Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 208



“dẫn đi hết”

Sau khi Cơ Sơ Vũ đè băng ca nói những lời này, các thành viên đội chủ lực khác trường Đế Quốc rốt cục ý thức được cái gì nên bước hết về phía trước một bước.

Bác sĩ nói chuyện trước đó nhìn thoáng qua thượng tá, người này gật đầu: “Nếu phải chờ bác sĩ của họ đến và tên này có vấn đề gì, đừng trách South Pasadena chúng tôi.”

Các bác sĩ ngay lập tức buông tay và rời đi.

Bởi vì Ứng Tinh Quyết có thân phận đặc thù, lại có liên quan đến những sinh viên đã chết, nên dù anh không vào phòng phẫu thuật nhưng vẫn bị đẩy vào một phòng bệnh riêng biệt. Thượng tá cùng người của anh ta canh giữ ở bên ngoài, ngừa chuyện Ứng Tinh Quyết rời đi.

Vệ Tam đưa tay kéo cái ghế qua bên giường bệnh, kéo lê nó trên mặt đất làm phát ra tiếng kéo nặng nề. Sau đó cô ngồi trước giường bệnh Ứng Tinh Quyết, vểnh chân bắt chéo.

Nhìn cô có tác phong làm việc thế này, Cơ Sơ Vũ nhíu mày, hiển nhiên bất mãn với Vệ Tam vô cùng. Nhưng đồng thời cậu ta có quá nhiều vấn đề muốn hỏi mà lại ngại mặt mũi và tình huống bấy giờ nên cuối cùng đành cam chịu, không thốt gì ra khỏi miệng.

“Chúng tôi ở chỗ này nhìn chỉ huy chính là được, cô về được rồi.” Tư Đồ Gia bên cạnh cũng không quen thấy Vệ Tam như vậy nên muốn đuổi thẳng cô ra khỏi phòng bệnh.

Vệ Tam ngước mắt lên, thuận miệng chế: “Không được, chỉ huy chính các cậu nói muốn tôi ở bên cạnh.”

Tư Đồ Gia: “?”

Cái quỷ yêu gì đây?

Ngay khi Tư Đồ Gia ngây người, Vệ Tam đã buông chân xuống, cả người nghiêng về phía trước. Cô đưa tay giúp Ứng Tinh Quyết sửa sang mái tóc rối loạn lòa xòa trên mặt, động tác thật nhẹ nhàng.

Làm xong những thứ này, Vệ Tam cố ý nhìn về phía mấy thành viên chủ lực của trường Đế Quốc và cười thật khó tả, hoàn toàn khiêu khích.

Mấy người không khỏi trợn to cả mắt, nhất là Công Nghi Giác và Tư Đồ Gia. Bọn họ trừng mắt nhìn Vệ Tam như thể thấy cô làm ô uế chỉ huy chính của trường Đế Quốc bọn họ.

Bầu không khí trong phòng bệnh kỳ lạ, rành rành là Ứng Tinh Quyết là chỉ huy chính của trường Đế Quốc nhưng người ở gần anh nhất lại là Vệ Tam, những người khác thì đứng phân tán trong phòng.

Vệ Tam cúi đầu nhìn tin tức trong nhóm, mấy thầy cô trường Damocles đã mang đội tuyển trường đi, bọn Kim Kha và Ứng Thành Hà thì đang chạy tới bên này.

Một lúc sau, thượng tá bước vào: “Nhận được thông báo, máy bay của bác sĩ Hứa Chân bị hỏng trên đường.”

Sắc mặt Cơ Sơ Vũ khó coi: “Bị hư ở đâu?”

Máy bay của bác sĩ Hứa Chân lớn gấp mấy lần so với máy bay thông thường, trên đó chứa đủ loại dụng cụ chỉ dùng cho một mình Ứng Tinh Quyết. Nếu gặp lúc nguy cấp, chiếc máy bay này là một bệnh viện thu nhỏ. Giờ mấy bay của bác ấy đã bị hỏng, máy bay bình thường không thể nào chứa được nhiều thứ như vậy.

“Giữa đường Lý Hòa, không có bệnh viện gần đó, chỉ có tới được bệnh viện Đa khoa South Pasadena của chúng tôi là gần nhất.” Thượng tá nói, “Ở đây có thể điều động một máy bay lớn đi qua, nhưng lại cần hai người bên phía mấy em. Hoặc là mấy em chờ một chút, tôi liên lạc với nhân viên bảo trì nhờ họ tới.”

Sửa chữa máy bay mất ít nhất vài tiếng, còn không bằng điều động máy bay cỡ lớn bay tới từ bệnh viện đa khoa, kế đó rước bác sĩ Hứa Chân và máy bay tới đây.

Vệ Tam bỗng nhiên nở nụ cười, cô ngẩng đầu: “Trùng hợp quá, Thành Hà của chúng em đang chạy tới thăm anh họ mình. Tiện thể đón bác sĩ Hứa trên đường rồi tới chung luôn.”

“Chỉ đón bác sĩ Hứa đến cũng vô dụng, những dụng cụ trên máy bay của bác ấy phải được vận chuyển tới đây cùng luôn.” Công Nghi Giác nhíu mày, “Trừ phi Ứng Thành Hà còn am hiểu chuyện sửa máy bay, sửa máy bay trong vòng một tiếng.”

Vệ Tam thở dài: “Sẽ không sửa máy bay, tuy nhiên…”

Cô cúi đầu nhìn thoáng qua quang não: “Ồ, họ đã đón được bác sĩ Hứa, và bây giờ đang mang theo máy bay tới cùng hết.”

Thượng tá: “... Mang theo máy bay tới đây?”

Mấy người này lấy đâu ra một chiếc máy bay lớn?

Không riêng gì thượng tá, một số người của trường Đế Quốc cũng nghi ngờ lời Vệ Tam nói, vì thứ chở được máy bay của Hứa Chân chắc chắn phải là máy bay cỡ lớn. Mấy người Kim Kha đi lại bình thường thì cùng lắm chỉ đi mượn máy bay nhỏ, mà máy bay bọn họ dùng để đi điều tra hôm nay cũng là máy bay cỡ nhỏ chứa người.

Vệ Tam thấy bọn họ vẫn nhìn chằm chằm vào mình đang chờ giải thích, cô cười nhoẻn: “Có một cửa hàng chuyên bán máy bay cỡ lớn ở giữa đường.”

“Đã muộn nên đóng cửa rồi.” Thượng tá nói chả ngần ngại nói.

“Cái này...” Vệ Tam đổi chân gác, “Cứ mở cửa ra là được thôi.”

Một lúc lâu sau, thượng tá mới hiểu được ý nghĩa trong lời nói của cô, khuôn mặt anh ta lúc xanh lúc trắng: “Mấy em cướp cửa hàng?”

“Trả tiền thì sao gọi là cướp được?” Vệ Tam ngạc nhiên, “Tiền cửa cũng trả gấp đôi luôn cho bà chủ. Chắc chắn bà chủ vui vẻ. Bán được một cái máy bay cỡ lớn này thì bà chủ chả cần mở cửa mấy năm luôn.”

Mọi người: “...”

Vệ Tam giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Đại khái còn 15 phút nữa là bọn họ sẽ tới. Thượng tá đừng lo lắng.”

Thượng tá không nói gì, chỉ quay đầu đi ra ngoài.

Đêm nay nhất định sẽ rối bù thành một đống. Các giáo viên của các trường quân sự chủ yếu chạy đến cảng vận chuyển hàng hóa ở khu đông thành phố; giáo viên của trường Đế Quốc thì chia thành hai đội, một đội đến bệnh viện, một đội thì đến cảng vận chuyển hàng hóa.

Không đi không được, tất cả sinh viên trường quân sự mất tích đã chết thảm thiết, ngoại trừ sinh viên trường Damocles được tìm thấy tại chỗ được coi là sống sót. Nghe nói người duy nhất bị nghi là hung thủ chính là Ứng Tinh Quyết của trường Đế Quốc.

Trường Quân sự Đế Quốc mà không cử đại diện đi qua đó thì rất phi lý.

15 phút sau, đội chủ lực của trường Damocles hội tụ. Bác sĩ Hứa Chân dẫn đội ngũ y tế của bác ấy vào và tiến hành kiểm tra nhanh cho Ứng Tinh Quyết trong phòng bệnh.

Lúc này Vệ Tam mới sực nhớ, cô đứng dậy, nhường chỗ và đi đến bên cạnh Ứng Thành Hà. Cô nghiêng đầu nhìn Kim Kha, hai người trao đổi bằng ánh mắt.

Ứng Thành Hà nhìn chằm chằm người trên giường bệnh, cảnh tượng này dường như trùng khớp với cảnh lúc trước anh nhìn thấy anh họ mình phát bệnh.

Sau khi hoàn thành một loạt các xét nghiệm, bác sĩ Hứa Chân mới thở phào nhẹ nhõm: “Cháu ấy không bị thương mà chỉ ngủ mê man. Hiện tại có vẻ như cảm giác trong cơ thể cháu ấy đang có xu hướng ổn định. Về phần thay đổi cụ chính xác làm sao thì cần phải kiểm tra bằng dụng cụ chuyên nghiệp. Tôi sẽ đưa cháu ấy lên máy bay của tôi.”

Ứng Thành Hà tiến lên đỡ lấy một góc băng ca, anh muốn đi theo.

“Bác sĩ Hứa, máy bay của bác bị hỏng cái gì? Cháu xem giúp bác một tí.” Vệ Tam mở miệng cho hay.

“Đột nhiên không khởi động được, có thể vấn đề nằm ở nguồn năng lượng.” Bác sĩ Hứa Chân nhìn cô, “Làm phiền cháu rồi.”

Vệ Tam mỉm cười: “Không phiền phức đâu.” Dứt lời, cô đã đi theo đội ngũ y tế ra ngoài.

“Cậu ấy...” Công Nghi Giác chỉ vào bóng lưng Vệ Tam, khó có thể tin được, “Còn biết cái này?”

Mấy người từ đầu còn ở trong phòng đã lao nhao ra ngoài hết, chuẩn bị đi tới chỗ cần đến.

Vệ Tam vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy Giải Ngữ Mạn mang theo người tới. Bà ấy đang nói chuyện với thượng tá ở cửa.

“Các em muốn đi đâu?” Giải Ngữ Mạn quay đầu hỏi.

“Bác sĩ Hứa Chân muốn làm kiểm tra cho Ứng Tinh Quyết kỹ càng.” Vệ Tam nói, “Em đi qua giúp bọn họ xem máy bay bị hỏng ở đâu.”

“Em còn biết sửa máy bay?” Giải Ngữ Mạn hỏi ra nghi vấn của người khác.

“Em có mua một cuốn sách bách khoa toàn thư về sửa chữa máy bay, đọc xem chắc là sửa được.”

Công Nghi Giác ở phía sau nghe được những lời này bèn bĩu môi. Thì ra là tân binh bày vẻ tinh tướng, cứ thế dõng dạc kêu đọc sách là biết sửa?

“Thượng tá, các anh có muốn đi cùng không?” Ánh mắt Vệ Tam rơi vào trên người đối phương.

“Không cần, nếu có giáo viên đến thì nơi này giao cho bọn họ. Chúng tôi còn phải đi tới bến cảng vận chuyển hàng hóa.” Thượng tá và Giải Ngữ Mạn tiến hành bàn giao. Trước khi đi, anh ta còn nói, “Ứng Tinh Quyết là nghi phạm lớn nhất giết chết sinh viên quân sự, hy vọng thiếu tướng Giải sẽ trông coi thật kỹ.”

Đây là lần thứ hai anh ta nói điều này. Các thành viên đội chủ lực trường Đế Quốc không ở cảng vận chuyển hàng hóa, không rõ tình hình, thêm chuyện ai ai cũng biết bệnh của Ứng Tinh Quyết, nên họ muốn nói lại thì cũng chả biết nói lại làm sao.

Giải Ngữ Mạn không trả lời thẳng: “Thượng tá nên đến cảng vận chuyển hàng hóa sớm thì hơn.”

...

Lúc kiểm tra, Ứng Thành Hà khăng khăng muốn đi vào chung. Mấy người khác thì bị từ chối nhưng Ứng Thành Hà là người thân, nên cuối cùng Hứa Chân chỉ có thể đồng ý cho anh ở bên cạnh.

Hoắc Tuyên Sơn, Kim Kha, Liêu Như Ninh và những người trong đội chủ lực của trường Đế Quốc đứng cùng nhau ở bên ngoài.

Vị trí của hai nhóm người đứng phân ra rõ ràng.

Về sau trường Đế Quốc có giáo viên chạy đến, họ cũng không rõ tình hình bên cảng vận chuyển hàng hóa nên đành liên lạc với thầy cô đến cảng.

Những người của trường Đế Quốc đứng sang một bên, thì thầm về tình hình hiện tại.

“Tay cậu chảy máu rồi.” Liêu Như Ninh cúi đầu chỉ vào tay Hoắc Tuyên Sơn đanh rũ xuống bên cạnh.

Hoắc Tuyên Sơn mở lòng bàn tay ra xem, đúng thật là lòng bàn tay bị cắt vài đường.

Từ khi phát hiện container đến nay, bọn họ chạy thẳng tới chỗ này, hoàn toàn không có thời gian để quan sát tình hình của mình.

“Bên kia có hộp y tế, cậu băng bó một chút.” Kim Kha nhìn qua lòng bàn tay cậu ta, “Bị lúc phá cửa khi nãy hả?”

Hoắc Tuyên Sơn lắc đầu: “Tại bến cảng vận chuyển hàng hóa.”

Cậu bóp mạnh cho nát máy quay bay thu nhỏ, trước tiên chưa nói đến chuyện nó đã thu được gì lúc bay trên không trung; lúc nó rơi xuống thì vẫn rơi nghiêng ngay phía container, không biết nó quay được cái gì rồi.

Không chừng chính là chứng cứ chứng minh Ứng Tinh Quyết ra tay.

Ban đầu cậu ta muốn giấu nhẹm đi rồi đưa cho Kim Kha, họ sẽ cùng nhau xem trong đó có gì. Nhưng rồi Lộ Chính Tân đã phát hiện.

Trong nháy mắt đó, Hoắc Tuyên Sơn không chút do dự bóp nát máy quay, sinh viên quân sự mất tích có Kosai Musashi ắt là mọi chuyện chẳng đơn giản. Ứng Tinh Quyết lại là chỉ huy cấp siêu 3S duy nhất, thế nào cậu cũng phải bảo vệ.

...

Một tiếng sau, một số giáo viên trường quân sự và mấy người chịu trách nhiệm chính cho giải đấu đã tới, yêu cầu mang Ứng Tinh Quyết đi.

“Cậu ấy vẫn đang kiểm tra.” Cơ Sơ Vũ chắn ở cửa nói.

“Còn bao lâu nữa?” Thầy giáo dẫn đội viện Bình Thông hỏi lạnh căm.

Đang giằng co giữa hai bên, Hứa Chân đẩy cửa ra: “Kiểm tra xong rồi nhưng còn phải chờ kết quả.”

“Chúng tôi muốn mang Ứng Tinh Quyết đi.” Giáo viên dẫn đội viện Bình Thông nói thẳng.

Hứa Chân cau mày: “Cháu ấy vẫn chưa tỉnh, ít nhất…”

“Tỉnh lại rồi giết người nữa?” Thầy giáo dẫn đội viện Bình Thông ngắt lời, “Bây giờ là bắt buộc giam giữ. Sau khi các trường thương lượng và ra ý kiến, đây cũng là mệnh lệnh tạm thời của Quân khu 1.”

Các giáo viên trường quân sự khác đến thì ở bên ngoài hết, chẳng ai nói chuyện, có thể thấy đây không phải là mệnh lệnh giả.

“Mang đi.” Giáo viên dẫn đội viện Bình Thông nói hướng về sau.

Những người này đi vào thì bên trong xảy ra xung đột, Ứng Thành Hà không cho bọn họ mang Ứng Tinh Quyết.

“Làm gì làm gì thế?” Liêu Như Ninh nhảy vào, Hoắc Tuyên Sơn và Kim Kha theo sát phía sau.

“Đừng ra tay.”

“Các người đừng mong đụng vào anh họ tôi!”

“Buông tay đi!”

“Không buông!”

“Các em dám chống lại mệnh lệnh?”

“Em không biết chữ!” Giọng điệu hung quăng quấy phá của Liêu Như Ninh truyền ra rất to.

Bên trong hỗn loạn tùm lum.

Ngay từ đầu nhận được tin tức là người dẫn đội viện Bình Thông đã đè nén lửa giận ngập trời, đến bây giờ rốt cục nhịn không được bèn bộc phát, giận dữ gào một tiếng: “MANG HẾT ĐI LUÔN! Mang đội chủ lực của trường Damocles đi luôn, không chừa lại tên nào hết!”

Nhận được mệnh lệnh, tất cả những người bên trong đã bị ép ra ngoài hết, bao gồm cả Ứng Tinh Quyết còn hôn mê.

Giải Ngữ Mạn ở bên cạnh vây xem cũng không ngăn cản, ngoài chuyện hời hợt chỉ trích mấy người Liêu Như Ninh và Kim Kha không nghe theo lời người bề trên.

“Các cậu đang làm gì vậy?” Vệ Tam vừa sửa xong máy bay, đi vào với cơ thể đầy dầu nhớt.

Giáo viên dẫn đội viện Bình Thông nhìn chằm chằm vào cô trong hồi lâu, cuối cùng vẫy tay lên: “Mang đi luôn! Em ấy ở ngay hiện trường.”

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Vệ Tam, người mặt đầy dầu nhớt và cần cù:???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.