Đám người trường Đế Quốc nhìn lại, đôi mắt trợn to.
- --Giống hệt đám tinh thú cấp A mình vừa giải quyết.
“Vừa rồi... là hình chiếu?” Tư Đồ Gia hỏi trong khiếp sợ, anh ta còn nhớ rõ con tinh thú phía trước, trên bụng nó có một vết cào chưa khỏi hẳn.
Ứng Tinh Quyết không trả lời lời anh ta mà bảo toàn bộ người vừa ra tay lui ra, đổi thành một nhóm sinh viên quân sự khác.
Trong môi trường này mà cứ lặp đi lặp lại giết cùng một tinh thú ắt gặp ảnh hưởng tâm lý. Mặc dù cho đến bây giờ ngoại trừ Ứng Tinh Quyết phân biệt được thật giả ở cự ly gần, những người khác tuyệt nhiên không cách nào nhận biết đám tinh thú vừa xông ra này và cái đám hồi nãy khác nhau chỗ nào.
Thay một nhóm người khác, tinh thú cấp A đã được xử lý sạch sẽ y thế.
Đúng thật là lần này có chùm tia sáng và kênh phát thanh vang lên trong đấu trường.
“Người của ban tổ chức nhận ra được thật giả không?” Tư Đồ Gia ngửa đầu nhìn chùm ánh sáng và hỏi.
“Khi hình thức trường đua được bật là họ sẽ đeo kính đặc chế, và, những gì là ảo sẽ tự động biến mất.” Công Nghi Giác giải thích.
Mới vào không bao lâu đã gặp phải bầy tinh thú thật giả, các sinh viên Đế Quốc đều thấy lạnh cả sống lưng, bọn họ không sợ tinh thú, nhưng lại sợ cảm giác không phân biệt rõ giữa hiện thực và giả lập.
Ứng Tinh Quyết không gấp rút đi lên để ngừa chuyện tương tự phát sinh. Anh đã lên kế hoạch phân chia tiểu đội từ sớm, hễ cứ gặp phải tinh thú giống nhau là đổi người, người cùng một đội không ra tay hai lần. Sau khi chia đội ngũ, anh cúi đầu nhìn vào bản đồ.
Bản đồ đấu trường Willard cũng khác với bản đồ của mấy đấu trường khác ở chỗ nó sẽ thay đổi, trước mắt bản đồ trong tay bọn họ không có điểm cuối và bục mốc; mỗi ngày thiết lập một môi trường mới là sẽ có một bản đồ mới xuất hiện. Bản đồ chỉ đưa ra các tuyến đường khác nhau, theo quy luật của những năm trước, cho đến sau ngày thứ bảy, điểm cuối và bục cắm cờ mới xuất hiện trên bản đồ đã được cập nhật.
Nói cách khác, trường đua này không giống như các trường đua khác khi chắc chắn đi ra sớm được, mà họ phải chờ cho đến khi bản đồ hiển thị bục cờ thì mới có thể tới điểm đích.
Trên cao, trong một chiếc máy bay lớn nào đó, nhân viên qua lại tới lui trong một căn phòng đầy màn hình ánh sáng, phân chia lao động rõ ràng.
[Trường Damocles chém bầy tinh thú cấp 3S có 4 con...]
[Viện Bình Thông chém giết 7 tinh thú cấp S...]
Tất cả các loại âm thanh thông báo sẽ được truyền đi từ đây trước rồi mới ngay lập tức vang vọng toàn bộ đấu trường bằng các điểm khuếch đại âm thanh. Ngoài ra còn có các nhân viên đứng trước một đấu trường 3D mô phỏng, họ sẽ đ è xuống các chỗ trên đất để cho tiếng thông báo phát ra và cho chùm tia sáng bắn lên cùng lúc.
Tất nhiên cũng có nhân viên tạm thời tới thay thế, thế nên họ đứng bên cạnh nghỉ ngơi và trò chuyện.
“Đụng cùng một con tinh thú nhiều lần thì tinh thần muốn điên luôn.”
“Tôi thấy trường Samuel và trường Damocles cứ tiếp tục như thế này thì sớm hay muộn cũng đụng nhau.”
“Ở đâu? Chẳng phải bọn họ đi hai con đường à?”
“Đợi lát nữa cậu đeo kính rồi nhìn đi.”
Cho dù là nhân viên bên này thì số lượng kính đặc chế cũng có hạn, chỉ có lúc làm việc thì mới được dùng.
“Hai trường quân sự này có nghiệt duyên đến mức nào mà vừa đến đấu trường Willard là dễ đụng nhau thế này.”
...
Trường Damocles đi theo lộ trình, môi trường cả ngày này tương tự như trường đua lạnh lẽo, cơ giáp sư chỉ có thể điều chỉnh cơ giáp trước để ngừa chuyện tới lúc cần. Khả năng cơ động giảm xuống nhưng họ cũng không thể hoàn toàn dựa theo số liệu của trường đua lạnh lẽo ban đầu, bởi vì ngày mai sẽ thay đổi hoàn cảnh khác.
“Đây là tinh thú giống nhau lần thứ mấy.” Vệ Tam cất đao tu di và giơ tay lau mặt, đến bây giờ bọn họ còn chưa có chém được tinh thú cấp cao thật, toàn là giả hết.
“Lần năm.” Hoắc Tuyên Sơn cho cơ giáp rơi xuống từ giữa không trung, “Lần này là sự kết hợp giữa đám tinh thú thứ nhất và thứ tư.”
Hôm nay trường Damocles gặp phải hoàn bộ hình chiếu tinh thú cấp cao, là mấy con giả, đúng là tiêu hao sức của các thành viên đội chủ lực.
Liêu Như Ninh có chút bất mãn: “Chế độ này do ai thiết lập mà bất công vậy. Tụi mình ra tay không chiếm được thứ trao đổi, còn không đánh thì bị thương.”
“Còn bao lâu nữa tụi mình mới tới cuối tuyến đường?” Vệ Tam đi ra khỏi khoang cơ giáp.
Kim Kha nhìn vào bản đồ: “Tại lúc 0 giờ có thể tới được cuối đường. Nếu không đến được mà gặp lúc đấu trường chuyển môi trường, chúng ta sẽ bị đưa đến một chỗ khác ngẫu nhiên.”
“Đi tiếp thôi.” Vệ Tam nói.
Bọn họ còn chưa chính thức so tài ở đấu trường lạnh lẽo, lần này chỉ trong một ngày ngắn ngủi tại đấu trường Willard đã trải nghiệm được triệt để.
Trường Damocles đội gió tuyết đi trong yên lặng về phía trước. Có một trận rung động trên mặt băng làm Vệ Tam cúi đầu nhìn chằm chằm vào mặt băng còn nguyên vẹn. Tai cô khẽ nhúc nhích dường như nghe thấy sâu bên dưới có âm thanh của tiếng nứt rạn, cô ngước mắt nhìn về phía trước rồi xác định: “Có tinh thú cỡ lớn đến đây.”
“Là gấu trắng biến dị cấp cao, ít nhất là cấp SS trở lên, không chỉ một con.” Kim Kha gật đầu, “Toàn thể chú ý, đề phòng, chuẩn bị tác chiến!”
“Ùng, ùng…”
Mọi người dường như nghe thấy tiếng núi rung chuyển từ xa truyền tới, sâu trong băng cũng bắt đầu xuất hiện vết rạn chả ngừng, nhưng vì nhiệt độ quá thấp nên nó đã đông kết lại rất nhanh.
Đợi đến khi đám gấu trắng biến dị xuất hiện trước mặt, bọn họ mới thấy rõ những con gấu trắng này cao và tráng kiện bao nhiêu, còn cao hơn quá nửa so với cơ giáp hạng nặng.
“2 con gấu trắng biến dị cấp 3S, 3 con gấu trắng biến dị cấp S.” Kim Kha ngửa đầu nhìn tinh thú cách đó không xa, tay khẽ nhấc lên nhằm thiết lập hàng rào cảm giác, ngăn cản đòn tấn công tinh thần của tinh thú cấp cao, “Chắc là một cái hang luôn. Vệ Tam và Liêu Như Ninh, các cậu phụ trách hai con gấu trắng biến dị cấp 3S kia, còn lại giao cho Hoắc Tuyên Sơn và đội tuyển trường.”
Thể trọng gấu trắng cao hơn chả ít so với cơ giáp hạng nặng, nhưng hành động nào có chậm chạp, tứ chi đ è xuống mặt băng chạy tới, tốc độ lao lên nhanh kinh khủng.
Vệ Tam và Liêu Như Ninh liếc nhau một cái rồi tiến vào cơ giáp, đồng thời cũng vọt về phía hai con gấu đó.
Gấu trắng biến dị dường như cảm nhận được được sát khí, nó gầm nhẹ, thở ra hơi nóng tanh hôi từ miệng và mũi. Song, chúng không dừng lại, vẫn điên cuồng chạy về phía đám đông, móng vuốt sắc nhọn trên tay thỉnh thoảng lóe ánh sáng trắng lạnh lẽo dưới ánh mặt trời. Đa phần móng vuốt bấu chặt vào mặt băng, để lại những vết hằn xước thật sâu.
Vệ Tam nắm chặt đao tu di và lao thông thốc về phía gấu trắng biến dị cấp 3S, mũi đao hạ xuống trên mặt băng cũng lưu lại một vết trầy xước thẳng tắp tựa như thước đo.
Một người một gấu sắp đụng phải, thì ngay trước khi va chạm một tích tắc, Vệ Tam cho Vô Thường vung đao, còn gấu trắng thì đột nhiên nhấc nửa người lên, chân trước nhô ra, nhanh chóng chộp về phía cô.
Vệ Tam chỉ có thể đổi đao, ngăn chân trước của nó. Đao tu di chém trúng chân trước của gấu trắng biến dị mà chả có tí tổn thương, chỉ lóe ra ánh sáng lạnh lẽo.
Con gấu trắng biến dị há to miệng gầm lên một tiếng và cắn về phía Vệ Tam, thậm chí cô nhìn thấy được thịt vụn giữa răng nó qua cửa sổ, mùi tanh hôi phả vào mặt.
Không thể nghi ngờ lực táp của nó được, chỉ cần nó cắn trúng thì dù không chết cũng bị thương là cái chắc.
“Muốn chết.” Ánh mắt Vệ Tam lạnh như băng, cô nói với giọng nặng nề xong lập tức mượn lực bật người lên, hai chân đá dữ dội vào đầu gấu trắng biến dị, gắng gượng đá nó lệch cả đầu.
Con gấu bị đá choáng váng trong chớp mắt, nó đột nhiên lắc lắc đầu làm toàn bộ vết bẩn và mảnh tuyết giấu trong lông b ắn ra ngoài. Nó đỏ cả mắt, nhào về phía Vệ Tam. Không chỉ có mỗi đưa chân trước sắc nhọn chộp vào đầu cơ giáp Vô Thường, miệng nó mở và táp thẳng vào nửa người trên của cô.
Vệ Tam trong khoang cơ giáp nhìn động tác của con gấu lạnh lùng. Một màn này phảng phất như bị ai ấn nút tua chậm, tất cả chiêu thức của nó, thậm chí ngay cả lông trắng nó rụng bởi vì động tác quá lớn cũng bị cô thấy rõ rành.
Nhưng trong đấu trường lại chả có ai thấy rõ động tác của Vệ Tam, chỉ loáng thoáng trông được cảnh một người một gấu ở chung một chỗ.
Cuối cùng, con gấu dường như đã bị định hình giữa không trung, trong khoảnh khắc Vệ Tam rơi xuống đất, cổ nó bỗng phọt ra cột máu cao 10m, sau đó nó đột nhiên bùm và tách ra.
Trên băng, đầu của nó trượt xuống hoàn hảo từ cơ thể, mặt cắt vô cùng mịn màng, cơ thể cũng bị chặt thành nhiều khối lớn.
Vệ Tam xoay người, thậm chí cô chả trông sang con gấu bị tách thành tám khối dẫu chỉ một chút. Cô chỉ giơ tay lên và nhìn đao tu di trong tay mình, bởi vì tốc độ quá nhanh nên thân dao chả dính bao nhiêu máu cả. Cô khẽ vẫy, máu tươi trượt xuống từ cây đao, nhỏ xuống mặt băng, ngay lập tức đóng băng và trộn lẫn vào băng.
“Giả.” Vệ Tam bỗng nhiên nói nhỏ.
Chỉ trong chớp mắt, cảnh đẫm máu vừa rồi đã biến mất, chỉ còn lại mặt băng trống rỗng.
Và mấy chiến sĩ độc lập gần đó đang chiến đấu với những con gấu trắng biến dị khác thì vẫn còn đánh nhau chăm chỉ.
Vệ Tam kéo đao tu di, chậm rãi đi về phía Liêu Như Ninh và giúp cậu ta giải quyết gấu trắng biến dị.
...
Dù cho người đã cố gắng hết sức và lao lực để giết bằng hết đám gấu, cuối cùng chỉ trong chớp mắt là chúng nó đã biến mất, như thể chưa từng ào tới. Không có tiếng thông báo vang lên liên quan tới trường Damocles.
Liêu Như Ninh thu hồi đao ba vòng, cậu ta đã có chút nôn nóng: “Sao tất cả giả hết? Không có lấy một con cấp cao thật.”
“Cậu cũng biết số tụi mình đen mà, đi trước đã, còn có chuyện phía sau nữa.” Hoắc Tuyên Sơn vỗ vỗ bả vai cậu ta và mở miệng.
Vệ Tam đứng bên cạnh Kim Kha: “Mấy anh chị đàn trên cũng chả có vận may ở mấy giải đấu trước?”
Kim Kha cất bản đồ: “Thành phần được may mắn ở đây quá lớn, trường Damocles cũng chịu thiệt thòi mấy năm ở đây, nhưng sức mạnh mới là quan trọng nhất.”
Trời tối, họ sẽ muốn tới điểm cuối bản đồ trong ngày hôm nay trước 0 giờ, kế đó sẽ chờ cho đến khi môi trường thay đổi xong.
...
“Sao tinh thú lại nhiều như vậy?” Tay Shaω Eli đã run lên vì thời gian chiến đấu quá lâu, gã phàn nàn, “Trời đã tối rồi, chúng ta chắc chắn không thể đến cuối tuyến đường được đâu.”
Cao Học Lâm nhìn bản đồ, cố nén sự thiếu kiên nhẫn trong lòng: “Chẳng qua là được dịch chuyển lập tức mà thôi, dù sao lúc đầu chúng ta cũng vào xê xít lúc cuối cùng.”
“Như thế à.” Shaω Eli đồng ý gật gật đầu, “Nhưng mà lần này mới ngày đầu tiên vào mà chúng ta đã chém được nhiều tinh thú như vậy, đến điểm trao đối cũng tích góp được không ít.”
“Trường Damocles đã gi ết chết không ít tinh thú cấp cao.” Jill Gil Wood cho hay.
Cao Học Lâm nhíu mày: “Tinh thú cấp cao mà thôi. Ứng Tinh Quyết đã trở lại, trường Damocles không dễ dàng đạt được vị trí thứ nhất như vậy.”
Hôm nay trường Samuel vừa vào đấu trường thì không ngừng tiến lên, cũng gặp tinh thú chả ngớt, cơ mà họ chỉ gặp một lần tinh thú giả. Đến bây giờ họ không biết mình đã đi qua bao nhiêu nhóm tinh thú.
Họ tốn quá nhiều thời gian trên tinh thú và bị mắc kẹt giữa chừng, có thể thấy dù có tới 0 giờ cũng chả đến cuối tuyến đường trên bản đồ được, họ chỉ đành chờ đợi để được dịch chuyển vị trí ngay tức khắc.
Shaω Eli nhìn đồng hồ, có một chút tò mò và phấn khích: “Còn một phút nữa là môi trường trong đấu trường sẽ thay đổi, không biết là môi trường gì.”
“Chúng ta chưa tới điểm cuối thì sẽ bị dời vị trí tùy ý. Đã rơi vào thế bị động mà cậu còn ở đây đoán cho vui?” Nam Phi Trúc nói lạnh căm.
Đầu Shaω Eli đầy dấu chấm hỏi: “Tôi chỉ tò mò về môi trường thay đổi tiếp mà không được chắc?”
Gã cảm thấy rất tủi thân, Nam Phi Trúc là một cơ giáp sư có năng lực bình thường, có tư cách gì khiêu khích mình chứ!
“Shaω Eli, cậu yên tĩnh tí đi.” Cao Học Lâm cảnh cáo, ngay cả Nam Phi Trúc có tính tình tốt trước giờ cũng dằn lòng không nổi mà bật ra, có thể thấy được mức độ đáng ghét của Shaω Eli.
“...”
Shaω Eli im lặng, 0 giờ rồi!
Tất cả mọi người trong đấu trường chỉ cảm thấy tối tăm, bất kỳ ánh sáng gì cũng biến mất. Họ định thần lại đã thấy ngay.
Môi trường tương tự như đấu trường cực lạnh ban đầu đã biến mất, thay vào đó là rừng mưa nhiệt đới cao chót vót.
“Cái này cũng nhanh quá đi!” Shaω Eli cảm thán, nói xong gã lại cảm thấy không đúng, “Sao trời sáng được?”
“Không có đêm tối thực sự trong đấu trường Willard.” Jill Gil Wood liếc nhìn gã, “Đến 0:00, môi trường đấu trong trường đấu sẽ được thay đổi và đó cũng là ban ngày.”
Chính xác hơn là đêm kéo dài từ 0 giờ đến 6 giờ sáng, nhưng người trong đấu trường can thiệp vào nên sinh viên quân sự chỉ nhìn thấy nơi đây đã là ban ngày. Qua khỏi 6 giờ sáng đó, bầu trời lại trở về dạng bình thường.
Những người trong trường Samuel vẫn đang quan sát “ban ngày” này, đột nhiên phía sau truyền tới âm thanh huyên náo.
Tập Ô Thông quay đầu nhìn về phía sau trước rồi lại sững cả người.
Đằng sau chính là đội ngũ của trường Damocles và Vệ Tam là người dẫn đầu.
“Dời đi lập tức?” Kim Kha đi ra từ đằng sai, “Số các anh may thế?”
Vào đấu trường ở vị trí thứ hai từ dưới đếm lên, bây giờ thì đi tới trước bọn họ, chuyển thành vị trí thứ hai trừ trên đếm xuống.
Song, người trong trường Samuel chả thấy số mình tốt chỗ nào. Bây giờ gặp nhau rồi mà bọn họ chống lại, chỉ e người thua thiệt nhất vẫn là trường Samuel.
“Hình như vận may của trường Damocles các cậu lại kém một chút.” Cao Học Lâm nở nụ cười, “Dường như nhóm người tự nổ năm đó cũng ở trong môi trường rừng mưa nhiệt đới này. À, năm ngoái Thân Đồ Khôn còn mất đi hai chiến sĩ độc lập cùng đội ở đây nữa.”
Shaω Eli quay đầu nhìn Cao Học Lâm với vẻ khiếp sợ, gã thì thầm: “Cậu điên rồi.” Bây giờ còn chọc giận người của trường Damocles.
Đúng thật, sau khi anh ta thốt ra câu này, các thành viên của trường Damocles đã thể hiện sự tức giận mạnh mẽ, thậm chí còn có cả sát khí.
Không giống như các thành viên mới trong đội chủ lực, có một nhóm sinh viên đáng kể đã tham gia vào năm ngoái. Mấy người này đã hứng chịu ô nhục mà nay bị người ta nhắc lại thì sao mà không thể không điên lên được.
Gần như ngay lập tức, họ nhớ lại cảm giác nhục nhã lúc bị bắt nạt lần trước.
Đó là một ngọn núi lớn đè nặng lên ngực họ, không chỉ là vấn đề sức mạnh mà đây còn là danh dự.
- -- Là sự vẻ vang của trường Damocles trong nhiều năm, họ cần phải bảo vệ nó nhưng bất lực.
“Xem ra các anh muốn ở đây giải quyết cừu oán nhiều năm chồng chất.” Kim Kha nhìn Cao Học Lâm thuộc Samuel ở phía đối diện.
“Không có!” Shaω Eli đột nhiên giơ tay lên đánh ngất Cao Học Lâm.
Tập Ô Thông từ trước đến nay hay im lìm cũng nhìn đòn của Shaω Eli với vẻ sợ hãi: “?”
“Thế này nè, mới ngày thứ hai mà chúng ta đánh nhau cũng không đúng lắm, hay là trước tiên chia tay một cách hòa bình?”
Trận trước trường Samuel rơi xuống hàng thứ tư cũng bởi vì gã nhiều chuyện, lần này nói cái gì thì gã cũng phải bảo vệ Samuel!
Shaω Eli tự hào trong lòng không thôi, gã cảm thấy rằng mấy lời nói của mình chính là mấy câu tiêu chuẩn mà chỉ huy Cao hay nói.
Đám người trường Damocles: “...”
Ngay khi cảnh tượng rơi vào trầm mặc quỷ dị lần nữa, Vệ Tam lên tiếng hỏi Shaω Eli: “Mấy cậu đã được dịch chuyển ngẫu nhiên, trên đường có gặp rất nhiều tinh thú không?”
Đã không kịp thời đến cuối bản đồ lại bị chuyển ngẫu nhiên, hiển nhiên trường Samuel đã bị tinh thú kéo lại.
Shaω Eli gật đầu thành thật.
“Rất nhiều tinh thú giả?”
Shaω Eli trả lời: “Sao có thể vậy chứ, tụi tao chém được rất nhiều tinh thú thật, chỉ đụng phải một bầy tinh thú giả.”
Kim Kha và Hoắc Tuyên Sơn bên cạnh liếc nhau, đều nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt đối phương.
- -- Từ đầu đến cuối, họ chỉ nghe thấy một tiếng thông báo từ trường Samuel.