Kể từ khi Vệ Tam nói xong, bầu không khí trong phòng họp có chút quái dị.
Dù sao trong ấn tượng của mọi người, chuyện Vệ Tam trèo qua cửa sổ thể hiện tình bạn rất khó xảy ra, thà nói đi hại người còn tin được.
Giải Ngữ Mạn ho một tiếng, chuyển đề tài trở lại: “Nếu em Ứng bị người ta hãm hại, trọng điểm của chúng ta vẫn là phải điều tra được ý đồ của người sau lưng.”
“Còn có một chuyện khác.” Ứng Nguyệt Dung chống hai tay lên bàn hội nghị, “Nhân viên giám sát vừa phải giám sát Ứng Tinh Quyết, nhưng cũng có nghĩa vụ bảo vệ em ấy. Thế mà chiều nay bọn họ lại biến mất hết cả đám.”
Phòng họp lại ầm ĩ, hiển nhiên trong đó có chỗ quái dị.
“Chỉ huy Ứng tìm ra được nguyên nhân?” Lộ Chính Tân hỏi.
“Nhân viên giám sát đã nhận được tờ giấy thông báo yêu cầu rời khỏi ca làm từ trước đó.” Ứng Nguyệt Dung lấy ra một tờ giấy đẩy vào giữa bàn với khuôn mặt không cảm xúc, “Các anh chị gửi tờ giấy này.”
“Lệnh điều động?” Ai đó hét lên, “Không thể có chuyện này được. Tất cả chúng tôi còn đang xem trực tiếp trận đấu ở hiện trường.”
Nhân viên giám sát có ba ca, biết nhau từ ngày đầu tiên, bàn giao ca thì càng biết về nhau nhiều hơn. Cơ mà hôm nay họ cùng lúc nhận được lệnh điều động được đóng dấu bởi năm trường quân sự lớn, kêu họ hãy mau rời đi, không bàn giao với người khác.
Con dấu luôn nằm trong tay các giáo viên dẫn đội của năm trường quân sự.
Hạng Minh Hóa lấy con dấu của mình ra khỏi túi “Tôi vẫn mang theo con dấu này bên người, chưa từng lấy ra.”
“Tôi cũng vậy.”
“Cái lệnh này tôi còn chưa từng thấy thì nói gì tới con dấu.”
...
Ánh mắt Ứng Nguyệt Dung dừng lại ở trên tờ giấy điều lệnh: “Đã kiểm tra dấu của con dấu, là thật.”
Các giáo viên hướng dẫn cuối cùng đã biết mình bị oan, có một nỗi đau không thể nói rõ được.
“Tuy nhiên, có lẽ nó là con dấu giả mạo hoặc ai đó đã từng ăn cắp con dấu của mấy anh chị.” Ứng Nguyệt Dung bày tỏ sự tin tưởng vào một số giáo viên hướng dẫn.
Ai ai trong phòng họp cũng rõ sự tinh tưởng ở đây có ý gì.
- --Phải trả sự công bằng cho Ứng Tinh Quyết.
Đám người nhao nhao đi tới hòa giải, đổ lỗi cho những người đằng sau bức màn và tỏ vẻ có tấm lòng tràn đầy căm phẫn muốn tìm ra hung thủ.
Vệ Tam dựa vào góc tường nhìn đám người này giằng co qua lại, rõ ràng trong lòng biết rõ thế mà còn muốn ra vẻ, dối trá vô vị.
Tầm mắt của cô dừng lại ngay Ứng Tinh Quyết lặng thinh đứng đối diện. Làm chỉ huy đúng thật chả thoải mái như làm chiến sĩ độc lập và cơ giáp sư. Hai dạng người sau còn có chỗ phát tiết, còn chỉ huy chính không chỉ không thể trút hết ra mà còn phải luôn duy trì bình tĩnh cực độ. Thế mới là một chỉ huy ưu tú.
Có lẽ là ánh mắt quá mức thẳng thắng nên Ứng Tinh Quyết quay đầu nhìn về phía cô. Ánh mắt hai người trong nháy mắt gặp nhau, Vệ Tam không khỏi ngẩn ra nhưng cô không dời tầm mắt.
Dù sao Vệ Tam cũng là người làm cái gì cũng không chột dạ.
“Tốt, chúng tôi về trước đây.” Ứng Nguyệt Dung quay nghiêng mặt nói với Ứng Tinh Quyết, ngữ điệu có chút tăng nặng. Thế mà do bà vừa lôi kéo đám người này hồi lâu, không ai chú ý điểm khác biệt này.
Ngược lại, Vệ Tam dựa vào góc tường nhìn hai người rời đi với cảm giác… Vừa rồi chỉ huy Ứng xoay người trừng trộ mình trước khi đi.
Ảo giác à?
Nói thế nào bản thân cô cũng cứu được cháu trai bà ấy đấy.
Người tốt Vệ Tam có một chút u mê.
Nhưng chẳng mấy chốc Vệ Tam chẳng nghĩ nhiều nữa bởi vì Hạng Minh Hóa kéo cô ra hỏi.
“Em bò qua cửa sổ người ta làm gì? Người bị loại là anh em Sơn Cung của South Pasadena, cuối cùng em đi tìm Ứng Tinh Quyết gây chuyện?” Hạng Minh Hóa điểm danh có đầu có đuôi khiến Vệ Tam cũng không biết nên trả lời từ đâu trong phút chốc.
“... Cái này, em thật sự chỉ đi thể hiện tình bạn mà thôi.” Vệ Tam giơ tay nói với vẻ chân thành.
Hạng Minh Hóa ha hả hai tiếng: “Thật sự cho rằng tôi không biết chuyện các em leo lầu vào ban đêm để đánh Shaω Eli và tổng binh đội tuyển trường ở Sao Đế Đô à?”
Vệ Tam đưa mắt nhìn chung quanh, cố gắng giải thích: “Đây là hai chuyện khác nhau, Ứng Tinh Quyết là cấp siêu 3S, sao mà em đi đánh lén được?”
“Thì ra chính là em!” Vừa rồi Hạng Minh Hóa chỉ đoán một chút, lập tức gạt cô chuyện trước trận đấu đầu tiên. Nay ông càng tin tưởng phỏng đoán vừa rồi của mình, Vệ Tam trèo cửa sổ chuẩn bị đi đánh Ứng Tinh Quyết!
Vệ Tam: “...”
“Đâu có thế được! Nếu như những người theo dõi kia không rút lui thì sao mà em đánh được em ấy?” Hạng Minh Hóa nhìn chằm chằm Vệ Tam, tức giận khôn cùng, “Bị phát hiện thì số phận của em là khỏi cần thi đấu luôn!”
Vệ Tam: “...” Rốt cuộc có nên bác bỏ hay không?
“Nhưng mà.” Hạng Minh Hóa thở dài, “Cũng may là em đi tới, nếu không chả biết lại phát sinh chuyện gì.”
“Được rồi, đi tới đấu trường đã.” Giải Ngữ Mạn nói với hai người, “Trường Samuel đã ra tay với trường South Pasadena rồi.”
Đấu trường Huyền Phong.
Kể từ khi trường South Pasadena và trường Damocles có chiến sĩ độc lập bị loại, các trường quân sự khác đã bắt đầu lên kế hoạch.
Có một số khán giả nghĩ rằng hai trường quân sự hợp tác là chuyện tốt nhất. Nhưng trên thực tế, miễn là họ hợp tác, đến lúc đó vô cùng có khả gặp trúng sự bắt tay của mấy trường khác để loại trường Damocles và trường South Pasadena. Loại họ rồi, hai trường còn lại vẫn chiếm được xếp hạng.
Thay vì như vậy, chi bằng tách nhau ra vì vẫn còn cơ hội.
Nhất là trường South Pasadena, hai trường quân sự bao gồm cả họ đi đầu trong rừng đá nổi là chuyện được Cao Đường Ngân đánh bạc hoàn toàn.
Đặt cược các trường quân sự khác muốn đưa trường Damocles ra khỏi trận đấu, đặt cược bọn cô có thể đến đích sớm.
Sự thật chứng minh, cô ta chỉ đặt cược đúng một nửa.
South Pasadena mất anh em Sơn Cung, rồi thêm luôn Vệ Tam của Damocles bị loại đã ngay lập tức làm cho các trường khác thở phào nhẹ nhõm.
Trường Đế Quốc và viện Bình Thông đã không đi theo con đường vách đá, trước sau chọn con đường của South Pasadena.
Cao Đường Ngân không ngờ động tác của bọn họ nhanh như vậy, nay cô ta không dám đối mặt trực tiếp, chỉ đành dẫn đội trốn đi.
Trường Đế Quốc và viện Bình Thông chắc phát hiện ra được, biết đội ngũ trường South Pasadena đang ẩn náu gần đó nhưng chẳng có ai dừng lại, cứ thế đi tiếp.
Nếu gặp trường Damocles, có lẽ họ sẽ dừng lại. Song, vì giờ đây South Pasadena quá yếu, chỉ huy chính của hai trường này nghĩ rằng không cần ra tay để tránh lãng phí thời gian.
Nhưng Samuel thì khác, đội chủ lực của họ có Shaω Eli, cái người thích nhất là ăn hiếp người yếu thế.
Thấy được chuyện họ đuổi kịp đội ngũ trường South Pasadena, Cao Học Lâm vẫn chưa lên tiếng. Anh ta chỉ tự mình bay qua, nhắm thẳng vào chỉ huy chính của trường South Pasadena.
Đương nhiên là Quinley Eli chặn anh ta lại.
Các thành viên của hai trường khác trong trận đấu vẫn còn nguyên vẹn, đương nhiên Cao Học Lâm không thể nào trơ mắt nhìn trường Samuel cũng có thể mất đi chiến sĩ độc lập đội chủ lực, nên đành phải dẫn cả đội đi qua đối đầu với South Pasadena.
Người dẫn chương trình và các giáo viên trở về đã thấy một cảnh như vậy.
Lộ Chính Tân lắc đầu: “Trường South Pasadena có được con bài tốt thế mà giờ bị thành ra vậy. Trừ phi Quinley Eli cũng bùng nổ được, cơ mà xem ra là chuyện chẳng thể.”
Ngư Thiên Hà nghe chói tai, cười lạnh một tiếng không nói.
“Sơn Cung Ba Nhận và Sơn Cung Dũng Nam vẫn quá bộp chộp.” Tập Hạo Thiên mở lời, “Nhất là Sơn Cung Dũng Nam. Cho dù nhìn thấy anh trai sắp bị loại cũng không thể lộ hết cả phần lưng mình ra như thế. Xem ra em ấy quên sạch những bài dạy của thầy cô trong thời gian dài rồi.”
“Người trẻ tuổi khó tránh lúc nghĩ chưa kỹ.” Lộ Chính Tân cười, “Sau này từ từ sẽ hiểu.”
Trường South Pasadena và trường Samuel gặp nhau khi vào đêm. Cũng bởi Shaω Eli đột nhiên tấn công, hai trường quân sự cứ thế đánh nhau trực tiếp.
Chỉ cần trường South Pasadena không xuất hiện một chiến sĩ độc lập có trình độ giống Sơn Cung Ba Nhận như lần trước, không cần nhìn cũng có thể đoán được kết quả trận đấu lần này, đoan được trường quân sự nào sẽ thắng.
“Đúng là ác giả ác báo. Lần trước chiến sĩ độc lập của tụi bây đá trường tụi tao ra ngoài, lần này đến lượt chúng tao đá trường South Pasadena bay ra.” Shaω Eli nói càn quấy.
Quinley Eli không có thời gian để nói chuyện với gã, cô ấy cố sức giãy giụa phản kháng nhưng lại phải đối mặt với ba đối thủ cùng cấp.
Khán giả không muốn xem cuộc đối đầu đơn phương này cho lắm, không ít người đặt ánh mắt sang ống kính của các trường quân sự khác.
Trước mắt, nhóm dẫn đầu là trường Đế Quốc, tiếp theo là viện Bình Thông, kế đó là hai trường quân sự đang đánh nhau, và cuối cùng là trường Damocles.
Trường Damocles đi vòng qua con đường nguy hiểm nhất, tốc độ tiến lên cũng chậm lại.
Bây giờ họ đã vượt qua vách đá, có thể đi bộ trên bề mặt của vách đá. Nhưng một khi tâm trí lơ là thì họ vẫn bị gió thổi xuống vách đá dễ dàng.
“Chúng ta dừng lại để nghỉ ngơi trước, ngày hôm sau đi sớm.” Kim Kha thấy có một nơi thích hợp để đóng quân nghỉ ngơi bèn để cho tất cả mọi người dừng lại.
“Bây giờ chắc hẳn có trường đi trước tụi mình.” Hoắc Tuyên Sơn đứng ở một bên nói.
Kim Kha ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tối tăm, bây giờ không có bất kỳ chùm sáng nào bay lên, không thể biết tình hình hiện tại của các trường quân sự khác.
Nhưng tại thời điểm này tâm trí của cậu ấy không ở trong trận đấu hoàn toàn, mà lại nghĩ tốt nhất bên ngoài đấu trường đừng có chuyện gì.
...
“Trường Quân sự Samuel lần này đi sai một bước.” Lộ Chính Tân nhìn màn hình trực tiếp của trận chiến, bỗng nhiên nói.
Tập Hạo Thiên cũng gật đầu: “Ép người ta quá tàn nhẫn, rốt cuộc Quinley Eli vẫn là chiến sĩ độc lập lái cơ giáp hạng trung cấp 3S mà họ vẫn chưa bắt được em ấy tới giờ. Tiếp theo tôi e rằng… Trường Samuel sẽ có người bị loại chung với em ấy.”
“Có vẻ như hoặc là Shaω Eli hoặc là Jill Gil Wood.” Lộ Chính Tân phân tích, “Dù gì Jill Gil Wood tiến hóa không được lâu, có lẽ Quinley Eli sẽ muốn kéo em ấy ra ngoài.”
Hai MC chính vừa dứt lời, Quinley Eli liền ra tay, cô ấy ôm chặt Shaω Eli.
“Chị đang làm gì vậy?” Lông tơ Shaω Eli dựng lên cả, “Trận đấu mà thôi, mắc gì chị phải tự nổ chứ?! Chúng ta không phải là người thân à?”
Quinley Eli đột nhiên từ bỏ tấn công, cứ thế ôm cứng đối thủ của mình, giống như một người chuẩn bị cho mình tự nổ.
Làm chiến sĩ độc lập của trường Samuel hoảng sợ, Shaω Eli bắt đầu điên cuồng giãy giụa. Lúc này trong đầu gã không còn là đánh nhau mà là bộ dáng đám điên năm đó ở trường Damocles.
Đó là lần đầu tiên trong giải đấu có người xem cuộc thi quan trọng hơn cuộc sống. Về sau, cứ hễ là sinh viên quân sự đến tham dự cuộc thi, không ai không xem video của trận đó cả.
Đương nhiên Quinley Eli không muốn chết, chẳng qua cô ấy chỉ muốn mang theo một chiến sỉ độc lập đội chủ lực trường Samuel bị loại mà thôi.
Ngay tại lúc Shaω Eli đơ cả người, cô ấy ra tay tấn công khoang cơ giáp của gã, làm Shaω Eli trọng thương và loại gã luôn.
“Các cậu chỉ còn hai chiến sĩ độc lập đội chủ lực, có thể lấy được thứ hạng hay không...” Quinley Eli chưa dứt lời đã bị Tập Ô Thông chém một nhát vào thắt lưng, chém đứt vị trí nguồn năng lượng.
Nhưng lời nói của cô ấy đã đến tai tất cả mọi người trong trường Samuel.
Cả đội chủ lực trường Samuel và của trường Damocles chỉ còn lại hai chiến sĩ độc lập, bây giờ có lấy được vị trí thứ ba hay không cũng là chuyện khó khăn.
[Shaω Eli, chiến sĩ độc lập chủ lực của trường Quân sự Samuel, bị loại. Lặp lại...]
[Quinley Eli, chiến sĩ độc lập chủ lực của trường Quân sự South Pasadena, bị loại. Lặp lại...]
Đêm khuya, hai kênh phát thanh và chùm tia sáng xuất hiện trong đấu trường.
Kim Kha ngẩng đầu nhìn chùm ánh sáng, xác định được vị trí hiện tại của trường Samuel.
“Mọi người trong nhà Eli bị loại hết.” Ứng Thành Hà đi ra khỏi lều, “Có lẽ trận đấu này là trận có nhiều chiến sĩ độc lập của đội chủ lực bị loại nhất.”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Shaω Eli: Ai cũng là người họ Eli cả, tha cho em một con đường được không? Em sai rồi.