Người bình thường của toàn bộ sân tập dường như đã được điều đi, chỉ còn lại những người bị nhiễm bệnh. Có thể làm được chuyện dẫn người ra khỏi sân diễn tập, chắc chắn người này là người cấp cao nào đó của Sao Bạch Ải. Chả ngờ gan người đó to thế, muốn ra tay giữa ban ngày ban mặt.
Vệ Tam quay đầu nhìn về phía máy bay sau lưng, Ứng Tinh Quyết nằm ở bên trong thì ít nhất sẽ làm mục tiêu lớn hơn một chút. Nếu có người bị nhiễm bệnh muốn vòng qua cướp anh thì cô cũng thấy trước tiên. Cơ mà… không biết đám người bị nhiễm bệnh này đã làm cái gì với Ứng Tinh Quyết mà năm lần bảy lượt khiến anh hôn mê.
Tới gần chỉ huy cấp siêu 3S rất dễ thế à?
Cô còn nhớ rõ phạm vi thăm dò mênh mông của cảm giác Ứng Tinh Quyết hồi ấy, toàn bộ sân đấu nằm hết trong tầm kiểm soát của anh, chả có ai có trốn thoát được.
Vệ Tam nhiều lần quay đầu trở lại nhìn những người bị nhiễm bệnh nọ, người tiến vào cơ giáp chỉ có chiến sĩ độc lập, mấy người còn lại thì chỉ là ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô, không có động tác nào khác.
Hù dọa người ta à?
Vệ Tam không để ý, tâm tư đặt hết ở trên người thầy giáo chỉ đạo cấp 3S bên phía đối diện. Cô nắm lấy đao tu di không xông lên, chỉ hoạt động trong một phạm vi nhất định nhằm bảo vệ hoàn toàn chiếc máy bay phía sau.
Giáo viên hướng dẫn bị lây nhiễm này mạnh thật, chẳng qua Vệ Tam bây giờ hoàn toàn không còn là chiến sĩ độc lập lúc mới bắt đầu giải đấu. Thế nên khi cô đối đầu với cấp 3S, cho dù là thầy cô giàu kinh nghiệm, cũng có lực đánh trả.
Nhưng người này khó chơi vô cùng mà lại nhào lên như không cần mạng, Vệ Tam hoàn toàn chả tránh được. Cô chỉ có thể tiêu hao năng lực với bọn họ như thế, đợi đến khi anh em Sơn Cung tới hỗ trợ.
Cảm giác của cô không có cách nào nhìn thấy sự thay đổi xung quanh, nếu Ứng Tinh Quyết lúc này tỉnh lại là phát hiện được bất thường ngay.
Những người bị nhiễm bệnh đứng bên cạnh nhìn lom lom đang phóng các cảm giác bị ô nhiễm ra bên ngoài, chúng liên kết với nhau, quấn quanh và bao lấy Vệ Tam.
Vệ Tam đang đánh nhau với giáo viên hướng dẫn bị nhiễm bệnh, tuyệt nhiên không nhận ra điểm bất thường này.
Cũng may là chỗ hiện trường trực tiếp lần này và sân tập cách nhau không xa, anh em Sơn Cung đã nhanh chạy tới.
Họ nhảy ra từ giữa không trung giữa chỗ máy bay, lúc rơi xuống đất là đã vào cơ giáp rồi.
“Nơi này giao cho các cậu, tôi dẫn anh ấy đi trước.” Vệ Tam vừa nhìn thấy hai người tới là thu ngay cơ giáp lại. Cô chạy về phía máy bay, phất tay, “Các cậu chắc chắn làm được.”
“Hầy…” Sơn Cung Ba Nhận vừa quay đầu đã nhìn máy bay cất cánh từ hồi nào, động tác này cũng quá nhanh đó trời.
Tuy nói như vậy, anh em Sơn Cung vẫn tận lực giúp Vệ Tam tranh thủ được một con đường rời đi.
Vệ Tam mang theo Ứng Tinh Quyết đi là chỉ còn Sơn Cung Ba Nhận và Sơn Cung Dũng Nam ở chỗ này đối phó với những người bị nhiễm bệnh.
Trên máy bay.
Vệ Tam lấy ra dịch dinh dưỡng từ trong túi, chuẩn bị đút cho Ứng Tinh Quyết.
Anh ta vẫn còn hôn mê, dịch dinh dưỡng phải được đổ từng chút một, không thể quá nhanh, bằng không nó sẽ chảy ra ngoài. Ngón tay Vệ Tam đặt gần cổ họng anh, thỉnh thoảng đưa tay đè xuống tí để Ứng Tinh Quyết nuốt xuống.
Cô một lòng muốn cho anh uống dịch dinh dưỡng mà lại hoàn toàn không chú ý chuyên tay thường xuyên lướt qua yết hầu Ứng Tinh Quyết. Qua mấy lần là anh có tí cục cựa, mặt mày hơi nhăn lại, hiển nhiên chả thoải mái lắm.
“Ứng Tinh Quyết?” Vệ Tam buông ống dịch dinh dưỡng trống rỗng xuống, nhìn người nằm trên ghế. Cô đưa tay quơ quơ trước mắt anh, người ta chả phản ứng tí gì, “Tóc anh cháy rồi kìa.”
Vệ Tam vươn tay sờ lên mái tóc dài của Ứng Tinh Quyết, không kiêng nể gì mà nắm lấy nó trong lòng bàn tay vò vò; lạnh lẽo mượt mà, nó cực kỳ giống một chiếc khăn thượng hạng nhất. Cô dùng tay kia lấy ra bật lửa, chuẩn bị đốt tóc anh.
Lửa đã thắp lên, Ứng Tinh Quyết vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Nhưng nhìn vào đặc điểm sự sống của anh thì thấy nó rất bình ổn, không có bộ dáng bị thương nào cả.
Cô tắt lửa, tay vẫn vô thức nắm lấy sợi tóc của anh từ từ cọ xát, cứ thế làm ấm nó trong một thời gian dài.
“Quên đi, trước tiên dẫn anh đi cho người ta xem sao.” Vệ Tam điều chỉnh ghế ngồi thành cho nó ngửa thẳng ra để cho anh ngủ ở đây, còn cô tự đứng dậy đi tới phía trước máy bay.
Điểm đến được cô thiết lập là tòa nhà phía sau chỗ hiện trường trực tiếp. Cô đến đó để tìm bác sĩ điều trị chính của Ứng Tinh Quyết là Hứa Chân.
Khi đến gần tòa nhà phía sau, có rất nhiều máy bay qua lại nên máy bay của cô chẳng thu hút sự chú ý là bao. Vệ Tam vì muốn đảm bảo an toàn bèn ném máy bay vào chỗ hẻo lánh, nửa ôm Ứng Tinh Quyết đi vào chỗ lầu sau.
Để không cho Ứng Tinh Quyết thu hút sự chú ý của người khác, trước khi hạ máy bay, Vệ Tam còn cố ý giúp anh thắt hai cái bím tóc rồi cuốn nó, dùng mũ che lại, che đi hơn phân nửa dung mạo anh.
Hành lang lầu năm, Hứa Chân kẹp lấy cặp tài liệu và cúi đầu nhìn quang não. Trước đó bác ấy cố gắng gọi cho vào kênh liên lạc của Ứng Tinh Quyết, vì vừa rồi bác ấy thấy số liệu giám sát vừa bùng nổ và tăng cao, điều này có nghĩa là Ứng Tinh Quyết lại phát bệnh.
Kênh liên lạc cứ mãi không kết nối được.
Hứa Chân vội vàng đi ra khỏi phòng thí nghiệm, chuẩn bị đi báo cáo. Khi đi ra, bác ấy còn kiểm tra vị trí của Ứng Tinh Quyết.
Hả?
Hứa Chân nhìn những chấm đỏ định vị trên quang não, Ứng Tinh Quyết... ở trong tòa nhà này?
Còn chưa đợi bác suy nghĩ kỹ xong, một cánh cửa bác ấy vừa đi ngang bỗng nhiên mở ra, kéo Hứa Chân vào. Ngay lúc bác ấy muốn giãy dụa, chợt có một tiếng nói vang lên: “Đừng nhúc nhích, Ứng Tinh Quyết ở đây.”
Hứa Chân sững sờ, người này buông bác ấy ra. Bác ấy quay đầu mới phát hiện người phía sau: “Vệ Tam?”
Vệ Tam tránh ra một bước, lộ ra giường bệnh phía sau bên trái: “Anh ấy ở đây.”
“Chuyện gì xảy ra?” Hứa Chân lập tức tiến lên kiểm tra tình huống của Ứng Tinh Quyết, “Tôi vừa mới phát hiện số liệu thân thể cháu ấy rất dữ dội, có phải lại phát bệnh hay không. Xem ra may là gặp được cháu.”
May mắn thay, Vệ Tam chiến sĩ độc lập, gặp phải những người khác, chỉ sợ…
“Nói bậy gì thế bác?” Vệ Tam khoanh hai tay đứng ở bên cạnh, “Người ta đã ngất rồi. Bác có gặp ai hôn mê mà còn ra tay giết người được không?”
Hứa Chân sửng sốt: “Vậy...”
“Việc này có chút kỳ lạ. Bác có thể tìm ra nguyên nhân anh ấy hôn mê hay không?” Vệ Tam không nói quá nhiều với Hứa Chân. Mấy chuyện làm mình nhọc lòng thì cứ để Ứng Tinh Quyết tỉnh lại rồi nói sau.
“Cháu chờ một chút, tôi sẽ ra ngoài một chuyến. Kế đó đưa các cháu đến khoang máy trong phòng thí nghiệm hoạt động của tôi.” Hứa Chân sửa sang lại một phen biểu cảm, lúc này mới kéo cửa như không có chuyện gì xảy ra rồi đẩy một cái băng ca từ bên ngoài vào.
Bác ấy và Vệ Tam hợp sức đặt Ứng Tinh Quyết lên trên, phủ khăn trải băng ca lên, đoạn, nhanh chóng chạy tới khoang máy trong phòng thí nghiệm.
Hứa Chân bắt đầu kiểm tra thân thể Ứng Tinh Quyết. Trong lúc này, anh em Sơn Cung gửi tin nhắn cho Vệ Tam, nói người bị nhiễm bệnh không dây dưa với bọn họ được bao lâu là tan rã, nhưng mà họ cũng nhớ kỹ mặt của mấy người đó, sau này sẽ có hành động đối phó.
Không ai muốn làm lộ mấy người bị nhiễm bệnh vào thời điểm này, nếu không người bị nhiễm ở cấp cao sẽ co lại và không tìm ra được nữa.
“Kỳ lạ.” Hứa Chân nhìn vào một loạt các dữ liệu thu được trên cơ thể với vẻ bối rối.
“Sao thế bác?” Vệ Tam hỏi.
Hứa Chân nhìn chằm chằm Vệ Tam do dự một hồi, nếu người này là người Tinh Quyết tin tưởng thì nói ra cũng không sao.
“Dữ liệu kiểm tra cho thấy cháu ấy phát bệnh thật, y như lúc trước ở Sao South Pasadena.” Hứa Chân cau mày, “Nhưng cháu lại nói Ứng Tinh Quyết đang trong tình trạng ngất xỉu.”
“Vậy chính là có chỗ nào bị người ta đụng tới lui rồi.” Vệ Tam suy nghĩ một chút mới mở lời.
“Không thể.” Hứa Chân lập tức phủ nhận, “Bởi vì chuyện dịch dinh dưỡng năm đó, về cơ bản tất cả mọi thứ đều do một mình tôi xử lý. Cho dù là mấy người trong đội đụng qua thì tôi cũng sẽ kiểm tra lại một lần nữa.”
Vệ Tam ngước mắt lên nhìn bác sĩ Hứa Chân một cái: “Luôn luôn có thứ bác kiểm tra không đủ. Ngoại trừ thuốc và dịch dinh dưỡng là không thể làm gì qua mắt bác được, thế mấy dụng cụ đo lường thì sao?”
“Dụng cụ kiểm tra có một chuyên gia kiểm tra định kỳ, không…” Hứa Chân đột nhiên khựng lại, người được nhà họ Ứng phái tới đương nhiên là đáng tin cậy, giống như bác khi được chọn vậy. Song, còn có một thứ chưa từng được kiểm tra…
Vệ Tam thấy bác sĩ Hứa Chân như vậy là hỏi ngay: “Bác sĩ Hứa nhớ tới cái gì?”
“Cháu nói không sai, có một thứ tôi không hoàn toàn hiểu, chẳng qua chỉ ở bên cạnh hỗ trợ nghiên cứu và phát triển.” Tầm mắt bác sĩ Hứa Chân dừng lại trên người Ứng Tinh Quyết. Bác ấy đi qua, đưa tay sờ vào gáy anh, “Máy giám sát dữ liệu theo dõi thời gian thực mini, thứ này đặt trong cơ thể cháu ấy đến 10 năm, không có ai tới đụng vào.”
Vệ Tam nghe vậy nhíu mày, cô đưa tay sờ sờ xương cổ tay mình, nơi này của cô cũng có một thứ tương tự.
“Thứ này có thể khiến anh ấy rơi vào hôn mê hay không?” Vệ Tam hỏi, “Không cần tấn công, chỉ cần điều khiển loại máy móc mini này.”
“Tôi không biết, theo lý thuyết nó chỉ là một máy dữ liệu giám sát thu nhỏ mà thôi. Nhưng nếu ai đó đã làm gì đấy máy mini này năm đó, tôi… không phát hiện ra được.” Hứa Chân nói có chút áp lực. Người năm đó giúp bác ấy và cùng nhau thiết kế máy dữ liệu giám sát thu nhỏ này là bạn tốt làm trong phòng cơ khí Quân khu 1, bác ấy hoàn toàn không có phòng bị.
Vệ Tam nhìn Ứng Tinh Quyết nằm trên giường bệnh, hỏi Hứa Chân: “Vì sao nhất định phải đặt ở sau gáy?”
“Số liệu thu được ở gáy là chính xác nhất. Lúc đó không được để phạm sai lầm dù là một chút với cơ thể Ứng Tinh Quyết.”
Bao nhiêu năm đã quen với nó, ai mà nghĩ được một cái đồ nhỏ xíu vậy lại có thể chứa một âm mưu nào đó.
“Tôi sẽ làm một cuộc tiểu phẫu, lấy thứ này ra đưa đến nhà họ Ứng bên kia kiểm tra.” Hứa Chân quyết định.
Trong khi phẫu thuật, Vệ Tam không rời đi, cô còn quay video.
Lỡ mà thứ này có vấn đề mà lại chả có ai thừa nhận, chẳng phải mãi chả rửa sạch được thùng nước bẩn giột lên người Ứng Tinh Quyết à?
Đúng là tiểu phẫu, bác sĩ Hứa Chân lại có kỹ thuật cao siêu, chưa đầy 20 phút đã lấy máy dữ liệu giám sát mini ra. Bác ấy bỏ thứ này vào trong một cái hộp trong nháy mắt.
Hứa Chân không giúp Ứng Tinh Quyết khâu lại, mà cầm một lọ thuốc mỡ nhỏ tương tự như thuốc mỡ hơi trong suốt ở bên cạnh và bôi lên gáy anh. Gần như trong tích tắc, vết thương đã khép lại.
“Thuốc bôi gì thế này? Nhìn tốt hơn rất nhiều so với chất lỏng trong khoang trị liệu.” Vệ Tam chưa từng thấy loại thuốc có hiệu quả tốt nhường này. Mỗi lần nằm trong khoang trị liệu đối với cô mà nói toàn là thêm một lần tra tấn, chiến sĩ độc lập ghét nhất cái mùi của chất lỏng kia.
“Lọ này tặng cho cháu.” Hứa Chân đưa cho Vệ Tam.
“Một cái lọ nhỏ như vậy, đoán chừng cháu bôi một cái tay là hết sạch.” Vệ Tam cúi đầu nhìn một chút.
“Thuốc này rất trân quý, cho dù là nhà họ Ứng cũng chỉ cung cấp cho Tinh Quyết dùng, mà lại là dạng 1 năm cũng chỉ có 10 lọ nhỏ.” Hứa Chân giải thích, “Nhưng mà cũng kém hơn một tí với thuốc đặc trị bên nhà họ Nam.”
Vệ Tam thu thuốc bôi lại, thuận tiện giúp Ứng Tinh Quyết xoay người. Cô vỗ mặt anh nhằm xác định người làm phẫu thuật là Ứng Tinh Quyết rồi mới thôi.
“Tôi muốn giao thứ này cho người nhà họ Ứng.” Hứa Chân nói với Vệ Tam, “Có thể phiền cháu ở lại chờ Tinh Quyết tỉnh hay không?”
Vệ Tam nói tùy ý: “Được ạ.” Dù sao làm việc tốt thì phải làm tới cùng.
Tuy nhiên cô hỏi Hứa Chân rằng bác ấy có nên tiếp tục quay video hay không, trong trường hợp ai đó nghi ngờ bọn họ đánh tráo.
“Cũng tốt.” Hứa Chân mở máy ghi hình của mình nhưng không thu âm, chỉ quay chỗ tay bác ấy và máy trong lòng bàn tay, bác ấy cứ thế đi ra ngoài.
Sau khi Hứa Chân rời đi, Vệ Tam mở quang não. Cô làm việc hay có thói quen là thường xuyên bật camera ghi hình, nhất là khi xảy ra chuyện quan trọng.
Cô cúi đầu lướt lướt, mở một đoạn video chỉ chưa đầy 10 giây được quay bằng máy ảnh khi Vệ Tam chỉa nó nào cái gương để quay.
Vệ Tam quay rất điệu nghệ, chỉ quay từ con mắt của mấy người bị nhiễm bệnh và Ứng Tinh Quyết nằm bất tỉnh trên mặt đất.
Cái này sẽ không phơi bày bộ mặt thật của người bị nhiễm bệnh, nhưng cũng để lại được bằng chứng cho Ứng Tinh Quyết.
Đoạn video này và thêm thiết bị dữ liệu giám sát thu nhỏ kia có vấn đề thật sự, đúng là gần như có thể rửa sạch hiềm nghi trên người Ứng Tinh Quyết.
Vệ Tam ngồi một mình bên cạnh, hơi thở trên người cô dần dần thay đổi nhưng cô không phát hiện ra.
Lúc này Ứng Tinh Quyết trên giường mở mắt ra, anh cảm giác tương tự lúc trong container hồi trước, chẳng qua thiếu mùi máu tươi đầy trời. Anh giơ tay che mặt, chậm rãi đứng dậy, còn không rõ tình huống hiện tại cho lắm.
“Tỉnh rồi?” Vệ Tam nghe được động tĩnh bèn đứng ở bên giường.
Ứng Tinh Quyết buông tay xuống, ngửa đầu nhìn Vệ Tam. Anh còn chưa nghĩ rõ vì sao cô không ở trên đấu trường mà xuất hiện trước mặt mình thì một giây sau đã chủ động ra tay, dùng cảm giác tấn công người đối diện.
“Điên à?” Vệ Tam vô cùng ghét bị người ta vô cớ tấn công tinh thần vào trong đầu mình. Thế là cô trực tiếp đưa tay bóp cổ Ứng Tinh Quyết, đè anh trở lại giường nặng nề.
Cô không giảm sức, xuống tay rất mạnh.
Ứng Tinh Quyết ngỡ ngàng với đôi mắt tràn ngập tàn bạo của Vệ Tam. Anh vươn ngón tay thon dài sạch sẽ nhẹ nhàng đặt lên cổ tay cô, không có ý giãy giụa: “Cô… tranh tài xong rồi?”
“Không có, là bị loại.” Vệ Tam buông cổ anh ra, lui về phía sau vài bước, “Xin lỗi, nhưng mà trước đó đã nói đừng cứ hở tí là dùng cảm giác tấn công tôi.”
Nếu là đặt vào tình trạng trước kia và Vệ Tam nói mình bị loại, thứ Ứng Tinh Quyết phân tích đầu tiên chắc chắn là về lý do tại sao. Cơ mà hiện tại anh chỉ nghĩ một chuyện.
Ứng Tinh Quyết lấy tay chống cho mình ngồi dậy một lần nữa, dùng chân trần đứng trên mặt đất, nhìn Vệ Tam trong im lặng.
Một lúc lâu sau, anh mới nói: “Cô có soi gương không?”
Vệ Tam: “Đang yên đang lành soi gương làm gì?”
Ứng Tinh Quyết rất quen thuộc với khoang thí nghiệm hoạt động của Hứa Chân. Thế là anh đi lên, kéo Vệ Tam đứng trước một tấm gương.
Vệ Tam nhìn mình trong gương bỗng nhiên giật cả mình: Sát khí trong mắt người trong gương vẫn chưa tiêu tan, có thể tưởng tượng cảnh khi đó ra tay với Ứng Tinh Quyết làm sao.