Như Ninh bỗng nhiên ngồi xổm xuống rồi vươn cánh tay thả tim cho Hoắc Tuyên Sơn; còn Kim Kha và Ứng Thành Hà đứng sau lưng bọn họ thì vẽ trái tim lớn.
Giải Ngữ Mạn: “…” Quên đi, bà ấy nên sớm hiểu rằng không cứu nổi cái đám sinh viên này.
Các sinh viên quân sự khác bây giờ dù thấy ngỡ ngàng trước hành vi của bọn họ, song vẫn cảm thấy rằng chuyện này đúng là thứ Damocles hay làm ra. Ngay cả Shaω Eli cũng quay đầu nhỏ giọng nói với Cao Học Lâm: “Tôi đi lên mà cô giáo có hỏi thì mấy cậu nhớ làm vậy cho tôi đó.”
Cao Học Lâm: “... Cậu yên tâm, cô giáo sẽ không còn nói tới chuyện này nữa đâu.”
Shaω Eli ngập ngừng: “Không hỏi cũng có thể khoa tay múa chân một chút.”
Nam Phi Trúc: “Điên mới học theo Damocles.”
Mọi người ở Samuel chả ai không đồng ý, Shaω Eli chỉ có thể yên lặng nhìn người nhà họ Hoắc chuẩn bị chiến đấu không có cơ giáp với một chút hâm mộ không rõ ràng sâu trong nội tâm.
Bọn họ chẳng mất mặt khi hùa nhau với đồng đội.
....
Chiến sĩ độc lập lái cơ giáp hạng nhẹ và chiến sĩ độc lập lái cơ giáp hạng nặng có chế độ hành vi của riêng mình. Hoắc Kiếm ra chiêu lưu loát, thiên về chuyện độ mạnh; Hoắc Tuyên Sơn thì am hiểu di động hơn, một khi cậu ta kéo gần khoảng cách là ăn ngay tí thiệt.
Cơ mà quá căn cứ theo sự hướng dẫn của Sơn Cung Dương Linh thì kéo gần khoảng cách cũng không hoàn toàn là chuyện xấu. Chiến sĩ hạng nhẹ hoàn toàn có thể mượn cơ thể linh hoạt của mình để chiếm lấy lợi ích trước.
Máy bấm giờ vang lên, Hoắc Tuyên Sơn lại lựa chọn chủ động tới gần khiến các thầy cô vây xem có vẻ ngạc nhiên. Theo bọn họ biết, tuy Hoắc Tuyên Sơn và Hoắc Kiếm đều là người nhà họ Hoắc nhưng hai người cũng chẳng có kinh nghiệm đánh một một, lúc này mà chọn chủ động ra tay thì sẽ càng chịu thiệt.
“Xem ra em ấy rất tin tưởng vào thực lực của mình.” Sơn Cung Dương Linh nghiêng đầu nói với Giải Ngữ Mạn.
Giải Ngữ Mạn cười cười: “Cô Sơn Cung dạy không tệ.”
Hoắc Tuyên Sơn ra tay đầu cũng chẳng thành công, cậu ta bị Hoắc Kiếm nhấc chân đá văng ra. Khoảng cách hai người được kéo rất gần, Hoắc Kiếm đưa tay ngang tạo hình đao chém vào bụng Hoắc Tuyên Sơn. Bấy giờ Hoắc Tuyên Sơn lập tức nghiêng người dời đi, đồng thời đưa tay ngăn cản chiêu thức của Hoắc Kiếm.
Gần như trong nháy mắt, Hoắc Kiếm lại xuất ra một chiêu, hắn duỗi chân đạp vào chỗ bắp chân Hoắc Tuyên Sơn làm cậu ta né không kịp. Chịu một đòn khó như thế, cậu ta khuỵu đầu gối xuống, giây sau đã làm tư thế ra quyền và đấm vào bụng Hoắc Kiếm.
Tất cả người xem xung quanh nghe thấy âm thanh ngột ngạt này thì đúng là cường độ chẳng nhẹ, nhưng Hoắc Kiếm lại không có bất kỳ biểu hiện gì, cứ như chả cảm thấy đau.
“Bụng cậu ta bằng sắt à?” Vệ Tam ngồi xổm ở bên cạnh xem và camera vẫn ghi lại, “Cái mũi của thầy giáo đánh nhau lần trước với tớ cũng thế.”
“Huấn luyện chống đòn.” Kim Kha ngồi xổm với cô ở vòng tròn phía trong cùng, cậu ấy giơ tay lên ngay trước ống kính Vệ Tam, “Nhà họ Hoắc và viện Bình Thông vô cùng chú ý phương diện huấn luyện này.”
Vệ Tam đăm chiêu: “Nói như vậy bọn họ đã bị đánh từ nhỏ tới lớn?”
“Có thể nói như vậy.” Kim Kha gật đầu.
Một trận chiến kéo dài tới 1 tiếng, trong thời gian này hai sinh viên trường quân sự gần như sử dụng hầu hết các thủ đoạn mà họ đã học được.
Vấn đề giữa Hoắc Tuyên Sơn và Hoắc Kiếm dần dần hiện ra, một lực lượng suy yếu dần và một tốc độ bắt đầu chậm lại.
Loại vấn đề này thực sự không rõ ràng, nhưng trong mắt một chiến sĩ độc lập cấp 3S thì chuyện này cũng đủ chết người.
Bây giờ phải xem ai có xu hướng suy sụp rõ hơn.
Hoắc Kiếm bùng lên một cước khiến Hoắc Tuyên Sơn ngã xuống đất, giành được thắng lợi áp đảo đầu tiên, giờ phút này máy bấm giờ chỉ còn lại năm phút.
“Phía sau mông anh có một cái lỗ.” Hoắc Tuyên Sơn đã ngã trên mặt đất đột nhiên nói với Hoắc Kiếm.
Hoắc Kiếm theo bản năng không nghĩ tới chuyện Hoắc Tuyên Sơn lừa gạt mình, thậm chí hắn nghe được câu này còn cho rằng cậu ta ấy đã nhận thua bèn quay đầu nhìn quần phía sau mình.
Trong nháy mắt, Hoắc Kiếm bị Hoắc Tuyên Sơn gạt chân, hai người nằm trên mặt đất bắt đầu đánh nhau.
“Chiêu này không tệ.” Vệ Tam lập tức đứng lên, vì để có hiệu quả quay cảnh tốt hơn, Ứng Thành Hà và Liêu Như Ninh bên cạnh còn cho hai tay dựng thành cái chỗ ngồi rồi nâng cô lên.
Ống kính nhắm ngay mặt đất, Hoắc Kiếm mắc sai lầm nghiêm trọng nên lúc này đã bị Hoắc Tuyên Sơn đạp vào mặt.
“Ngon! Tây Tây dùng sức đạp cậu ta đi.” Vệ Tam ngồi ở chỗ cao la lên.
Liêu Như Ninh: “Chơi cậu ta, Tây Tây cậu chính là người mạnh nhất nhà họ Hoắc!”
Ứng Thành Hà cảm thấy mình cũng nên nói cái gì đó, anh suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Đạp chỗ đó của cậu ta!”
Mọi người: “...”
Chỗ bọn họ đang nghĩ tới là chỗ nào???
Thấy Vệ Tam cúi đầu nhìn mình, Ứng Thành Hà nghiêm trang cho hay: “Thêm huấn luyện chống đòn, nơi đó chắc chắn là nhược điểm.”
Lúc này Hoắc Kiếm co đầu gối thúc vào bụng Hoắc Tuyên Sơn, đoạt lại một nửa quyền điều khiển làm Hoắc Tuyên Sơn bắt đầu đánh tùm lum.
Không phải nói chiêu thức rối bời mà là hắn bắt đầu làm mấy trò của phường trộm cắp, thêm một chiêu nắm tóc Hoắc Kiếm.
Vệ Tam thấy rõ mặt Hoắc Kiếm hết xanh lại đen rồi đen tới xanh trong nháy mắt đó với con mắt trừng thật lớn. Có thể thấy tâm lý hắn bị ảnh hưởng như thế nào.
Người nhà họ Hoắc là một thế gia có chiến sĩ độc lập chú trọng tinh thần võ đấu có đạo đức. Mặc dù giờ phút này Hoắc Kiếm bị áp chế nhưng cũng không thể bất chấp mặt mũi để làm ra chuyện giống Hoắc Tuyên Sơn.
Nhà họ Hoắc kéo dài cả trăm năm ai mà ngờ được sẽ xuất hiện một Hoắc Tuyên Sơn không nói chuyện phẩm hạnh lúc đánh nhau, đúng là chả biết xấu hổ.
“Thật ra đá cậu ta ở chỗ đó thì tốt hơn.” Shaω Eli nói nhỏ, “Dù sao cũng trơ tráo thì trơ tráo tới cùng luôn đi.”
Đánh nhau chỉ nói thắng thua, đây là thủ đoạn đoạt được thắng lợi, chẳng lẽ trong lúc đánh solo còn muốn bàn năm điều đẹp bốn đức tính hay với đối thủ?
Nhưng Shaω Eli vẫn hừ một tiếng: “Người Damocles chẳng biết xấu hổ là gì.”
Lúc này Sơn Cung Dương Linh bỗng nhiên lên tiếng: “Vừa quên nói một chuyện, đánh solo có điểm tích lũy thắng thua. Lúc tính gộp lại thì trường quân sự nào xếp hạng cao nhất có thể tiến vào đấu trường trước 1 tiếng.”
Ngay sau khi lời này thốt ra, bầu không khí trong sân ngay lập tức thay đổi, đừng nói chiêu thức mất mặt, dù làm làm thêm gì nữa cũng phải làm để thắng.
Ngay khi Hoắc Kiếm đang ở trong sự lựa chọn khó khăn của cuộc đời, Hoắc Tuyên Sơn đã chọn, cậu ấy thật sự cong gối thúc về phía dưới của Hoắc Kiếm.
Đúng như lời Ứng Thành Hà nói, dù huấn luyện như thế nào thì nơi này vẫn mãi là nhược điểm, Hoắc Kiếm theo bản năng ngăn cản.
Nhưng một chiêu này chỉ là chiêu giả của Hoắc Tuyên Sơn, mục đích thật sự của cậu ấy là ở đầu. Cậu ấy kéo tóc Hoắc Kiếm lần nữa và dùng sức nện nó xuống sàn nhà.
Hoắc Kiếm chỉ cảm thấy mũi mình mãi nện vào sàn sân cứng rắn, một trận đau đớn khiến nước mắt theo sinh lý cứ thế chảy ra.
Liêu Như Ninh hít một hơi, thậm chí có tí đồng cảm với nỗi đau này.
“Đã hết giờ rồi.” Máy bấm giờ vang lên, Giải Ngữ Mạn tắt tiếng hẹn giờ, “Dừng tay.”
Hai người còn đạp nhau một cái cuối cùng mới chịu tách ra.
Hoắc Kiếm ráng cố chịu để không dùng tay sờ mũi mình, mặt hắn không lộ ra biểu cảm gì lúc đứng đối diện Hoắc Tuyên Sơn.
Người của trường Damocles theo bản năng nhìn chằm chằm vào mũi Hoắc Kiếm, chờ hắn chảy máu cam, đáng tiếc là chờ hồi lâu cũng chả thấy giọt nào.
“Trời quơi...” Liêu Như Ninh thở dài một hơi cường điệu.
Cả người Hoắc Tuyên Sơn đau nhức, cậu ta cũng chả kiếm được món hời nào, cùng lắm là ra tay bất ngờ khi người ta không đề phòng, khiến Hoắc Kiếm thoạt nhìn tương đối chật vật mà thôi.
Liêu Như Ninh lập tức tiến lên xoa bóp vai cho cậu ta vô cùng ân cần: “Vất vả rồi!”
Hoắc Tuyên Sơn không muốn nói chuyện, cậu ta toàn ra tay mà chả đếm xỉa mặt mũi gì cơ mà vẫn không thể làm cho Hoắc Kiếm chảy máu. Nếu như không phải đã hết giờ, cậu làm lại một lần nữa thì Hoắc Kiếm chịu không nổi là cái chắc.
Sơn Cung Dương Linh khoanh hai tay: “Những thứ này không phải do tôi dạy em ấy.”
Giải Ngữ Mạn nhướng mày: “Có thể đánh thắng là được, chiêu thức chỉ là thủ đoạn để thắng.”
“Cũng chỉ khi solo với người khác mới gặp may thế này, thay thành tinh thú mà xem. Hiển nhiên có giáo viên không vừa mắt với mấy chiêu này của Hoắc Tuyên Sơn.
“Nhưng bây giờ có phải là chiến đấu với tinh thú đâu.” Cũng có giáo viên đánh giá cao cách làm của cậu ta, “Ứng biến ngẫu nhiên trên chiến trường là phẩm chất tốt hiếm có.”
“Tuyên bố đi, phía sau còn có hai trận nữa.” Giáo viên trường Đế Quốc nhìn hai sinh viên trường quân sự nói, “Cô Giải, cô nói đi.”
Giải Ngữ Mạn đứng lên: “Xét thấy trước khi thời gian kết thúc thì hai người vẫn còn dư lực, chúng ta sẽ so sánh từ chiêu thức có hiệu quả. Hoắc Tuyên Sơn có chiêu 20 có hiệu quả, Hoắc Kiếm có chiêu 18 là có hiệu quả. Vậy trường Damocles ghi một điểm.”
“Cậu tốt lắm.” Hoắc Kiếm ép ra một câu từ trong kẽ răng.
Hoắc Tuyên Sơn có thể hiểu được tâm tình của Hoắc Kiếm, nhưng cậu ta bây giờ chả có cách nào vui mừng, nên chỉ đành thừa nhận: “Tôi cũng thấy mình rất tốt.”
Hoắc Kiếm nhìn chằm chằm vào cậu ta: “Lần tới tôi sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa.”
“Được rồi, nghỉ ngơi nửa tiếng đợi trận thứ hai.” Giải Ngữ Mạn ra hiệu cho bọn họ nghỉ ngơi hồi phục.
Vệ Tam lập tức chạy về phía nơi nghỉ ngơi, cô chuẩn bị cướp chỗ lại tuyệt đối chẳng ngờ Shaω Eli dựa vào lợi thế khoảng cách mà đoạt nó trước cô.
Shaω Eli nằm ngang trên băng ghế dài, một tay chống lấy, “Hôm nay chỗ này thuộc về trường Samuel tụi tao.” Mẹ kiếp, ngày nào cũng bị trường Damocles chiếm. Các trường quân sự khác có thể đứng sang một bên như chả có chuyện gì, còn gã nuốt không trôi cục tức này!
Vệ Tam: “...”
Cô lặng lẽ bật máy ảnh và chụp tư thế Shaω Eli nằm trên ghế và chống đầu bằng một tay.
“Mau tới đây ngồi đi.” Shaω Eli vỗ lên mặt ghế dài cùng lúc hét lên với những người của trường Samuel ở phía xa: “Ngày nào cũng bị bọn họ chiếm món lợi, chúng ta cũng phải tranh giành một lần.”
Cao Học Lâm cảm thấy xấu hổ, nếu không phải chức chịu đựng của anh ta mạnh mẽ e là lúc này mặt anh ta đã đỏ au rồi.
“Chúng ta qua đó ngồi đi.” Jill Gil Wood nói, “Trận tiếp theo là của Shaω Eli, ngồi nghỉ ngơi 20 phút cũng tốt hơn là đứng.”
Nhóm người Samuel đi qua, trong nháy mắt ngồi xuống đó, Cao Học Lâm bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ tí cũng chẳng sao, đúng là ngồi thoải mái hơn đứng. Bọn họ lại không làm được giống như trường Damocles khi làm đủ mọi tư thế lúc đánh nhau.
Ngay lúc này, trong nhóm chiến sĩ độc lập đột nhiên có một hình được đăng lên, là do Vệ Tam gửi.
Trong ảnh là Shaω Eli nằm trên băng ghế dài, ở dưới có hai chữ: [Đến đây ~]
Hai chữ này phối hợp với biểu hiện đắc ý và thêm tư thế của của Shaω Eli vừa rồi, lúc này dần như mời gọi người ta.
Khi nhìn thấy bức ảnh này, Shaω Eli đã nổi lồng lộn lên, gã đứng dậy chỉ vào Vệ Tam: “Xóa nó đi!”
Liêu Như Ninh nắm bắt thời cơ, cậu ta ngồi xuống vị trí Shaω Eli lúc đầu và vỗ đùi ra hiệu cho Hoắc Tuyên Sơn tới ngồi lên.
Hoắc Tuyên Sơn ngồi xuống, Vệ Tam đứng đối diện với Shaω Eli và giang tay ra, ra hiệu cho gã nhìn vào những người xung quanh: “Đã nhìn thấy hết rồi, có xóa cũng vô dụng.”
Shaω Eli tức giận lia mắt qua một vòng, quả nhiên mọi người ở các trường quân sự khác đang nhìn mình với ánh mắt khác thường.
Shaω Eli xoay người chuẩn bị không so đo với Vệ Tam nhưng lại phát hiện Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh đang ngồi ở chỗ ngồi của mình, nhất thời trước mắt gã tối sầm lại: “Tụi bây!”
Bình tĩnh lại tâm tình, Shaω Eli cười lạnh một tiếng rồi mở máy ảnh ra, còn cố ý cài âm thanh chụp ảnh rồi chụp Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh.
Không phải là chụp ảnh à? Hai người này còn quậy phá hơn mình nhiều! Gửi đi thì họ càng mất mặt hơn, muốn trách thì trách Vệ Tam ra tay với mình trước.
Nhưng chẳng bao lâu Shaω Eli phát hiện tư thế của Liêu Như Ninh và Hoắc Tuyên Sơn trong ảnh đã thay đổi, hai người thậm chí còn tình hơn cái bình so với gã nữa, Hoắc Tuyên Sơn còn đổi chân ngồi!
Chả có nghĩa lý gì hết!
Người của trường Damocles đã quậy thì quậy không cần mặt mũi.