Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 187



“trời sắp mưa”

“Viện Bình Thông?” Tư Đồ Gia nghe thấy tiếng thông báo bèn ngạc nhiên quay đầu, “Bị loại một thành viên đội tuyển trường.”

Đội chủ lực trường Đế Quốc nhao nhao nhìn về phía Ứng Tinh Quyết, Công Nghi Giác hỏi: “Lúc này mà có một thành viên bị loại, viện Bình Thông đụng phải cái gì hay là?”

Ứng Tinh Quyết giương mắt nhìn về phía chùm sáng xa xa: “Hướng đó là của trường Samuel.”

“Samuel?” Công Nghi Giác hơi kinh ngạc, đây là chỗ hai trường quân sự đụng nhau thế mà viện Bình Thông còn bị loại một người trước?

Ứng Tinh Quyết đợi hồi lâu nhưng mãi chả thấy tiếng thông báo bị loại thêm lần nữa thì hiểu được đại để.

Tuyến đường, túi chuẩn bị chiến đấu, chùm sáng và tiếng phát sóng, tổng hợp những thứ này lại thì có thể rút ra một kết luận. Ứng Tinh Quyết nói thản nhiên: “Viện Bình Thông tìm trường Quân sự Samuel vì muốn thuốc giải độc, bọn họ có người trúng độc.”

Cơ Sơ Vũ nhìn thoáng qua Ứng Tinh Quyết, phạm vi rừng mưa nhiệt đới quá lớn, cho dù là chỉ huy cấp 3S thì chẳng thể nhớ kỹ tất cả kiến thức trong vòng ba tháng ngắn ngủi, họ trúng độc là chuyện thường thấy.

Bắt đầu từ khi vào sân, Ứng Tinh Quyết buông tay để chia sẻ áp lực, nhưng có anh phơi bày hoàn cảnh xung quanh, trường Đế Quốc về cơ bản chỉ cần chém tinh thú là được.

Trong cuộc đua rừng mưa nhiệt đới, chỉ huy có thể so sánh với Ứng Tinh Quyết thì chỉ có Cao Đường Ngân trường South Pasadena.

“Không biết bọn họ đánh nhau hay làm giao dịch.” Hoắc Kiếm nói như có điều suy nghĩ.

“Đã bị loại một người thì ra tay là cái chắc.” Tư Đồ Gia nói chả không chút do dự.

Trong lúc họ đang nói chuyện, Ứng Tinh Quyết đã ngồi xuống nghỉ ngơi, anh đang suy nghĩ trường Damocles ở đâu.

Cho đến nay, thông báo của trường Damocles chỉ xuất hiện một lần và khoảng cách lại chệch khỏi suy nghĩ của Ứng Tinh Quyết.

Trường Damocles và trường South Pasadena là mối đe dọa lớn nhất ở sân đua rừng mưa nhiệt đới, người trước thì đi vào sớm nhất, người sau thì hiểu rõ hoàn ảnh đấu trường, nếu lơ là một tí là sẽ bị đoạt thứ hạng ngay.

Ứng Tinh Quyết vô thức kéo dây cột tóc màu đen trên cổ tay, đã hai ngày trôi qua, cạnh tranh phía sau sẽ càng ngày càng dữ dội.

...

“Đây là số mấy?” Liêu Như Ninh vươn một ngón tay ra lắc lắc trước mắt Vệ Tam nhưng bị cô đẩy đi.

“Đừng chơi nữa, Vệ Tam, cậu nghỉ ngơi một đêm cho tốt.” Kim Kha đi tới, “Sáng sớm ngày mai là chúng ta sẽ bắt đầu lên đường.”

“Xin lỗi, trước đây tớ không nên đi tới chỗ đối diện.” Vệ Tam cũng chẳng ngờ được có chuyện ngaoài ý muốn xảy ra. Hiện tại ưu thế trước đó của trường Damocles biến mất toàn bộ, hầu như không còn.

“Là do tớ nghĩ sân đấu rừng mưa nhiệt đới quá đơn giản.” Kim Kha ngồi bên cạnh cô và đưa cho cô một ống thuốc bôi, “Bây giờ còn chưa ra được, cậu ráng nhịn một tí.”

Toàn thân Vệ Tam đầy vết thương, dùng khoang trị liệu lúc này là tốt nhất để khôi phục như lúc ban đầu. Đáng tiếc lại không thể dùng khoang trị liệu trong lúc tranh tài, chỉ có thể chờ đến khi kết thúc trận đấu.

“Tớ không sao.” Vệ Tam nhận lấy thuốc bôi, “Nhưng mà ngày mai chúng ta sẽ đi về phía nào?”

“Tuyến đường nhanh nhất.” Kim Kha cho hay, có điều khác với tuyến đường nhanh nhất và đơn giản nhất trước đây, lần này lại là tuyến đường nhanh nhất nhưng có khó khăn gấp đôi, “Được rồi, cậu sớm đi nghỉ một chút đi.”

Sau khi Vệ Tam bôi thuốc cho mình, cô đã ngủ trong lều trại dựng lên đơn giản.

- -- Một vùng đen rộng lớn khuếch tán về phía cô giống như máu đen tràn ngập toàn bộ căn phòng. Này đàn áp, này bóng tối… và có cả này phấn khích.

Vệ Tam đứng trong một căn phòng trống rỗng nhìn những “dòng máu đen” này dần tràn tới. Đầu tiên là làm chìm đế giày da tác chiến màu đen, sau đó là toàn bộ mặt giày, hai thứ màu đen dung hợp hoàn mỹ với nhau.

Nhìn có chút quen mắt, Vệ Tam cúi đầu nhìn chằm chằm “dòng máu đen” còn đang không ngừng dâng lên và không ngừng trở mình. Cô cẩn thận chăm chú nhìn mới thấy “dòng máu đen” này là do một đám côn trùng đen hòa một chỗ với nhau.

Dòng máu đang tăng tốc, nó từ từ nhấn chìm bắp chân của cô, tiếp theo là đùi.

Muốn lui cũng không thể vì toàn bộ căn phòng được bịt kín, không có cửa sổ, không có cửa ra vào, chỉ có Vệ Tam và “dòng máu đen” tràn vào không biết từ đâu.

Cô cảm thấy “dòng máu đen” sắp nhấn chìm miệng và mũi của mình, cảm giác nghẹt thở dinh dính...

Vệ Tam đột nhiên đứng dậy, quỳ gối, một tay chống trán rồi tỉnh dần từ trong mộng. Trên trán cô đã phủ đầy mồ hôi lạnh.

Không biết tại sao đang yên đang lành lại mơ thấy cái giấc mơ này, Vệ Tam cũng không ngủ được nữa nên ra ngoài canh đêm.

“Sao tỉnh rồi?” Hoắc Tuyên Sơn thấy cô tới bèn hỏi.

“Ngủ đủ rồi.” Vệ Tam hoạt động tay chân, “Tôi cũng không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì sau khi bị trúng độc, cậu có nhớ không?”

“Còn nhớ.” Hoắc Tuyên Sơn hỏi cô, “Cậu không nhớ rõ sao?”

Vệ Tam lắc đầu: “Không nhớ nổi.”

“Có thể do cậu gặp phải quá nhiều phấn hoa, cần một thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ trong não.” Tuy rằng Hoắc Tuyên Sơn đang nói chuyện với Vệ Tam, nhưng cậu ta vẫn không bỏ lơ cảnh giác xung quanh.

Vệ Tam thấy thế nói: “Cậu đi nghỉ ngơi trước, đổi cho tôi gác đêm.”

Hoắc Tuyên Sơn gật đầu: “Được, cậu mệt thì tìm Liêu Như Ninh để đổi.”

Đêm đã khuya, hiện trường trực tiếp im ắng một vùng, hơn một nữa khán giả trong khán đài cũng đã đi ngủ. Do tính chất đặc biệt của chuyện xem các sự kiện trực tiếp nên khán đài cũng thoải mái dễ chịu, hoàn toàn ngủ được.

Trừ phi có tình huống đặc biệt xảy ra, chứ người dẫn chương trình vẫn còn trông coi lúc này sẽ không giải thích nữa.

Tập Hạo Thiên đi nghỉ ngơi, người ở lại trông coi ống kính trực tiếp là Lộ Chính Tân và Ngư Thiên Hà.

Hai người im lặng nhìn chằm chằm vào màn hình trực tiếp. Tại thời điểm này, không phải tất cả các trường quân sự đã nghỉ ngơi bởi vì trường South Pasadena còn đang di chuyển nhanh chóng.

Người dân địa phương Sao South Pasadena đã quen với môi trường này từ khi còn nhỏ, về cơ bản họ đều có một sự hiểu biết về các loài độc hại trong rừng mưa nhiệt đới, cho dù đó là chỉ huy chính hoặc thành viên của đội tuyển trường. Tốc độ trên sân của họ gần như không chậm, lúc trước bởi vì bị tinh thú kéo lại nên bọn họ mới bị trường Samuel đoạt trước một bước. Nhưng bây giờ họ đã vượt qua trường Samuel, và vẫn tiếp tục tiến lên.

“Với tình hình hiện nay, vị trí của bốn trường cũng không khác nhau là mấy, chỉ có trường Đế Quốc hơi gần về phía trước thôi.” Lộ Chính Tân che micro lại và nói với Ngư Thiên Hà qua cách một cái ghế.

Ngư Thiên Hà cũng không để ý tới ông, ánh mắt bà lướt qua lần lượt tất cả các cảnh quay trực tiếp. Nói chính xác hơn là khoảng cách giữa năm trường quân sự cũng không khác mấy, trường Đế Quốc cứ một đường chém giết tinh thú, hơn nữa Ứng Tinh Quyết còn cố ý buông tay nên khoảng cách cũng không kéo quá xa.

Hai ngày trôi qua, bây giờ là lúc bất kỳ trường quân sự nào cũng có thể xông lên phía trước từ mọi nơi.

Lộ Chính Tân cho một tay che micro, cánh tay kia đặt bên miệng để che miệng mình khi nói chuyện: “Nghe nói năm người trường Damocles đã giành quán quân ở Xưởng Đen Sao Sa Đô, cây đao của Vệ Tam là làm từ tu di kim?”

“Chả phải cậu là người rõ những chuyện này nhất à?” Ngư Thiên Hà đứng dậy, “Xin lỗi, đã tới giờ thay ca.”

Lộ Chính Tân quay đầu nhìn Ngư Thiên Hà đi xuống với ánh mắt phức tạp và nặng nề.

Ngày thứ ba.

Các trường quân sự đã nghe thấy kênh thông báo vào buổi sáng.

[Trường Quân sự South Pasadena chém giết 4 con tinh thú cấp 3S, 56 con tinh thú cấp S.]

Trường Damocles.

Hầu hết mọi người bị đánh thức bởi âm thanh này và nhanh chóng mở mắt. Vệ Tam nửa ngồi ở chỗ hơi cao, tay cầm dao găm, sau khi gọt một đầu thanh gỗ thì thoáng trông về phía chùm ánh sáng rồi chẳng nhìn nữa.

Kim Kha ngửa đầu nhìn chằm chằm vào chùm sáng: “Hiện tại, trường South Pasadena có vị trí ít nhất là thứ hai.”

“Trường South Pasadena có lợi thế sân nhà.” Ứng Thành Hà không lấy làm ngạc nhiên.

Trên thực tế, họ bị thiệt thòi và gặp gieo neo một chút ở sân thi đấu trước trên Sao Đế Đô và Sao Sa Đô, lợi thế sân nhà không quá lớn.

“Nhiều tinh thú như vậy xem ra trường South Pasadena cả đêm không ngủ?” Liêu Như Ninh đi tới bên cạnh, lắc đầu, “Người trẻ không nghỉ ngơi cho tốt mà cứ thức đêm.”

Trường Đế Quốc.

Trước khi kênh thông báo vang lên, đội ngũ trường Đế Quốc đã tiếp tục đo về phía đích, cơ mà lại chẳng ngờ được trường South Pasadena đã đuổi theo rất gần chỉ trong vòng một đêm.

Ứng Tinh Quyết quay đầu nhìn qua rồi để cho bọn họ tiếp tục đi, trên mặt anh chả có tí thay đổi nào.

“Chúng ta có nên chuẩn bị đối mặt với trường South Pasadena không?” Công Nghi Giác hỏi.

“Chẳng qua là trường South Pasadena mà thôi, một chọi một thì bọn họ thua chắc.” Tư Đồ Gia bĩu môi.

Ứng Tinh Quyết đi trước, nói với vẻ thản nhiên: “Bây giờ đã là trận đấu thứ sáu, trường Damocles còn chưa dạy cho cậu bài học phải cẩn thận khi đối mặt với bất kỳ kẻ thù nào à?”

Tư Đồ Gia: “... Vâng.”

Nhưng trong lòng y lại cho rằng trường Damocles mạnh như vậy nhưng chắc gì trường South Pasadena cũng mạnh như thế. Đã là trận thứ 6, trường South Pasadena có được điểm số âu cũng chỉ vì may mắn.

Viện Bình Thông.

“Hoắc Tử An tỉnh rồi.” Quý Giản vừa đi ra khỏi lều chuẩn bị nói cho Tông Chính Việt Nhân thì nghe thấy kênh phát thanh và nhìn thấy chùm ánh sáng của South Pasadena ở phía trước bọn họ.

“Trận đấu này đúng là…” Sau khi Lộ Thời Bạch thấy chùm ánh sáng, một tay anh ta kéo một bên tròng kính của mình, nắm nó thật chặt, cuối cùng phun ra hai từ, “Rắc rối.”

Ngoại trừ trận đấu đầu tiên, các trận tiếp theo ngày càng thoát khỏi tầm kiểm soát của họ, bây giờ ngay cả trường South Pasadena cũng giẫm một cú.

Lộ Thời Bạch là chỉ huy cấp 3S, lẽ ra phải luôn luôn giữ lý trí bình tĩnh, nhưng hiện tại trong lòng anh ta chỉ có uất ức, cảm thấy vô lực.

“Trường South Pasadena đã đi đến trước mặt chúng ta?” Đêm qua khuôn mặt màu đen tím là dấu hiệu trúng độc của Hoắc Tử An đã khôi phục hơn phân nửa, nhưng sự linh hoạt của cơ thể vẫn cần đợi tốt hơn.

Lộ Thời Bạch hít sâu một hơi: “Trường Đế Quốc và trường South Pasadena bây giờ phải là hạng nhất và hạng nhì, chúng ta cần phải nhanh chóng kéo dài khoảng cách với các trường khác.”

“Lên đường thôi.” Tông Chính Việt Nhân dẫn đần đi trước, anh ta dẫn theo đội viên Viện Bình Thông tiếp tục đi về đích.

Trường Samuel.

Từ sau khi bị cướp thuốc giải độc vào đêm hôm qua, người của trường Samuel nghỉ ngơi một thời gian ngắn rồi dậy sớm và chạy đi. Mặt trời vừa mới nhú là họ nghe thấy kênh phát thanh của trường South Pasadena báo họ giết chết tinh thú.

“Thế mà South Pasadena lại ở trước chúng ta.” Shaω Eli không cam lòng, “Chúng ta phải tăng tốc đi về phía họ.”

“Ban đầu South Pasadena vào trước chúng ta nên đi trước cũng là chuyện bình thường.” Jill Gil Wood nói.

“Hứ.” Shaω Eli nhìn Jill Gil Wood thì khịt mũi coi thường, “Tăng lên cấp 3S là phong cách cũng khác luôn, nói chuyện đao to búa lớn ghê.”

“Nó không liên quan gì đến cấp 3S.”

Nghe Jill Gil Wood vẫn còn nói lại, Shaω Eli dùng hai ngón tay bịt tai mình ngay trước mặt cô nàng, hoàn toàn không nghe nữa.

Jill Gill Wood cúi đầu: “Đồ ngốc.”

Sau khi mắng chửi, cô nhanh chóng ngẩng đầu như thể không nói gì rồi đi xa.

Shaω Eli hơi nghi ngờ, hôm nay Jill Gil Wood có vẻ nhanh nhẹn thế, đừng nói là chửi gã ở trong lòng nha.

...

Ống kính kéo cao, các trường quân sự giống như nước chảy từ các nhánh, đổ về “biển lớn” điểm đích từ các hướng khác nhau.

Mỗi trường quân sự gặp phải vô số nguy hiểm trên đường, tất cả các loại động vật và thực vật độc hại biết tấm công, thậm chí còn gặp phải nhiều loài có độc mà bọn họ chưa từng thấy bao giờ.

“Có phải trời sắp mưa không?” Tập Hạo Thiên nhìn chằm chằm vào hoàn cảnh đấu trường rừng mưa nhiệt đới trong màn hình trực tiếp và bỗng nhiên hỏi người bên cạnh.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Jill: Tôi không chửi trong lòng, tôi chửi thẳng luôn mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.