Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 2



“Lén Lút Ăn Xin vào thành phố”

………….

Dọc đường này, Vệ Tam xem các quảng cáo mê say, cũng từ chúng mà nhận được không ít thông tin.

Ví dụ như thế giới này thật sự có buôn bán cơ giáp, cái loại vẫn đang được nghiên cứu phát minh trong thế giới của cô.

Nghề của cô cũng đi theo hướng như vậy, nhưng mà để làm được phải tốn rất nhiều tiền, không biết thế giới này thế nào.

“Này, cái thứ này của cậu là gì vậy?”

Vệ Tam đang từ từ đạp xe ba bánh xem quảng cáo, đột nhiên sau lưng vang lên giọng nói của trẻ con. Ban đầu cô còn tưởng rằng không phải đang nói chuyện với chính mình, mãi đến khi một đứa bé trắng trẽo mũm mĩm đứng chắn trước xe cô hất cằm hỏi lại.

Bé trai mũm mĩm ăn vận không tồi, bên trái phải có hai vệ sĩ trưởng thành che chở, xem ra thân phận cũng không thấp.

Vệ Tam chưa kịp trả lời thì cậu bé đã bước tới, lần mò trái phải, đoạn nói nhỏ: “Đây là kiểu cơ giáp mới gì đây?”

Vệ Tam ngẩn đầu nhìn mấy loại động cơ bay trên bầu trời, rồi lại nhìn những người đang đi đường: Ý chừng thế giới này không có phương tiện đi lại lạc hậu như xe ba bánh.

Bé mũm mỉm chỉ vào thùng xe sau lưng Vệ Tam, hỏi: “Phía sau lưng cậu để làm gì thế?”

“Đồ trang trí, cũng có thể chở người.” Vệ Tam kiên nhẫn giải thích, đứa trẻ này trông giàu có hơn người trên phố, không chừng cô có khả năng vớt một khoản phát tài.

Năm đó kỹ sư Vệ nổi tiếng còn kéo được không ít hạng mục khi còn trẻ, chuyện này không thể thiếu khả năng lừa dối của cô.

Bé mũm mĩm lấy làm lạ: “Chở người? Nhưng sau lưng cậu đâu có ghế dựa.”

“Cứ trực tiếp đi lên ngồi là được.”

“Để tớ thử xem.” Lời nói của bé mũm mĩm vừa thốt ra đã có vệ sĩ bên cạnh nhấc cậu lên.

Đến khi bé mũm mĩm đi lên thì không biết ngồi ở đâu, phía sau quá bẩn.

Vệ Tam nhìn lại rồi vỗ vỗ thanh vịn ngang của xe ba bánh: “Vịn cho chắc.”

Bé mũm mĩm ngập ngừng nắm lấy thanh ngang trước mặt, mới vừa nắm được thì người phía trước giậm mạnh vào hai tấm hình vuông nhỏ dưới chân, vật lạ bắt đầu chuyển động.

Hai người vệ sĩ: “...” Tốc độ của thứ kỳ lạ thật là quá chậm.

Đứng trong thùng xe ba bánh, nhìn đường phố đang dần lùi về phía sau, bé mũm mĩm vươn tay chọc chọc vào lưng của Vệ Tam: “Ôi này, thứ này của cậu chơi vui thật.”

“Muốn không? Có thể bán cho cậu.” Vệ Tam cho hay.

Là xe ba bánh mà thôi, chỉ cần có tài liệu thế tất còn làm lại được.

Bé mũm mĩm do dự một hồi: “Bao nhiêu tinh tệ?” Cậu vừa ra khỏi chợ vật liệu, cũng không còn thừa bao nhiêu.

“Cậu nghĩ cái này đáng giá bao nhiêu?” Vệ Tam hỏi lại.

Bé mũm mĩm nói chân thành: “Đưa cậu năm trăm tinh tệ, cậu thấy sao?”

Lúc nãy Vệ Tam xem một loạt quảng cáo thì thấy giá của sản phẩm sẽ được hiện ở góc dưới bên phải, một hộp mười hai lọ dịch dinh dưỡng có giá hai trăm tinh tệ, mà đôi giày của bé mũm mĩm lại là của nhà thiết kế bậc thầy gì đấy, vừa rồi quảng cáo còn nói giá tận một vạn tinh tệ, đúng là điển hình của con cái nhà có tiền.

“Năm trăm? Không bán.” Vệ Tam dừng xe, bóp phanh tay, đoái nhìn đứa bé, “Cậu đã thấy chiếc xe ba bánh này ở nơi khác chưa? Toàn bộ... thành phố này chỉ có một chiếc của tớ thôi.”

Vệ Tam còn không biết tên địa danh nơi đây.

Bên cạnh đó, cô cảm thấy chỉ cần hai tên vệ sĩ phía sau không can thiệp, cô nhất định có thể dụ đứa nhóc mập mạp trắng nõn này.

“Hình dáng có vẻ kỳ lạ nhưng…” Bé mũm mĩm bĩu môi, “Vật liệu bình thường, không có thêm du kim, hoàn toàn không thể nhấc nổi quan hệ gì tới cơ giáp. Đồ của cậu chẳng có ích gì, tớ mua chỉ vì thấy nó mới lạ, năm trăm tinh tệ đã là nhiều rồi đấy.”

Vệ Tam: “?”

Đây không phải là lời một đứa trẻ bảy tám tuổi có thể nói ra, chẳng lẽ trẻ con thế giới này không dễ lừa như vậy?

“Đương nhiên không phải cơ giáp. Thật ra chiếc xe ba bánh này được dùng để tăng chiều cao.” Vệ Tam nhìn lướt qua cặp chân của cậu bé rồi nghiêm túc cho hay, “Nếu cậu thường xuyên đi xe ba bánh, chân của cậu tất dài ra, và như thế cứ mãi cao thêm.”

Bé mũm mĩm lại nhìn về Vệ Tam với vẻ lạ lùng: “Vì sao lại phải đạp cái này cho cao lên? Chẳng phải chỉ cần tiêm một liều thuốc cải thiện gen là được à.”

Vệ Tam: “……” Khoa học kỹ thuật phát triển thật tốt.

“Cậu làm cái xe ba bánh này?” Bé mũm mĩm lại đặt câu hỏi.

Vệ Tam gật đầu: “Để lại cho cậu năm ngàn, không bán thấp hơn.” Cái đứa bé này không dễ lừa chút nào, cô cũng không muốn lãng phí thời gian.

Ánh mắt đứa trẻ rơi vào chỗ hàn của chiếc xe, chỉ cần liếc mắt một cái đã thể thấy nó được ghép nối bằng nhiều mảnh kim loại, tuy vật liệu ruỗng nát nhưng tay nghề rất tốt, cơ hồ có thể xưng là tác phẩm nghệ thuật.

“Tớ lại cho cậu thêm năm trăm, tổng là năm ngàn năm trăm. Chúng ta kết bạn đi.” Cậu bé chuyển đề tài.

Vệ Tam nhìn tên nhóc mập, từ lúc bắt đầu nó đã thăm dò cô.

“Tớ tên Kim Kha, cũng là cơ giáp sư dự bị.” Bé mũm mĩm cho hay một cách thành thật.

“Cũng”?

Xem chừng cậu nhóc nhà giàu này cho rằng cô là một cơ giáp sư dự bị.

Du kim, cơ giáp sư dự bị …… Những từ mới lạ này cứ lởn vởn trong đầu Vệ Tam mãi không thôi.

“Quyết định vậy đi.”

Chú nhóc linh hoạt nhảy khỏi xe ba bánh, cúi đầu bấm mở quang não trên cổ tay mình: “Số tài khoản của cậu là gì để tới chuyển cho.”

Vệ Tam vén ống tay áo mình lên, trên cổ tay sạch sẽ, nào có thứ gì.

Ánh mắt của Kim Kha đột nhiên lóe lên sự tinh tế. Ngày nay chỉ có hai loại người không có quang não, một là mấy kẻ phạm luật, còn một loại khác là thuộc dạng nghèo đến độ không thể mua nổi một cái.

Sao 3212 của bọn họ thuộc về ngôi sao tạp nham cằn cỗi nhất trong các vì sao thuộc Liên bang, là cái loại thậm chí còn không có tên gì ngoài một con số. Mặc dù vậy, cũng chẳng có mấy người không thể mua được quang não trên 3212. Suy cho cùng tại thể giới này, nếu không có quang não thì nửa bước cũng khó đi.

Với số tuổi này thì Vệ Tam trông không như kẻ phạm luật, ngược lại càng giống với con cái của kẻ phạm tội sinh ra.

“Có thể mua quang não ở đâu?” Vệ Tam nhớ những gì trong ký ức của cô bé, ông cụ có quang não, chỉ tiếc là lại không dạy cho đứa bé, vậy nên cô nhóc không có khái niệm gì về chuyện này, sau đó đã trực tiếp chôn cất luôn cụ già.

Mắt Kim Kha đảo một vòng: “Tớ có thể dẫn cậu đi mua.”

Cuối cùng chiếc xe ba bánh đã bị một vệ sĩ mang đi, còn Kim Kha đưa Vệ Tam lên một chiếc xe buýt trôi nổi giữa không trung để đi mua quang não, dọc đường còn giải thích cho cô nhiều điều.

“Cơ giáp sư dự bị chính là học viên dự bị cho chức vụ cơ giáp sư. Nếu có kết quả bài đo lường cảm giác lúc mười sáu tuổi đáp ứng được tiêu chuẩn của học viện quân sự thì có thể theo học chuyên ngành này, đến khi tốt nghiệp sẽ trở thành cơ giáp sư.” Kim Kha giơ cái ngón tay cái, “Cơ giáp sư chính là người thiết kế và sửa chữa cơ giáp, nhất là có thể kiếm nhiều tiền!”

Bề ngoài Vệ Tam bình tĩnh, nhưng trong nội tâm đã lăn qua lộn lại: Cô thích cái nghề có quan hệ mật thiết với nghề ở thế giới cũ, đặc biệt lại là còn có thể kiếm tiền này!

Cô lập tức quyết định trong lòng rằng tương lai sẽ đi theo con đường của cơ giáp sư.

Trên đường đi, Vệ Tam liếc nhìn đứa trẻ đang làm nũng khóc lóc muốn này muốn nọ với mẹ, rồi lại nhìn Kim Kha nói không ngừng thì hiểu ra.

Không phải trẻ em trên thế giới này trưởng thành sớm, mà do Kim Kha lớn sớm.

Cậu nhóc ngoài mặt thì ngốc nghếch nhưng nội tâm sâu sắc, dường như cậu không tò mò gì về cô mà mỗi lần cất lời lại giải thích cho cô nghe.

Chiếc xe buýt bay thật sự rất nhanh, chỉ trong chốc lát thì họ xuống xe, Kim Kha dẫn Vệ Tam đến trung tâm thương mại.

Trung tâm mua sắm này hoàn toàn khác với thế giới ban đầu của cô, đầy công nghệ cảm ứng với các quầy màu trắng và nhiều màn hình ảo tràn ngập.

Vệ Tam nhìn nhân viên giao dịch cười với khách hàng, rồi quay người lại và kéo ra một cái kệ lớn chất đầy hàng hóa một cách bất ngờ từ chỗ trống phía sau, song mọi người xung quanh cũng chẳng kinh ngạc gì.

Cô nhìn nó hồi lâu, trong lòng nghĩ rằng: Có lẽ là một dạng kỹ thuật cùng loại với nếp gấp không gian.

Kim Kha dừng lại ở một quầy: “Tới rồi.”

Vệ Tam ngẩng đầu hỏi nhân viên giao dịch: “Loại quang não nào là rẻ nhất?”

Nhân viên giao dịch nghe xong liền đưa ra hai mẫu: “Cái mới này thì ba ngàn tinh tệ, cái cũ còn lại cuối cùng chỉ hai ngàn năm.”

Vệ Tam chọn mô hình cũ với giá hai ngàn năm, Kim Kha thanh toán tiền, đồng thời giúp cô thiết lập dữ liệu và nhập thông tin cá nhân.

【 họ tên: Vệ Tam, tuổi: bảy tuổi 】

Kim Kha chỉ vào một mục khác: “Chỗ này để cài ID và giọng nói của quang não.”

Vệ Tam suy nghĩ một chút, sau đó điền bốn từ vào mục ID.

“Tích ——”

Một giọng điện tử nam nhẹ nhàng vang lên: “Xác thực thành công, user ID: Lén Lút Ăn Xin.”

Miệng nhân viên giao dịch giật giật: “…”

Kim Kha ở bên cạnh làm như đã hứa, sốt sột chuyển ba ngàn tinh tệ còn lại cho Vệ Tam.

Sau khi hai người đi ra ngoài, Vệ Tam hỏi Kim Kha: “Làm thế nào để trở thành một cơ giáp sư dự bị?”

“Trước tiên vào trường dự bị, đến khi mười sáu tuổi thì trường sẽ có bài kiểm tra cảm giác chung, sau đó mới có thể vào trường quân sự học.” Kim Kha nghiêng đầu nghĩ, “Sao 3212 chúng ta chỉ có một trường dự bị gọi là Học viện 3212. Lúc này đang ngay khi tuyển sinh, cậu có thể đi xem thử, biết đâu được về sau chúng ta lại là bạn học.”

Kim Kha đụng vào cánh tay cô mà nhỏ giọng buông câu: “Cha mẹ có cho cậu đến trường không?”

Vệ Tam: “?”

“Đừng giả vờ, chỉ có người muốn che giấu thân phận mới không có quang não thôi. Cậu không thể nào nghèo đến mức không đủ tiền mua quang não.” Kim Kha nháy mắt.

“Tớ thật sự nghèo đến độ không mua nổi quang não.”

“Thật á? Tớ không tin.”

Kim Kha tin tưởng ánh mắt của chính mình, một người nghèo không mua nổi quang não thì làm sao làm được xe ba bánh gì gì đó, chỉ có thể là người muốn che giấu thân phận. Phỏng chừng lại là cao thủ lưu vong khắp nơi, rồi ẩn núp trong sao 3212 của bọn họ, Vệ Tam nhất định là con của người nọ!

Cậu đã xem xong bộ《 Người đàn ông xuất thân từ tinh cầu vô danh》và《 Danh tiếng của kẻ đào tẩu Dylan 》, trong đó đều xây dựng những người thế này!

Vệ Tam đang định hỏi thêm một câu, thế mà vệ sĩ đi trước đã vội vàng chạy tới: “Cậu chủ, chúng ta nên về nhà thôi.”

“Tớ đi đây, có thời gian thì liên lạc đấy.” Kim Kha chỉ đành vẫy tay chào tạm biệt.

Chờ cậu nhóc rời đi, Vệ Tam vẫn chưa đi ngay. Cô ngồi xổm trong một góc hẻo lánh nghiên cứu quang não, chức năng của nó tương tự như điện thoại di động, nên chỉ một lúc cô đã dùng thành thạo.

Điều đầu tiên cần kiểm tra là du kim. Hóa ra đây là một dạng kim loại đặc biệt dành cho cơ giáp, có thể kéo dài, dát mỏng và có tính chống đỡ rất cao. Nó được sử dụng trong ngành công nghiệp quân sự kể từ khi được phát hiện, rồi được áp dụng cho cơ giáp, đến gần trăm năm sau mới mở ra một con đường giao dịch cho dân chúng. Vệ Tam xem lời giải thích, sự hứng thú của cô đối với loại du kim này đã dậy lên thật cao.

Tuy nhiên Vệ Tam xuất phát từ phụ cận bãi rác từ sáng, đến bây giờ đã là ba giờ chiều, xe ba bánh của cô cũng bán được rồi, thành ra bây giờ mà đi bộ về thì ước chừng đến ngày mai cô mới có thể tới nơi.

Có thể sẽ có xe cộ chạy đến bãi rác phía đó, thế là cô bật quang não tìm kiếm các tuyến xe công cộng, phát hiện có tuyến số 9 sẽ ghé ngang qua bãi rác với chuyến lúc năm giờ sáng và năm giờ chiều, một chuyến có giá mười tinh tệ.

Vẫn còn thời gian, Vệ Tam lại tìm kiếm xe buýt bay đến Học viện 3212, có rất nhiều tuyến đường có thể đi, thế là cô lập tức bắt xe buýt đến học viện, định bụng đến đó xem tình hình.

……

Ngay cửa Học viện 3212 có không ít người, nhiều bậc phụ huynh dẫn theo con em chen chúc trước bảng thông báo. Vệ Tam ỷ vào kích thước nhỏ bé của mình mà chui qua kẽ hở đi tới xem, tới nơi thì thấy hôm nay là hạn chót đăng ký.

Còn chưa kịp xem xong, Vệ Tam đã bị đẩy ra ngoài.

Vệ Tam lo rằng lãng phí thời gian nên không đi vào nữa, ngược lại nhìn xung quanh thì thấy trước cổng học viện có hai bàn đăng ký, mỗi bàn đều có một giáo viên, trước mặt họ lại có một hàng người dài.

Cô lướt qua nhóm người nhằm đi đến chỗ báo danh, một tấm biển ảo được dựng lên bên cạnh giáo viên: [Học phí ban A là năm ngàn tinh tệ cho một học kỳ. 】

Vệ Tam: “……”

Hôm nay là thời hạn cuối cùng, cô không thể kiếm được năm ngàn tinh tệ.

Nhưng mà…Học phí ban A tốn những năm ngàn cho một học kỳ, vậy học phí ban khác thì sao?

Vệ Tam quay đầu nhìn nơi khác, quả nhiên nhìn thấy hàng chữ: [Học phí ban B là một ngàn tinh tệ cho một học kỳ, sau khi qua được cuộc kiểm tra cuối kỳ thì sẽ được xem xét phát cho từ năm ngàn tới hai mươi ngàn tinh tệ. 】

Với học phí thấp như vậy, lẽ ra ban B là một ban kém, nhưng nếu thể hiện tốt vẫn có thể nhận học bổng để kiếm lại tiền. Thế là Vệ Tam lập tức đi xuống cuối để xếp hàng, cô quyết định sẽ đăng ký vào lớp này!

Đợi cả tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến lượt Vệ Tam.

Giáo viên tại chỗ đăng ký nhìn ngẩng đầu nhìn trái rồi nhìn phải, không thấy người lớn, sau cùng tầm mắt mới rơi vào Vệ Tam: “Đăng ký?”

Vệ Tam gật đầu.

Giáo viên rút ra một tờ đơn: “Điền thông tin vào đó.”

Lúc Vệ Tam điền xong sau, người này lại hỏi một lần nữa: “Em có chắc vào ban B không?”

“Chắc chắn.” Vệ Tam gật đầu đầy kiên định.

Học ban kém không quan trọng, chỉ cần có thể đi học là được.

Vệ Tam đã thoạt tiên hình dung hình ảnh mình sẽ đạt được học bổng cao nhất sau bài kiểm tra cuối kỳ, không còn phải lo lắng về học phí nữa.

“Ngày mai tựu trường, nhớ đến trường đúng giờ lúc sáu giờ sáng.” Giáo viên nhận lấy bản đăng ký của Vệ Tam, nói xong liền ra hiệu cho người tiếp theo.

……

Vệ Tam quay trở lại tòa nhà bỏ hoang và bắt đầu tìm hiểu thế giới bằng quang não của mình. Lúc này cô mới biết rằng thì ra có ba nghề phổ biến, đó là chỉ huy, cơ giáp sư và chiến sĩ cơ giáp độc lập.

Một làn sóng tinh thú bùng phát trong năm thiên văn 3701 gần như đã phá hủy toàn bộ Liên bang. Năm mươi năm sau, cơ giáp xuất hiện bất ngờ giữa trời, loài người cuối cùng đã có thể nghỉ ngơi th ở dốc, tìm ra một con đường sống. Mãi đến năm 4001, Ngư Thanh Phi đã thiết kế ra cơ giáp vượt bậc đầu tiên, mở ra một kỷ nguyên mới.

Một năm ngày được gọi là Kỷ nguyên Ares.

Kể từ đó Liên bang tiến hành con đường kháng chiến, mãi cho tới bây giờ, ngoại trừ cột mốc mấy trăm năm bị trận thú và côn trùng làm cho khó giải quyết một chút kia, những lúc khác ở Liên bang đều có một cuộc sống yên bình.

Vệ Tam bị bối cảnh lịch sử của thế giới này mê hoặc đến nỗi quên kiểm tra thông tin của Học viện 3212, đợi đến hôm đi nhận thông tin thì mới choáng váng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.