Mỗi bức tường trong phòng được sử dụng vật liệu kim loại đặc biệt, cứng bất thường, muốn phá vỡ bằng bạo lực và không tạo ra âm thanh lớn là điều không thể.
Tuy nhiên chiến sĩ độc lập không thể làm điều đó, không có nghĩa là cơ giáp sư không làm được.
Cơ giáp sư đụng qua quá nhiều vật liệu cứng rắn, cho nên trong tay bọn họ có không ít công cụ cắt. Họ muốn mở một cái lỗ trên tường này vẫn là chuyện đơn giản.
“Có thể dùng cảm giác điều khiển cây đao này để cắt hầu hết vật liệu cứng rắn.” Ứng Thành Hà lấy ra một thanh đao nhỏ, giơ tới trước mặt Vệ Tam.
Liêu Như Ninh: “...” Ủa làm thật luôn?
Vệ Tam nhận lấy, đánh giá con dao này xong, cô đi tới vách tường và dùng cảm giác bao lấy cây đao dao này. Cô cho cảm giác bao trùm trên lưỡi đao rồi lại chậm rãi dùng sức đâm vào tường. Đúng thật là chả có mấy tiếng động, cứ thể như dùng đao cắt vào đậu hũ, cứ thế lặng lẽ cắt từ đầu này xuyên qua đầu kia.
Xuất phát từ chuyện thưởng thức cái đẹp, Vệ Tam tỉ mỉ khoét thành hình dạng của một cánh cửa bán nguyệt.
Bởi vì tình trạng cách âm của tường đã bị phá, âm thanh của phòng bên cạnh cũng truyền tới bên này.
“Mấy người đang làm gì thế?” Một giọng nói giận dữ và chả hiểu chuyện gì vang lên ở phòng bên cạnh.
Động tác mấy người Vệ Tam trong phòng ngừng lại, hai mặt nhìn nhau, nhanh như vậy đã bị phát hiện?
...
Thời gian quay trở lại 15 phút trước.
Bởi vì Ứng Tinh Quyết bị cấm thi đấu, trường Đế Quốc để cho chỉ huy dự bị cấp 3S trước đó đến tham gia. Vừa kết thúc huấn luyện ở sân huấn luyện, mấy người nghỉ ngơi hồi phục một chút rồi đi tới tòa nhà mô phỏng.
Tòa nhà mô phỏng chỉ có người dự thi mới vào được, Ứng Tinh Quyết chỉ có thể trở về trước. Hiện tại anh chả ở chung một chỗ với đội chủ lực trường Đế Quốc, mà là ở cùng một chỗ với người của quân khu,
Giống như ý tưởng của các trường quân sự khác, họ đương nhiên cũng muốn có được dữ liệu từ ba chiến sĩ độc lập thông qua khoang mô phỏng.
Sau khi chỉ huy điều chỉnh số liệu khoang mô phỏng, Cơ Sơ Vũ, Hoắc Kiếm cùng Tư Đồ Gia bắt đầu nằm vào khoang. Ngay lúc bệ đỡ sắp được đậy, Cơ Sơ Vũ ngồi dậy, cậu ta quay đầu nhìn chằm chằm tường bên cạnh.
Những người khác cũng theo bản năng nhìn theo ánh mắt của cậu ta, kết quả chỉ thấy một lưỡi dao nhỏ không giải thích được xuyên qua tường.
“Chuyện gì đây?” Tư Đồ Gia chỉ vào lưỡi đao biến mất rồi lại xuất hiện trước mắt, “Bên cạnh đang xảy ra chuyện gì?”
Trắng trợn như vậy.
Là một cơ giáp sư, Công Nghi Giác biết loại đao này, là một trong những công cụ thường được sử dụng trong giới bọn họ.
Những người của trường Đế Quốc nhìn vào cảnh này với mấy suy nghĩ khác nhau, nhưng tất cả đều sững sờ tại chỗ, trơ mắt nhìn một đao bên cạnh cứ cắt đâm chẳng ngừng, cuối cùng nó tạo thành hình dạng của một cánh cửa.
Không thể không nói rằng tiêu chuẩn hình dạng của cánh cửa này hệt như được vẽ bằng thước, khiến người ta nhìn mà than thở.
Ngay khi cánh cửa này bắt đầu đổ về phía căn phòng trường Đế Quốc, Cơ Sơ Vũ đưa tay chống lại, chặn lại nó và nhìn về phía đối diện: “Các cậu đang làm gì vậy?”
Vệ Tam dán đầu vào khe hở kia, chào hỏi Cơ Sơ Vũ đối diện một tiếng: “Chào buổi tối.”
Cơ Sơ Vũ đáp lại bằng cách dùng sức đẩy cánh cửa này trở về.
“Còn thiếu tay nắm cửa nữa.” Ứng Thành Hà không biết đã lấy ra một cái tay cầm từ lúc nào và đưa cho Vệ Tam.
Vệ Tam nhận lấy, bắt đầu lắp tay cầm lên vách tường: “Sao hơi cong vầy nè?”
“Phải không?” Ứng Thành Hà tiến lại gần, “Tôi vừa mới làm, cong thì cậu lại bẻ thẳng một chút.”
“Làm chuyện này phải chú ý từng chi tiết.” Vệ Tam ngồi xổm nhanh chóng lắp tay nắm cửa.
Những người từ trường Quân sự Đế Quốc bên cạnh còn cho rằng cứ đẩy qua lại là coi như xong. Họ chuẩn bị đi ra ngoài gõ cửa phòng trường Damocles, cảnh báo họ đừng có làm chuyện bừa phứa.
Nhưng ngay sau đó, cánh cửa đã mở thẳng ra từ phía đối diện.
Người của trường Đế Quốc: “...”
Cái quỷ yêu gì vậy?
“Biến thành cửa thật kìa.” Liêu Như Ninh nắm tay nắm cửa đẩy qua kéo lại thử vài lần, “Dùng ngon đấy.”
Dù Cơ Sơ Vũ hạ thấp giọng cũng không che giấu được sự tức giận trong tiếng mình: “Mấy người muốn làm gì?”
Vệ Tam đi vào từ phía đối diện, cô nhìn quét một vòng quả nhiên không thấy Ứng Tinh Quyết. Cô nói: “Tôi đến xem các cậu huấn luyện một tí.”
Lời này của cô khiến người ta không hiểu thấy. Cơ Sơ Vũ nghĩ tới chuyện lúc trước Vệ Tam cũng coi như giúp Ứng Tinh Quyết nên lúc này mới nhịn không ra tay.
“Bạn học này, việc đào tạo của các trường quân sự trong khoang mô phỏng là bí mật.” Chỉ huy chính cấp 3S được thay thế của trường Đế Quốc cười nhạt, “Một khi các giáo viên phát hiện ra, trường Damocles sẽ bị trừng phạt như thế nào… Huống chi các cậu còn làm hư của công nữa.”
Người chỉ huy chính này cũng là người nhà họ Ứng, lúc nào cũng trên mặt mang theo nụ cười, nhưng trong nụ cười giấu đao, không lúc nào là không tính kế.
Vệ Tam chỉ nhìn thoáng qua thì mất đi hứng thú, quả nhiên tóc Ứng Tinh Quyết nhà họ Ứng vẫn đẹp nhất, mang lại cho người ta xúc cảm tốt nhất ngay cả khi nhìn.
“Có chút chuyện muốn thương lượng cùng các cậu.” Vệ Tam nói gọn gàng dứt khoát
Chỉ huy chính của trường Đế Quốc hơi híp mắt lại, đang suy nghĩ về việc trường Damocles đến đây để thương lượng. Nhưng anh ta chưa kịp phỏng đoán thì đột nhiên đau cả cổ, cả người rơi vào bóng tối vô biên.
Hoắc Tuyên Sơn chậm rãi thu tay lại, nhìn chỉ huy Đế Quốc ngã xuống đất, tay chân cậu thuần thục đặt nút bịt tai vào tai anh chàng kia.
Đánh ngất chỉ huy chính của bọn họ nữa, Hoắc Kiếm nhíu mày tiến lên, muốn ra tay với Hoắc Tuyên Sơn.
“Trước tiên đừng vội ra tay.” Vệ Tam tìm một chỗ ngồi xuống, “Ứng Tinh Quyết bị giám thị, chuyện này các cậu chắc biết chứ hả.”
Nghe cô nói vậy, lúc này bốn người trong trường Đế Quốc mới bình tĩnh lại đôi chút.
Ứng Tinh Quyết bị cấm thi đấu tạm thời, cũng bị giám sát toàn diện, bao gồm cả thông tin liên lạc trong quang não.
“Anh ấy gửi tin nhắn nói các cậu không có vấn đề gì.” Vệ Tam cúi đầu nhìn quang não và nói, “Tôi miễn cưỡng tin tưởng.”
“Không phải nói bị giám thị sao? Làm sao mà gửi tin nhắn được?” Liêu Như Ninh đến gần Vệ Tam, hỏi nhỏ.
Vệ Tam giơ tay lên, lộ ra cái quang não trên cổ tay mình: “Anh ấy dùng quang não được tặng hồi trước ở nhà cũ Quý Từ.”
Lúc đó Ứng Tinh Quyết nhận lấy rồi cũng chả dùng cho tới sau này. Không biết anh làm sao mà không chỉ dùng thân phận giả đăng ký tài khoản quang não được mà còn gửi tin nhắn cho cô cả khi chính mình đang bị giám sát.
Lúc anh dùng tài khoản của quang não này thêm bạn với Vệ Tam là lúc cô còn ở trên tàu vũ trụ. Khi ấy cô chả đồng ý, Vệ Tam không thích thêm người lộn xộn.
Mãi đến khi người nọ ghi chú mình là Ứng Tinh Quyết, Vệ Tam mới đồng ý thêm bạn với người ta. Câu đầu tiên cô nói là: “Chứng minh.”
Sau câu này, đêm đầu tiên đến Sao Bạch Ải, Vệ Tam đột nhiên nhận được một cuộc gọi.
Cô mở ra mà không lên tiếng, người bên kia cũng không lên tiếng. Cô chẳng nhìn thấy khuôn mặt, có lẽ vị trí của quang não nằm trong túi nên đen hù một mảng, chỉ có một tí ánh sáng từ khoảng trống phía trên.
Từ chỗ lộ ra tí ánh sáng này, Vệ Tam loáng thoáng nhìn thấy mái tóc dài màu đen cùng nửa khuôn mặt dưới khi anh cố ý cúi xuống.
Cũng không lâu lắm là cuộc gọi của hai người đã bị anh chủ động cúp máy. Mãi đến tận đêm khuya, anh mới gửi tới một tin nhắn: [Tôi đã xác định không có người bị nhiễm bệnh trong bốn người trong đội chủ lực của trường Đế Quốc. Tôi hy vọng các cô có thể thay tôi nói cho bọn họ biết chuyện người bị nhiễm bệnh.]
Lúc này mới có hành động mở tường của Vệ Tam.
Cơ Sơ Vũ nhìn Vệ Tam, gằn từng chữ: “Cô muốn nói cái gì?”
Sau khi năm người của trường Damocles nhìn nhau, Hoắc Tuyên Sơn hỏi Vệ Tam: “Có chắc là muốn nói cho bọn họ biết?”
Trong số bọn họ, trên thực tế, người thận trọng và đa nghi nhất không phải là Kim Kha với tư cách là chỉ huy mà chính là Hoắc Tuyên Sơn.
Vệ Tam gật đầu, nhìn đảo qua bốn người của trường Quân Đế Quốc: “Kosai Musashi là người bị nhiễm bệnh.”
Lời này vừa được nói ra, Cơ Sơ Vũ nhanh chóng hỏi ngược lại: “Bị nhiễm bệnh là sao?”
Kim Kha ở bên cạnh giải thích một phen, bắt đầu từ ống sương mù màu đen mà Ứng Tinh Quyết mang theo, đến chuyện thành viên đội chủ lực bị nhiễm bệnh.
Đương nhiên giấu đi vai trò của mấy người bọn họ ở đó, chỉ nói là Ứng Tinh Quyết chủ động nói cho, đẩy tất cả mọi chuyện về phía Ứng Tinh Quyết, dù sao cũng không khác nhau lắm.
Đại khái mấy cậu chiêu của trường Đế Quốc có tố chất tâm lý còn chưa đủ mạnh, không triệt để rèn luyện được hết nên lần lượt rơi vào tình huống thế giới quan bị đảo lộn.
Khoang mô phỏng yên tĩnh đáng sợ.
Một lúc lâu sau, Cơ Sơ Vũ hỏi chậm rãi: “Trước kia Tinh Quyết biết rồi nói cho mấy cậu biết?”
Vệ Tam nhíu mày nhìn về phía Cơ Sơ Vũ: “Người lớn thế này rồi, đừng phân biệt được chính và thứ. Hiện tại thứ cậu nên hỏi nhất chính là người bị nhiễm bệnh.”
Vị này xem ra vẫn còn thiếu chuyện bị xã hội vả cho, tầm nhìn hạn hẹp, không biết suốt ngày so đo cái gì.
“Ý của các cậu là chỉ huy chính chúng tôi ra tay với Kosai Musashi?” Hoắc Kiếm tỉnh táo lại trước và dùng giọng điệu sắc bén hỏi lại.
“Rốt cuộc có ra tay hay không, các cậu không rõ lắm sao?” Vệ Tam khoanh hai tay, có vẻ không kiên nhẫn, “Với tính cách của anh ấy, có thể làm ra loại chuyện này với người khác?”
“Chúng tôi chỉ thông báo chuyện mấy người bị nhiễm bệnh, mấy cậu phải cẩn thận.” Kim Kha nói, “Bây giờ chúng tôi không biết rốt cuộc thứ này sao mà lây nhiễm cho con người được, chẳng qua khả năng lây qua máu cũng không cao. Bằng không Ứng Tinh Quyết và sinh viên bị thương của chúng tôi sẽ không bình yên vô sự lúc có chuyện ở trong container ở cảng vận tải hàng hóa khi trước.”
Hoắc Kiếm không nhìn về phía Kim Kha, ánh mắt lại đối đầu với Vệ Tam, hắn cảm thấy rất kỳ quái.
Ứng Tinh Quyết là chỉ huy cấp siêu 3S, hơn nữa đã đi qua chiến trường chân chính, thủ đoạn hành động từ trước đến nay quả quyết, sẽ không có bất kỳ hiềm khích nào.
Vệ Tam là một người dính dáng tới trường Đế Quốc dưới dạng đối thủ, thời gian ở chung của cô và Ứng Tinh Quyết không tính là nhiều. Mà hễ ở chung là đối chọi gay gắt, vì sao cô lại chắc chắn không phải do Ứng Tinh Quyết làm?
Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, cô ấy nghĩ rằng mình hoàn toàn hiểu được tính cách của một người?
Vệ Tam cúi đầu nhìn lên người mình xem thử thấy được thứ gì chẳng ổn. Cô ngẩng đầu nói với Hoắc Kiếm: “Nhìn tôi làm gì?” Còn tưởng trên quần áo dính phải thứ gì dơ.
Hoắc Kiếm: “...”
“Còn ai biết tình huống của người bị nhiễm bệnh?” Cơ Sơ Vũ bình phục tâm tình rồi hỏi.
Kim Kha chỉ một vòng: “Hiện tại trong nhóm sinh viên chỉ có Ứng Tinh Quyết và chúng tôi biết. Bây giờ có thêm bốn người các cậu, bên thầy cô thì không rõ lắm. Những người bị nhiễm bệnh chỉ được phát hiện bởi người có cấp siêu 3S, vì vậy chúng ta không thể nói trực tiếp ra ngoài.”
“Chờ một chút.” Đầu óc Công Nghi Giác xoay hồi lâu, rốt cục phản ứng lại, “Chỉ có cấp siêu 3S phát hiện được người bị nhiễm bệnh? Vậy chỉ huy chính chúng tôi phát bệnh… cũng là dạng này?”
“Không phải là bệnh tật, cả hai đều bị nhiễm bệnh.” Ứng Thành Hà nói trong bất mãn.
Anh không thích nghe ai đó nói anh họ của mình bị bệnh, rõ ràng không phải.
Cơ Sơ Vũ hoàn toàn sững sờ, Tinh Quyết không phát bệnh, hai người kia là… là người được gọi là nhiễm bệnh?
“Tóm lại, Ứng Tinh Quyết không bị bệnh, có người ở phía cao tầng bị nhiễm bệnh, nhưng không thể xác định được là ai.” Kim Kha kết luận, “Hiện tại không chắc có bao nhiêu người bị nhiễm bệnh ở Liên bang, cũng không biết thứ này đến từ đâu. Bây giờ tất cả những gì chúng ta phải làm là tập hợp những người không bị nhiễm bệnh từng chút một. Bắt đầu từ đội chủ lực của chúng ta.”
“Tôi muốn nói chuyện này cho bác hai tôi biết.” Lặng thinh một lúc lâu, kế đó Cơ Sơ Vũ muốn gửi tin nhắn cho Cơ Nguyên Đức.
Vệ Tam nhanh chóng tiến lên đè tay cậu ta lại, Cơ Sơ Vũ cố gắng vung ra thì bị cô ném thẳng qua vai và ngã xuống đất.
“Buông ra.” Cơ Sơ Vũ dùng sức muốn giãy dụa.
“Bình tĩnh một chút.” Vệ Tam dùng đầu gối đè lên lưng cậu ta, tay cô giữ chặt tay Cơ Sơ Vũ, “Đã nói chuyện này tạm thời không nói cho ai biết.”