Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 257



“tinh thú giả”

Thời gian đào tạo 10 ngày và 5 ngày tự do trôi qua, kế đó là tranh trài chính thức.

Năm đội ngũ trường quân sự đã đến hiện trường phát sóng trực tiếp từ sân diễn tập vào đêm hôm trước. Thường thì hiện trường trực tiếp sẽ được xây dựng gần lối vào đấu trường thi đấu, nếu họ đến sớm thì sáng ngày hôm sau là vào được luôn.

Sinh viên trường quân sự có phòng chờ riêng, họ ngủ xong một giấc là sẵn sàng cho cuộc thi ngày hôm sau.

Tối đó Vệ Tam ngủ chả ngon, cũng là người đầu tiên thức dậy vào ban sớm. Cô ngồi xổm trước chỗ khán đài nào đó ở hiện trường trực tiếp và nhìn vào sân khấu của MC chính bên dưới.

Không biết có phải vẫn còn dây dưa trong vũ trụ ảo hay chăng mà bấy giờ cô luôn cảm thấy có một xíu ngẩn ngơ.

Cô đưa tay vẫy vẫy trong hư không, dường như vẫn cảm nhận được được lực cản của sóng nước, thứ cô đã đụng vào hôm đó.

“Vệ Tam, đi thôi.” Hoắc Tuyên Sơn tìm tới và ném đồ ăn sáng cho cô, “Ăn nhanh đi, chúng ta sẽ thi đấu ngay đấy.”

“Tới ngay.” Vệ Tam nhận đồ ăn, mở túi và vừa đi vừa ăn.

Năm đội ngũ bắt đầu tập hợp, một tiếng sau, dưới sự hướng dẫn của giáo viên, họ đi đến lối vào đấu trường Willard. Kế đó là rút ra túi chuẩn bị chiến đấu theo thông lệ, nhưng thứ tự vào trận cuối cùng đã thay đổi.

Nhóm đầu tiên vào là viện Bình Thông, thứ hai là trường Damocles, trường Đế Quốc rơi thẳng xuống vị trí thứ ba, đây là lần đầu tiên trong cuộc thi này.

Nhiệt huyết của khán giả trong buổi phát sóng trực tiếp tăng vọt, chủ yếu tập trung vào phía trường Đế Quốc, ai ai cũng chào đón sự trở lại của Ứng Tinh Quyết.

Hiện trường trực tiếp, khán giả cũng bắt đầu cùng nhau vào chỗ. Chờ đến khi khán giả vào đần như đầy đủ, người dẫn chương trình chính trên sân khấu bắt đầu giải thích.

“Nhiều khán giả đã nghe nói trước về môi trường phức tạp của đấu trường Willard, nhưng có lẽ một số người không biết tại sao.” Lộ Chính Tân chỉ vào một bức tấm màn hình ánh sáng, “Mọi người biết Sao Willard là một ngôi sao công nghệ cao, tất cả các khoang mô phỏng được sản xuất ở đây. Willard của chúng ta còn có một trong những điểm tham quan check-in nổi tiếng nhất - vũ trụ ảo. Đấu trường Willard cũng áp dụng công nghệ này. Mỗi ngày trôi qua, hoành cảnh bên trong sẽ được thay đổi ngẫu nhiên, đến lúc đó các bạn sẽ thấy môi trường được lựa chọn ngẫu nhiên trên bức màn ánh sáng này.”

“Rất nhiều khán giả có thể hỏi, hoàn cảnh bên trong là mô phỏng thì tinh thú có phải cũng được mô phỏng hay không?” Tập Hạo Thiên tiếp lời, “Sự thật là bên trong cũng có tinh thú, chẳng qua là có thật có giả, sinh viên quân sự bên trong không phân biệt được. Thế nên họ phải dốc hết toàn lực mỗi một lần như trước đây.”

Khán đài có một đợt thổn thức, đã đến hiện trường ở Willard để xem trực tiếp thì hầu hết bọn họ đã ghé vũ trụ ảo, họ hoàn toàn không có cách nào để phân biệt đâu là thật đâu là giả trong đó.

...

“Bọn họ vào rồi.” Kim Kha hít một hơi, hiếm khi cậu ấy thấy căng thẳng thế này. Cậu ấy là chỉ huy chính, so với những người khác trong trường Damocles thì cậu ấy là người đã nghiên cứu tất cả các video chiếu lại ở những giải trước. Trong những năm gần đây, trường Damocles đã mất quá nhiều người trong cuộc đua Willard. Năm đó họ kết tử thù với Samuel xong thì kể từ đó, hai trường quân sự luôn so tài cao thấp ở đây. Đàn anh Thân Đồ Khôn khóa trước đã bại trận ở chính chỗ này.

Vệ Tam đưa tay khoác lên vai Kim Kha vỗ vỗ, cô không nói gì mà chỉ im lặng an ủi.

Trên thực tế không riêng gì họ, những người ở trường Samuel cũng căng thẳng không kém. Những năm trước, họ vô cùng phấn khích, sẽ dùng mọi ngón nghề để đối phó với trường Damocles ở đây. Cơ mà lần này thì khác, rõ ràng người của trường Damocles có thực lực cao hơn bọn họ một khoảng, sau khi họ vào rồi đoán chừng sẽ bị người ta đè đầu mà đánh.

“Trường Damocles ra trận.”

Giáo viên đang gọi họ vào sân.

Đấu trường Willard có cơ chế tương tự như thế giới ảo, vì vậy lối vào cũng có cửa sóng nước.

Vệ Tam đi theo phía sau Kim Kha đi vào lối vào. Toàn bộ đội ngũ vào hết, tất cả mọi người của trường Damocles đã cau mày theo bản năng.

Nơi này quá giống với lối vào của đấu trường lạnh lẽo, khi đó họ vừa vào đã mất ngay một đội viên ngay dưới mắt đội chủ lực.

“Chẳng lẽ nơi này còn căn cứ vào ký ức khắc sâu nhất của tụi mình để thiết lập hoàn cảnh?” Ứng Thành Hà khó hiểu hỏi.

Kim Kha lắc đầu: “Là mấy môi trường được thiết lập thống nhất, chỉ có điều đổi ngẫu nhiên giữa các loại thôi.”

Dù có thế nào, sau khi vào trận rồi thì cảnh giác của tất cả mọi người được nâng lên đến mức tối đa, đặc biệt là trong môi trường này.

“Không biết tinh thú ở đây có dạng gì.” Liêu Như Ninh nhìn bốn phía rồi còn cố ý cúi đầu quan sát mặt đất, cậu ta cứ mãi cảm thấy có thứ gì đó chuẩn bị lao ra khỏi phía dưới.

“Không cần suy nghĩ quá nhiều. Tất cả mọi người nhìn thấy tinh thú thì cứ coi như tinh thú bình thường hết là được.” Kim Kha trả lời.

Mọi người tiếp tục đi tới, Vệ Tam đứng bên cạnh Kim Kha hỏi: “Cảm giác của cậu không có cách nào phân biệt được tinh thú thật hay giả?”

“Không thể.” Kim Kha lắc đầu, “Ngày đó cậu cũng vào vũ trụ ảo rồi đó. Mô hình này có tác hiệu quả trong chuyện cô lập và mê hoặc cảm giác của con người.”

Trong cảnh trời đông tuyết phủ, trường Damocles còn chưa có trang bị, họ còn thấy lạnh hơn so với đấu trường lạnh lẽo lúc trước.

Xuất phát từ lo lắng cho sự an toàn của đội ngũ, Kim Kha cho 100 chiến sĩ độc lập cơ giáp hạng nhẹ tiến vào cơ giáp và để Hoắc Tuyên Sơn dẫn đầu nhằm tiến hành quan sát dò đường trước sau bốn phía; 20 chiến sĩ độc lập hạng trung và 10 chiến sĩ độc lập hạng nặng chịu trách nhiệm phòng thủ ngay mặt đất và dần đi lên.

Trong khi họ tiếp tục di chuyển về phía trước, đội của trường Đế Quốc cũng tiến vào.

Ứng Tinh Quyết đứng ở phía trước chuẩn bị dùng vòng bảo vệ được thực thể thì bị Cơ Sơ Vũ và Hoắc Kiếm ngăn lại.

“Chỉ huy chính, chúng tôi có thể chống chịu được.” Hoắc Kiếm bảo.

Ứng Tinh Quyết thu cảm giác, anh ra tay là vì tối đa hóa tốc độ nhận lợi ích, nhưng mà Ứng Nguyệt Dung đã nhắc nhở anh ở mấy trận đấu trước, không thể dùng sức một người để mang theo những người này, cần cho bọn họ cơ hội rèn luyện.

Mặc dù không cần dùng cảm giác xây dựng lớp bảo vệ, Ứng Tinh Quyết vẫn bắt đầu cảm nhận tình trạng của toàn bộ đấu trường.

Kim Kha nói đúng, cơ chế riêng của đấu trường này sẽ gây nhầm và cô lập cảm giác, song đây lại chả phải là vũ trụ ảo, Ứng Tinh Quyết không bao giờ có ý định đắm chìm trong đó. Thế nên những giác quan bị che hay mê hoặc đã được anh khôi phục lại một chút.

Đợi đến sau khi thích ứng, có lẽ Ứng Tinh Quyết không bị cơ chế thi đấu che giấu hay làm mụ mị nữa.

“Tinh thú!” Tư Đồ Gia ở giữa không trung đột nhiên cảnh báo.

Người của trường Đế Quốc ngay lập tức cảnh giác, là một nhóm tinh thú nhỏ cấp A, đội tuyển trường dư sức giải quyết.

Các thành viên của đội chủ lực không ra tay, còn Thái Ngô Đức thì dẫn đầu đánh nhau.

Ứng Tinh Quyết nhíu mày, cảm giác của anh không thấy nhóm tinh thú này.

Những con tinh thú này... là giả.

Anh không lên tiếng mà lại quan sát tất cả mọi người trong trường Đế Quốc. Cho dù đó là bọn người Thái Ngô Đức đang ra tay hay đội chủ lực đứng bên cạnh im lặng và xem đội chủ lực. Từ đôi mắt của họ, rõ ràng họ kiên định tin là đám tinh thú này có thật.

Đây đã là đấu trường thứ 8, tinh thú cấp A đối với các thành viên của đội tuyển trường mà nói, chỉ cần không phải biển tinh thú, bọn họ giải quyết được.

Chẳng bao lâu là Thái Ngô Đức lui về với vẻ đằng đằng sát khí, toàn bộ tinh thú đã bị bọn họ chém chết.

Một phút trôi qua, 5 phút trôi qua, cho đến 10 phút trôi qua, vẫn không nghe thấy âm thanh phát thông báo, cũng không nhìn thấy chùm ánh sáng.

“Tinh thú ảo.” Ứng Tinh Quyết nói lạnh nhạt.

Cái gì?

Tất cả mọi người trong trường Đế Quốc ngạc nhiên. Thái Ngô Đức cúi đầu nhìn máu trên cơ giáp của mình, đột nhiên gã phát hiện toàn bộ máu đã biến mất, chỗ bị hư hỏng của cơ giáp cũng khôi phục hoàn hảo, nhưng đau đớn vẫn còn trên người, chả thể tạo giả cái này được.

“Đây chính là chỗ đáng sợ của đấu trường Willard, ngoại trừ tự mình ra tay làm hư hỏng cơ giáp, tinh thú giả không có cách nào làm hư cơ giáp của cậu. Nhưng trước khi cậu nhận ra đó là tinh thú giả, cậu sẽ luôn cho rằng cơ giáp của mình bị hư hỏng, đồng thời cảm giác đau đớn mà tinh thú giả để lại cho cậu sẽ không biến mất.” Công Nghi Giác đã làm bài tập tìm hiểu trước nên không khỏi giải thích.

Ứng Tinh Quyết không phủ nhận lời nói của anh ta, đưa mắt nhẹ nhàng đảo xung quanh: “Tinh thú tới.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.