Sau khi đấu trường tiếp theo được chọn, các trường quân sự về cơ bản bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi. Trường Damocles đã chỉnh đốn tối lúc 4 giờ chiều và bắt đầu chạy đến cảng.
Đến cảng lại tình cờ gặp trường Samuel.
“Thiếu gia Eli, đến Sao Bạch Ải nhớ dẫn tụi này ra ngoài chơi một vòng nha.” Vệ Tam hét lên với Shaω Eli.
Shaω Eli nhìn chằm chằm Vệ Tam với vẻ mặt vô cảm. Gần đây gã trầm tính hẳn. Từ khi nhìn thấy “hành động vĩ đại” trong đoạn livestream phát lại, thấy cái quầ,n lót màu hồng của mình viết “Người Thừa Kế Nhà Họ Eli” trong màn hình, cả người gã rơi vào chứng tự kỷ.
Bây giờ trên mạng đang gọi gã là “Người Thừa Kế Nhà Họ Eli”, cơ mà Shaω Eli chẳng hạnh phúc một chút nào.
“Mày không có quang não à? Đi đâu mà không biết dò bản đồ?” Shaω Eli vừa mở miệng là giọng điệu vẫn đầy sự gây hấn thế này.
“Tất cả mọi người đều là bạn học, các cậu lại là người ở địa phương đó, chắc chắn biết rõ chỗ nào chơi vui hơn.” Vệ Tam hoàn toàn không để ý đến giọng điệu của gã, giống như cô chưa bao giờ đánh Shaω Eli vậy.
Shaω Eli: “Không dẫn theo! Tụi bây là một khối u ác tính! Ai chịu là người đó xui!”
“Không dẫn theo thì thôi.” Vệ Tam quay đầu lên tàu vũ trụ, tốc độ quyết đoán của cô đã khiến Shaω Eli đang chuẩn bị đốp chát ngỡ ngàng tại chỗ.
“...”
Sau khi mọi người lên tàu tàu vũ trụ, lại có hai máy bay tới là Ngư Thiên Hà và Lộ Chính Tân, bọn họ đi thẳng về phía tàu vũ trụ của trường Damocles.
“Tại sao Lộ Chính Tân cũng tới tàu vũ trụ của bọn mình?” Liêu Như Ninh bám vào cửa sổ nhìn ra ngoài, và nói trong ngạc nhiên.
Vệ Tam vừa mới lấy ra quyển sổ của mình, cô nghe vậy thì đứng dậy và tới bên cửa sổ: “Đâu?”
“Đã lên rồi.” Liêu Như Ninh ngồi xuống, “Vừa rồi tôi thấy bọn họ đi tới một trước một sau.”
Vệ Tam đặt lại quyển sổ: “Tôi đi phòng ăn ăn tí gì đây.”
“Tôi cũng đi nữa.” Liêu Như Ninh giơ tay đi theo.
Muốn đi tới phòng ăn thì phải đi qua cửa khoang, nhất định sẽ đụng trúng hai người Ngư Thiên Hà và Lộ Chính Tân.
“Tôi cũng đói.” Hoắc Tuyên Sơn theo sát phía sau.
...
Đợi đến lúc ra cửa, đã thành năm người xếp hàng đi cùng nhau tới phía phòng ăn.
Quả nhiên, năm người mới đi được một nửa đường là đụng phải Lộ Chính Tân và Ngư Thiên Hà, bên cạnh còn Giải Ngữ Mạn đi cùng.
“Các em đi đâu đây?” Giải Ngữ Mạn nhìn mấy người, “Tàu vũ trụ sắp khởi hành rồi.”
“Đói bụng, tụi em tính đi phòng ăn ăn cái gì đó.” Liêu Như Ninh ôm bụng trả lời.
Giải Ngữ Mạn: “... Bây giờ phòng ăn chưa mở.”
Tàu vũ trụ vẫn chưa khởi hành, bên phòng ăn cũng chưa nổi lửa.
Năm người nhìn nhau, Vệ Tam “chợt sực tỉnh”: “Vậy tụi em đi về uống dịch dinh dưỡng đây.”
“Chờ một chút.” Giải Ngữ Mạn gọi lại năm người đang quay đầu bỏ đi, “Lần này chỉ huy Lộ và cô Ngư sẽ ở trên tàu vũ trụ của chúng ta, ở phòng trước mặt các em, đừng tùy tiện đi lại quấy rầy bọn họ.”
“Dạ biết.” Vệ Tam gật đầu, lúc cô gặp ánh mắt của Ngư Thiên Hà thì chỉ nhìn thoáng qua rồi dời tầm mắt.
“Không sao đâu, bình thường tôi ngủ ít, các cháu tùy ý một chút cũng không sao.” Lộ Chính Tân nói dịu dàng.
Nhưng ai cũng biết sự dịu dàng của chú ấy chỉ ở mặt ngoài thôi.
“Đúng rồi, Vệ Tam, vừa rồi bác sĩ Tỉnh tìm em đó.” Giải Ngữ Mạn chỉ vào một đầu khác và cho hay, “Vừa rồi bác sĩ Tỉnh nói em đã bỏ sót hai lần kiểm tra sức khỏe.”
“Gần đây bận rộn nên em quên mất.”
“Lần sau chú ý một chút.” Giải Ngữ Mạn mang theo Lộ Chính Tân và Ngư Thiên Hà đi về phía trước.
“Trước đó cô Ngư cũng từng tới chiếc tàu vũ trụ này một lần.” Lộ Chính Tân quay đầu nhìn về phía Ngư Thiên Hà, “Lại nói tiếp đây cũng là lần thứ hai tôi tới, 10 năm rồi, tàu vũ trụ của trường Damocles vẫn dùng cùng một chiếc.”
Ngư Thiên Hà không để ý tới người này.
“Tàu vũ trụ chúng tôi chưa từng gặp qua tấn công gì, vẫn còn dùng được.” Giải Ngữ Mạn cười nói, “Cũng không cần mỗi năm mỗi đổi tàu vũ trụ.”
“Như thế.” Lộ Chính Tân giơ tay sờ vào vách trong tàu vũ trụ, “Cũng rất tốt.”
Hai người đứng đối diện, miễn là một bên kéo cửa ra là người bên kia biết chắc.
Dù Ngư Thiên Hà có ý nghĩ khác, bà cũng chỉ có thể tạm thời kiềm nén trước.
Bà đóng cửa lại và đi thẳng đến bên giường, lấy một chiếc chăn mền ra khỏi tủ bên dưới, cẩn thận trải nó ra và dùng tay kéo khóa. Khi bà đang chuẩn bị chạm vào, cánh cửa đã bị kéo ra.
“Trải chăn nhanh như vậy, chuẩn bị nghỉ ngơi?” Lộ Chính Tân đứng ở cửa và hỏi.
Ngư Thiên Hà quay đầu, rút tay ra khỏi chăn: “Không ai dạy anh gõ cửa à?”
“Tạm thời quên mất.” Ban đầu Lộ Chính Tân đã cho một chân vào, nay thì rụt chân lại và giơ tay gõ gõ cửa bên cạnh, “Như vậy có được không?”
“Có việc?” Ngư Thiên Hà hỏi lạnh căm.
“Không có gì. Tôi chỉ muốn hỏi một chút. Cô cảm thấy Vệ Tam là một cơ giáp sư có trình độ như thế nào?” Lộ Chính Tân nói có lý có căn cứ, “Với tư cách là người giải thích chính, tôi muốn hiểu rõ quan điểm của MC Ngư đối với em ấy.”
“Không rõ ràng.”
“Cô Ngư là một trong những cơ giáp sư ưu tú nhất Liên bang mà nhìn không ra?”
Ngư Thiên Hà nói lạnh lùng: “Trong đấu trường rừng mưa nhiệt đới, em ấy chẳng qua chỉ sửa chữa cơ giáp cấp 3S, không có tác phẩm tiêu biểu thì có thể nhìn ra được cái gì?”
“Không phải nói Vô Thường là do em ấy thiết kế xây dựng?” Lộ Chính Tân tựa vào cửa, hỏi từ từ.
“Có phải em ấy thiết kế hay không, anh có thể đi hỏi Vệ Tam. Tôi không rõ ràng.” Ngư Thiên Hà rõ ràng không muốn nói chuyện với Lộ Chính Tân.
Lộ Chính Tân đại khái là cảm nhận được cảm giác chán ghét mãnh liệt của đối phương, ông đứng thẳng dậy lui về phía sau một bước: “Vậy tôi không quấy rầy cô Ngư nghỉ ngơi.”
Ông nói xong và kéo cửa lại.
Ngư Thiên Hà đứng dậy, khóa cửa lại, đứng sau cửa và nghe được tiếng bên đó đã đi vào chỗ nào đó. Bà lại đợi hồi lâu, lúc này mới xoay người trở lại và lấy một tờ giấy bên trong chăn ra.
...
“Cháu cảm thấy bây giờ sức khỏe mình đã tốt.”
Lúc này Vệ Tam đang ngồi trong phòng y tế của bác sĩ Tỉnh Thê, bên cạnh còn có bốn người đi cùng.
“Tốt cái gì mà tốt, số liệu cơ thể của chính cháu vẫn rối tinh rối mù.” Tỉnh Thê nói rồi cau mày nhìn bốn người còn lại có tí phiền chán, “Năm người các cháu là mấy đứa nhỏ sinh đôi dính liền người à? Làm gì cũng ở cùng một chỗ.”
“Không có cách mà, tình cảm quá tốt.” Vệ Tam nói thật nghiêm túc.
Bác sĩ Tỉnh Thê: “...”
“Đúng rồi, bác sĩ Tỉnh.” Vệ Tam nhìn bác ấy lại hút một ống máu của mình, “Lúc trước phát hiện trong máu cháu có một loại thành phần không xác định, hiện tại tìm ra là cái gì không?”
Tỉnh Thê cúi đầu bảo quản máu vừa rút ra: “Không, tôi nghi ngờ có thể là thứ đặc biệt của cấp siêu 3S.”
“Không bằng cháu tìm tí máu của Ứng Tinh Quyết, để cho bác so sánh.” Vệ Tam cảm thấy Ứng Tinh Quyết sẽ bằng lòng cho.
Tỉnh Thê từ chối: “Không, thành phần không xác định trong máu của cháu bây giờ không ảnh hưởng đến cơ thể của cháu. Bây giờ tâm tư vẫn nên đặt trên cảm giác cháu là chủ yếu.”
“Không sao á?” Vệ Tam lại hỏi lại một lần nữa.
Từ sau khi biết sương bọ đen, Vệ Tam vẫn hoài nghi thành phần không rõ mà bác sĩ Tỉnh Thê nói chính là khí đen mà Ứng Tinh Quyết nhìn thấy.
“Không sao đâu.” Tỉnh Thê cười, “Nói cho cháu biết một tin tốt.”
Sau khi Vệ Tam nhìn qua, bác ấy mới nói: “Dựa theo số liệu hiện tại, cơ thể cháu đã bắt đầu vận hành một cách chủ động, hấp thu dinh dưỡng, mức độ suy dinh dưỡng đã giảm dần.”
“Muốn thay dịch dinh dưỡng mới?”
“Không, trước mắt cháu cứ uống cái này đỡ.” Tỉnh Thê đẩy ra một cái hộp dịch dinh dưỡng ở dưới chân như bình thường.
Vệ Tam chán chường nhìn cái hộp kia: “Bác sĩ Tỉnh, dịch dinh dưỡng có mùi dâu tây không ngon…”
Cô mở ra và thấy rằng màu dịch dinh dưỡng đã thay đổi.
“Thay đổi rồi, lần này không thêm nước ép dâu tây.” Tỉnh Thê nhìn vào loạt các dịch dinh dưỡng màu trắng bên trong hộp một, “Là hương vị ban đầu, hương vị khó uống.”
“Hương vị gốc cũng được ạ, chỉ cần không phải mùi dâu tây.” Vệ Tam đóng hộp lại, bây giờ chỉ cần uống đến dịch dinh dưỡng có mùi dâu tây là cô nhớ ngay tới những thứ rác rưởi mình đã ăn lúc trước ở bãi rác, xem như nó đã để lại bóng ma tâm lý.
“Trở về đi.” Bác sĩ Tỉnh Thê đứng dậy bỏ ống máu Vệ Tam vào trong một cái hộp, “Chờ thời điểm hợp tác huấn luyện thì lại đến kiểm tra sức khỏe một lần.”
Năm người đi ra khỏi phòng y tế một đoạn đường, Kim Kha mới mở miệng cho hay: “Nếu thành phần máu của Ứng Tinh Quyết khác với những người khác, bác sĩ Hứa đã phát hiện ra rồi.”
“Vừa rồi bác sĩ Tỉnh nói có thể do nguyên nhân của cấp siêu 3S. Như vậy, bác sĩ Hứa cũng sẽ không nói chuyện này khắp nơi.” Vệ Tam lấy ra một ống dịch dinh dưỡng từ trong hộp, ngửa đầu đổ nó và miệng. Cô bị mùi vị cay đắng lúc tanh lúc không xông cay cả mũi, không nhịn được mà rùng cả mình.
“Đại khái.” Kim Kha luôn cảm thấy nơi nào có vấn đề.
...
Nửa đêm, Ngư Thiên Hà ngồi trong phòng cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay, đây là một tờ báo cáo kiểm tra sức khỏe tiêu chuẩn hoàn thiện.
Bà nhìn qua từng câu từng chữ, cuối cùng ánh mắt rơi vào dòng kết luận.
- --Tạm thời chưa có lực tấn công, không thể xác định xem ý thức có bị chiếm đoạt hay không.