Người có đầy sự tàn bạo trong ánh mắt ở trong gương khiến Vệ Tam cảm thấy lạ lẫm, cô không thích sự thay đổi này.
Vệ Tam cố ý chỉnh vẻ mặt, dời tầm mắt, mắt không khỏi rơi vào mũ của Ứng Tinh Quyết đằng sau gương.
Lúc trước giúp anh đội mũ, Vệ Tam còn cố định nón một lần nữa vì không muốn nó rơi xuống. Vừa rồi Hứa Chân vội vàng giúp Ứng Tinh Quyết kiểm tra thân thể, cũng không phát hiện trên đầu anh đội mũ, theo bản năng cho rằng đó là mũ phẫu thuật.
Mà lúc đứng trước gương, tinh thần Ứng Tinh Quyết đặt hết trên người Vệ Tam, tuyệt đối không chú ý mình có thay đổi gì. Cứ như vậy, anh đội nó đến bây giờ.
Nay anh theo ánh mắt của Vệ Tam mới nhìn thấy chiếc mũ mình đội trong gương.
Ứng Tinh Quyết do dự trong chớp mắt rồi giơ tay cởi mũ ra.
Vệ Tam muốn kéo anh ra khỏi gương nhưng đã muộn.
Người trong gương mặc dù có đôi môi tái nhợt nhưng cũng không che lấp được vẻ thanh tuấn, phần tóc mái lưa thưa trên trán hơi tán loạn, mặt mày bình tĩnh thong dong, cơ mà chỉ có hai cái đuôi tóc dài được thắt bím xuất hiện chả đúng lúc thì sai sai.
“...”
Trong một khoảnh khắc, toàn bộ không gian đã im ru.
Vệ Tam có lòng làm dịu tình huống, cô há miệng bảo: “Thật ra cũng đẹp lắm.”
Nói xong là cô bắt đầu hối hận, còn có ý muốn giải thích thêm.
“Ừ.” Ứng Tinh Quyết xoay người, “Bác sĩ tới rồi.”
Vệ Tam:... Quá xứng đáng làm chỉ huy, đủ bình tĩnh.
Hai người một trước một sau đi ra ngoài, đúng thật Hứa Chân đã trở lại.
Thấy Ứng Tinh Quyết tỉnh lại, Hứa Chân chuẩn bị nói với anh chuyện máy dữ liệu ghi chép mini. Cuối cùng đến khi bác ấy thấy hai cái bím tóc của anh thì nghẹn họng.
Vừa lúc hai người lại đi tới từ chỗ cái gương. Hứa Chân nói trong do dự: “Các cháu...” Mình chỉ vừa đi ra ngoài một cái mà sao thắt được cái bím tóc luôn vậy?
Người trong cuộc lại hoàn toàn không để ý đến chuyện tóc tai, anh ngồi lại trên giường bệnh và ngắt lời: “Bác sĩ Hứa, tại sao cháu lại ở đây?”
Ánh mắt Hứa Chân lia tới lui giữa hai người. Bác ấy nghe Ứng Tinh Quyết hỏi thì lúc này mới giải thích: “Bạn Vệ này đưa cháu tới, nói cháu ngất xỉu trong phòng. Tôi kiểm tra một lần, phát hiện trạng thái của cháu giống như lúc ở Sao South Pasadena trước đó. Nhưng lần này cháu lại đang hôn mê, cho nên chúng tôi nghi ngờ có thứ gì đó gây nhiễu kết quả xét nghiệm. Tôi đã lấy máy dữ liệu giám sát thu nhỏ trên gáy cháu và đưa cho nhà họ Ứng bên kia để kiểm tra.”
“Tôi đã quay video lại rồi.” Ngón tay Vệ Tam di chuyển lên quang não, cô ngẩng đầu nói, “Xử lý như thế nào, thì tự anh xem rồi tính đi.”
Ứng Tinh Quyết xem hết từng cái video, rốt cục cũng từ trong mớ dây lùng bùng mà nắm được đầu dây, đại khái lần trước anh cũng rơi vào trong tay người khác như vậy.
Anh cúi đầu suy ngẫm, những người trong đội hộ tống cấp 3S trông coi mình đã được bỏ phiếu cho rời đi sau khi sự cố ở Sao South Pasadena.
Bởi vì có người nói rất có khả năng chính là đội hộ tống âm thầm hỗ trợ, mới để Ứng Tinh Quyết thành công xuống tay với mấy sinh viên trường quân sự nọ.
Vì thế Cơ Nguyên Đức từng gọi một lần sang, nói trách nhiệm của hộ tống là giám sát Ứng Tinh Quyết, phòng ngừa anh phát bệnh mà làm bậy, chứ không phải tồn tại giúp anh làm gì cả. Nhưng lúc bỏ phiếu chung, thì cuối cùng họ vẫn rút đội hộ tống cấp 3S này đi.
Nhưng lần trước, những người bị nhiễm bệnh này đã che đội hộ tống và đưa anh ra ngoài thế nào?
...
“Chỉ là hôn mê, không dùng khoang trị liệu.” Hứa Chân lấy ra mấy ống dịch dinh dưỡng từ trong rương, “Cháu uống cái này, ngoài ra tôi giúp cháu truyền một bình điều hòa tình trạng thể chất. Cháu nghỉ ngơi một chút là không có chuyện gì.”
Tuy Ứng Tinh Quyết tỉnh rồi nhưng rốt cuộc thì nguyên nhân gì khiến anh hôn mê vẫn chưa thể xác định, Vệ Tam dứt khoát không đi, cứ thế dựa vào băng ca phẫu thuật bên cạnh. Cô chờ anh hơi khôi phục rồi mới rời đi.
Chờ Hứa Chân giúp anh chuẩn bị xong bình truyền nước rồi tạm thời rời đi vì có việc, toàn bộ chỗ thí nghiệm chỉ còn Hai người Vệ Tam và Ứng Tinh Quyết.
Yên tĩnh đến mức thậm chí còn nghe được tiếng trong bình truyền nước.
“Anh... “ Vệ Tam chỉ vào bím tóc của Ứng Tinh Quyết, “Không tháo tóc ra à?”
Cô vừa ngẩng đầu lên là nhìn thấy được hai bím tóc của anh buông xuống trước vai. Lúc ấy không cảm thấy gì, giờ thì nhìn vào khuôn mặt bình tĩnh của Ứng Tinh Quyết, cô luôn cảm thấy mình thừa dịp người ta gặp nguy hiểm lại đi ăn hiếp.
Thấy hai tay anh nhấc hết cả lên, Vệ Tam trong nháy mắt đi đến bên giường, đè lại bàn tay truyền dịch của Ứng Tinh Quyết, “Máu sẽ chảy ngược, để tôi giúp anh.”
“Cảm ơn.” Ứng Tinh Quyết nghe lời buông tay, im lặng chờ cô giúp mình tháo tóc.
Một người nửa tựa vào giường bệnh, một người cúi đầu đưa tay lên giúp tháo dây buộc tóc.
Vệ Tam bỏ cọng dây buộc vào túi của mình, giơ tay nhân tiện giúp anh rũ hai cái bím tóc đó ra. Nếu là tóc của Thành Hà, cô chắc chắn sẽ kéo thằng luôn một lèo từ ngọn tới đuổi tóc, tách bím tóc ra một cách đầy bạo lực. Dù sao thì tóc người kia rối nùi, ngay cả chính bản thân mình còn không quý trọng nó. Cơ mà nay trong lòng bàn tay cô đang nắm mái tóc được chăm sóc tỉ mỉ, cô cứ thế từng chút từng chút chậm rãi tách từ đuôi tóc ra.
Hai người áp sát quá gần, thậm chí còn ngửi được mùi cam quýt quen thuộc. Nó là mùi xà bông nước do trường Damocles cung cấp, từng được phân phát cho các trường quân sự tại sân diễn tập Sao Sa Đô.
Mi mắt đang hạ từ đầu, giờ phút này anh nâng mi mắt. Anh lặng im nhìn mặt người phía trước, ngón tay truyền dịch hơi giữ chặt ga giường.
Vệ Tam không hề cảm thấy gì, cô đang nghiêm túc giúp tháo tóc ra, quang minh chính đại sờ vào tóc của anh.
Ứng Nguyệt Dung nhận được máy dữ liệu giám sát mini do bác sĩ Hứa Chân cầm tới bèn nhanh chóng an bài người tin tưởng kiểm tra, nay mới tìm cơ hội tới đây.
Bà đẩy cửa ra, những tưởng rằng sẽ gặp lại Ứng Tinh Quyết nằm bất tỉnh nhân sự trên giường, té ra lại thấy hai người Vệ Tam và Ứng Tinh Quyết tựa vào nhau.
Vừa nghe thấy tiếng động, Vệ Tam đã quay đầu ngay nhìn về phía cửa. Cùng lúc đó hai bím tóc đã được tháo xong, cô buông tóc trong tay, đứng thẳng dậy và lui ra vài bước.
“Sao cô lại tới đây?” Ứng Tinh Quyết hất mái tóc hơi xoăn nhẹ và hỏi.
Tổng chỉ huy Ứng từ trước đến nay luôn bình tĩnh giờ phút này bỗng chả nói nên lời. Dù bà không thấy rõ ràng cụ thể, chỉ nhìn thấy bóng Vệ Tam khom lưng, nhưng dựa động tác mập mờ vừa rồi của hai người, hơn nữa Vệ Tam còn đặt tay lên vai Ứng Tinh Quyết, rất khó để bà không đoán được bọn họ đang làm cái gì.
Tầm mắt Ứng Nguyệt Dung rơi vào trên người Vệ Tam và Ứng Tinh Quyết, hai người sao lại…
Không, khó trách bác sĩ Hứa nói là Vệ Tam cứu Tinh Quyết. Hiển nhiên vừa bị loại là đi tìm Tinh Quyết ngay, cho nên mới có thể gặp và cứu được nó.
“Cô ba?” Ứng Tinh Quyết lại kêu thêm lần nữa.
Lúc này Ứng Nguyệt Dung mới hoàn hồn, bà điều khiển cơ mặt mình, cố gắng giữ bình tĩnh tuyệt đối: “Máy đã được lấy kiểm tra rồi, chậm nhất là chín giờ tối sẽ có kết quả. Chờ kết quả vừa có là cô triệu tập làm cuộc họp khẩn cấp.”
“Ngoài ra...” Ứng Nguyệt Dung nhìn về phía Vệ Tam, “Hy vọng cháu có thể làm chứng chuyện xảy ra hôm nay cùng với tôi.”
“Cũng được ạ.” Cứu người cứu đến cùng, Vệ Tam đồng ý ngay.
Nhưng lời đồng ý thẳng thắng của cô rơi vào tai Ứng Nguyệt Dung lại đại biểu cho một tầng nghĩa khác.
Vệ Tam nhìn sắc mặt Ứng Tinh Quyết tốt hơn không ít thì nói: “Cháu đi xem trận đấu trước, buổi tối cô cần người làm chứng thì cứ liên lạc với cháu.”
Cô vừa rời đi, Ứng Nguyệt Dung đã muốn hỏi chuyện vừa rồi. Nhưng lời nói đến bên miệng thì bà nhìn thấy Ứng Tinh Quyết tựa vào giường bệnh với bộ dáng truyền dịch quen thuộc, cuối cùng bà vẫn nuốt lời sắp nói lại.
Bà chỉ đứng bên cạnh và hỏi: “Cháu có muốn nói chuyện này cho cha không?”
Đi đến hiện trường trực tiếp, Vệ Tam tìm một chỗ trống ngồi xuống trong khán đài. Chỉ chốc lát sau hai anh em Sơn Cung đi tới và ngồi phía sau cô.
“Người đó thế nào rồi?” Sơn Cung Ba Nhận ngửa đầu nhìn màn ánh sáng, hỏi Vệ Tam.
“Đã tỉnh lại rồi.”
“Từ sau khi chuyện Ứng Tinh Quyết có cấp siêu 3S lộ trong toàn bộ Liên bang, anh ta vẫn luôn là cái bia sống.” Người ngoài thấy Sơn Cung Ba Nhận như đang nói chuyện với Sơn Cung Dũng Nam, thật ra cậu ta đang nói chuyện với Vệ Tam.
Vệ Tam tựa lưng vào ghế: “Khi các cậu ẩn giấu không nghĩ tới chuyện cũng giấu anh ấy đi à?”
“Quá muộn.” Sơn Cung Ba Nhận nói chậm rãi, “Cảm giác của Ứng Tinh Quyết còn mạnh hơn chúng tôi nhiều. Ngay từ đầu anh ta đã khác hẳn với người thường, không che giấu được. Hơn nữa... từ sau khi Ứng Du Tân đào tẩu, mấy năm liền nhà họ Ứng vẫn luôn bị người ra giám sát với tần suất cao. Chỉ cần chúng tôi liên lạc là lộ ngay.”
Cảnh ba người ngồi trước và sau khi xem so tài đã nhanh chóng rơi vào mắt một số giáo viên tại trường Damocles.
“Sao Vệ Tam ngồi cùng một nơi với anh em Sơn Cung? Đừng có mà một hồi lại nháo nhào gây chuyện ở đây.” Hạng Minh Hóa nhíu mày nói.
Giải Ngữ Mạn nhìn qua, lắc đầu: “Vệ Tam không mất bình tĩnh như vậy, xem trận đấu trước.”
Một ngày còn chưa trôi qua, trận đấu đã bắt đầu thay đổi. Từ sau khi hai anh em Sơn Cung và Vệ Tam bị loại, các trường quân sự khác bắt đầu tăng tốc tiến lên, hiển nhiên muốn nhân cơ hội này vượt qua hai trường quân sự kia.
South Pasadena dính tổn thất nặng nề nhất, mất hai chiến sĩ độc lập chủ lực. Đừng nói là họ muốn tranh chức vô địch, ngay cả việc giành vị trí cũng là chuyện trần ai; chỉ cần gặp phải các trường quân sự khác là họ sẽ bị diệt sạch trong vài phút.
Cao Đường Ngân muốn cắn nát răng, kiểu gì thì người khởi xướng vẫn là chiến sĩ độc lập của đội họ. Cô ta hối hận vì lúc ấy cố giữ mặt mũi. Nếu làm lại lần nữa, cô nhất định phải ngăn cản Sơn Cung Ba Nhận và Sơn Cung Dũng Nam.
Về phần trường Damocles thì cũng chả cần nói. Khi nghe Vệ Tam bị loại, tất cả đều bị sốc, nhưng Kim Kha cố ý quan sát thần sắc của một người.
- --Ngư Phó Tín quá bình tĩnh.
Cũng là người Quân Độc Lập, anh em Sơn Cung đưa ra lựa chọn ngu ngốc này trong khi Ngư Phó Tín không có sự thay đổi về tâm trạng lớn là bao.
Thật khó để không nghĩ tới đây là một hành động đã được lên kế hoạch.
Bọn họ muốn loại Vệ Tam để làm gì?
Đã có suy đoán, tâm tình của Kim Kha cũng dễ chấp nhận hơn.
Ba người còn lại của đội chủ lực thấy Kim Kha không có phản ứng gì bèn nhanh chóng thu lại cảm xúc và chỉnh đốn để xuất phát. Bọn họ chẳng còn tiếp tục dây dưa với đội quân South Pasadena nữa.
Ngược lại, các thành viên của đội tuyển trường vẫn còn trong cơn đê mê nhưng bọn Kim Kha lại chả thể an ủi, chả thể nói anh em Sơn Cung là nhóm quân gì được.
Hai trường quân sự ăn ý, cố hết sức để vượt qua rừng đá nổi nhưng chả can thiệp lẫn nhau, rồi lập tức mỗi đội đi một ngả.
Vệ Tam ngồi xuống và xem là tới lúc đội ngũ trường Damocles leo lên vách đá chon von.
Không thể không nói, đào tạo leo tường ban đầu chả phải là phí công. Gió trong đấu trường thi đấu rất mạnh, đá vụn trên vách đá đã bị thổi bay từ lúc nảo lúc nào, chỉ còn lại vách đá trơn tru, thỉnh thoảng mới có một khe hở chút xíu.
Các sinh viên trường quân sự thu cơ giáp, từng người một nhanh chóng leo lên vách đá. Họ chẳng có bất kỳ sự bảo vệ nào, chỉ có đôi bàn tay ra sức bám vào các khe hở khác nhau trên vách đá dựng đứng, ngay cả khi đầu ngón tay bị mài đi mà bào có ai lùi bước.
Những cảnh này được phát sóng hết thông qua ống kính cho khán giả Tinh Võng.
Đó là một trong những lý do tại sao sinh viên quân sự chiếm phần lớn các nguồn lực của Liên bang mà không có người bình thường đi ra phản đối.
Sinh viên trường quân sự không kiên trì được thì lúc nào cũng có thể mất mạng, một khi tốt nghiệp rồi họ sẽ đi đến chiến trường, nơi đó mới đúng là cửu tử nhất sinh.
Kim Kha hiểu rằng các trường quân sự khác đã biết họ mất Vệ Tam ắt sẽ có hành động, cho nên cậu ấy đã tạm thời chuyển hướng và đi theo con đường nguy hiểm nhất.
Từ đây đến cuối, tất cả đều là vách đá cheo leo.
South Pasadena đã chọn một con đường thuận tiện khác, sẵn sàng để đến điểm đích thật mau.
8 giờ 40 phút tối, các giáo viên nhận được một cuộc họp khẩn cấp do Ứng Nguyệt Dung thành lập, đồng thời Vệ Tam cũng bị gọi sang.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Tam thu tay lại: Cháu không phải, cháu không có, cháu vô tội (-