Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 177



“đánh nhau đừng kéo tóc”

Hai người gần như tái hiện lại những lời dạy của Sơn Cung Dương Linh cho các sinh viên quân sự xung quanh, cùng lúc đó một người ra chiêu một người phá chiêu hiện đang ở trong trạng thái giằng co.

Chỉ còn 10 phút nữa là trận đấu giữa hai người sẽ kết thúc.

Sự u ám trên người Tông Chính Việt Nhân ngày càng nặng, anh ta rất muốn thu được thắng lợi.

“Các em cảm thấy ai sẽ thắng?” Lộ Chính Tân hỏi sinh viên trường Samuel bên cạnh.

“Còn có thời gian mà, bây giờ biến số tương đối lớn.” Cao Học Lâm nói lập lờ nước đôi, “Vệ Tam và Tông Chính Việt Nhân có ưu thế riêng của mình.”

Nhưng hai người này đánh nhau cho đến bây giờ đã làm một chuyện hiện lên rõ ràng: sức mạnh chiến sĩ độc lập lái cơ giáp hạng trung trường Damocles và viện Bình Thông nằm top 3, trường Samuel và trường South Pasadena thì kém một phần.

Nếu trước đây Cao Học Lâm vẫn coi thường trường Damocles, nghĩ đây là trường Damocles khi trước và cho rằng thực lực của bọn họ chỉ xứng đáng đứng chót, thì bấy giờ anh ta không thể không thừa nhận trường Damocles ngày nay đúng thật có thực lực tranh ngôi vô địch.

Lại là một chiêu, roi của Vệ Tam bị gãy còn thương dài của Tông Chính Việt Nhân bị đánh bay, cả hai đều chẳng còn vũ khí.

Còn 8 phút nữa.

Vệ Tam cài nửa đoạn roi vào hông và đứng đối diện Tông Chính Việt Nhân tay không tất sắc đối. Cô đấm thẳng vào mặt anh ta khiến đầu anh ta muốn trật luôn. Gần như trong nháy mắt, khóe miệng anh ta đã rỉ máu.

Tông Chính Việt Nhân giơ tay sờ khóe miệng và nhìn máu trên ngón tay mình, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.

Hai người chạy về phía nhau và bung một chân đạp về phía đối thủ. Tông Chính Việt Nhân chiếm ưu thế về chiều cao, nếu đá thẳng vào nhau hẳn Vệ Tam sẽ bị đá trúng trước. Cho nên mục tiêu của cô ngay từ đầu đã ở chỗ xương đùi của Tông Chính Việt Nhân, nay đã cướp được cơ hội đá trúng.

Đáng tiếc Tông Chính Việt Nhân lại tăng tốc độ nhanh hơn, hơn hẳn so với sự tính toán của Vệ Tam. Cuối cùng cô bị chân anh ta đá trúng vai, lực rất mạnh đã đá Vệ Tam ngã xuống đất, cô còn chưa xoay người kịp lại bị Tông Chính Việt Nhân đá một cú vào bụng thật dữ dội.

Vệ Tam đau đến mức thân thể cuộn tròn, một tay miễn cưỡng chống đất muốn đứng lên.

Cô đứng dậy thật.

Cô bị Tông Chính Việt Nhân túm tóc và xách lên bằng một tay. Anh ta nhìn khuôn mặt tái nhợt của Vệ Tam vì đau thì bóp cổ cô và cười lạnh: “Cho rằng loại người như cô có thể so sánh với tôi thật à?”

Hai chân Vệ Tam đã thoát khỏi mặt đất, theo hành động bóp cổ cô càng lúc càng mạnh của Tông Chính Việt Nhân, cảm giác ngạt thở không ngừng truyền đến não bộ cô. Hai tay cạy tay Tông Chính Việt Nhân, miễn cưỡng tạo mình một chút cơ hội hít thở không khí.

“Anh... không biết...” Khuôn mặt tái nhợt ban đầu của Vệ Tam vì không hít thở được đã chuyển sang đỏ, cô nói đứt quãng, “Đánh nhau đừng… kéo tóc?”

Ngay khi chữ “tóc” nói ra, hai chân Vệ Tam co lại và đá vào ngực Tông Chính Việt Nhân ngay một giây sau. Nay có thể giãy thoát, cô thuận thế lật một vòng trên không trung, cuối cùng khuỵu một gối rơi xuống đất với hai tay chống xuống. Bởi vì tóc cô bị Tông Chính Việt túm nên đã rối, rơi lòa xòa xung quanh; dây buộc tóc cũng vì lúc xoay người khi nãy mà rớt xuống đất.

Vệ Tam ho vài tiếng làm dịu cảm giác ngạt thở khi nãy, kế đó đứng dậy từ từ.

Cô đi về phía trước vài bước, khom lưng nhặt sợi dây buộc tóc lên, đeo nó trên tay rồi kéo ra rồi thả. Cô nhìn nhanh về phía Tông Chính Việt Nhân bị mình đá liên tiếp đang lui về phía sau: “Xem ra trước đây anh không phát huy hết thực lực? Còn 5 phút nữa, chi bằng cho tôi thấy loại người như anh khác loại người như tôi thế nào đi.”

Mặt Tông Chính Việt Nhân nặng nề như nước sâu, anh ta nhanh chóng tấn công Vệ Tam.

Anh ta đá ra một cú thì Vệ Tam trả lại một quyền, dù là thân pháp hay tốc độ của hai người cũng tăng lên so với trước.

Sắc mặt của trường quân sự khác vây xem hai bên càng ngày càng xấu, thực lực chiến sĩ độc lập lái cơ giáp hạng trung đã mạnh đến mức này, thêm chuyện các thành viên chủ lực khác sẽ không phải người bất tài, thì ba thứ hạng đầu tiên đã thuộc về trường Đế Quốc, trường Damocles và viện Bình Thông. Thế thì trường South Pasadena và Samuel sẽ ở đâu đây.

Hai người đánh áp sát, chiêu thức của Tông Chính Việt Nhân đúng thật là nhiều. Anh ta đã được đào tạo chuyên nghiệp trong rất nhiều năm như vậy, nay gặp phải đánh solo không có cơ giáp thì ngay cả Cơ Sơ Vũ cũng chưa chắc sẽ thắng được anh.

Chỉ có điều chỉ trong một hoặc hai phút ngắn ngủi, hễ là chiêu mà anh ta từng dùng thì Vệ Tam đã có thể học được ngay, đồng thời từ một suy ra ba và dùng nó vào người Tông Chính Việt Nhân.

“Mấy phút này còn thú vị hơn nhiều so với cuộc đối đầu gần 1 tiếng.” Lộ Chính Tân nhướng mày nhìn hai người trong sân.

Khả năng học tập của Vệ Tam quá mạnh mẽ, làm xáo trộn tâm tư của Tông Chính Việt Nhân khiến chiêu thức của anh ta rối loạn.

Bắt lấy giây lát này, Vệ Tam nắm lấy cánh tay Tông Chính Việt Nhân, nghiêng người dùng bả vai chắn lại anh ta và dùng sức ném Tông Chính Việt Nhân xuống đất.

Mặt đất sân huấn luyện phát ra tiếng ngã nặng nề. Đến đây còn chưa dứt, khi Tông Chính Việt Nhân muốn đứng dậy thì Vệ Tam nhấc chân đạp tay anh, nắm lấy mái tóc ngắn của Tông Chính Việt Nhân với khuôn mặt không chút thay đổi, tay kia nắm thì quần anh ta rồi nâng hoàn toàn cả người đối thủ lên và ném về phía vách tường gần đó.

Đương nhiên còn có một chuyện cô không quên, khi Tông Chính Việt Nhân rời xa mình và đụng vào vách tường, Vệ Tam rút ra nửa cây roi bên hông, đoạn quất dữ dội về phía mông anh ta.

Chất liệu quần dù có tốt đến đâu cũng không chịu nổi mấy roi của Vệ Tam quất tới, nên quần rách toạc gần như trong nháy mắt, trên roi còn dính máu.

Vệ Tam lập tức bỏ roi, nội tâm sực tỉnh, làm sao mà không điều chỉnh cường độ cho tốt vậy nè.

Nhưng bây giờ thứ cô quan tâm nhiều hơn là chất liệu roi của cô giáo Sơn Cung, roi vừa quất lên người là thấy máu luôn.

Giây cuối cùng nhảy tới, Sơn Cung Dương Linh đi ra ngay: “Thời gian đã hết.”

Người của viện Bình Thông nhanh chóng tiến lên chuẩn bị đi đỡ Tông Chính Việt Nhân nhưng bị anh ta từ chối.

Tông Chính Việt Nhân chống mặt đất, ngón tay bị Vệ Tam đạp gãy nhưng dù như thế thì anh ta vẫn đứng lên từng chút một.

“Các chủ.” Lộ Thời Bạch cởi áo khoác của mình đưa cho Tông Chính Việt Nhân, ý bảo quần anh rách rồi.

Tông Chính Việt vẫn không nhận lấy, anh ta muốn vĩnh viễn nhớ kỹ sự sỉ nhục ngày hôm nay.

Hiện tại Vệ Tam đang ngồi trên chiếc ghế xếp do Ứng Thành Hà móc ra, uống dịch dinh dưỡng anh đưa tới, hưởng thụ cảnh được Kim Kha bôi thuốc, được Liêu Như Ninh đấm chân và Hoắc Tuyên Sơn xoa bóp đầu.

Sơn Cung Dương Linh nhìn bộ dáng khoa trương của trường Damocles: “...”

Bà ấy cố gắng ám chỉ bản thân rằng mấy thứ này không được viết trong quy định, chả cần phải bận tâm. Bà nói một cách máy móc: “Vệ Tam thắng được một chiêu trong trận này, trường Damocles ghi một điểm.”

Vệ Tam uống hết dịch dinh dưỡng có mùi dâu tây trong tay với vẻ ghét nó: “Buổi chiều còn có một trận, mệt quá, chúng ta về sớm nghỉ ngơi tí.”

“Vậy cậu nằm trong khoang điều trị?” Kim Kha nói.

“Không nằm, bôi chút thuốc là được.” Vệ Tam chỉ vào mắt mình, vừa rồi thiếu chút nữa bị Tông Chính Việt Nhân đánh mù luôn.

Liêu Như Ninh ngồi xổm bóp chân cho Vệ Tam bỗng cảm giác được gì nên ngẩng đầu. Kế đó cậu ta nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Tông Chính Việt Nhân ở cách đó không xa ngay bèn giơ tay vẫy về phía đó và mỉm cười: “Đừng nhìn chằm chằm Vệ Tam nữa, dùng cơ giáp đánh nhau thì anh thua, không có cơ giáp anh cũng thua. Gượng ép dùng vận may để giải thích cũng chả được, Vệ Tam tụi này mạnh hơn anh.”

Ban đầu trong lòng Tông Chính Việt Nhân có cơn nghẹn tức được tích lũy bắt đầu từ Sao Tây Tháp, anh ta những tưởng lần này nhặt mặt mũi về ai ngờ được thua tiếp trong tay Vệ Tam. Nay lại thêm bị Liêu Như Ninh kíc.h thích, khí huyết anh ta bị đảo lộn, phun ngay ra một búng máu.

“Các chủ!”

Các đội viên của viện Bình Thông nhao nhao tiến lên đỡ lấy Tông Chính Việt Nhân.

Liêu Như Ninh giật nảy mình: “... Chuyện này không liên quan gì tới… tôi.”

Vệ Tam đứng dậy: “Đi thôi, tôi đói rồi.”

Lộ Chính Tân đi tới từ bên cạnh: “Vệ Tam, tôi chờ mong biểu hiện tiếp theo của em.”

“Dạ vậng, cảm ơn MC Lộ.” Vệ Tam nói khách sáo một câu chuồn về hướng căng tin với đồng đội.

Đám người sắp tan gần hết, còn trường Đế Quốc vẫn ở trong sân huấn luyện.

“Cậu đã thấy năng lực học tập của Vệ Tam rồi đó.” Ứng Tinh Quyết nói với Cơ Sơ Vũ, “Không cho cô ấy cơ hội vào trận buổi chiều.”

Tầm mắt Cơ Sơ Vũ dừng trên Tông Chính Việt Nhân sắp bước ra khỏi cửa sân huấn luyện, cậu ta cũng đồng cảm với Tông Chính Việt Nhân khi cảm giác tôn nghiêm bị khiêu khích này.

Trước trận đấu vẫn là người nổi bật trong cô ấm cậu chiêu, theo trận đấu tiến hành thì bị một người vô danh nổi như cồn giẫm dưới chân, dù ai cũng cảm thấy bị khích bác rất nặng nề.

Ứng Tinh Quyết còn phải đến phòng y tế để làm kiểm tra thể chất thường xuyên, anh bèn tách ra với người của trường Đế Quốc chỗ này.

Chờ sau khi anh đi rồi, Tư Đồ Gia nói nhỏ: “Lúc trước tôi còn tưởng rằng quan hệ giữa chỉ huy chính và Vệ Tam ngó bộ tương đối gần gũi trong khoảng thời gian này. Bây giờ xem ra chả có mấy.” Nói không chừng cũng vì để tìm được khuyết điểm của Vệ Tam tốt hơn.

Trong bốn người này, Cơ Sơ Vũ và Ứng Tinh Quyết ở chung lâu nhất, Hoắc Kiếm thứ hai; còn Tư Đồ Gia có bối cảnh hơi yếu một chút nên khi đến trường Quân sự rồi, y đánh bại tất cả đối thủ cạnh tranh và lấy được một ghế chủ lực lần này thì mới tiếp xúc được với Ứng Tinh Quyết.

“Cậu ấy là chỉ huy chính của trường Đế Quốc chúng ta, sẽ không làm ra chuyện ảnh hưởng đến lợi ích của trường Đế Quốc.” Cơ Sơ Vũ xoay nhẫn cơ giáp trên ngón tay, “Nhưng mà… cậu ấy quá đề cao Vệ Tam.”

Hoắc Kiếm nghe vậy: “Cậu đừng quên lời chỉ huy chính nói. Thà đề cao còn hơn coi thường Vệ Tam.”

Cơ Sơ Vũ không nói gì mà đi ra ngoài.

Để lại Hoắc Kiếm nhíu mày tại chỗ.

...

“Đây là dịch dinh dưỡng mới?” Ứng Tinh Quyết hỏi Hứa Chân.

“Ừm, thay đổi một chút thành phần, chuyên chuẩn bị cho trận đấu này.” Hứa Chân đẩy dịch dinh dưỡng cho anh, “Đại khái có thể chống đỡ được 7, 8 ngày. Nếu cháu uống trước khi ra trận thì không thể trụ được tới cuối cùng lúc ra sân đâu.”

Ứng Tinh Quyết nhận dịch dinh dưỡng: “Trong tay đàn em của bác sĩ Hứa có không?”

Hứa Chân lắc đầu rồi hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Cậu ấy muốn thứ này làm gì? Mặc dù chúng tôi hợp tác nhưng tôi sẽ không đưa dịch dinh dưỡng của cháu cho người ta xử lý.”

Ứng Tinh Quyết hạ mắt: “Bác sĩ Hứa, cháu về trước.”

“Được, lần kiểm tra này không có vấn đề gì.” Hứa Chân gửi báo cáo kiểm tra cho bên Quân khu 1 một phần và gửi thêm cho Ứng Tinh Quyết một phần.

...

Vệ Tam nhịn đau ngủ trưa, lúc tỉnh lại thì đã khỏi hơn phân nửa, hoặc là nói cô đã quen với nỗi đau này.

Khi ra khỏi phòng, bốn người khác đã đợi trong phòng khách.

“Đi thôi.” Vệ Tam hoạt động tay chân và dẫn đầu đi ra ngoài.

“Mấy thầy cô hơi quá, mắc gì xếp trận tranh tài của cậu trong một ngày, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có nhiều.” Liêu Như Ninh phàn nàn.

Vệ Tam không sao cả: “Dù sao cũng phải đánh, với lại có giới hạn thời gian mà.”

Nếu kéo dài thời gian thêm, có khả năng cô không đánh nổi hai trận một ngày.

Buổi chiều, tất cả mọi người đã đến đông đủ, lần này giáo viên phụ trách lại có thêm giáo viên của trường Đế Quốc, họ đã để bọn cô chuẩn bị trước.

Vệ Tam ngồi bên cạnh vừa xem vừa chờ trận cuối cùng đến.

“Cái ghế này không tệ.” Vệ Tam sờ ghế, lại điều chỉnh hướng ống kính và quay đầu nhìn bốn đồng đội cũng ngồi trên ghế gấp, “Miễn phí là thứ tốt.”

“Cảm ơn 20 vạn của chỉ huy Cao.” Hoắc Tuyên Sơn nói nghiêm túc.

Cao Học Lâm đi ngang qua: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.