Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 200



“anh nhanh hay tôi nhanh hơn”

Tại thời điểm này chỉ có ba trường quân sự trong đấu trường rừng mưa nhiệt đới, trong đó trường Đế Quốc đi đầu và đã tiếp cận đầm lầy.

Đầm lầy mênh mông hiện ra một luồng khí chết chóc nặng nề, bốc lên mùi tanh chẳng ngừng. Nhìn từ xa đã thấy cái bục lơ lửng được xây dựng nhân tạo ở giữa, trên đó dựng cờ của mấy trường quân sự.

“Cái này chỉ có thể để Tư Đồ Gia bay qua.” Công Nghi Giác nhìn khoảng cách tới cái bục lơ lửng, “Cần dùng khối năng lượng dự phòng.”

“Phía dưới có tinh thú.” Ứng Tinh Quyết thu hồi cảm giác bao trùm đầm lầy rồi nói từ từ.

Bởi vì môi trường bên này đặc biệt, tinh thú bên trong sống dựa vào đầm lầy, nên dù chúng có lên bờ cũng chả đi được bao xa. Cũng vì vậy mà chúng không bị nấm ham muốn mê hoặc rồi dụ đi theo.

“Chỉ huy chính, tôi qua bây giờ đây.” Tư Đồ Gia mở miệng, “Bay cao một chút thì chắc tránh được đánh dây dưa với tinh thú.”

Ứng Tinh Quyết nhìn khu vực đầm lầy này, cuối cùng đồng ý cho Tư Đồ Gia đi qua. Anh nghiêng đầu nhìn về phía hai người chiến sĩ độc lập khác: “Các cậu canh giữ ở đây, ngăn cản người phía sau.”

“Vâng.”

Tư Đồ Gia mang theo khối năng lượng dự phòng. Trước khi vào đầm lầy, y lái cơ giáp không ngừng bay lên trên, nhưng độ cao lên được chưa tới 30m, y phát hiện tầng không khí phía trên có thêm một lớp dinh dính, cản trở cơ giáp đi lên nữa.

Y lập tức thông báo cho Ứng Tinh Quyết phía dưới.

“Duy trì khoảng cách 20m với đầm lầy.” Ứng Tinh Quyết bảo, “Phía trên là vật phù du đầm lầy, tận lực đừng tiếp xúc vì nó có hại cho cơ giáp.”

Để duy trì khoảng cách này, chiến sĩ độc lập cần phải duy trì sự cân bằng cực độ. Nhưng mà Tư Đồ Gia là một người được tuyển chọn sàng lọc để trở thành một thành viên của đội chủ lực trường Đế Quốc, dù có độ khó như vậy nhưng y hoàn toàn có thể làm được.

Do môi trường đặc biệt của điểm cuối, người của trường Đế Quốc chỉ có thể xem và chờ đợi bên cạnh đầm lầy.

Tư Đồ Gia bắt đầu bay vào trong đầm lầy, cơ giáp cấp song song với đầm lầy. Y chỉ dùng có một đôi cánh vỗ với ở biên độ cực nhỏ để duy trì trạng thái cơ giáp bay trên không trung.

Mới đi được chưa tới 300 mét là bỗng có một con cá sấu khổng lồ đầy bùn đột nhiên nhảy lên trong đầm lầy. Nếu chẳng phải Tư Đồ Gia có phản ứng nhanh và nhảy thót lên về phía trước một khoảng, ắt con cá sấu lớn đã cắn vào chân y rồi.

Tình huống tương tự không ngừng xảy ra, cá sấu khổng lồ trong đầm lầy không chỉ có một con, hầu như qua mỗi một khoảng lại nhảy ra một đầu. Đôi khi để tránh cá sấu khổng lồ của đầm lầy, Tư Đồ Gia phải lùi lại và né tránh, cứ thế trong một thời gian dài không tiến lên trước được.

Đợi đến lúc trường Damocles chạy tới, Tư Đồ Gia mới tiến được một phần ba, khối năng lượng đã tiêu hao hết một phần. Y cảm thấy may mắn vừa rồi mang theo không ít khối năng lượng giúp mình tiếp tục tiến về phía trước.

“Thật nhiều cá sấu!” Liêu Như Ninh dường như chưa từng thấy nên mở máy ảnh, bắt đầu tìm góc chụp ở khắp mọi nơi.

Hoắc Kiếm yên lặng chắn trước mặt cậu ta, không cho Liêu Như Ninh đi về phía trước một bước.

“Không phải chứ bạn Hoắc, tôi chụp ảnh cũng không được à?” Liêu Như Ninh đột nhiên nhảy lên trên, hai chân kẹp thẳng vào eo Hoắc Kiếm, hai tay giơ cao quang não và chụp lung tung một phen những con cá sạch khổng lồ đang “nhảy nhót” trong đầm lầy.

Còn chưa chụp xong, cậu ta đã bị Hoắc Kiếm giơ tay dùng sức đẩy ra.

“Dừng!” Liêu Như Ninh ngẩng đầu ngăn cản Hoắc Kiếm tiến vào cơ giáp, “Tôi không chụp được chưa?”

Cùng lúc đó, Vệ Tam cũng đi tới trước mặt Cơ Sơ Vũ.

“Sao các cậu tới lâu thế mà chưa rút được cờ nữa?” Vệ Tam chỉ vào Tư Đồ Gia ở xa xa, “Úi chà, cậu ta làm một mình vất vả bao nhiêu, thế mà mấy cậu cứ đứng đây xem à?”

Cơ Sơ Vũ nhìn cô với khuôn mặt không biểu cảm. Cậu ta không cho Vệ Tam đi về phía trước một bước, ngón tay đã đặt trên nhẫn cơ giáp của mình.

“Uầy, chúng ta nói chuyện cho tốt, không ra tay nha.” Vệ Tam làm một cái thủ thế dừng lại, dùng giọng điệu thương lượng, “Cậu xem mấy chiến sĩ độc lập chúng ta ở đây hết, đánh nhau cũng không phân ra được thắng thua trong phút chốc. Hơn nữa cho dù đánh nhau, một chọi một, mấy cậu vẫn chả ngăn được cơ giáp hạng nhẹ của tụi này đi qua đâu.”

Cơ Sơ Vũ không hề động đậy.

Kim Kha cũng đi đến đứng đối diện Ứng Tinh Quyết: “Điểm cuối rồi, hay là tất cả mọi người nghỉ ngơi một chút, cứ để cho hai cơ giáp hạng nhẹ một mình đọ sức coi như xong.”

Lời này của cậu cũng chẳng không sai, Cơ Sơ Vũ và Hoắc Kiếm ngăn cản được hai người thì Hoắc Tuyên Sơn cũng bay qua được thôi.

Song, Ứng Tinh Quyết vẫn không buông lỏng cảnh giác. Anh đang suy nghĩ liệu trường Damocles có hợp tác với một chiến sĩ độc lập chủ lực còn lại của South Pasadena hay không.

Lúc này, thành viên chủ lực của trường Damocles thống nhất nhìn sang bên phải. Là cái bộ dạng không phải cố ý, giống bị cái gì đó hấp dẫn ánh mắt hơn. Hoắc Kiếm và Cơ Sơ Vũ cho rằng điểm cuối đã có chuyện nên dù không quay đầu nhìn thì họ cũng thất thần.

Một giây thất thần đó, Vệ Tam và Liêu Như Ninh phía đối diện đã giơ tay lên và rắc cái gì đó về phía hai người bọn họ.

Kim Kha cũng làm như vậy, đáng tiếc Ứng Tinh Quyết không bị lừa. Trong nháy mắt cậu vung tay lên thì anh đã lùi về sau.

“Khụ khụ!” Kim Kha bị sặc bởi một tay đầy phấn hoa của mình, “May là uống thuốc giải rồi.”

Ứng Tinh Quyết nhận ra phấn hoa trên mặt cậu: “... Cỏ gai mê hoặc.”

Lại nhìn hai chiến sĩ độc lập đội chủ lực trường Đế Quốc đã trúng chiêu. Họ hít phải phấn hoa cỏ gai mê hoặc nên ngất đi ngay.

Thậm chí phấn hoa theo gió bay sang đội tuyển trường, Thái Ngô Đức hít một hơi rồi cũng cắm đầu ngã xuống. Những người ngất xỉu có nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt mình.

Các thành viên đội tuyển trường Damocles nhìn thấy bèn đồng loạt lùi lại một bước, họ không có uống thuốc giải độc.

Hoắc Tuyên Sơn lập tức tiến vào cơ giáp và bay về phía bục lơ lửng trong đầm lầy. Không giống như Tư Đồ Gia, cậu ta không cố ý duy trì ở một độ cao nào đó mà vừa bay vừa rắc phấn hoa cỏ gai mê hoặc.

Đám cá sấu khổng lồ “nhảy nhót tưng bừng” đã ngã xuống hết. Chúng nằm trên mặt đầm lầy và rơi vào một thế giới hạnh phúc.

Hoắc Tuyên Sơn dễ dàng đuổi kịp Tư Đồ Gia phía trước.

Chuyện này phải kể từ lúc trường Samuel bị loại.

Vào thời điểm đó, chiến sĩ độc lập cuối cùng của trường Samuel bị loại nên họ đã thành một con dê béo. South Pasadena từ bỏ vị trí thứ hai, sẵn sàng giành vị trí thứ ba nên cũng lui ra luôn. Nhưng trường Damocles trước giờ không buông tha con “dê” nào cả.

Nhổ được viện Bình Thông và trường Samuel, Vệ Tam bắt được sự chỉ huy của trường Samuel. Không chỉ cướp được khối năng lượng, mà còn cướp được rất nhiều thuốc giải độc từ phía Cao Học Lâm

Nhiều viên thuốc giải độc như vậy thật ra cũng chả có tác dụng lớn gì. Dù sao kể từ hồi Vệ Tam dính chưởng, Kim Kha đã lấy lại 120% tinh thần trên đường, không để cho đội viên trúng bất kỳ loại độc nào.

Trên đường đi tới đích, họ có dừng lại và Vệ Tam Vệ Tam lại nhìn thấy “con thỏ”, lần này cô biết đó không phải là thỏ thật.

“Phấn hoa xịn thế này, tớ thấy nên kiếm thêm một chút.” Vệ Tam đứng dậy vỗ túi đầy ắp thuốc giải độc của mình, “Phải làm cho các bạn sinh viên trường Đế Quốc vui vẻ, như vậy mới tỏ được vẻ chúng ta hiền lành tốt bụng.”

Đám người cùng hùa với nhau ăn thuốc giải độc rồi đi bắt phấn hoa, ra sức túm lấy bằng hết. Chờ bọn họ rời đi, cỏ gai mê hoặc đã xụi lơ trên mặt đất, sống không còn gì luyến tiếc.

Quay lại lúc bây giờ.

Thành viên đội chủ lực trường Đế Quốc trúng chiêu, Hoắc Tuyên Sơn xuất phát thành công, hiện tại biến thành cuộc đọ sức của chiến sĩ độc lập hạng nhẹ.

Vì không muốn Hoắc Tuyên Sơn thay Tư Đồ Gia mở đường, Liêu Như Ninh chuẩn bị chạy vào đầm lầy. Hiện tại nguy hiểm lớn nhất là cá sấu khổng lồ đang nằm sấp vui vẻ trong đó.

Liêu Như Ninh cũng vui vẻ chạy về điểm đích.

Ứng Tinh Quyết nhíu mày, chuẩn bị sử dụng cảm giác tấn công hai chiến sĩ độc lập trong đầm lầy thì bị Vệ Tam đột nhiên tới gần nắm lấy tay.

“Chỉ huy chính gì mà cứ mãi chém giết thế này?” Vệ Tam đứng sau lưng Ứng Tinh Quyết, nắm lấy cổ tay vừa rồi Ứng Tinh Quyết chuẩn bị nâng lên, cô vòng tay kia qua bả vai anh và kề dao găm vào cổ anh.

“Chỉ huy chính!” Công Nghi Giác khiếp sợ nhìn chiến sĩ độc lập trơ tráo này, cô ta dám ra tay với một chỉ huy.

Vệ Tam hơi tới gần bên tai Ứng Tinh Quyết, cô nói nhỏ: “Tôi biết cảm giác của chỉ huy Ứng lợi hại, còn tấn công con người được. Nhưng mà…. Anh thấy cảm giác mình nhanh hay dao của tôi nhanh?”

Hô hấp lúc mạnh lúc nhẹ phả vào bên tai, tư thế hai người đủ mập mờ, nhưng Ứng Tinh Quyết luôn biết chắc rằng Vệ Tam dám ra tay thật.

“Dùng dao vẫn chưa được.” Đầu ngón tay Vệ Tam đang nắm cổ tay Ứng Tinh Quyết chợt dùng sức, “Không bằng làm gãy tay. Chỉ huy Ứng, anh có chịu không?”

Ứng Tinh Quyết cụp mắt xuống, anh rõ ràng nhận ra sát ý từ sau lưng Vệ Tam.

Hai người giằng co như vậy, Công Nghi Giác thậm chí không dám lộn xộn vì sợ chọc giận Vệ Tam.

Bọn họ áp sát quá gần, chỉ huy chính chắc chắn không có biện pháp ra tay. Công Nghi Giác nhìn đầm lầy bên kia lại nhìn sang Vệ Tam, quả thực ước gì mình đã là chiến sĩ độc lập.

Vừa rồi Ứng Tinh Quyết mạnh mẽ điều động cảm giác, nay lại ép nó trở lại, thêm chuyện thân thể không được bổ sung bằng dịch dinh dưỡng nên anh cứ thế ngã luôn về phía sau.

“Này, anh đừng giỡn.” Vệ Tam phát hiện bất thường nhưng vẫn không buông tay, “Tôi sẽ không buông tay.”

“Ngất xỉu rồi.” Kim Kha đi tới nhìn một chút, thật đáng tiếc, chỉ huy siêu 3S tốt thế mà cơ thể có vấn đề.

“Tôi không ra tay.” Vệ Tam nói với Công Nghi Giác đang tỏ vẻ căm giận, “Chỉ huy chính mấy cậu đang dàn cảnh.”

Công Nghi Giác trừng mắt với Vệ Tam: “Cô buông tay đi!”

“Không buông.” Vệ Tam từ chối không chút do dự, “Lỡ mà anh ta tỉnh dậy rồi chuẩn bị ra tay thì sao.”

“Cô!” Công Nghi Giác tức giận đến mức vươn ngón tay chỉ vào Vệ Tam, “Cô, cô… chảy máu cam.”

Nghe vậy, Vệ Tam thu tay cầm dao găm và lau chỗ dưới mũi, đúng thật là máu đầy tay. Vẻ mặt cô bày ra đầy dấu chấm hỏi, lúc này mà chảy máu cam?

Ừ, hình như còn hơi choáng nữa.

Vừa nghĩ xong trong nháy mắt, tiếp theo Vệ Tam và Ứng Tinh Quyết cùng nhau ngã trên mặt đất, hai người đều rơi vào hôn mê.

Một cơ giáp sư, một chỉ huy, họ lập tức được khiêng về trường của mình, hai trường nhìn nhau cảnh giác.

Bên kia đầm lầy, Hoắc Tuyên Sơn đã vượt qua Tư Đồ Gia. Một đường rắc phấn hoa đi qua đúng thật đã làm Tư Đồ Gia nhân cơ hội đi theo phía sau, nhưng Liêu Như Ninh cũng chạy đuổi tới.

Thiếu gia Liêu giẫm lên đầu lên thân con cá sấu khổng lồ. Lúc cậu ấy nhảy tới thì dùng tốc độ cực nhanh, có thể thấy cậu ta không lười biến trong huấn luyện thể lực bình thường.

Khi tiến tới một nửa, Hoắc Tuyên Sơn và Tư Đồ Gia đã bay đến bục lơ lửng.

Bục lơ lửng không lớn nên họ ra khỏi khỏi khoang cơ giáp và dùng tay trần để đánh nhau.

Hoắc Tuyên Sơn không vội, cậu ta kéo dài trận đánh với Tư Đồ Gia để chờ Liêu Như Ninh chạy tới.

“Các cậu... “ Tư Đồ Gia nhìn về phía bờ đầm lầy, chuyện gì xảy ra thế, chỉ huy chính chả có ở đó.

“Đừng nghĩ nữa, khẳng định chỉ huy chính mấy cậu đã bị Vệ Tam giải quyết.” Hoắc Tuyên Sơn trấn an, “Cậu lo mà đánh một trận với tôi cho tốt, đừng suy nghĩ quá nhiều.”

Tư Đồ Gia không chịu mà liều mạng chạy về phía quân kỳ. Hoắc Tuyên Sơn cũng không nhường, thế là hai người cứ mãi đánh dây dưa trên bục lơ lửng, cho đến khi Liêu Như Ninh bò lên.

“Hế lô.” Thiếu gia Liêu bám vào trên bục lơ lửng, vươn ra một bàn tay dính bùn và chào hỏi hai người.

“Hê lô cái gì mà hê lô, mau rút cờ.” Bỗng Hoắc Tuyên Sơn chẳng còn sự thảnh thơi trước đó, “Mau ra ngoài đi.”

Bọn họ ăn uống kham khổ nhiều ngày như vậy, mà Vệ Tam còn ở bên cạnh báo một đống tên món ăn trước khi đến đầm lầy, đúng là đã làm Hoắc Tuyên Sơn đói bụng hồi lâu.

“Tới ngay!” Thiếu gia Liêu chống hai tay, chống lên và xông thẳng vào quân kỳ.

Tư Đồ Gia cũng không đoạt cờ nữa, y chặn đường Liêu Như Ninh, không cho cậu đi.

“Đối thủ của cậu là tôi.” Hoắc Tuyên Sơn ngăn cản bằng một cước để ngăn Tư Đồ Gia.

Liêu Như Ninh ngay lập tức nắm bắt cơ hội, cậu bước về phía trước và rút cờ của trường Damocles.

[Xin chúc mừng trường Quân sự Damocles đã về đích thành công. Một lần nữa, xin chúc mừng trường Quân sự Damocles đã về đích thành công.]

Tiếng phát thanh vừa ra, hai người lập tức dừng tay. Tư Đồ Gia bày mặt đen nhìn chằm chằm Hoắc Tuyên Sơn rồi xoay người đi rút cờ của trường Đế Quốc.

Lúc này trường South Pasadena ở phía bên kia mới đến, Sơn Cung Ba Nhận bay tới thẳng lấy quân kỳ.

Ánh mắt Hoắc Tuyên Sơn và Tư Đồ Gia cùng khựng lại.

Vừa rồi động tác Sơn Cung Ba Nhận bay tới đúng kiểu tiêu chuẩn và nhanh chóng, tuyệt đối trên trình độ của hai người bọn họ.

Thứ hạng đã được thiết lập, trận đấu kết thúc.

Mấy người trở về bờ đầm lầy, lúc này họ mới phát hiện, Vệ Tam và Ứng Tinh Quyết đã lâm vào hôn mê.

“Là lưỡng bại câu thương à?” Liêu Như Ninh ngồi xổm bên cạnh Vệ Tam, cậu ta hỏi Kim Kha.

“Không phải, chắc Vệ Tam bị thương lúc đánh nhau hồi trước.” Kim Kha lại nhìn về phía đối diện, “Thể lực của chỉ huy chính bọn họ không chịu nổi.”

Ba trường quân sự thành công tới điểm cuối, rút cờ, và, ở đây chờ đợi người đến đón họ ra ngoài.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tinh Tinh: Tôi không nhanh như cô được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.