Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 274



“tôi muốn lái cơ giáp”

“Ngăn bà ấy lại!” Hoắc Kiếm đuổi theo và la lên với Shaω Eli.

Chỗ Shaω Eli đứng quá ngon, chỉ cần đưa tay một chút là chặn được đường của phu nhân thống đốc. Cơ mà gã bị đôi mắt đen của phu nhân làm giật cả mình, thế là vọt tới đồng đội bên cạnh là Jill Gil Wood trong vô thức để trốn đi, thậm chí còn nắm lấy tay cô nàng.

Ban đầu Jill Gil Wood cúi đầu nhìn cánh tay bị nắm lấy, khi nghe thấy thanh âm Hoắc Kiếm bèn ngẩng đầu và thấy được con mắt phu nhân thống đốc. Thế là cô nàng lập tức giãy dụa muốn đi cản đường bà ấy.

Nhưng chỉ một giây như vậy, phu nhân thống đốc đã chạy ra khỏi cổng.

Hoắc Kiếm, Liêu Như Ninh và Jill Gil Wood ngay lập tức đuổi theo, nhưng có người tiếp ứng ở cửa, ngay tại lúc bọn họ xông ra thì người nào đó ném bom vào.

“Mẹ kiếp!”

Trong nháy mắt bom nổ tung, ba người đồng loạt tiến vào trong cơ giáp, còn Shaω Eli đang ngỡ ngàng đứng trong dinh thì bị sức ép vụ nổ thổi bay thẳng, “phịch” một cái, gã ngã xuống trước mặt người đang đuổi ra ngoài.

Ứng Tinh Quyết hạ mắt nhìn người dưới chân mình rồi nhấc chân bước qua gã, người phía sau theo sát anh.

Shaω Eli cố gắng đưa tay lên và nghĩ có người kéo mình lên, cơ mà chỉ có từng đôi chân dài tàn nhẫn vượt qua người mình: “...” Cần gì tuyệt tình như vậy.

“Trốn thoát rồi?” Kim Kha cau mày nhìn một mảng hỗn loạn ngay cửa, kế đó nói với Ứng Tinh Quyết, “Nếu con đường nối bến cảng bị phá hủy thì bọn họ cũng không ra được, chỉ có thể ở trên Sao Willard.”

“Vợ, vợ tôi, cô ấy...” Thống đốc Sao Willard ôm đứa trẻ chạy ra và nhìn vào mấy cái ổ gà trước cổng, trái tim ông như chìm xuống đáy thung lũng.

“Xem ra kẻ phản bội chân chính là phu nhân thống đốc.” Kim Kha quay đầu, “Nhiều năm như vậy, cứ ở chung sớm chiều, thống đốc cũng không đề phòng phu nhân, rất nhiều bí mật cũng lộ ra trong lúc vô tình.”

Thống đốc Sao Willard ôm con mình với một khuôn mặt buồn bã, cả thảy trong đôi mắt ông chỉ là sự mịt mờ. ông không biết tại sao mọi thứ sẽ trở thành thế này, không rõ tại sao vợ lại... biến thành dạng kia.

“Bị nhiễm bệnh, người bị nhiễm bệnh là gì?” Thống đốc bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi Ứng Tinh Quyết. Rõ ràng khi nãy ông đã nghe được ba chữ này ở bên trong, ông nói với vẻ kích động, “Có phải cô ấy bị bệnh hay không? Chắc chắn cô ấy không cố ý làm thế.”

“Chỉ có người tình nguyện trở thành người bị nhiễm bệnh mới đạt được mức độ như thế này.” Sơn Cung Ba Nhận đi ra khỏi cánh cửa bị đập vỡ, “Không thể dựa vào cảm giác mà phán đoán, chỉ có những người có cấp siêu 3S nhìn vào vết máu mà đoán được người bị nhiễm bệnh. Họ thường bị lây nhiễm trong thời gian dài, có cảm giác cao và tự nguyện hợp nhất với sương bọ đen.”

“Máu không có vấn đề gì.” Vệ Tam lên tiếng.

Sơn Cung Ba Nhận và Sơn Cung Dũng Nam đứng trước cửa chính tả tơi cung với Gill Jil Wood ra khỏi cơ giáp, ai nấy đều ngỡ ngàng.

“Là sao?” Sơn Cung Ba Nhận hỏi.

“Không phát hiện có gì lạ trong máu của phu nhân thống đốc.” Vệ Tam Nghiên liếc mắt nhìn Ứng Tinh Quyết rồi dời đi rất nhanh, “Bà ấy ham cảm giác cấp siêu 3S mới bị lộ.”

Là mấy người ở trong Quân Độc Lập đã lâu, cũng biết chuyện những người bị nhiễm bệnh hơn hẳn so với những người khác ở đây, nhưng phán đoán trước giờ của bọn họ là dựa vào sương bọ đen trong máu, chưa bao giờ có ngoại lệ.

Bụi mù trên mặt đất bắt đầu tan biến, mọi người đứng trước cửa chính, lặng thinh chả nói. Thống đốc Sao Willard muốn hỏi nhưng không dám hỏi vì sợ nghe phải tin xấu hơn.

Ứng Tinh Quyết cúi đầu nhìn con chip trong tay, sau đó nói: “Chúng ta đi tìm một nửa máy móc kia, những người khác dẫn đội đến hội hợp với viện Bình Thông.”

Mọi người làm theo lời.

Chờ Shaω Eli chật vật và vịn nửa cái cửa chưa ngã, gã thấy ngay chả còn ai trong đội chủ lực, còn đội tuyển trường canh giữ ở đây cũng bắt đầu rút lui: “...” Có ai để ý đến mình được không? Làm sao mà ngay cả Jill Gil Wood cũng biến mất.

Một chiếc máy bay lớn bay tới giữ không trung, là Tập Ô Thông chạy tới phía sau. Cậu ta đứng trước cửa khoang và nói vọng xuống cho Shaω Eli bên dưới: “Đi thôi, chúng ta sẽ đi tìm viện Bình Thông.”

Shaω Eli vừa lên đã nhìn thấy Jill Gil Wood biến mất khi nãy: “Tại sao cậu lại ở chỗ này nữa? Vừa rồi tôi bị bom thổi bay đấy, sao cậu không tìm tôi?”

Jill Gil Wood không trả lời câu hỏi của gã: “... Bây giờ chúng ta sẽ đi bảo vệ tháp tín hiệu.”

“Bọn Vệ Tam đâu?”

“Đi rồi.”

“Đi đâu?”

“Không biết.”

...

“Đấu trường, hiện trường trực tiếp, cả thảy rơi vào môi trường của thế giới ảo. Con đường nối của bến cảng cũng bị phá hư, quân viện trợ không thể vào được. Có người còn muốn điều khiển tháp tín hiệu, đồng thời một nửa cư dân của Sao Willard đang tự giết lẫn nhau.” Ứng Nguyệt Dung bình tĩnh đứng ở sảnh chính dinh thống đốc và nhìn đại biểu quân khu, “Còn gì nữa?”

“Bên phía tháp tín hiệu có người của viện Bình Thông canh gác, một số đội tuyển trường quân sự rắc thuốc gây mê thần kinh lên không trung khiến phần lớn cư dân đã ôn mê.” Đại diện quân khu nhìn về phía trước, “Các thành viên của đội chủ lực của một số trường quân sự khác đang tìm kiếm máy chế tạo thế giới mô phỏng mới ở Sao Willard.”

“Thế giới mô phỏng mới?” Ứng Nguyệt Dung híp mắt hỏi.

“Thống đốc Sao Willard lén nghiên cứu thế giới ảo mới, một khi con người bị nó bao phủ, nó sẽ điều khiển con người trong phạm vi thiết lập với hoàn cảnh riêng biệt.”

Một giáo viên tức giận nói: “Tốt cho tên thống đốc Sao Willard.”

Sau khi hỏi thăm, các giáo viên tỉnh táo cuối cùng đã hiểu rõ đại để về những gì đã xảy ra, nhưng Ứng Nguyệt Dung không vội vã đi ra ngoài mà đứng ở sảnh chính, nhìn quét một vòng tất cả mọi người ở đây.

“Tôi vẫn luôn có một nghi vấn, tại sao trường South Pasadena đột nhiên đi kha khỏi đấu trường.” Ứng Nguyệt Dung nói xong thì tầm mắt đảo qua mấy thầy cô ở đây, cuối cùng mắt bà dừng lại trên người Ngư Thiên Hà, “MC Ngư, cô nói xem có khi nào có người ở ngoài liên lạc với sinh viên quân sự trong đấu trường hay không?”

Ngư Thiên Hà: “...”

Ánh mắt Ứng Nguyệt Dung di chuyển xuống và nhìn cổ tay trống rỗng của bà ấy: “Thiếu chút nữa quên mất, tất cả bộ quang não của chúng ta bị hủy, giờ cũng không tìm được chứng cớ.”

Ngư Thiên Hà im lặng không nói, bấy giờ bà chẳng biết rốt cuộc tình huống bên ngoài là gì, Quân Độc Lập và người bị nhiễm bệnh đã lộ ra được bao nhiêu.

“Dù có thế nào thì cũng nhờ trường South Pasadena, những nhân tài trong hiện trường trực tiếp như chúng ta mới may mắn sống được.” Tập Hạo Thiên lên tiếng, “Bây giờ không phải là lúc truy cứu chuyện tự mình liên lạc. Có thể Quân Độc Lập vẫn còn ở bên ngoài, chúng ta cần phải ra ngoài giúp đội chủ lực.”

Ánh mắt Ứng Nguyệt Dung lạnh như băng, bà truy cứu chuyện này là bởi vì dựa theo tính cách của Ngư Thiên Hà, cô ấy không cần lén lút liên lạc với trường South Pasadena chỉ vì thắng thua của trận đấu, nhất định còn có nguyên nhân gì khác.

“Viện Bình Thông gọi đến!” Đại diện quân khu nhìn quang não của mình và lập tức tiến lên nói với Ứng Nguyệt Dung.

“Nhận.”

Kênh liên lạc được kết nối, đại diện quân khu tắt chế độ riêng tư, hình ảnh trên màn hình ánh sáng xuất hiện trước mắt tất cả mọi người.

Ống kính lắc lư rất nhiều, có lẽ là người mang quang não đang đung đưa kinh khủng vì mãi chạy chẳng ngừng.

Sảnh chính dinh thống đốc yên tĩnh, họ đang chờ người trước màn ánh sáng, cuối cùng người này cũng dừng lại và mặt Lộ Thời Bạch xuất hiện trước ống kính.

Đầu anh ta đầy mồ hôi, nửa khom lưng chống đầu gối mình. Anh ta nhìn thấy Ứng Nguyệt Dung thì trong lòng buông lỏng: “Trước đó bên kia truyền đến tin tức nói các thầy cô tỉnh rồi.”

“Xảy ra chuyện gì?” Lộ Chính Tân tiến lên hỏi.

“Có quá nhiều người như thế này.” Lộ Thời Bạch đứng dậy lau mặt, anh nhắm ống kính về phía sau mình, “Bọn họ không giống như Quân Độc Lập mà giống như dân chúng bình thường của Sao Willard hơn. Sinh viên quân sự ra tay trong lưỡng lự và bị động, không rõ bọn họ có rơi vào thế giới giả lập hay không.”

Màn ánh sáng quay lại và quay ngay mấy người đang dây dưa với sinh viên trường quân sự, đôi mắt của tất cả mọi người loang lổ màu xám và đen, trông chẳng giống như người bình thường.

Bởi vì những người này mà nhóm sinh viên bị hạn chế lúc chiến đấu, thậm chí họ không dám sử dụng cơ giáp và ngày càng có nhiều người đến tấn công.

Đứng ở phía sau, Sơn Cung Dương Linh nhìn màn sáng, bà dùng sức nhắm mắt lại.

“Lúc chúng em đi ra cầu cứu thì có gặp một đội bảo vệ, đôi mắt của họ cũng y như vậy nhưng ít loang lổ hơn.” Lộ Thời Bạch bày vẻ mặt nghiêm túc, “Lúc đó em cho rằng họ chính là Quân Độc Lập.”

Nhưng bây giờ có rất nhiều người bình thường, họ cứ như mất trí hoàn toàn và chỉ biết tấn công bọn anh, nào có trông như Quân Độc Lập.

Viện Bình Thông có rất nhiều sinh viên quân sự như vậy, nhưng theo đà dân chúng nhiều lên, họ đã ở trong thế bất lợi.

Lộ Thời Bạch gọi tới chính vì muốn nhờ Ứng Nguyệt Dung và Lộ Chính Tân, anh muốn biết kế tiếp nên xử lý như thế nào.

Tuy nhiên chưa đợi hai vị chỉ huy đưa ra đề nghị, bỗng trên tháp tín hiệu xuất hiện máy bay cỡ lớn, bọn người Tập Ô Thông dẫn theo đội tuyển trường nhảy từ trên cao xuống, trực tiếp ra tay vây giết.

Lộ Thời Bạch quay đầu và chất vấn Jill Gil Wood đứng gần mình nhất với vẻ ngỡ ngàng: “Cậu đang làm gì vậy?”

Jill Gil Wood: “Không cứu nổi những người này rồi, cậu mà không giết thì cuối cùng bọn họ vẫn chết.”

“Ý cô là sao?” Trước đó Lộ Thời Bạch vẫn canh cánh trong lòng những lời cô nói, thế nên anh ta xông tới túm lấy cổ áo cô chất vấn.

Jill Gil Wood đá một cú vào người muốn chém Lộ Thời Bạch rồi kéo tay anh ta ra: “Bây giờ không phải là lúc để đặt câu hỏi.” Nói xong, cô tắt quang não của Lộ Thời Bạch.

...

“Có động tĩnh gì không?” Vệ Tam hỏi Ứng Tinh Quyết đang cầm chip chính.

Họ đang bay nhanh ở độ cao thấp vì muốn tìm thấy một nửa máy còn lại.

“Nguyên chỗ này không có.” Ứng Tinh Quyết nhìn về phía thống đốc Sao Willard, “Còn có chỗ nào có thể đặt máy móc không?”

Ban đầu Thống đốc Sao Willard đã mất tay, mất máu rất nhiều. Đến khi cầm máu rồi ông lại hoàn toàn không tiến hành điều trị và nghỉ ngơi, thế là chả thể giữ nổi đứa bé.

“Để cháu ôm.” Kim Kha nhận đứa bé từ trong ngực ông.

“Để thiết lập thế giới ảo, vị trí để máy cần có một phạm vi nhất định, không có ở đây...” Thống đốc dựa vào ghế trong bất lực, tầm nhìn của ông xuyên qua cửa sổ, nói thất thần, “thì còn có một nơi.”

Ứng Tinh Quyết không hỏi tiếp mà lặng im chờ ông nói ra.

“... Đi đến đường Hoa Trăm Mẫu.” Thống đốc Sao Willard mỉm cười, “Đó là nơi chúng tôi kết hôn.”

Đường Hoa Trăm Mẫu được coi là cảnh quan thực sự của Sao Willard. Không giống như thế giới mô phỏng, tất cả các bông hoa ở đây là có thật, do đó sẽ có hoa lụi tàn. Chỗ này cũng không có khách du lịch tới hết bốn mùa trong năm, và, bây giờ đúng là lúc hoa héo tàn.

Máy bay quay đầu, ngay lập tức bay đến đường Hoa Trăm Mẫu. Phía dưới có vô số cành hoa khô héo; so với ngay mùa hoa, hoa thời điểm này xấu xí đến nỗi mọi người không thể tưởng tượng được sự lộng lẫy của chúng lúc nở rộ thuở trước.

Chip trong tay Ứng Tinh Quyết bắt đầu nhấp nháy, khi khoảng cách càng ngày càng gần, ánh sáng trên chip càng lúc càng nhanh.

Mọi người đi xuống khỏi máy bay và đi hết một đường Hoa Trăm Mẫu.

Khi đến cuối đường, ánh sáng trên chip đã sáng lóa.

“Các người đến trễ.” Phu nhân thống đốc xoay người nhìn những sinh viên quân sự này và cười bảo.

“Tại sao?” Thống đốc hỏi với khuôn mặt nhợt nhạt. Xưa nay ông không cài phòng bị với vợ trong phòng nghiên cứu, cô ấy thường xuyên ra vào, đôi khi còn đăng nhập vào quang não của ông để mua sắm. Cho nên miễn là cô ấy muốn, thì cô ấy sẽ tìm ra được những bí mật đó, song ông nghĩ mãi mà chả hiểu vì sao.

Phu nhân thống đốc mỉm cười: “Tôi không muốn làm một người bình thường, tôi muốn điều khiển cơ giáp.”

“Cảm giác của em bị tổn thương thì sao mà vào trường quân sự được?” Thống đốc Sao Willard lắc đầu, “Chắc chắn em có nỗi khổ tâm gì đúng không?”

“Phải không? Bây giờ tôi đã có thể điều khiển cơ giáp rồi.” Bà ta vừa dứt lời, hai mắt trong nháy mắt đã đen thùi. Bà ta đi vào cơ giáp và mang theo người bị nhiễm bệnh hai bên xông về phía bọn họ.

“Phiền toái rồi.” Vệ Tam khẽ chậc một tiếng, cô đưa tay kéo Ứng Tinh Quyết ra phía sau trước mới lập tức nghênh đón.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.